Hạnh phúc? Ngu Trích Tinh cảm thấy chênh lệch tuổi tác giữa cô và Tần Tranh chỉ có bốn tuổi, nhưng lúc này cô lại thấy không hiểu tại sao một chàng trai trẻ lại đột nhiên cảm thấy hạnh phúc.

Tần Tranh mất tự nhiên cúi đầu nói thêm: ‘Là.. Hôm nay bài kiểm tra hàng tuần lại đạt hạng nhất nên em cảm thấy rất hạnh phúc."

Ngu Trích Tinh nghe vậy thì gật đầu, có thể lấy được hạng nhất hiển nhiên là rất hạnh phúc, dù sao thì ngoại trừ kỳ thi chuyên môn chuyên ngành diễn xuất năm đó, cô chưa từng trải qua cảm giác đứng nhất lớp trong những năm học cấp ba là như thế nào. 

"Còn thành tích của Nam Phong thì như thế nào?" Ngu Trích Tinh thoải mái tận hưởng làn gió đêm, chậm rãi đi về phía trước, quan tâm hỏi.

Tần Tranh không chút do dự bán đứng bạn cùng bàn: “Xếp hạng 22 trong lớp.”

Mặc dù điểm số của cậu ấy chỉ ở mức trung bình trong lớp, nhưng Ngu Trích Tinh vẫn suy nghĩ khá thoáng, cô mỉm cười nói: "Chịu khó chăm học thêm chút nữa thì thành tích sẽ được cải thiện thôi."

Tương lai Hạ Nam Phong có rất nhiều lựa chọn, dù thi trượt đại học thì gia đình cũng có thể thu xếp cho cậu ấy đi du học, nhưng cậu ấy chỉ có duy nhất một con đường này, cũng là cơ hội duy nhất cho cậu ấy.

Thanh niên bên cạnh đột nhiên trở nên im lặng hơn, Ngu Trích Tinh cùng cậu ấy tiến vào Vọng Giang Thủy Ngạn, ánh mắt cô chợt rơi vào miếng thạch cao trên chân Tần Tranh, cô nhẹ nhàng hỏi: "Chân em bị thương đã đỡ hơn chưa?"

Tần Tranh gật đầu: "Đã tốt hơn nhiều rồi, mấy ngày nữa em sẽ đến bệnh viện kiểm tra lần nữa. Nếu không có vấn đề gì thì em có thể tháo thạch cao ra rồi."

Ngu Trích Tinh nghĩ nghĩ rồi cười nói: “Nếu có thời gian rảnh chị sẽ đưa em đến đó, nếu không thì chị sẽ sắp xếp tài xế đưa em đến bệnh viện.”

Với thói quen tiết kiệm tiền của người em trai này, nếu để cậu ấy một mình đến bệnh viện tái khám, có lẽ cậu ấy sẽ chọn cách chen lấn lên xe buýt hoặc tàu điện ngầm, chen chúc trong hoàn cảnh đông người như thế, có khi vừa đến bệnh viện vết thương lại trở nên nặng hơn.

Đôi mắt sâu thẳm của Tần Tranh bỗng mở to, khóe môi không thể khống chế khẽ cong lên, nặng nề ừ một tiếng.

Niềm vui và nỗi buồn của một cậu bé mười bảy tuổi luôn thay đổi rất nhanh.

Đến trước cửa nhà, Tần Tranh duỗi ngón tay cái bên phải giúp Ngu Trích Tinh mở cửa, sau đó hai người bọn họ luân phiên thay giày ở cửa.

Cộp cộp cộp, Hạ Nam Phong ôm vở bài tập trong tay từ phòng ngủ trên lầu chạy xuống, ánh mắt nghi hoặc liếc nhìn hai người: "Sao hai người lại về chung với nhau vậy? Đừng nói với em là hai người trùng hợp gặp nhau! Sao cứ nghe thấy mùi mờ ám ấy nhỉ?"

Ngu Trích Tinh có chút buồn cười: “Vừa rồi có ngồi ăn chung vài xiên thịt nướng mà thôi.”

Hạ Nam Phong gần như ôm đầu hú lên: "Cái gì? Cùng nhau ăn xiên nướng à? Sao chị  không gọi cho em biết?"

Tần Tranh nhìn Ngu Trích Tinh đang chuẩn bị trở về phòng ngủ, bỗng nói: "Bài tập về nhà của cậu làm xong rồi à? Điện thoại di động của tôi hết pin nên không thể nhắn tin cho cậu được."

Bàn tay vừa nắm lấy tay vịn cầu thang của Ngu Trích Tinh đột nhiên dừng lại, cô quay đầu nhìn Tần Tranh, dùng giọng dịu dàng nhất cảnh cáo: “Học sinh cuối cấp trung học nên hạn chế sử dụng điện thoại di động trong trường.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Nói xong, Ngu Trích Tinh liền xách túi lên tầng hai và trở về phòng ngủ chính.

Tần Tranh sững sờ tại chỗ, vết đỏ bừng bên tai lại hiện lên, tay cậu ấy vô ý thức xuyên qua quần đồng phục học sinh chạm vào chiếc điện thoại di động đã tắt từ lâu bên trong.

Điện thoại di động của cậu ấy quả thực không phải là điện thoại di động tốt và pin rất nhanh hết, nhưng đây là lần đầu tiên điện thoại cậu ấy hết pin trước khi về tới nhà.

Đột nhiên Ngu Trích Tinh chợt nhớ đến đôi giày đã được lau chùi bóng loáng của mình: "Cảm ơn em nha Tần Tranh."

Hạ Nam Phong nhìn chằm chằm khuôn mặt đỏ bừng của Tần Tranh, như thể vừa phát hiện ra một thế giới mới, cậu ấy liền kêu lên: “Tôi tưởng cậu cũng mặt dày như tôi, ai mà có dè, đúng là học sinh đứng đầu chưa bao giờ bị khiển trách, vừa mới bị la chút xíu mà mặt mày đã đỏ rần như thế, hahaha.”

Hạ Nam Phong vỗ vỗ vai Tần Tranh, nghiêm túc nói: "Tiểu Tần, về sau cậu vẫn nên học tập tôi nhiều hơn."

Tần Tranh hừ lạnh một tiếng, không khách khí liền hất tay Hạ Nam Phong ra, xoay người trở về thay quần áo tắm rửa rồi đi ngủ.

Cậu ấy trở về phòng mình, đầu tiên là mở cặp, lấy dây buộc tóc trong cặp ra, nhìn chằm chằm vài giây, sau đó lập tức mở ngăn kéo, nhét dây buộc tóc vào ngăn đựng sách vở.

Sau đó, cậu ấy lấy cục sạc ra sạc pin chiếc điện thoại di động đã tắt. Ngay khi vừa mở điện thoại lên, hàng loạt tin nhắn lập tức nổi lên trước mắt của cậu ấy.

[Cuối cùng cậu cũng đọc được tin nhắn rồi, cậu có thời gian đi vẽ tranh không?]

Đối phương đưa ra một đống yêu cầu phức tạp, Tần Tranh tựa người vào bàn xem xét một lúc, ngón tay thon dài khẽ ấn lên màn hình.

[QZ: Gần đây tôi rất bận, phải mất ít nhất một tuần mới vẽ xong.]

Đối phương: [Không sao, không sao! Phong cách vẽ tranh của cậu rất tuyệt vời, tôi sẵn lòng để chờ mà!]

Tần Tranh sẽ không từ chối khoản khu nhập thêm như vậy, sau khi hai bên thương lượng với nhau, đối phương cũng đã đồng ý, sau khi tắm rửa xong, cậu ấy lấy máy tính bảng ra kết nối với điện thoại di động để vẽ.

—-

Mới tờ mờ sáng, Tần Tranh và Hạ Nam Phong cùng nhau đến trường, họ lần lượt bước vào phòng học ồn ào, vừa liếc nhìn đã thấy một nhóm bạn cùng lớp đang tụ tập trước một tấm bảng đen.

Hạ Nam Phong vốn là người thích xem náo nhiệt, cậu ấy vội vàng ném cặp sách vào ghế, hưng phấn chen vào: “Mọi người đang xem gì thế?”

Tần Tranh cũng không quay đầu lại, liền đi đến chỗ ngồi của mình, mở cặp sách ra, lấy ra bài tập ngày hôm qua giáo viên bộ môn giao nộp cho tổ trưởng bộ môn.

"Đây là con ngựa do Tần Tranh vẽ à? Ôi trời, cả nhà tôi đều sốc mất. Cậu ta còn có kỹ năng tuyệt đỉnh như vậy sao?" Một bạn nam đứng trước bảng đen khoa trương nói.

Con ngựa trên bảng đen tuy chỉ được phác họa ngẫu nhiên bằng những đường phấn nhưng lại sống động như thật, nhìn từ xa trông như con ngựa sắp chạy ra khỏi bảng đen, dáng vẻ đầy khí thế.

Hạ Nam Phong chen vào, nhìn thấy con ngựa trên bảng đen liền giật mình, "Cái này là do Tần Tranh vẽ sao? Mẹ kiếp, Tần Tranh, cậu còn đỉnh vậy luôn à, đến cái này mà cậu cũng có thể làm được!"

"Thật sự là Tần Tranh vẽ ra sao? Không phải là Triệu Vũ Mạt à? Tôi nhớ cậu ấy học mỹ thuật mà."

Triệu Vũ Mạt vác cặp đi vào, trùng hợp nghe thấy các bạn cùng lớp đang xì xào thảo luận về hình vẽ trên bảng đen, cô ấy còn chưa kịp đặt cặp sách xuống, lập tức đi tới sửa lại tên Tần Tranh, nói: “Tôi đảm bảo là Tần Tranh vẽ đó. Tôi học diễn xuất chứ không phải nghệ thuật. Tần học bá quả thực rất lợi hại! Mọi người không cần nghi ngờ năng lực của cậu ấy đâu!"

Trong lúc nhất thời, những ánh mắt trong lớp đều không ngừng nhìn về phía Tần Tranh, thế nhưng nhân vật chính của chủ đề lại không có phản ứng gì, cậu ấy lấy cuốn từ vựng tiếng Anh từ trong cặp sách ra, im lặng đọc từng chữ, ngoảnh tai làm ngơ cuộc thảo luận của bọn họ.

Tần Tranh vốn đã đẹp trai, chiều cao lẫn ngoại hình đều không chê vào đâu được, lúc này cậu ấy đang ngồi bên cửa sổ cầm một cuốn từ vựng, cộng thêm ánh nắng sớm mai chiếu vào người cậu ấy, đây là dáng vẻ nam thần thời cao trung mà các tiểu thuyết hay nhắc tới.

Có mấy người bĩu môi, ghen tỵ nói: "Vẽ tranh thôi thì có gì đâu mà ngưỡng mộ đến thế? Khi nào đi thi có giải cầm về rồi hẳn lên mặt cũng không muộn."

Hạ Nam Phong cầm lấy viên phấn nhét vào tay những người đó, cười nói: “Tranh của bạn tôi chỉ ở mức tầm thường vậy thôi sao? Lại đây, phấn của cậu này. Nếu cậu có thể vẽ ra một bức tranh sống động như thế, tôi chấp nhận gọi cậu bằng hai từ “ông nội”!"

Những người đó bị Hạ Nam Phong nói trúng tim đen nhất thời trở nên xấu hổ không nói nên lời, bọn họ trừng mắt nhìn Tần Tranh rồi quay người trở về chỗ ngồi.

Hạ Nam Phong đứng ở bảng đen tiếp tục trầm trồ, thỉnh thoảng còn gật đầu tỏ vẻ như rất tâm đắc. Cậu ấy chợt nghĩ tới điều gì đó, lấy điện thoại di động ra chụp ảnh con ngựa, sau đó quay người trở về chỗ ngồi.

Hạ Nam Phong nhìn chằm chằm Tần Tranh, vẻ mặt tự phụ nói: “Rốt cuộc cậu có tài năng gì nữa mà tôi còn chưa biết vậy?”

Vốn tưởng rằng Tần Tranh sẽ không để ý tới cậu ấy, bởi vì Tần Tranh bình thường vốn đã lạnh lùng xa cách, có thể nói là cao lãnh chi hoa*.

*CAO LÃNH CHI HOA nghĩa là dung mạo đẹp như hoa như ngọc nhưng rất băng lãnh, lạnh lùng...

Lúc này, ngón tay Tần Tranh đang lật sách hơi khựng lại, khỏe môi cậu ấy khẽ cong lên, thấp giọng đáp: "Cậu không cần phải biết."

Nếu Hạ Nam Phong biết cậu ấy sẽ đi rêu rao với tất cả mọi người.

Hạ Nam Phong nộp bài tập về nhà, tiết tự học buổi sáng cũng không thèm coi trước bài vở, liền tiếp tục quay sang trò chuyện với Tần Tranh trước khi giáo viên chủ nhiệm vào lớp: "Nhưng mà phải thừa nhận cậu vẽ đẹp quá đấy. Cậu đã từng học qua hội họa rồi à? Trông những nét vẽ của cậu chuyên nghiệp quá.”

Tần Tranh lại cố tình làm ngơ không trả lời, Hạ Nam Phong từ lâu cũng đã quen với việc tự nói với mình: “Tôi nghĩ trình độ của cậu có thể vào Đại học Mỹ thuật thành phố A đấy. Haha, Thầy Lưu nghe được chắc sẽ tức chết cho coi, vì tôi đã khuyên hạt giống của Thanh Bắc thi vào trường đại học mỹ thuật.”

Tần Tranh lật qua một trang khác của từ điển, thản nhiên nói: “Tôi đã nhận được quá nhiều lời khen giống như của cậu rồi.”

Hạ Nam Phong: "..."

Vậy là người bạn cùng lớp xa cách này không hề quan tâm đến lời khen của mình?

Hạ Nam Phong cảm thấy vô cùng đau lòng! Cậu ấy thập thò nhìn cửa trước và cửa sau của lớp để chắc chắn rằng thầy Lưu vẫn chưa đến, sau đó lén lút lấy điện thoại di động ra như kẻ trộm, tùy tiện gửi vài bức ảnh vừa chụp cho Ngu Trích Tinh.

Tần Tranh dừng một chút, quay đầu lại hỏi: "Cậu đang làm gì vậy?"

Hạ Nam Phong vô cùng cảm động khi nhìn thấy vẻ mặt của Tần Tranh: “Trời ơi, học sinh đứng đầu nhìn thẳng vào tôi! Tôi à? Tôi không làm gì cả, chỉ là… tôi vừa chụp vài bức ảnh nên muốn chia sẻ với chị gái để chị ấy cũng có thể chiêm ngưỡng kiệt tác của cậu.”

Trong lòng Tần Tranh không khỏi thắt lại.

Cậu ấy cụp mắt xuống, im lặng vài giây rồi tiếp tục đọc sách, sau đó bỗng lên tiếng: “Là chị gái của cậu.”

Hạ Nam Phong không quan tâm: “Có gì khác nhau à, chúng ta là anh em chí cốt của nhau, chị gái tôi cũng như chị gái cậu thôi.”

Dự đoán thầy giáo sắp đến, các học sinh trong lớp lần lượt trở về chỗ ngồi để bắt đầu tiết học buổi sáng, một lúc sau quả nhiên đã thấy Thầy Lưu đi vào với vẻ mặt ủ rũ, hai tay chắp sau lưng, ông ấy thoáng sững sờ khi nhìn thấy hình vẽ trên tấm bảng đen phía sau.

Thầy Lưu không nhịn được khen ngợi: "Là Triệu Vũ Mạt vẽ à? Quả thực rất có khiếu nghệ thuật, em vẽ rất đẹp!"

Triệu Vũ Mạt đứng lên, xấu hổ lắc đầu: "Thầy Lưu, không phải là em vẽ, mà là Tần Tranh."

Thầy Lưu lập tức sửng sốt, ánh mắt rơi vào Tần Tranh trong chốc lát, sau đó mới cười nói: “Thì ra là Tần Tranh vẽ, được rồi được rồi, có đam mê vậy là tốt, nhưng mà việc học tập vẫn là trên hết."

Tần Tranh khẽ mím môi, cậu ấy bỗng siết chặt cuốn từ vựng trong tay.

Sau tiết tự học buổi sáng, Tần Tranh nhận lấy bài kiểm tra mới của tổ trưởng bộ môn, nhanh chóng viết tên mình vào phần thông tin bên trái, chủ động trò chuyện: “Chị… chị cậu nhắn lại gì chưa?”

Hạ Nam Phong cũng không để tâm, cẩn thận lấy điện thoại di động từ trong ngăn kéo ra nhìn xem: “Chưa thấy gì.”

"Tôi đoán là chắc chị ấy chỉ vừa mới thức dậy và đang bận đi đến phòng thu âm rồi."

Tần Tranh ậm ừ, cầm lấy bút đen nhanh chóng viết đáp án vào bài thi.

Hạ Nam Phong vẫn nghi ngờ hỏi: “Sao cậu lại quan tâm đến lời nhận xét của chị tôi như vậy?”

Tần Tranh cong môi: “Chỉ đơn giản là muốn nghe thêm một người khen ngợi tài năng của tôi, như vậy cũng không được sao?”

Hạ Nam Phong: "...Không phải là không thể."

Đương nhiên rồi, ai mà chẳng thích người ta khen ngợi cơ chứ! Bản chất của con người là luôn thích nghe người ta khen ngợi và khoe khoang!

Cuộc sống năm cuối cấp 3 thật nhàm chán và tẻ nhạt, suốt ngày chỉ xoay quanh những bài kiểm tra dài ngút ngàn và một chồng sách bài tập chất cao thành núi.

Ngu Trích Tinh quả thực mới vừa mới ngủ dậy không lâu, cô đi bộ vài phút để lấy xe từ bãi đậu xe bên ngoài, rồi sau đó mới đi đến phía phòng thu âm.

Thương Khanh, Nguyệt Nguyệt và những người khác lần này đã hoàn thành công việc thu âm và đi làm việc khác nên hôm nay bọn họ không đến phòng thu, nhưng bọn họ cũng rất nhiệt tình nhắn tin Wechat để cổ vũ cô.

Ngu Trích Tinh chợt nghĩ về ngày hôm qua, cô hít một hơi thật sâu rồi mới bước vào phòng thu âm, hy vọng hôm nay mình có thể hoàn thành tốt mọi công việc thu âm.

Nhìn thấy có người ngồi bên trong, Ngu Trích Tinh thoạt đầu rất ngạc nhiên, sau đó tự giới thiệu: "Tôi là Tiểu Ngư lồng tiếng cho nhân vật Dao Dao trong "Vô Dược"."

Những người ngồi bên trong hiển nhiên cũng có chút kinh ngạc, bọn họ thấp giọng thảo luận điều gì đó, ngay lúc Ngu Trích Tinh dần bắt đầu cảm thấy lạc lõng thì bỗng có một người phụ trách bước ra nói chuyện với cô.

Người phụ trách mỉm cười giải thích: "Cô là Tiểu Ngư à? Cô cũng biết phòng thu âm luôn rất bận rộn, hiện tại cô phải để bọn họ thu âm trước rồi mới tới lượt cô thu âm."

Ngu Trích Tinh gật đầu: “Vậy khi nào họ sẽ thu âm xong vậy?”

Người phụ trách: “Việc này tôi không rõ lắm, cô có muốn ngồi chờ ở đây luôn hay sao?”

Ngu Trích Tinh đành phải nói: "Vậy tôi đành ngồi ở đây chờ vậy."

Cô ngồi xuống mép ghế sofa, có chút khó chịu khi nhìn thấy những đồng nghiệp bước vào phòng thu, cô ôm cuốn tập kịch bản thu mình trong góc, lặng lẽ luyện tập một mình.

Từ trong túi xách của cô bỗng vang lên tiếng điện thoại, cô liếc nhìn thì ra là cô Mạnh gọi tới, cô lập tức nhận cuộc gọi.

Cô Mạnh gọi điện để hỏi thăm tình hình, dù sao Ngu Trích Tinh cũng là đệ tử yêu thích của bà ấy, Ngu Trích Tinh cũng không bỏ lỡ cơ hội này và nhanh chóng nhờ sư phụ mình lên tiếng giúp đỡ.

Sau khi Mạnh Bách Linh nghe Ngu Trích Tinh nói xong liền cau mày nói: "Đạo diễn Lưu này bị sao vậy chứ? Diễn xuất của em cũng rất tốt mà, cũng hòa nhập với cảm xúc của nhân vật rất tốt."

Ngu Trích Tinh cũng không hiểu tại sao đạo diễn lồng tiếng lại hành động như vậy.

Mạnh Bách Linh tiếp tục nói: "Bây giờ em cứ lo làm tốt công việc trước đi, có gì để cô hỏi ông ấy sao, ỷ mình có tên tuổi là hay lắm à!"

Sau khi cúp điện thoại, Ngu Trích Tinh cũng không nghĩ tới việc kiểm tra WeChat, cô cúi đầu tiếp tục luyện tập kịch bản.

Một lúc sau, Ngu Trích Tinh mơ hồ nghe thấy đạo diễn lồng tiếng đang gọi sư phụ mình ở hành lang.

“Cướp bạn trai gì chứ? Sinh viên của tôi chưa bao giờ nói chuyện yêu đương, làm gì có chuyện cướp bạn trai của cháu ông chứ?"

Mạnh Bách Linh càng ngày càng bất mãn nói: “Ông sao vậy? Cho dù chuyện này có tồn tại thì chuyện riêng tư cũng không được để ảnh hưởng đến công việc, chẳng lẽ ông còn không hiểu rõ chuyện này sao? Trích Tinh là người do tôi giới thiệu, ông thử tiếp tục làm khó con bé thử xem?"

Đạo diễn Lưu đi tới đi lui trong hành lang, có chút xấu hổ lên tiếng: "Tôi biết rồi."

Đạo diễn Lưu cúp điện thoại, từ bên ngoài bước vào, nhìn cô gái đang rúc vào góc ghế sô pha, ho khan một tiếng để thu hút sự chú ý của Ngu Trích Tinh, sau đó nói: “Đi vào phòng thu âm.”

Lần này mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, gần như cả quá trình chỉ cần thực hiện một lần là có thể thông qua.

Ngu Trích Tinh nhận lấy nước khoáng được nhân viên đưa cho, vẫn hỏi: “Đạo diễn Lưu, cháu gái của ông tên gì vậy?”

Đạo diễn lồng tiếng rất xấu hổ, đứng im tại chỗ.

Ông ấy còn tưởng cô bé này không nghe thấy cuộc điện thoại của bọn họ, ai dè cô đã nghe được tất cả, hay là sư phụ của cô đã nói cho cô biết?

Đạo diễn Lưu ho khan, nói: “Con bé tên Lưu Tư Tư.”

Cái tên này có chút quen thuộc, Ngu Trích Tinh hồi tưởng một lúc mới nhớ ra: "Bạn gái của Trần Viêm à? Mỹ nhân khoa thanh nhạc của trường đại học nghệ thuật thành phố A?"

Ngu Trích Tinh cau mày, đôi lông mày thanh tú dần dần trở nên lạnh lùng. Cô cũng không biết Lưu Tư Tư cố tình dựa vào chú mình để gây khó dễ cho cô hay là cô ta còn có ý đồ gì khác, rõ ràng cô đã không liên quan gì đến Trần Viêm từ lâu rồi mà. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngu Trích Tinh cầm túi lên, bình tĩnh nói: "Đạo diễn Lưu, mấy ngày nay tôi đã làm phiền ông nhiều rồi. Bây giờ tôi đã ghi âm xong, tôi về trước đây."

Không đợi đạo diễn Lưu trả lời, Ngu Trích Tinh liền đi thẳng về phía thang máy, nhấn nút thang máy, bước vào rồi rời đi.

Lúc rời khỏi phòng thu thì ngoài trời mới là buổi trưa, ngay khi Ngu Trích Tinh còn đang cân nhắc có nên về nhà hay không thì điện thoại trong túi xách cô lại chợt rung lên, cô khẽ cong khóe môi khi nhìn thấy ba chữ "Ông nội Tần" hiển thị trên màn hình.

Vừa mới kết nối liền nghe thấy một giọng nói già nua tươi cười vang lên từ đầu bên kia: "Trích Tinh, sao con về Giang Thành mà không đến thăm ông? Cũng nhờ có A Dật mà ông mới biết được con đã về Giang Thành đấy, thằng bé nói thấy con đăng bài lên Khoảnh khắc.”

Ngu Trích Tinh đi về phía xe của mình, nhẹ giọng đáp lại: "Ông nội Tần, ông đang nói gì vậy? Chẳng phải ông đang ở thủ đô để tham gia cuộc thi thư pháp và hội họa sao?"

Ông Tần cười nói: “Đúng là có đi nhưng mà tối qua ông đã về nhà rồi, Trích Tinh, có rảnh thì đến nhà ông ăn tối nhé!”

Ngu Trích Tinh mỉm cười nói: "Thì ra là vậy, ông nội Tần, cháu cũng nhớ hương vị đồ ăn của ông lắm rồi, lát nữa cháu sẽ đến nhà thăm ông nhé."

Ngu Trích Tinh cúp điện thoại, quyết định đi về hướng trung tâm thương mại thay vì đi lấy xe, cô dự định mua một ít quà rồi đến thăm nhà ông nội Tần.

Nhân viên của trung tâm mua sắm đã bắt đầu trang trí các tấm áp phích với dòng biểu ngữ “Chào mừng Trung thu và Quốc khánh”, cả trung tâm mua sắm đâu đâu cũng được giăng đèn kết hoa rất náo nhiệt.

Cô nhớ rằng các trung tâm mua sắm thường chuẩn bị cho lễ hội trước cả tháng, mà từ nay đến Tết Trung thu chỉ còn có vài ngày nữa mà trung tâm mua sắm này mới trang trí có thể nói là khá muộn.

Ngu Trích Tinh ghé vào trung tâm mua sắm và mua hai hộp quà bánh trung thu được đóng gói khá đẹp mắt, sau đó mới lái xe về phía nhà ông Tần.

Ông Tần là một họa sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc nên đương nhiên cách cư xử của ông ấy cũng rất nề nếp và văn hóa, ông ấy và cha cô cũng thường hay lui tới qua lại.

Hơn nữa, cháu đích tôn Tần Dật của ông ấy lại là bạn cùng lớp với cô, vậy nên quan hệ của bọn họ tự nhiên lại càng khắng khít hơn. Mỗi khi trở lại Giang Thành cô đều ghé sang thăm ông Tần, chỉ là lần này lại trùng hợp với dịp ông ấy phải lên thủ đô để tham gia hội thảo do hiệp hội thư pháp và hội họa tổ chức.

Xe dừng lại bên ngoài một biệt thự kiểu Trung Quốc ở Giang Thành, Ngu Trích Tinh cầm hộp quà ấn chuông cửa, một lúc sau liền thấy một bảo mẫu nhanh chóng chạy đến giúp cô mở cửa.

Kiến trúc bên trong biệt thự càng độc đáo hơn, trên tường treo đầy những bức tranh thư pháp của ông Tần, cả không gian tràn ngập hơi thở nghệ thuật.

Ngồi trên chiếc ghế gỗ màu nâu đỏ kiểu Trung Quốc là một ông già gầy gò, già nua nhưng tràn đầy tinh thần, trước mặt ông ấy là một bình trà nóng đang bốc hơi nghi ngút.

Ông Tần mỉm cười nói: "Trích Tinh tới rồi à? Nào, mau ngồi xuống đi."

Ngu Trích Tinh đưa món quà cho bảo mẫu rồi ngồi xuống.

Ông Tần phàn nàn: "Đến đây còn mang quà cáp gì thế? Đến nhà ông cứ tự nhiên như đang ở nhà con vậy."

Ngu Trích Tinh mỉm cười nói: “Chẳng phải sắp tới Trung thu và Quốc khánh rồi sao? Mấy ngày nữa cháu lại phải về thành phố A, sợ rằng lúc đó sẽ không có thời gian đến thăm ông, cho nên cháu mới gửi trước cho ông một ít bánh trung thu ăn lấy thảo."

Ngu Trích Tinh lại nói: “Nghe nói Tần Dật đang tổ chức triển lãm tranh ở một nơi khác, cậu ấy vẫn chưa về sao ạ?”

Ông Trần hừ lạnh một tiếng: "Nó bận lắm, ai đâu rảnh hơi đi quản nó. Đúng rồi, cháu đã ăn gì chưa? Nếu không thì ngồi nán lại một chút cùng dùng bữa với ông nhé."

Ngu Trích Tinh nghe xong liền gật đầu.

Tần Dật là cháu trai đích tôn của ông Tần, có lẽ là do không khí gia đình ảnh hưởng nên Tần Dật từ nhỏ đã được ông Tần chỉ dạy vẽ tranh, trước khi tham gia kì thi tuyển sinh nghệ thuật cũng không thấy cậu ấy tham gia đào tạo gì cả nhưng vẫn dễ dàng giành được thứ hạng cao nhất trong kì thi tuyển sinh lần đó, người trong giới đều không ngừng ca thán tài năng cậu ấy.

Vậy nên có lẽ gần đây cậu ấy rất bận rộn.

Ngu Trích Tinh đi rửa tay, sau đó cô mới có thời gian lấy điện thoại di động ra và nhìn thấy tin nhắn mà Hạ Nam Phong mới gửi vài giờ trước.

[Husky: Chị ơi, chị thấy bức tranh ngựa này thế nào? Là tranh của Tần Tranh đấy. Cho em một ít nhận xét đi nào! [hình ảnh],[hình ảnh]]

Ngu Trích Tinh cũng không quá ngạc nhiên, cô đã nhìn thấy Tần Tranh mang theo một chiếc máy tính bảng khi thu dọn hành lý qua nhà cô, có lẽ Tần Tranh dùng nó để vẽ.

Cho nên đối với việc Tần Tranh có sở thích vẽ tranh, Ngu Trích Tinh cảm thấy nó là điều bình thường.

Chỉ có điều là… cô không ngờ Tần Tranh lại vẽ đẹp đến vậy.

Đáng tiếc Ngu Trích Tinh không phải người chuyên nghiệp, mắt cô thấy đẹp thì cứ bảo là đẹp thôi, đoán chừng Tần Tranh cũng đã nghe quen những lời như thế rồi.

Ngu Trích Tinh chợt nhớ đến ông Tần đang đợi ở trong phòng ăn, cô nhanh chóng lấy khăn tay sạch lau nước trên tay rồi đi về phía phòng ăn.

Ngu Trích Tinh đẩy điện thoại đến trước mặt ông Tần: "Ông Tần, bức tranh này là do một người em trai của cháu vẽ. Ông là một nhà thư pháp và họa sĩ nổi tiếng trong nước, ông có thể cho em ấy một vài lời nhận xét được không?"

Ông Tần không chỉ là một nhà thư pháp và họa sĩ nổi tiếng trong nước, cách đây vài năm ông ấy còn là giáo sư giảng dạy tại đại học Mỹ thuật Thành phố A, vậy nên không cần phải bàn cãi về tầm nhìn và trình độ đánh giá của ông.

Ông Tần nhìn xuống màn hình điện thoại di động, đôi mắt đục ngầu của ông ấy đột nhiên sáng lên, sau đó không nhịn được liền nhấc điện thoại di động lên: "Bức tranh này đẹp đấy, em trai gì đó của cháu bao nhiêu tuổi rồi?"

Sau đó, ông Tần bỗng kêu người giúp việc lấy kính đọc sách cho ông ấy và đeo vào.

Ngu Trích Tinh nhìn thấy thế liền mỉm cười: “Mới mười tám tuổi thôi ạ.”

Ông Tần đeo kính lên và nhìn chằm chằm vào bức ảnh trên điện thoại, ông ấy gật đầu liên tục và thỉnh thoảng bật ra một số thuật ngữ chuyên môn mà Ngu Trích Tinh không hiểu lắm.

"Mới ở tuổi này mà đã có thể vẽ ra được một con ngựa oai nghiêm như vậy quả thật kỹ năng cũng không tồi, nhưng chung quy vẫn còn một số thiếu sót." Ông Tần cười nói: "Nhưng nhìn chung thì cậu ấy là một người có triển vọng tốt. Có dự định thi vào trường đại học Mỹ thuật thành phố A không?”

Ngu Trích Tinh cũng không biết chắc chắn, chỉ biết nói: "Em ấy không phải là sinh viên nghệ thuật, cháu cũng không biết em ấy có muốn đi theo hướng mỹ thuật chuyên sâu hay không."

Nghe nói Tần Tranh là tuyển thủ hạt giống của Thanh Bắc, chắc cậu ấy cũng không có ý định dự thi vào trường đại học mỹ thuật thành phố đúng không nhỉ?

Muốn vào đại học Mỹ thuật Thành phố A thì phải đăng ký thi tài năng mỹ thuật, ngoài ra còn phải vượt qua kì thi tuyển sinh của đại học Mỹ thuật Thành phố A.

Học nghệ thuật kỳ thực rất tốn kém, cô biết Tần Tranh giai đoạn này cũng đang khó khăn.

Ông Tần nghe vậy liền thở dài. nói: "Thật đáng tiếc."

Theo yêu cầu của Ngu Trích Tinh, ông Tần đã sử dụng điện thoại di động không thành thạo để gửi nhận xét bằng giọng nói cho Hạ Nam Phong, khi nói đến bức tranh, ông lão già nua càng nói càng hăng, giống như đều đã đem hết mọi mỹ từ ra để ca ngợi bức tranh và chủ nhân của nó.

Buổi trưa trường trung học Bác Vọng bên kia vừa mới tan học, vừa bước xuống căn tin đã thấy chật kín người.

Hạ Nam Phong đặt đĩa cơm xuống, muốn tranh thủ buổi trưa hiếm hoi này để nghịch điện thoại, vừa lấy điện thoại ra, cậu ấy liền nhìn thấy tin nhắn WeChat mà Ngu Trích Tinh đã trả lời mấy phút trước.

"Ồ, chị tôi vừa nhận xét về bức tranh của cậu này! Nay dùng cả tin nhắn thoại luôn à?" Hạ Nam Phong rất ngạc nhiên, sau đó không ngừng phàn nàn: "Bắt chước ai vậy chứ?"

Tần Tranh ở đối diện duỗi cánh tay mảnh khảnh ra, quả quyết cầm lấy điện thoại di động của Hạ Nam Phong, vừa nhấn play liền đưa tay về phía Hạ Nam Phong nói: “Tai nghe. "

Hạ Nam Phong kinh hãi: “Tần Tranh, sao cậu biết tôi đang đeo tai nghe?”

Ánh mắt Tần Tranh vẫn luôn dán chặt vào màn hình điện thoại không rời, cậu ấy mất kiên nhẫn lặp lại lần nữa: “Tai nghe.”

Hạ Nam Phong lấy hộp tai nghe Bluetooth từ trong túi ra đưa cho cậu ấy, đồng thời vẫn liên tục phàn nàn: "Chẳng phải chỉ là nghe chị tôi nhận xét thôi sao, có nhất thiết phải đeo tai nghe để ngăn không cho người khác nghe không? Chị của tôi từ đó đến giờ có phải loại người hay nói mấy lời “dầu mỡ” gì đó đâu chứ."

Thấy Tần Tranh vẫn cứ phớt lờ mình, Hạ Nam Phong đành trả đũa bằng cách cố tình lấy cánh gà ra khỏi đĩa của Tần Tranh nhân lúc cậu ấy không để ý.

Đầu bếp trong căng tin thật đáng ghét, thấy Tần Tranh đẹp trai như vậy liền cho cậu ấy thêm một phần cánh gà!

Tần Tranh đeo tai nghe, ngón tay run rẩy bấm vào nút phát lại giọng nói, nhưng giọng nói phát ra từ đầu bên kia không phải là giọng nói nhẹ nhàng như nước của Ngu Trích Tinh như cậu ấy tưởng tượng, mà là một giọng nói già nua mang theo cảm giác thăng trầm của cuộc đời:

“Chàng trai, cậu vẽ con ngựa này quả thực không tồi, bất kể là đường cong…”

Tần Tranh sửng sốt một chút, giọng nói này là...?

Hạ Nam Phong vui vẻ ăn hết cánh gà, sau đó bỗng ngẩng đầu lên liền nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Tần Tranh: "Sao vậy? Chị tôi nói gì vậy?"

Tần Tranh nhanh chóng giấu đi sự thất vọng trong đáy mắt, chăm chú lắng nghe hai bài nhận xét dài gần một phút về con ngựa mình vẽ.

Sau đó, cậu ấy đem điện thoại cùng tai nghe trả lại cho Hạ Nam Phong, trịnh trọng hỏi: “Ông cụ vừa nói chuyện là ai vậy?”

Hạ Nam Phong bỗng ngơ ra một lúc rồi mới trả lời: "Là Tần Tụng Bình, cậu biết ông ấy không?"

Tần Tranh lập tức trả lời: “Một nhà thư pháp và họa sĩ nổi tiếng ở Trung Quốc, nguyên là giáo sư tại đại học Mỹ thuật Thành phố A.”

Hạ Nam Phong không khỏi giơ ngón tay cái lên cho Tần Tranh: “Tần Tranh, cậu đúng là lợi hại, con ngựa cậu tùy tiện vẽ lại được ông Tần khen ngợi hết lời, nghe thoáng qua cũng biết ông ấy rất đánh giá cao tài năng của cậu đấy.”

Không phải ai cũng có cơ hội được lão già này nhận xét, huống chi là lời khen ngợi không hề nao núng của một cựu binh nổi tiếng trong ngành, Tần Tranh không khỏi bật cười.

Cậu ấy có thể không bao giờ có được cơ hội như vậy trong đời, nhưng Ngu Trích Tinh đã trao nó cho cậu ấy.

Một lời khuyên từ bậc tiền bối trong ngành có thể cứu cậu ấy khỏi phải đi nhiều con đường vòng trên con đường này.

Có thể nói là được hưởng lợi không ít.

Tần Tranh nhịn không được hỏi: "Chị, chị cậu có quen biết với ông Tần à?"

Hạ Nam Phong vui vẻ ăn uống: “Chúng tôi đương nhiên quen biết nhau. Cháu trai Tần Dật của ông ấy là bạn học cùng lớp của chị tôi và là nam thần của không ít cô gái đấy. Tần Dật và chị gái tôi rất thân nhau, lỡ như sau này bọn họ có tiến tới yêu đương thì cũng không có gì quá ngạc nhiên."

Hồi lâu không nhận được Tần Tranh trả lời, Hạ Nam Phong rời khỏi đĩa thức ăn ngước mắt nhìn về phía đối diện liền nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Tần Tranh.

Hạ Nam Phong rất khó hiểu: "Sao vậy Tần Tranh, cậu có tuyệt kỹ đổi mặt như trong kịch Tứ Xuyên sao?"

Tần Tranh lười để ý tới cậu ấy, liền vội vàng đứng dậy, chống nạng đi ra khỏi nhà ăn.

Tuy cậu ấy cũng họ Tần giống như Tần Dật nhưng hai người bọn họ lại giống như hai thái cực khác nhau, hiện thực cuộc sống đôi khi có thể rất tàn khốc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play