Đối diện với ánh đèn không chút do dự tối sầm xuống, ngọn lửa đang bùng cháy của Tư Mộc lập tức bị treo nửa vời giữa không trung, cậu giận dữ nhìn chằm chằm cục chăn tròn trên giường, như muốn đục ra một cái lỗ trên đó vậy. Cậu không hiểu tại sao đã qua mấy năm rồi mà thái độ của Tô Nhan với cậu cũng chẳng có gì thay đổi, cho dù cậu đối tốt với cô bao nhiêu, lấy lòng cô thế nào, thì với cô mà nói thì dường như cậu chỉ là một người có cũng được mà không có cũng chẳng sao, cậu cảm thấy cực kỳ không cam lòng.
Sau này không thấy cậu nhóc tên Trương Lâm kia tới nữa, Tô Nhan không rõ có phải là do giáo viên hủy bỏ sắp xếp hay là Tư Mộc không cho người ta vào nhà, nên cô quyết định đi dò hỏi Tư Mộc, cậu bất mãn nói đó là vấn đề của giáo viên, còn việc thật hay giả thì cô không nói chắc được.
Tô Ngân Quốc mua cho Tư Mộc một chiếc xe đạp, xe đạp khá to, chiều cao của Tư Mộc hơi khiêm tốn so với chiếc xe nên rất khó điều khiển. Nhưng cậu lại thích đẩy xe hơn, có đôi khi còn bảo Tô Nhan đẩy cậu đi một vòng trong thôn.
Tâm trạng Tô Nhan tốt thì tất nhiên sẽ đồng ý, thậm chí còn có lúc cho Tư Mộc ngồi đạp ở phía trước, còn mình thì ngồi ở yên sau điều khiển hướng đi cho cậu, lúc đó Tư Mộc sẽ vui vẻ cười toe toét. Nhưng khi tâm trạng cô tệ thì lại là một chuyện khác, không những không đạp xe mà ngay cả ngồi cũng không muốn ngồi.
Tô Nhan đi theo nhóm nỗ lực học tập, thành tích rốt cuộc cũng có chút tiến bộ, cô là người rất dễ thỏa mãn, cũng chẳng phải người có chí hướng to lớn, bất kỳ phương diện gì cũng không mong có được thứ tốt nhất, mà chỉ cần làm tốt trong khả năng của mình là được.
Rất nhanh cô đã học lớp 12, tiến vào năm nghiêm túc nhất, mà năm này Tư Mộc cũng đã mười bốn tuổi, vừa lên lớp 8.
Chiều cao của Tư Mộc mấy năm nay phát triển rất nhanh, bây giờ đứng bên cạnh Tô Nhan thì đã không phân biệt được cao thấp, khuôn mặt cậu cũng trổ mã, càng ngày càng đẹp trai hơn, đã mơ hồ có được sự điển trai và cuốn hút của một thiếu niên nên có.
Tư Mộc mặc đồng phục xanh trắng đan xen ngồi trên xe đạp, mái tóc ngắn còn khiến cho khuôn mặt trắng nõn càng thêm ôn hòa nho nhã. Cậu im lặng nhìn cánh cửa nhà ga tấp nập người ra vào, thẳng đến khi nhìn thấy Tô Nhan xách túi lớn túi nhỏ xuất hiện thì đôi mắt mới khẽ cong, sau đó đạp xe tới chỗ cô đứng.
"Chị!” Cậu ngừng trước mặt Tô Nhan, vui vẻ gọi cô.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT