Cuối tháng 8, thành phố A bị bao trùm bởi cái nóng oi bức, bầu trời buổi chiều không mây không gió, những con đường bê tông trong trường dường như bị tan chảy dưới cái nắng như thiêu đốt.

Máy điều hòa trong quán trà sữa vẫn đang bật, Ngu Trích Tinh đang ngồi trong góc cắn ống hút, bực bội nhìn ra ngoài quán.

Đây đã là cốc trà sữa thứ hai của cô.

Ngu Trích Tinh cầm lấy chiếc điện thoại di động đựng trong chiếc ốp pha lê tinh xảo trên bàn lên, cô liếc nhìn đồng hồ, cô đã ngồi không trong đây gần một tiếng đồng hồ. Đàn em khóa dưới Trần Viêm hẹn cô gặp nhau ở quán trà sữa trong khuôn viên trường, vừa rồi cô có gọi điện cho người nọ và nghe thấy tiếng ồn ào ở đầu dây bên kia, Ngu Trích Tinh lo lắng càng gọi càng làm đối phương thêm phân tâm trên đường nên liền ngoan ngoãn ngồi chờ từ nãy đến giờ.

Điện thoại di động của cô lúc này chỉ còn nửa lượng pin, chợt điện thoại di động của cô khẽ rung lên, cậu đàn em khóa dưới này cuối cùng cũng gửi tin nhắn cho cô.

[Trần Viêm: Xin lỗi tiền bối, bạn em hẹn em đi xem phim nên có thể em không tới gặp chị được.]

Trước khi Ngu Trích Tinh kịp trả lời, hai biểu tượng cảm xúc có hình người đang khóc lóc cầu xin sự thương xót đã được gửi đến cô.

Ngón tay thon dài trắng nõn của Ngu Trích Tinh đột nhiên nắm chặt điện thoại, khuôn mặt trắng bệch đến mức trong suốt như mây, hàng mi dài như lông quạ hơi rũ xuống trước mắt tạo thành một cái bóng nho nhỏ mờ mờ ảo. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Ngu Trích Tinh cố nhịn tức giận, nhưng trong lòng đã cực kỳ không vui.

Nếu không phải Trần Viêm liên tục nhấn mạnh rằng việc này cực kỳ quan trọng thì cô cũng không rảnh đến mức ngồi chờ ở đây cả tiếng đồng hồ, cô cũng kiên nhẫn gửi lại tin nhắn Wechat “hỏi thăm tình hình”.

[Tiểu thư Trích Tinh: Vậy em còn hẹn chị làm gì?]

[Trần Viêm: Cô Mạnh nhờ em nói với chị nhờ chị lồng tiếng cho Dao Dao trong phim hoạt hình "Vô dược".]

Trần Viêm là trợ giảng của cô Mạnh nên cậu ấy luôn có thể tuồn ra một số thông tin quan trọng trước khi nó được công bố rộng rãi, nhưng thực ra cô Mạnh cũng đã nói trước với cô về chuyện này.

Chờ đợi cả tiếng đồng hồ chỉ để nghe một tin tức mà mình đã vốn biết từ lâu, Ngu Trích Tinh cảm thấy trong lòng như có lửa đốt, khi nhìn thấy bầu trời bên ngoài nóng nực, cô càng không có tâm trạng trả lời Trần Viêm.

Ngu Trích Tinh nhấp thêm một ngụm trà sữa và đang định đứng dậy rời đi thì WeChat lại đột nhiên xuất hiện một tin nhắn.

[Husky: Chị ơi, chị có thể chuyển gấp cho em năm nghìn tệ được không? Em xin đội ơn chị trước!]

Ngu Trích Tinh liền nhướng mày và ngay lập tức liền bấm gọi video cho đối phương. Năm ngàn tệ tuy không nhiều nhưng cô không cam tâm để số tiền này lọt vô tay mấy tên lừa đảo.

Bóng dáng quen thuộc của Hạ Nam Phong liền xuất hiện trước mặt cô, cậu thiếu niên tuấn tú mặc một chiếc áo phông trắng rộng có in dòng chữ tiếng Anh gì đó, đứng trước bức tường trắng như tuyết, cậu ấy cười toe toét nhìn cô rồi chào hỏi cô: “Chị, là em đây, không phải số điện thoại lừa đảo gì đâu."   

Cậu ấy vừa dứt lời, một hai y tá trẻ vội vàng bước tới rồi cũng nhanh chóng biến mất trong ống kính: “Làm ơn tránh đường, làm ơn tránh đường.”

"Sao em lại ở bệnh viện vậy?" Ngu Trích Tinh vội vàng hỏi, camera bên kia đột nhiên tối đen, hình như là bị Hạ Nam Phong dùng tay che lại.

Hạ Nam Phong do dự không biết nên trả lời như thế nào, Ngu Trích Tinh chợt mơ hồ nghe thấy một giọng nói già nua và vững vàng của một vị bác sĩ già từ đầu dây bên kia: “Quả nhiên trẻ tuổi nên vết thương hồi phục rất nhanh, bây giờ chỉ cần lo chăm sóc tốt đôi chân của mình là được.” 

Rõ ràng cậu ấy đang ở khoa chỉnh hình, và còn bị thương ở chân, Ngu Trích Tinh còn chưa kịp hỏi, Hạ Nam Phong chỉ mơ hồ nói rằng người bị thương không phải là cậu ấy rồi vội vàng cúp điện thoại.

Ngu Trích Tinh đột ngột đứng dậy, cầm lấy chiếc ô bên cạnh bàn rồi bước nhanh ra khỏi quán trà sữa, vừa đẩy cửa kính và giơ ô lên, hơi nóng bên ngoài lập tức phả thẳng vào mặt, những giọt mồ hôi vô thức chảy xuống từ chóp mũi cao ráo của cô.

Ngu Trích Tinh một tay cầm ô nhanh chóng quay trở lại ký túc xá, những ngón tay mảnh khảnh của bàn tay phải ấn nhanh vào bàn phím ảo và dứt khoát chuyển cho đối phương năm nghìn tệ. - măng cụt t.y.t

Lúc này đang là kỳ nghỉ hè tháng 8, ngoại trừ kỳ thi tuyển sinh sau đại học và một số sinh viên trở lại trường sớm, trong trường chỉ có một vài bóng dáng sinh viên qua lại.

Khi Ngu Trích Tinh bước vào tòa nhà ký túc xá nữ, cô nhìn thấy vài con mèo béo đang làm tổ trên sàn lát gạch râm mát và thảnh thơi chợp mắt trong tiếng ve sầu ríu rít trên những hàng cây bên ngoài.

Tới tháng 9 năm nay Ngu Trích Tinh đã là sinh viên năm cuối. Một người trong số ba người bạn cùng phòng khác trong cùng ký túc xá đã chuyển đến ký túc xá dành cho hai người để chuẩn bị cho kỳ thi tuyển sinh sau đại học, và hai người còn lại thì về quê để thực tập. Ký túc xá trống không chẳng còn ai, sáng nay Ngu Trích Tinh cũng đã thu dọn hành lý xong xuôi.

Vì chỉ đi một quãng đường ngắn nên Ngu Trích Tinh đã đặt vé tàu cao tốc. Sau khi kiểm tra lần cuối, Ngu Trích Tinh kéo vali lên tàu cao tốc trở về quê hương Giang Thành.

Ngu Trích Tinh học chuyên ngành lồng tiếng, lần này cô Mạnh đề nghị cô lồng tiếng cho Dao Dao, nữ chính thứ hai trong bộ truyện tranh Trung Quốc "Vô dược". Phòng thu âm tình cờ lại ở Giang Thành, cô định nhân cơ hội lần này về nhà sống một thời gian, nhưng không ngờ lại đụng phải chuyện Hạ Nam Phong gặp tai nạn.

Cha mẹ cô ly hôn từ khi cô còn nhỏ, em trai cô là Hạ Nam Phong lấy họ theo họ cha và ra nước ngoài du học, giờ đây thằng nhóc ấy đang đứng trước nhu cầu trở về quê hương để dự thi tuyển sinh đại học. Cách đây nửa tháng thằng nhóc ấy đã chuyển về cùng trường cấp 3 của cô hồi đó, là trường trung học Bác Vọng, ai mà ngờ mới có một thời gian ngắn mà thằng em trời đánh này lại bắt đầu gây ra tai họa.

Bạn thân Minh Dao của cô gửi cho cô một tin nhắn Wechat: [Để tớ đoán xem hôm nay cậu đã thoát kiếp độc thân chưa nhỉ?]

[Tiểu thư Trích Tinh: Độc thân gì chứ? Đương nhiên là không có chuyện gì rồi.]

Việc ngồi trên tàu cao tốc cũng không có vấn đề gì lớn nên Ngu Trích Tinh có thể thoải mái gọi điện cho Minh Dao và phàn nàn với cô ấy về việc bị người ta cho leo cây trong suốt một tiếng đồng hồ.

Minh Dao chỉ tiếc rèn sắt không thể thành thép, cô ấy bức xúc nói: "Gì mà bị cho leo cây? Rõ ràng tên kia đang xem cậu là lốp dự phòng thì có! Chẳng phải tên nhóc Trần Viêm đó ngày nào cũng xúng xính đi theo sau đuôi cậu sao? Hôm nay là ngày thất tịch đó."

Ngu Trích Tinh đã độc thân từ trong bụng mẹ đến nay nên cô cũng không quan tâm lắm đến những ngày lễ hội không hề liên quan đến mình, cô chợt nhớ đến Trần Viêm trước kia cũng từng cười nhạo chính mình vì chưa có bạn gái và vẫn còn là một cẩu độc thân trinh trắng. Cô nhanh chóng mở Khoảnh khắc của cậu ta lên, quả nhiên liền thấy hai giờ trước cậu ta vừa đăng một tấm hình trên Khoảnh khắc, còn kèm theo dòng chữ “Ngày đầu tiên đôi ta ở bên nhau!”.

Hình ảnh kèm theo cho thấy Trần Viêm đang ôm một cô gái xinh đẹp, cô gái đó còn đang cầm một bó hoa hồng đỏ trên tay, dưới phần bình luận cũng có vô số người bạn chung nhấn “thích” và để lại tin nhắn chúc phúc cho hai người bọn họ. Ngu Trích Tinh cũng có chút ấn tượng với cô gái này, hình như cô ấy cũng là một mỹ nhân có tiếng của khoa thanh nhạc.

Minh Dao ở đầu bên kia vẫn còn đang lảm nhảm và chửi bới: “Thằng nhóc này đúng là chẳng ra gì, nó tưởng mình là hoàng đế đang tuyển phi à? Nhưng mà… cũng dễ hiểu thôi, chúng ta bây giờ cũng sắp bước ra đường đời rồi, cứ mặc kệ để cho hai đứa trẻ con đó yêu đương với nhau đi.”

Ngu Trích Tinh thản nhiên mỉm cười, cô đặt ngón tay gầy gò trắng nõn lên màn hình điện thoại và thong dong nhấn like tấm hình của cặp đôi kia.

Sau khi rời khỏi ga tàu cao tốc, màn đêm bên ngoài cũng đang lặng lẽ buông xuống, Giang Thành hình như vừa mới mưa, hơi ẩm trên mặt đất đã xua tan cái nóng cuối hè, mang theo một loại cảm giác mát mẻ dễ chịu và yên tĩnh.

Ngu Trích Tinh lên taxi và nói với tài xế: "Bác tài, phiền bác đưa cháu đến Vọng Giang Thủy Ngạn."

Tài xế taxi nghe vậy chợt không khỏi nhìn Ngu Trích Tinh qua gương chiếu hậu, cô gái vừa lên xe mặc một chiếc váy hoa màu vàng ngỗng, mái tóc xoăn nhẹ màu nâu sẫm hơi buông xuống trên chiếc cổ thon thả, cộng thêm chiếc vòng cổ hình ngôi sao chói lóa và ánh đèn neon thoáng qua ngoài cửa sổ ô tô chiếu ngang qua khuôn mặt cô càng khiến làn da của cô trở nên trắng sáng hơn.

Vọng Giang Thủy Ngạn là khu dân cư cao cấp nhất ở Giang Thành, cũng là khu nhà giàu có tiếng ở Giang Thành, những người có thể ở trong đó đều là những người cực kỳ giàu có hoặc vô cùng có địa vị, khó trách tài xế lại nhìn Ngu Trích Tinh với vẻ mặt như thế.

Tài xế nói: "Được."

Mẹ cô không có chuyện bên nặng bên khinh, bà ấy đều mua cho hai chị em mỗi người một căn nhà ở Giang Thành, tuy nhiên nhà của Hạ Nam Phong lại ở trung tâm thành phố, hiện giờ cậu ấy đang là học sinh cuối cấp của trường trung học Bác Vọng, mà trường này lại nằm gần với khu nhà Vọng Giang Thủy Ngạn của Ngu Trích Tinh nên nửa tháng trước em trai cô đã chuyển đến đây để đi học cho thuận tiện.

Gia đình bọn cô có quy định không cho phép bất cứ ai tiêu tiền hoang phí cho đến khi bọn họ chính thức tốt nghiệp cấp 3, ngay cả Ngu Trích Tinh có giỏi đến đâu cũng không được phép ngoại lệ. So với những bạn học khác thì cô cũng chỉ nhiều tiền hơn bọn họ một chút, chỉ đến khi học đại học tiền trong túi cô mới có thể dư dả thêm một ít.

Xe taxi đậu vững chắc bên ngoài cổng khu dân cư cao cấp Vọng Giang Thủy Ngạn, Ngu Trích Tinh kéo vali xuống xe, quẹt thẻ rồi bước vào trong. Ngôi nhà của cô nằm ở tầng cao nhất, ban đầu chủ đầu tư cho cô một sân thượng rộng hàng chục mét vuông để sử dụng nhưng đã lâu cô cũng không đụng tới.

Đến trước cửa nhà, Ngu Trích Tinh nhập mật khẩu khóa cửa điện tử, cánh cửa hợp kim kẽm hai màu phát ra tiếng bíp bíp, sau đó liền thấy một tia ánh sáng vàng dịu nhẹ từ bên trong lọt ra ngoài.

Ngu Trích Tinh vào nhà, còn chưa kịp thay giày, cô lập tức cau mày nhìn quanh phòng, chiếc cặp màu đen bị vứt bừa bãi trên ghế sofa, trên bàn ăn bằng đá cẩm thạch còn có một bữa tối còn nguyên, trên bàn có vết súp đổ, robot quét nhà ở phía dưới vẫn đang cật lực dọn dẹp, cách đó không xa còn có thể nghe thấy tiếng nước chảy phát ra từ phòng tắm.

Với cái nết ăn ở như vậy, Ngu Trích Tinh tự hỏi lúc trước Hạ Nam Phong dám lấy đâu ra sự tự tin để thề thốt mình có thể tự mình dọn ra sống riêng.

Ngu Trích Tinh tiến lên gõ cửa, còn chưa kịp nói chuyện, cửa phòng tắm sơn trắng bỗng mở ra một khe hở, một cánh tay dính đầy nước từ bên trong thò ra, đồng thời còn nghe thấy một giọng nói lạnh lùng trong trẻo từ bên trong truyền ra: "Đưa đây."

Ngu Trích Tinh nhìn theo và thấy những đường cơ rắn chắc trên cánh tay của người nọ, giữa làn sương mù bốc khói của phòng tắm, cánh tay này rõ ràng xinh đẹp đến kinh ngạc, làn da trắng lạnh, lòng bàn tay thon và rộng, giữa lòng bàn tay còn có một vết sẹo khó thấy.

Đây chắc chắn không phải là tay của Hạ Nam Phong!

Ngu Trích Tinh chưa bao giờ nghĩ tới sẽ có ngày có đàn ông trong nhà mình, tin tức về một tên trộm lén lút đột nhập vào nhà người khác đột nhiên xuất hiện trong đầu cô.

Người trong phòng tắm dường như đang dần mất hết kiên nhẫn, người nọ vươn tay ra thêm một chút, khó chịu lặp lại: "Đưa đồ cho tôi, không cần cậu..."

Hai từ “giúp đỡ” còn chưa kịp nói ra, bỗng có một bàn tay mềm mại và thanh tú của cô gái đột nhiên chạm lên vết sẹo trên lòng bàn tay ướt át của người nọ, sự đụng chạm đột ngột khiến chàng trai trong phòng đột nhiên trở nên run rẩy: “Cô…”

Trong phút chốc, Ngu Trích Tinh lập tức dùng tay trái của mình đẩy mạnh người nọ vào phòng tắm, sau đó còn giúp anh ta đóng cửa phòng tắm lại, làm xong tất cả những chuyện này, cô liền vội vàng quay người chạy về phía cửa.

Việc cần làm bây giờ là mau chóng gọi cảnh sát!

Trái tim Ngu Trích Tinh lúc này đang đập loạn xạ, ngay lúc cô đặt tay lên ổ khóa, cánh cửa bỗng được ai đó mở ra từ bên ngoài, Hạ Nam Phong cầm một chiếc túi nhựa siêu thị trên tay đang định bước vào suýt va chạm với Ngu Trích Tinh đang lao ra ngoài.  ( truyện trên app T𝕪T )

Đôi mắt đen láy của Hạ Nam Phong trợn to, còn tưởng mình vừa bị lóa mắt nên liền lên tiếng: "Chị? Chẳng phải chị đang ở thành phố A à? Sao chị lại đột ngột quay về đây làm gì?"

Hạ Nam Phong quay người về phía phòng tắm, lớn tiếng hét: “Tần Tranh, tôi mua sữa tắm cho cậu rồi này.”

Phòng tắm yên tĩnh không có một chút tiếng động, Hạ Nam Phong sải bước vào trong, lo lắng hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Ngu Trích Tinh dần dần thu hồi ánh mắt, nhìn Hạ Nam Phong, cô cứng ngắc hỏi: "Bạn của em? Tại sao em không nói cho chị biết?"

Hạ Nam Phong thò đầu vào cửa phòng tắm: “Là bạn cùng lớp của em, em có gửi tin nhắn WeChat cho chị rồi mà.”

Ngu Trích Tinh lấy điện thoại di động từ trong túi ra xem, quả nhiên điện thoại đã hết pin nên nó đã tự động tắt nguồn, vì thế nên cô không thấy tin nhắn WeChat của Hạ Nam Phong.

Hạ Nam Phong còn chưa kịp giải thích với Ngu Trích Tinh vì sao lại đưa bạn cùng lớp của mình về nhà, cậu ấy tiến lên gõ cửa một hồi nhưng vẫn không nhận được lời phản hồi nào, cậu ấy có chút lo lắng, nói: “Chị, cậu ấy đang có vết thương ở chân nên đi tắm không tiện, chẳng lẽ là cậu ấy ngất xỉu ở trong đó rồi sao?”

Trong phòng vẫn đang bật điều hòa mát lạnh nhưng trên trán Ngu Trích Tinh vẫn còn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng làm ướt đẫm những sợi tóc gãy trên trán, cô nhớ ra mình vừa đẩy mạnh người đàn ông đó vào phòng tắm, sau đó hình như cô còn nghe thấy tiếng rên rỉ phát ra từ bên trong.…

Ngu Trích Tinh thoáng hoảng hốt, chỉ sợ là chàng trai đó vừa bị cô đẩy ngã trong phòng tắm nên liền vội vàng nói: “Đừng gõ cửa nữa, Nam Phong, em lập tức mở cửa đi vào xem xét tình hình đi. Nếu có chuyện gì xảy ra thì chị sẽ gọi xe cứu thương ngay."

Ngu Trích Tinh vừa dứt lời, cửa phòng tắm liền được mở ra từ bên trong, một luồng khí nóng ẩm lập tức ùa về phía Ngu Trích Tinh, cô không khỏi lùi lại một bước, liền nhìn thấy một chàng trai người đầy hơi nước. Cậu ta bám chặt vào tường, lê từng bước chân nặng trĩu bước ra khỏi phòng tắm.

Chàng trai có dáng người cao gầy, tuy bị khập khiễng một chân nhưng vẫn cố gắng đứng thẳng lưng như cây tuyết tùng. Nước da của cậu ấy trông lạnh lùng và trắng trẻo, làm cho người đang theo học tại một trường đại học nghệ thuật từng tiếp xúc với muôn vàn vẻ đẹp khác nhau như Ngu Trích Tinh cũng phải xiêu lòng.

"Tôi vẫn ổn."

Đôi mắt đen láy đầy xa cách và thờ ơ nhìn chằm chằm về phía Ngu Trích Tinh, sau vài giây im lặng, hàng mi dài như lông quạ  lặng lẽ cụp xuống che đi vẻ lạnh lùng dưới đáy mắt.

Hạ Nam Phong nhanh chóng sải bước tiến tới đỡ cậu ấy, nhưng cậu ấy lại hơi quay người tránh đi, Hạ Nam Phong cũng không thèm chấp nhất, vẫn vui vẻ cười nói: “Không có việc gì thì tốt, tất cả chỉ là hiểu lầm mà thôi. Người anh em, để tôi giới thiệu với cậu, đây là chị gái tôi, chị ấy tên là Ngu Trích Tinh, tảng đá lớn ở tầng dưới khu dạy học trong trường học của chúng ta là do chị gái tôi quyên tặng."

Hạ Nam Phong quay đầu nhìn Ngu Trích Tinh, khoác vai chàng trai què, cười nói: “Chị, cậu ấy là…”

Đôi mắt đen trong veo của chàng trai nhìn cô, cậu ấy lập tức cắt ngang lời Hạ Nam Phong sắp nói, một giọng nói trầm ấm và dịu dàng khác xa sự lạnh lẽo trong phòng tắm vừa rồi đột nhiên vang lên: “Xin chào chị, em tên là Tần Tranh.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play