Hạ Nam Phong suy nghĩ một chút, sau đó tỏ vẻ cảm động nói: "Cậu mang khăn tới cho tôi à? Bạn cùng bàn của tôi, không ngờ cậu lại tốt với tôi như vậy đấy. Cảm ơn cậu nha... Chỉ là cái khăn này có hơi dơ thì phải."
Hạ Nam Phong ngồi xuống ghế đổi giày, quả quyết cầm lấy miếng giẻ trong tay Tần Tranh để lau đôi giày thể thao dính đầy bùn của mình.
Tần Tranh đứng ở cửa nhìn cậu ấy, thấp giọng nói: "Sao cậu lên đây nhanh vậy?"
Hạ Nam Phong rũ bớt nước mưa trên người, rồi nói: "Chẳng phải cậu vừa nói trong điện thoại sao, tôi không thể kêu chị tôi đem dù xuống, cũng không thể nhờ người đang bị thương như cậu… chờ đã…"
Hạ Nam Phong chăm chú nhìn chiếc ô nhỏ màu hồng bên cạnh, vẻ mặt như vừa phát hiện ra một thế giới mới: “Tần Tranh, sao càng ngày càng thấy cậu trở nên nữ tính vậy?”
Tần Tranh quả quyết đưa tay che lại cán ô cao cấp, bình tĩnh nói: “Lo cho bản thân cậu trước đi.”
Hạ Nam Phong ý vị thâm trường nở nụ cười*, dùng ngón tay xoay xoay quả bóng rổ, thờ ơ đổi chủ đề: “Tôi bảo cậu đến sân thể dục xem tôi sát phạt tứ phương thế nào thế mà cậu lại không chịu đi. Cậu không biết đâu, hôm nay phong độ của tôi tốt lắm đấy, mặc cho đối phương ào ào tấn công vẫn có thể nỗ lực san bằng tỉ số, không chừng ngày mai khắp trường trung học Bác Vọng đều bàn tán về tên tôi đấy."
*ý vị thâm trường: ý vị sâu xa, ánh mắt có nhiều ý tứ, thường có ý chỉ ánh mắt người nhìn có chút ý trêu chọc.
Tần Tranh liếc nhìn cậu ấy một cái: “Là đội bóng rổ của trường trung học số 3 à?”
Hạ Nam Phong có chút kinh ngạc: "Cậu biết trường đó luôn à? Tôi còn tưởng con người cậu cả ngày chỉ biết đọc sách thánh hiền. Trường trung học này quả thực rất mạnh, vất vả lắm bên ta mới có thể câu bằng tỉ số với bọn họ, suýt chút nữa là thắng luôn rồi."
Tần Tranh bình tĩnh nói: “Thế cậu có biết bên trường đó từng bị trường chúng ta treo lên đánh chưa?”
Hạ Nam Phong: "???"
Tần Tranh cầm ô trở về phòng ngủ, thản nhiên nói: “Giọng nói của cậu ồn ào quá.”
Hạ Nam Phong lập tức gửi tin nhắn cho các bạn cùng lớp và mới biết được rằng trường trung học số 3 từng bị trường Bác Vọng đánh cho ra bã một phen, và chủ xị chính là Tần Tranh. Trận bóng rổ đó dù đã trải qua khá lâu nhưng đến nay vẫn luôn là đề tài được các học sinh Bác Vọng bàn tán sôi nổi nhất, truyền thuyết về Tần Tranh hùng hổ ra sân và đánh đối phương, Hạ Nam Phong nghe xong chỉ ước lúc đó mình có thể có mặt ngay tại hiện trường.
Sáng sớm hôm sau hai người cùng nhau đến trường, dọc đường Hạ Nam Phong không ngừng mời Tần Tranh cùng nhau chơi bóng rổ.
Lớp học buổi sáng rất ồn ào, học sinh liên tục đi đi lại lại trong lớp, các tổ trưởng thì hò hét kêu nộp bài tập về nhà rất sôi nổi.
Lúc đó đang là giờ tự học sáng sớm, lớp phó học tập đi lấy và phát bài kiểm tra cho mọi người trong lớp. Thứ không thể thiếu nhất trong năm cuối cấp 3 chính là các bài kiểm tra và vô số vở bài tập, chỉ cần vừa bước ra ngoài đi vệ sinh một lát, lúc trở vào là liền thấy trên bàn học đang bị bao phủ bởi một bàn đủ loại bài kiểm tra.
Thầy Lưu hiệu trưởng chắp tay sau lưng từ bên ngoài bước vào lớp, phòng học ồn ào ngay tức khắc liền trở nên im bặt.
Thầy Lưu thông báo ngắn gọn nhiệm vụ buổi sáng rồi hỏi: “Đúng rồi, sau khai giảng trường sẽ tổ chức cuộc thi làm báo tường, có em nào có thể bớt thời gian một chút làm giúp lớp được không?”
Trong lớp không có ai trả lời, dĩ nhiên ai nấy đều đã rất mệt mỏi với những chồng bài tập chất cao như núi, mỗi ngày đều có vô số bài kiểm tra và các thể loại bài tập về nhà nên đương nhiên không ai muốn lãng phí khoảng thời gian nghỉ ngơi quý giá còn lại.
Dù có người muốn nhưng cũng không thể làm được và không có trình độ nghệ thuật, để làm được một tờ báo tường thì cần phải biết sáng tạo nội dung và vẽ giỏi. Lớp bọn họ cũng không phải thuộc ban nghệ thuật, cùng lắm chỉ có vài người biết chơi vài môn thể thao mà thôi. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Thấy không có ai giơ tay, thầy Lưu đành bất đắc dĩ gọi tên những cá nhân “tiêu biểu”: "Triệu Vũ Mạt, em từng học nghệ thuật nên chẳng cũng có chút hiểu biết hơn những bạn trong lớp, lần này em làm giúp cho lớp nhé?"
Một bạn gái xinh đẹp ở phía trước bỗng đứng dậy, mặt mày nhăn nhó nói: "Thầy Lưu, mặc dù em cũng từng học nghệ thuật... nhưng mà chỉ có một mình em thôi thì cũng không thể đảm đương nổi đâu."
Thầy Lưu cảm thấy lời này cũng có lý, nên liền đưa mắt tìm kiếm những gương mặt khác trong lớp: "Có ai muốn làm giúp bạn ấy không?"
Hạ Nam Phong thở dài: “Tuy tôi có thừa thãi năng lượng nhưng tiếc là thực lực lại không đủ.”
Trong lớp có người hả hê lên tiếng: “Trước đây tôi từng thấy tài vẽ tranh cũng Tần Tranh cũng không tồi, hay là kêu cậu ấy phụ giúp một tay?”
Hạ Nam Phong vặn lại: "Cậu làm sao vậy? Cậu không để ý thấy cậu ấy đang bị thương ở chân sao? Cậu cố tình muốn gây sự sao? Thế sao cậu không tự đề cử mình đi?"
“Cậu ta từng giành nhiều học bổng như vậy, chẳng lẽ không thể bỏ công báo đáp lớp một lần được sao?”
Tần Tranh rũ mắt xuống, lời nói Ngu Trích Tinh bảo cậu ấy nên chủ động hơn bỗng hiện lên trong đầu cậu ấy không tự chủ được, sau vài giây im lặng, cậu ấy liền giơ tay lên.
Thầy Lưu thoáng sửng sốt một chút, chợt hỏi: "Tần Tranh, có chuyện gì vậy?"
Tần Tranh: “Nếu đã vậy thì để em làm báo tường giúp lớp cho ạ.”
Mọi người trong lớp đều nhìn về phía Tần Tranh, hiển nhiên ai nấy đều rất kinh ngạc. Điều này nghe được từ bất kỳ ai cũng không có gì đáng ngạc nhiên, nhưng nghe từ miệng của một nam thần mặt lạnh như Tần Tranh thì thực sự rất dọa người.
Hạ Nam Phong nhìn sang Tần Tranh rồi lại quay sang nhìn Triệu Vũ Mạt.
Thầy Lưu vẫn có chút lo lắng: “Liệu chân em bị thương có ảnh hưởng gì không?”
Tần Tranh: “Không sao đâu ạ.”
Tần Tranh đã nói như vậy, thầy Lưu cũng rất vui mừng khi có người tiếp nhận, thế nên liền lập tức đồng ý, để Tần Tranh cùng Triệu Vũ Mạt phụ trách việc trang trí báo tường.
Sau khi kết thúc tiết tự học sớm, Triệu Vũ Mạt thận trọng bước tới nhìn Tần Tranh đang chuyên chú làm bài tập, cây bút xoạt xoạt trên giấy viết ra một loạt công thức chứng minh toán học, không có vết xước hay vết dừng nào, rất sạch sẽ, nhưng cả người cậu ấy lại lộ ra một chút xa cách...
"Cái đó..."
Tốc độ viết của Tần Tranh không hề chậm lại, cậu ấy nhìn chằm chằm vào quyển vở bài tập, bình tĩnh nói: “Báo tường cậu muốn làm như thế nào thì tùy cậu, việc vẽ thì cứ giao cho tôi, còn lại cậu tự quyết định đi."
Triệu Vũ Mạt và Hạ Nam Phong đều kinh ngạc, khó khăn nhất khi làm báo tường chính là khâu vẽ trang trí.
Triệu Vũ Mạt gật đầu liên tục như vừa vứt được một của nợ: "Được, được, cảm ơn cậu rất nhiều."
Triệu Vũ Mạt đi về chỗ ngồi, Tần Tranh đã làm xong câu hỏi lớn cuối cùng của bài tập.
Còn Hạ Nam Phong thì chỉ vừa mới làm xong hai câu trắc nghiệm, cậu ấy cầm bút thở dài: “Tần Tranh, sao cậu hờ hững với con gái người ta quá vậy? Cậu cũng thích người ta mà, phải không?"
Tần Tranh chợt dừng một chút: "Thích gì chứ?"
Hạ Nam Phong mỉm cười đầy khó hiểu, lại gần nói: "Triệu Vũ Mạt là sinh viên diễn xuất, dung mạo không thể diễn tả bằng lời. Tôi chưa từng nghe cậu nói cậu thích mẫu con gái như thế nào."
"Thì ra là cậu thích những cô gái học diễn xuất."
Tần Tranh mím môi không nói gì, chỉ là tốc độ viết trên tay càng lúc càng nhanh.
—
Ngu Trích Tinh đi xuống lầu liền thấy dì Trần đang hút bụi dọn dẹp nhà cửa.
Cô xách túi đi đến lối vào, đột nhiên ánh mắt cô rơi vào đôi giày ngày hôm qua của mình.
Đêm qua trời mưa, cô nhớ tới lúc cô đi giày về, giày đều bị dính bẩn và lấm bùn, cô mệt quá cũng không buồn lau liền vào phòng nghỉ ngơi, vậy mà bây giờ nhìn thấy đôi giày không chỉ được lau sạch sẽ mà còn được xếp vào tủ một cách ngay ngắn.
Ngu Trích Tinh có chút khó hiểu, cô ngồi lên ghế thay giày và nói với dì Trần: "Dì Trần, dì giúp con lau giày à? Cảm ơn dì nhé."
Dì Trần: “Đâu có đâu, sáng nay khi dì tới đây thì thấy nó đã sạch sẽ rồi.”
Ngu Trích Tinh sửng sốt, không phải là dì Trần giúp cô lau sao? Nhưng trong nhà này có mấy người đâu chứ, chẳng lẽ là Hạ Nam Phong sao?
Ngu Trích Tinh nhanh chóng bác bỏ suy đoán này, Hạ Nam Phong thậm chí còn lười làm sạch giày của mình.
Hình dáng gầy gò nhưng cương nghị của chàng trai dần dần hiện lên trong đầu cô, cô nghĩ đến đôi giày thể thao mới toanh của mình.
Chẳng lẽ là... Tần Tranh?
Dường như cậu là người có khả năng cao nhất. Em trai này... đúng là càng ngày càng dễ thương quá đi.
Khóe môi Ngu Trích Tinh không nhịn được cong lên, cô xỏ đôi giày trắng mới toanh vào, sau đó chụp một tấm ảnh rồi gửi cho Tần Tranh.
[Tiểu thư Trích Tinh: Cảm ơn em, Tần Tranh. [Hình ảnh]]
Đến gần trưa thì Ngu Trích Tinh mới nhận được tin nhắn trả lời từ bên kia, có lẽ đang là giờ nghỉ trưa của bọn họ.
[QZ: Không có gì đâu ạ.]
Ngu Trích Tinh không thể nhịn cười khi nhìn thấy câu trả lời nghiêm túc này.
Nguyệt Nguyệt đang ăn đối diện liền tò mò hỏi: "Sao vậy?"
Ngu Trích Tinh cất điện thoại vào, mỉm cười nói: “Không có gì, tin nhắn của em trai thôi.”
Nghe vậy, Nguyệt Nguyệt cũng không quan tâm mà chỉ nhắc nhở: "Nghe nói chiều nay bắt đầu bước vào giai đoạn lồng tiếng cho đoạn Dao Dao bắt đầu chuyển mình trở nên hắc hóa, cố lên."
Trong "Vô Dược", nhân vật Dao Dao là một cô nàng trà xanh chính hiệu, lúc đầu cô ta tỏ vẻ rất ngây thơ và thuần khiết, sau này dần bị tình yêu làm méo mó nhân cách.
Giọng nói của Dao Dao sau khi hắc hóa tự nhiên sẽ có chút thay đổi so với trước đó.
Vừa mới nghỉ ngơi một lúc thì cũng đã đến lượt Ngu Trích Tinh bước vào phòng thu âm, cô đeo tai nghe lên, điều chỉnh giọng nói một chút, vừa khóc lóc vừa kể lể: "Anh Ngao, chẳng phải anh đã nói anh muốn cưới em..."
"Stop!"
Đạo diễn Lưu,bên ngoài phòng thu âm bỗng cau mày kêu dừng lại.
"Tiểu Ngư, cách cô gọi “anh Ngạo” ở giai đoạn này đã khác so với lúc trước. Cô đã nắm được cốt truyện chưa vậy? Bắt đầu lại!"
Ngu Trích Tinh nắm chặt tập kịch bản, trong lòng có chút lo lắng, cô cố gắng điều chỉnh lại rồi thử lại lần nữa: "Anh Ngạo, chẳng phải anh từng nói..."
"Dừng lại!"
Ngay khi cô vừa thốt ra hai từ ‘anh Ngạo”, Ngu Trích Tinh lại nhận được hai từ "dừng lại" của đạo diễn Lưu.
Qua cửa kính, Ngu Trích Tinh nhìn thấy vẻ mặt ngày càng mất kiên nhẫn của đạo diễn Lưu.
Vẻ mặt đạo diễn Lưu ở bên ngoài đầy ủ rũ, đã cắt đi thu lại mấy lần mà vẫn không có tiến triển, ông ấy tức giận nói: “Lão Mạnh đã đặc biệt đề cử cô đến đây, trước đây cô thể hiện rất tốt mà, bây giờ cô bị sao vậy? Cô không nắm được chuyển biến tâm lý của nhân vật gì cả! Chẳng phải cô theo học chuyên ngành lồng tiếng sao, rốt cuộc ở trường cô đã học được những gì vậy?"
Sắc mặt Ngu Trích Tinh có chút tái nhợt, tay cô nắm chặt cuốn kịch bản của mình. Cô cảm thấy… vấn đề của mình không đáng bị nói nặng như vậy.
Thương Khanh ở bên cạnh nói: "Đạo diễn Lưu, hay là để Tiểu Ngư nghỉ ngơi một lát nhé? Để tôi hướng dẫn cô ấy xem lại tâm lí nhân vật."
Đạo diễn Lưu cau mày, không nói gì liền đi ra ngoài: “Tôi ra ngoài hút thuốc một lát.”
Ngu Trích Tinh tháo tai nghe ra và bước ra ngoài, thấy Thương Khanh và A Dương đều đã hoàn thành công việc của mình.
Đại Ngưu an ủi cô: “Không sao đâu, tính khí của ông ấy từ trước đến giờ là như vậy đó, mấy ngày đầu hợp tác tôi cũng từng bị ông ấy mắng đến phát khóc, chẳng phải bây giờ trình độ của tôi đã tiến bộ hơn một bậc rồi sao?"
Nguyệt Nguyệt cũng khuyên cô: "Muốn thì cứ khóc đi. Tất cả chỉ là chuyện nhỏ thôi. Việc này được trả lương nên bị sếp mắng là chuyện bình thường."
Ngu Trích Tinh cắn môi lắc đầu cố gắng không khóc.
Thương Khanh cầm lấy kịch bản nói: “Để tôi giúp cô.”
Ngu Trích Tinh cảm kích nói: "Cảm ơn anh."
Thương Khanh mỉm cười, cầm bút lên vừa đánh dấu vừa phân tích sự thay đổi trong tình cảm của Dao Dao
Đạo diễn Lưu hút thuốc xong một lát liền quay lại, ông ấy vẫn cau mày nhìn Ngu Trích Tinh: “Cô nghỉ ngơi lâu như vậy chỉ để ghi ghi chép chép mấy thứ vớ vẩn thôi à?”
Ngu Trích Tinh cau mày muốn phản bác, nhưng Thương Khanh ở một bên lại nói: “Đạo diễn Lưu, sao hôm nay ông nghiêm khắc thế? Tôi cảm thấy buổi thu âm hôm nay của Tiểu Ngư không đến mức tệ như thế, thậm chí còn có mấy chỗ rất tốt có thể trực tiếp thông qua."
Thương Khanh được coi là một nhân vật lớn trong ngành lồng tiếng, anh ấy đã lên tiếng, nhưng đạo diễn Lưu chỉ trả lời cộc lốc: "Mới nói có vài lời mà đã nản rồi à. Người mới phải nên luyện tập nhiều hơn, đừng có học thói thắc mắc. Bây giờ phải lo cho xong đoạn này đã."
Phòng thu âm có giới hạn thời gian, đoàn lồng tiếng cho "Vô Dược" chỉ có vài ngày trong phòng thu âm này, vì sự cố của Ngu Trích Tinh nên lịch trình của toàn đoàn đều bị ảnh hưởng không theo đúng giờ, thu đi thu lại mãi đến tận trời tối bọn họ mới có thể thành công ra ngoài.
Lúc này bầu trời đêm đã đầy sao, trận mưa đêm qua đã làm nhiệt độ giảm xuống, trong không khí có chút ẩm ướt và mát mẻ.
"Cô còn chưa ăn cơm, hay là chúng ta cùng đi ăn tối đi?" Thương Khanh nhìn đồng hồ, lúc này cũng đã chín giờ rưỡi tối nên anh ấy liền mở miệng mời cô đi ăn tối.
Ngu Trích Tinh lắc đầu: "Chắc không được rồi, hiện tại tôi chỉ muốn về nhà nghỉ ngơi, với lại... tôi cũng ăn không vô."
"Được rồi, trên đường về nhớ cẩn thận nhé."
Cô nhìn thời gian, giờ này chắc Hạ Nam Phong, Tần Tranh cũng đã tan học về rồi.
Quả nhiên, đúng như Ngu Trích Tinh nghĩ, trong tiết tự học buổi tối, Hạ Nam Phong nháy mắt với Tần Tranh rồi vội vàng xách cặp rời đi trước, trong lớp lúc này cũng dần dần ít người hơn.
Triệu Vũ Mạt thận trọng đi tới, hỏi Tần Tranh: "Wechat của cậu là gì thế, để tôi gửi cho cậu ý tưởng tôi muốn nhờ cậu vẽ."
Tần Tranh: “Điện thoại của tôi hết pin, tắt nguồn rồi.”
Điện thoại di động của cậu ấy là một chiếc điện thoại thông minh đã rất cũ, có lẽ vì chứa phần mềm vẽ và nhiều bản vẽ dự phòng nên tiêu hao điện năng rất nhanh.
Ngày thường cậu ấy cũng chỉ sử dụng vài lần nên miễn cưỡng cũng có thể chống đỡ được tới buổi tối, nhưng hôm nay cậu ấy sử dụng điện thoại thường xuyên hơn nên điện thoại đã tự động tắt nguồn cách đây nửa giờ.
Triệu Vũ Mạt đành phải đưa điện thoại di động của mình cho cậu ấy, Tần Tranh nhìn mấy lần rồi đưa lại cho cô ấy, cậu ấy mở hộp phấn màu mới lấy ra một viên, vặn đầu phấn ra, đứng ở chỗ góc dưới bên phải của bảng đen và bắt đầu vẽ một cách khéo léo. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Triệu Vũ Mạt và một số bạn học còn chưa rời đi đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy những động tác điêu luyện của Tần Tranh, hình ảnh con ngựa dần trở nên sống động dưới lớp phấn của cậu ấy.
"Tần Tranh, cậu thật sự biết vẽ tranh à? Chắc cậu cũng đã vẽ được hơn mười năm rồi phải không?"
"Tần Tranh, sao trước đây tôi chưa từng nghe cậu nói cậu có thể vẽ vậy? Cậu thật sự rất lợi hại!"
Một số bạn cùng lớp bắt đầu tụ tập xung quanh và ai nấy đều rất ngạc nhiên.
Học sinh cấp 3 thường không thích lòng vòng, thấy đẹp liền trực tiếp khen thẳng không cần vòng vo.
Trước khi ra về có người còn nán lại để chụp vài kiểu ảnh.
Triệu Vũ Mạt đang ngồi trên bàn viết viết gì đó, hai người ai lo làm việc nấy.
Cho đến khi Tần Tranh ném nửa viên phấn xuống bàn rồi nói: "Xong rồi."
"Đã muộn rồi, chúng ta cũng nên về nhà thôi."
Triệu Vũ Mạt không còn cách nào khác đành phải tắt đèn, cõng cặp sách trên lưng vội vàng đuổi theo Tần Tranh.
Hai bên họ tan trường cũng đã hơn mười giờ tối, nhưng hai bên đường vẫn còn sáng đèn, một số cửa hàng văn phòng phẩm vẫn còn mở cửa.
Tần Tranh quay đầu lại hỏi: "Cậu đi bộ về nhà à?"
Triệu Vũ Mạt vội vàng nói: "Tài xế của tôi sẽ đến đón tôi. Chắc phải mấy phút ông ấy nữa mới đến nơi. Vậy... cậu về trước…"
Những cô gái có thể theo học nghệ thuật, đặc biệt là diễn xuất, đa phần đều xuất thân từ những gia đình rất khá giả, chẳng hạn giống như Ngu Trích Tinh.
Tần Tranh rũ mắt xuống, tâm trạng bắt đầu cảm thấy phức tạp, cậu ấy cũng không trả lời Triệu Vũ Mạt mà chống gậy đi vào cửa hàng văn phòng phẩm ở cổng trường.
Cửa hàng văn phòng phẩm có vô số sản phẩm đủ loại kiểu dáng và màu sắc, không chỉ có sổ và bút mà còn có những món quà nhỏ như chai nước, búp bê và thậm chí cả những băng đô mà các cô gái hay sử dụng.
Tần Tranh lấy ra năm sáu túi giấy trong suốt đựng bài thi theo yêu cầu của giáo viên các môn học.
Ông chủ tính toán một chút, rồi cười nói: “Tổng cộng là bốn mươi sáu tệ, cậu có muốn quét mã QR để thanh toán không?”
Tần Tranh sờ vào điện thoại di động trong túi, phát hiện điện thoại của mình đã tắt máy từ lâu.
Triệu Vũ Mạt đi vào muốn giúp đỡ, nhưng lại thấy Tần Tranh lấy từ trong cặp ra một tờ năm mươi tệ nhàu nát đưa cho ông chủ.
Ông chủ: “Đợi tôi tìm tiền lẻ thối cho cậu.”
"Bây giờ ai ai cũng quét mã QR để thanh toán, tôi cũng không biết mình còn tiền lẻ hay không nữa."
Yết hầu của Tần Tranh khẽ nhúc nhích, cậu ấy nhìn chằm chằm vào những chiếc dây buộc tóc bên cạnh quầy tính tiền, cổ họng cậu ấy đột nhiên cảm thấy khô khốc, cậu ấy nhìn một lúc mới nhẹ giọng nói: “Ông chủ, hay là lấy cho tôi một dây cột tóc đi, khỏi mắc công ông đi tìm tiền lẻ để thối cho tôi."
Ông chủ nhìn Triệu Vũ Mạt vừa đi theo vào, ông ấy tỏ vẻ mình là người từng trải, cười nói: "Được”, rồi ông ấy lấy ra bốn chiếc cột tóc đưa cho Tần Tranh.
Tần Tranh lấy chiếc cột tóc từ tay ông chủ, những chiếc cột tóc mà các cô gái sử dụng có rất nhiều màu sắc và hoa văn, những chiếc cột tóc nhỏ được đặt trong lòng bàn tay dày dặn của cậu ấy như thể hai thế giới hoàn toàn khác biệt.
Tần Tranh rũ mắt, hơi mím môi.
Thực ra cậu ấy biết mua mấy thứ này sẽ rất lãng phí, nhưng mà... chỉ là...
Tần Tranh mím môi, kéo khóa cặp sách ra, chuẩn bị nhét cột tóc vào.
Cách đó không xa bỗng truyền đến giọng nói của Ngu Trích Tinh: “Tần Tranh, sao em còn chưa về nhà?”
Tần Tranh đột nhiên quay đầu lại liền thấy Ngu Trích Tinh đang ngồi ở ghế lái trong chiếc BMW quen thuộc, cửa sổ xe mở rộng, cô nửa dựa vào cửa sổ, mỉm cười nhìn cậu ấy.
Hai tay Tần Tranh vô thức siết chặt, chiếc cột tóc trong tay gần như rơi khỏi lòng bàn tay, cậu ổn định tinh thần, quả quyết nhét chiếc cột tóc vào cặp sách, hạ mi xuống, nói: “Em đến mua ít văn phòng phẩm.”