Ngu Trích Tinh chỉ tạm thời đỗ xe bên đường, cô với tay lấy móc chìa khóa ô tô màu trắng có đính một chuỗi ngọc trai, sau đó cười khúc khích xuống xe đi về phía Tần Tranh, ánh mắt cô chợt quét qua Triệu Vũ Mạt trong cửa hàng, mỉm cười hỏi: "Bạn gái à?"
Chàng trai trẻ dường như bị ánh mắt dịu dàng của cô trêu chọc, Tần Tranh lập tức phủ nhận: "Không phải ạ, chỉ là bạn cùng lớp."
Tần Tranh kéo nạng, mở ra khoảng cách hai, ba mét với Triệu Vũ Mạt.
Ánh đèn đường màu vàng nhạt kéo dài bóng người in hằn xuống đất, nhưng ngay cả cái bóng cực dài trên mặt đất của Tần Tranh cũng cách Triệu Vũ Mạt rất xa, giống như hai đường thẳng song song không bao giờ cắt nhau.
Triệu Vũ Mạt: "..."
Ngu Trích Tinh cười nhẹ, cô cũng là người đã từng trải, tuy chưa từng yêu ai nhưng thời trung học cũng có rất nhiều bạn học thầm yêu cô.
Ngu Trích Tinh đang muốn mời Tần Tranh lên xe cùng nhau về nhà, nhưng cô bỗng nhìn sang Triệu Vũ Mạt bên cạnh và hỏi: "Chị là chị gái của Hạ Nam Phong, em định về nhà bằng cách nào vậy?"
Triệu Vũ Mạt cũng đã nghe nói Tần Tranh hiện tại đang ở nhà của Hạ Nam Phong, nên liền nói: "Chào chị, tài xế của em mới gửi tin nhắn nói trên đường đang tắc đường, chắc là sẽ đến đây sớm thôi."
Tòa nhà giảng dạy của trường trung học Bác Vọng lúc này hoàn toàn tối om, các nhà hàng và cửa hàng xung quanh đều đóng cửa, chủ cửa hàng văn phòng phẩm cũng đang bắt đầu đóng cửa gian hàng của mình, một cô gái một thân một mình đứng đây chẳng an toàn chút nào cả.
Ngu Trích Tinh suy nghĩ một lúc rồi mỉm cười nói: “Vậy chị cùng ngồi đợi tài xế của em đến rồi mới đi.”
Ngu Trích Tinh nhẹ nhàng đưa chìa khóa xe cho Tần Tranh: “Em lên xe ngồi nghỉ ngơi đi.”
Tần Tranh vẫn cứ đứng yên không nhúc nhích.
Triệu Vũ Mạt bỗng không kiềm chế được hưng phấn hét lên: "Chị gái của Hạ Nam Phong? Chẳng lẽ... chị là người mà thầy Lưu hay nhắc đến sao? Ahhhh! Tiền bối, tiền bối, em cũng đang theo học diễn xuất đây ạ."
Ngu Trích Tinh hơi ngạc nhiên nhìn Triệu Vũ Mạt bỗng trở nên thân thiện thái quá, cô ấy còn hăng say dò hỏi thành tích của cô, Triệu Vũ Mạt nói rằng thành tích của cô ấy không lý tưởng cho lắm và vẫn còn kém xa điểm trúng tuyển của Khoa diễn xuất của đại học nghệ thuật thành phố A.
Ngu Trích Tinh an ủi cô ấy: “Không sao đâu, còn gần nửa năm nữa mới đến kỳ thi tuyển mà, nói không chừng đến lúc đó thành tích của em cũng được nâng cao đáng kể đấy.”
Triệu Vũ Mạt được an ủi nên liền mừng rỡ nói: "Dạ, cảm ơn tiền bối đã động viên. Hai tháng nữa em sẽ đi tham gia khóa huấn luyện diễn xuất, sau đó lại quay lại Bác Vọng để ôn tập văn hóa."
Tần Tranh ở một bên nãy giờ vẫn trầm mặc đột nhiên lên tiếng: "Huấn luyện?"
"Đúng vậy, sinh viên nghệ thuật nào cũng đều phải tham gia đào tạo chuyên sâu. Cuối tuần nào tôi cũng đều phải đến lớp tham gia đào tạo chuyên sâu. Nếu như là sinh viên mỹ thuật thì thời gian đào tạo sẽ lâu hơn." Triệu Vũ Mạt giải thích.
Tần Tranh: “Chi phí có đắt không?”
Ngu Trích Tinh kinh ngạc nhìn Tần Tranh, nhưng Triệu Vũ Mạt cũng không suy nghĩ nhiều, cô ấy thản nhiên nói: “Học nghệ thuật khá tốn kém, một tháng tham gia huấn luyện chuyên sâu tốn từ mười đến hai mươi nghìn tệ, nhưng cậu là học bá chắc không cần phải tham gia lớp này đâu, cũng không cần thiết nghĩ đến việc theo đuổi nghệ thuật… À, xe của nhà tôi đã đến rồi!”
Cô gái nhìn thấy chiếc Mercedes-Benz màu đen của mình đậu ở ngã tư, cô ấy lập tức nắm lấy dây đeo vai vẫy tay chào hai người: “Tiền bối và bạn học Tần, cảm ơn vì đã đứng đợi xe cùng em, em về nhà trước nhé."
Ngu Trích Tinh gật đầu, nhìn Triệu Vũ Mạt lên xe rời đi, sau đó cô nhẹ nhàng vỗ vai Tần Tranh: “Chúng ta cũng về nhà thôi.”
Hai người lên xe, Ngu Trích Tinh vội vàng lái xe xuyên qua con hẻm, từng gợn gió đêm thổi tới mang theo một mùi hương nồng nàn, Ngu Trích Tinh còn chưa ăn tối, cô không khỏi hít sâu một ngụm, liền quay sang hỏi: “Em có đói bụng không?”
Tần Tranh cũng không có thói quen ăn khuya, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt sáng ngời của Ngu Trích Tinh, cậu ấy liền gật đầu: “Dạ, em cũng cảm thấy hơi đói.”
Ngu Trích Tinh lập tức đậu xe vào bãi đỗ xe bên đường, rồi cùng Tần Tranh đi về phía một quán ăn nhỏ ở ngã tư đường. Quán ăn này có đủ các loại đồ ăn khác nhau, ở bên cạnh còn có bốn năm chiếc bàn vuông nhỏ và những chiếc ghế nhựa màu xanh đậm.
Ngu Trích Tinh bảo Tần Tranh cùng nhau chọn vài xiên nướng, nhưng Tần Tranh lại lắc đầu, nói: "Chị cứ chọn theo ý chị đi. Em không kén chọn đồ ăn."
Ngu Trích Tinh chọn đầy gần hết giỏ nhựa, rồi đưa cho ông chủ đang tươi cười cho vào nồi đun sôi, sau đó liền kéo Tần Tranh ngồi xuống chiếc bàn vuông đối diện.
"Nhân tiện, ông chủ, cho chúng tôi một bát cơm nữa nhé."
Chân của thiếu niên quá dài, lúc hơi khụy xuống đã vô tình va vào chiếc bàn nhỏ, chân cậu ấy chạm vào đôi giày trắng của Ngu Trích Tinh rồi vội vàng đưa chân vào trong.
Tần Tranh ho nhẹ một tiếng, nhìn chằm chằm Ngu Trích Tinh, hỏi: "Chị... chưa ăn tối à? Hôm nay sao chị về nhà muộn thế?"
Ngu Trích Tinh nghĩ tới vẻ mặt của đạo diễn lồng tiếng chiều nay, vẻ mặt cô có chút không vui: “Chị có chút việc ở phòng thu âm.”
Không bao lâu sau đã thấy ông chủ bưng những xiên thịt nóng hổi và một bát cơm tới, vừa ăn được hai miếng, Ngu Trích Tinh liền cảm thấy trong miệng tràn đầy vị cay, cô lập tức nói với ông chủ: "Ông chủ, mang cho tôi một chai bia và... một chai sữa đậu nành."
Tần Tranh khẽ cau mày, kinh ngạc nhìn Ngu Trích Tinh rót cho mình một ly bia, mép ly của ly bên cạnh đã dính đầy bọt bia, nhưng cô lại đẩy ly sữa đậu nành đến trước mặt cậu ấy. măng cụt t.y.t
"Chị, chị sao vậy?" Tần Tranh cầm đũa gắp miếng đậu phụ mà Vu Trích Tinh đã làm lơ nãy giờ, cho vào bát rồi hỏi.
Ngu Trích Tinh cầm ly bia, im lặng một lúc, suy nghĩ xem liệu mình có nên mang những cảm xúc tiêu cực của mình chia sẻ với cậu học sinh cuối cấp trung học đang tập trung ôn tập hay không.
Gió đêm thổi tung mái tóc rối bù trên trán chàng trai, đôi mắt cậu ấy sâu thẳm, tràn ngập sự quan tâm chân thành.
Ngu Trích Tinh có chút không tự chủ được, liền nói: “Chiều nay chị bị đạo diễn lồng tiếng mắng một trận, báo hại cả đoàn phải tạm nghỉ cả buổi chiều.”
Trong giọng nói của Ngu Trích Tinh có chút bất bình, cô là diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp, “Vô Dược” cũng không phải là bộ phim đầu tiên do cô lồng tiếng, nhưng đây là lần đầu tiên cô bị đạo diễn khiển trách nghiêm trọng như vậy.
Đối mặt với Thương Khanh, Nguyệt Nguyệt và đồng nghiệp cấp trên của mình, cô... quả thực có chút xấu hổ.
Ngu Trích Tinh đặt ly bia xuống, nhìn Tần Tranh trước mặt, nhớ lại lời thoại chỗ mình bị kêu dừng, cô ôn nhu mở miệng: "Anh Ngạo, anh Ngạo."
“Anh Ngạo, chẳng phải anh nói sau này anh sẽ cưới em, anh chỉ thích mỗi mình em thôi sao?” Giọng nói vừa quyến rũ nhưng cũng có một chút run rẩy.
Tần Tranh sững sờ tại chỗ, cơn gió đêm vẫn mang theo cái nóng cuối hè chợt thổi qua nhuộm đỏ tai cậu ấy.
Ngu Trích Tinh hỏi: "Thấy thế nào?"
Tần Tranh ôm chặt ly sữa đậu nành nhỏ, cứng đờ, không biết nên trả lời như thế nào.
Ngu Trích Tinh có chút thích thú nhìn khuôn mặt tuấn tú đỏ bừng của Tần Tranh, trong lòng thầm mỉm cười.
Quả nhiên, ngay cả một cậu bé mười bảy, mười tám tuổi cũng không thể chịu nổi hai từ “anh Ngạo” này.
Tần Tranh không trả lời, chỉ lấy xiên trên đĩa, dùng đũa tuốt hết những thứ trên xiên tre rồi gắp vào bát của cô, phục vụ cô vô cùng chu đáo.
Đôi má đỏ bừng của cậu ấy dường như là lời khẳng định cho năng lực lồng tiếng của cô, Ngu Trích Tinh cảm thấy dễ chịu hơn và tiếp tục cúi đầu ăn, nhưng Tần Tranh lại nói: “Chị, đừng để trong lòng.”
Ngu Trích Tinh ngước mắt nhìn cậu ấy, hầu kết của Tần Tranh khẽ nhúc nhích, cậu ấy nghiêm túc nói tiếp: “Xã hội là thế đấy, lúc nào cũng có vô số chuyện không hay.”
"Em... từng bị khách hàng mắng khi đang làm việc và bị yêu cầu làm lại mọi việc, nhưng ngày hôm sau em còn có bài kiểm tra cuối kỳ nên đã không làm, và cuối cùng em đã bị đồng nghiệp ghen tị báo cáo."
Tần Tranh hiển nhiên chưa bao giờ là người nhiều lời, cậu ấy trầm giọng kể lại ký ức đã qua.
Ngu Trích Tinh luôn sống dưới ánh mặt trời ấm áp và là một công chúa nhỏ được cưng chiều, trong khi Tần Tranh từ lâu đã lang thang trong khu rừng đầy gai góc.
Cô nói với cậu ấy những quy tắc giao tiếp giữa các cá nhân khi tương tác với người khác, còn cậu ấy thì chia sẻ cho cô những quy tắc xã hội.
Ngu Trích Tinh nhìn em trai đang dùng vết sẹo của mình để an ủi cô một cách vụng về, mới ở tuổi này mà tuổi này đã cậu ấy đã chịu đau khổ do đời mang lại như vậy.
Tần Tranh dừng một chút, dùng đôi mắt đen láy nhìn cô rất nghiêm túc rồi nói: “Cho nên, khi chị suy ngẫm lại và tin tưởng chắc chắn rằng mình đã cố gắng hết sức, chị à, chị không cần phải nghi ngờ chính mình nữa. Có lẽ vấn đề thực sự không nằm ở chị, mà là ở đối phương."
Ngu Trích Tinh bắt gặp ánh mắt cực kỳ nghiêm túc của cậu ấy, cô gần như có thể tưởng tượng được cậu ấy cũng từng bị nghi ngờ năng lực giống như cô, một khắc kia trong lòng cô cảm thấy được an ủi không ít.
Cô đưa tay nhẹ nhàng chạm vào đầu Tần Tranh, ngón tay cô xuyên qua mái tóc mềm mại của cậu ấy, cô còn có thể cảm nhận được hơi ấm của cậu ấy, sau đó mỉm cười dịu dàng lên tiếng: “Chị hiểu rồi, cảm ơn em.” ( truyện trên app T𝕪T )
Hơi nóng cuối cùng vừa tản ra khỏi tai cậu ấy đột ngột dâng lên không kiểm soát rồi lan ra khắp mặt cậu ấy, cậu ấy nhẹ nhàng thoát khỏi tay Ngu Trích Tinh, cúi đầu tập trung uống sữa đậu nành.
Thịt xiên hơi cay, Ngu Trích Tinh càng ăn càng cay.
Ngu Trích Tinh đặt đũa xuống, vuốt lại mái tóc mượt mà, liếc nhìn ông chủ, chắc quán ăn ven đường thế này không có dự phòng sợi dây cột tóc nào đâu.
Tần Tranh thấy thế thì đột nhiên hạ cánh tay xuống, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng mở một lỗ nhỏ trên khóa kéo cặp sách bên cạnh, cậu ấy thò tay vào tìm sợi dây cột tóc vừa ném vào trước đó.
Tim cậu ấy bắt đầu đập nhanh không kiểm soát được, cậu ấy rùng mình mò mẫm tìm sợi dây cột tóc trong bóng tối.
Chàng trai căng thẳng, nhẹ nhàng rút sợi dây cột tóc ra khỏi miệng cặp, lúc sợi dây cột tóc sắp lộ ra ánh sáng thì cậu ấy chợt dừng lại.
Bởi cậu ấy vừa thấy Ngu Trích Tinh lấy từ trong túi ra một sợi dây cột tóc có đính những bông hoa ngọc trai nhỏ và nhanh chóng buộc tóc lên.
Sau khi Ngu Trích Tinh buộc tóc gọn gàng lại, cô nhìn chàng trai đối diện và hỏi: "Sao vậy?"
Tần Tranh đột nhiên dựa vào lưng ghế nhựa nhỏ, giống như một quả bóng xì hơi, mím môi, ngơ ngác đáp: "Không có gì ạ."
Thật khó để đoán được một cậu bé ở độ tuổi này đang nghĩ gì, đặc biệt là người vốn đã dè dặt như Tần Tranh.
Ngu Trích Tinh cũng hỏi thêm nữa, tiếp tục cúi đầu ăn xiên nướng trên bàn.
"Em cứ ăn đi." Ngu Trích Tinh lấy khăn giấy lau miệng, cầm điện thoại đứng dậy đi đến quầy tính tiền quét mã QR để thanh toán.
Ông chủ dừng lại, cười nói: "Bạn nam này đã trả tiền rồi."
Tần Tranh nói rằng vừa rồi cậu ấy đã thanh toán bằng tiền mặt, Ngu Trích Tinh ước tính đại khái giá của bữa ăn nhẹ vừa rồi, biết rằng lòng kiêu hãnh của chàng trai trẻ đang trỗi dậy và cậu ấy đương nhiên không muốn bạn đồng hành của mình trả tiền. Thật ra chuyện này cũng rất bình thường, chuyện em trai lâu ngày đãi chị gái một bữa càng rất bình thường nên cô cũng không cần phải cảm thấy xấu hổ hay áy náy.
Ngu Trích Tinh mỉm cười và nói: "Cảm ơn sự hiếu khách của em, để lần sau chị dẫn em đi ăn lại nhé."
Tần Tranh gật đầu, cầm nạng bên cạnh lên cùng Ngu Trích Tinh bước ra khỏi quán ăn.
Ngu Trích Tinh đi đến bãi đậu xe ven đường, lấy chìa khóa xe ra, chợt nhớ ra mình vừa uống bia. Mặc dù nơi đây chỉ cách Vọng Giang Thủy Ngạn vài phút nhưng nếu đã đụng vào rượu bia rồi thì cũng không thể mạo hiểm lái xe.
Ngu Trích Tinh cất chìa khóa xe đi, quyết định đậu xe ở bãi đậu xe ở đây, rồi ngày mai đi bộ tới lấy xe sau, cô đề nghị với Tần Tranh: “Hay là chúng ta đi bộ về đi.”
Tần Tranh gật đầu, chống nạng đi cùng Ngu Trích Tinh dưới ánh đèn đường mờ ảo, hai người bọn họ nhàn nhã đi bộ về nhà.
Người em trai này quá trầm lặng, trên đường về nhà cũng không chủ động mở miệng nói lời nào, vì vậy Ngu Trích Tinh bắt đầu tìm đề tài tán gẫu: “Em thấy món xiên nướng vừa rồi thế nào?”
Tần Tranh: “Cũng không tệ, chị thường xuyên đến quán đó ăn sao?”
Ngu Trích Tinh thơ thẩn nhìn về phía ngọn đèn đường phía xa, cô nhớ lại và mỉm cười: “Không hẳn, hồi cấp 3 thỉnh thoảng chị cũng hay đến ăn với bạn thân. Chị nhớ lúc đó mẹ chị lúc nào cũng cằn nhằn vì chị hay ăn mấy món bậy bạ ven đường.”
Tần Tranh hơi quay đầu nhìn Ngu Trích Tinh, vẫn mím môi không nói gì.
Ngu Trích Tinh là một nàng công chúa được chiều chuộng từ nhỏ, chỉ thỉnh thoảng mới đi nếm thử những món ăn vặt ven đường như thế này, mà cậu ấy cũng ít khi đặt chân đến những nơi như vậy vì không muốn tiêu tiền phung phí.
Khoảng cách khác biệt giống như một khe núi dài 10.000 mét mà cậu ấy không thể vượt qua cũng như không thể đến gần.
Tần Tranh ngước mắt lên, nhìn thấy bóng dáng cậu ấy và cô trải dài dưới ánh đèn đường phía xa.
Tần Tranh chợt dừng lại, rồi bước nửa bước lại gần hơn Ngu Trích Tinh, giữa hai người vẫn còn tồn tại khoảng cách nửa mét, nhưng hai bóng người trên mặt đất phía xa lại lặng lẽ ở gần nhau, như thể đang ở cạnh nhau, hay nói đúng hơn là giống như đang ôm nhau.
Ngu Trích Tinh khó hiểu nhìn Tần Tranh: "Sao đột nhiên em lại cười?"
Tần Tranh cong môi, trả lời ngắn gọn: "Hạnh phúc."