Cửa vừa mở ra, Tần Thiên Hải dẫn theo đứa con trai đang khóc lóc ôm một giỏ trái cây bước vào trong. Nghe nói Tần Tranh cũng ở đây, hóa ra cậu ấy đến đây không phải tìm bọn họ ăn vạ mà là cậu ấy thực sự sống ở tầng trên cùng.

Khu dân cư Vọng Giang Thủy Ngạn là một khu dân cư nổi tiếng ở Giang Thành, mỗi căn hộ ở đây đều rất đắt tiền, đặc biệt là căn hộ trên tầng cao nhất là một căn hộ ghép lớn với diện tích khoảng 200 mét vuông, có thể sống trên đó phải nói là người cực kì có tiền.

Ông ta biết Tần Tranh đã được nhận vào trường trung học Bác Vọng, nhưng trong hai ba năm qua bọn họ chưa từng gặp mặt nhau, cũng rất ít liên lạc với nhau, chiều nay Tần Tử Thần xảy ra mâu thuẫn với Tần Tranh, nghe nói Tần Tranh còn bị bó bột ở chân nên ông ta mới không thể tiếp tục giả vờ câm điếc được nữa.

Ngu Trích Tinh và Tần Tranh lần lượt bước tới, Ngu Trích Tinh lúc này đã thay sang quần áo ở nhà, chân đi đôi dép lông tinh tế, cô mỉm cười nhìn hai cha con và lên tiếng hỏi trước: “Ông mang con trai tới đây để xin lỗi à?”

Tuy giọng điệu cô nghe rất nhẹ nhàng nhưng đã thể hiện rõ thái độ của cô.

Ngu Trích Tinh cụp mắt nhìn đôi giày thể thao được sắp xếp rất ngay ngắn dưới tủ giày, phần mũi giày đã được lau sạch sẽ nhưng vẫn không thể che giấu được sự thật rằng đôi giày thể thao này đã cũ.

Tần Thiên Hải có vẻ xấu hổ, tên tiểu tử Tần Tử Thần nghịch ngợm kia lại càng khóc lớn hơn.

Tần Tranh nhăn mặt, trầm giọng lạnh lùng nói: "Cha."

Ngu Trích Tinh: "...???"

Ngu Trích Tinh đột nhiên quay đầu lại, vẻ mặt ngơ ngác nhìn người thanh niên bên cạnh, vừa rồi cậu ấy vừa gọi người đàn ông trung niên này là gì nhỉ? Cha à?

Cô muốn đứng ra bảo vệ người em trai lương thiện của mình nhưng hóa ra đối phương lại là cha của cậu ấy? Chẳng phải Hạ Nam Phong nói cậu ấy từ trại trẻ mồ côi ra sao? Vậy còn người cha này là sao vậy?

Tần Thiên Hải nhìn cái chân bó bột của Tần Tranh, không nhịn được hỏi: "Chân của con không sao chứ?"

Tần Tranh liền lắc đầu.

Tần Thiên Hải chỉ nói “Không có việc gì thì tốt”, sau đó ông ta đưa tay vỗ vào gáy đứa trẻ nghịch ngợm, tức giận mắng: “Còn đứng đó làm gì, mau xin lỗi anh trai con nhanh. Anh trai con đã làm sao gì sao? Chị gái này đã chọc giận gì con sao?"

Tần Tử Thần chắc chắn đã được dạy cho một bài học, thằng nhóc khóc lóc cúi đầu xin lỗi Ngu Trích Tinh và Tần Tranh.

Ngu Trích Tinh cảm thấy hơi khó chịu khi nhìn thấy thái độ của Tần Thiên Hải đối với hai đứa con trai của mình, mặc dù đang mắng mỏ đứa trẻ nghịch ngợm nhưng nhìn thái độ của ông ta hiển nhiên chỉ có cha ruột mới có thể làm được, nhưng vừa rồi đối mặt với Tần Tranh, ông ta lại giống như đang hàn thuyên với một người ngoài cuộc.

Tần Tranh giống như đã quen với chuyện này, cậu ấy bình tĩnh giải thích cậu ấy tạm thời sẽ ở chỗ này.

Tần Thiên Hải gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ, sau khi do dự một hồi, cuối cùng ông ta cũng nói: "Tiểu Tranh, nhà chúng ta không lớn, chỉ có 70 đến 80 mét vuông, vợ chồng chúng ta một phòng, em trai con một phòng, con đang bị thương cũng không tiện ngủ trên ghế sofa, chưa kể mẹ con còn phải đi làm không thể chăm sóc cho con. Cũng may có cô gái này cho con ở nhờ cũng khá tốt, từ đây đến trường cũng rất thuận tiện."

Ngu Trích Tinh chưa bao giờ chứng kiến ​​sự thiên vị bất công như vậy, còn một hai tìm cho mình một lý do chính đáng để biện hộ cho sự bất công của mình.

Ngu Trích Tinh chưa kịp nói gì thì Tần Thiên Hải lại đưa giỏ trái cây ra, thở dài nói: “Cha mẹ cũng không có bản lĩnh gì, làm cả đời chỉ tích góp đủ tiền mua một căn hộ nho nhỏ vừa đủ sống, con ráng chờ thêm một thời gian nữa cha mẹ sẽ cố gắng chuyển sang một căn hộ khác rộng rãi hơn, khẳng định tới lúc đó sẽ để cho con một phòng, cho nên…”

Vừa nói, Tần Thiên Hải vừa móc từ trong túi quần ra một xấp tiền giấy màu đỏ đưa cho Tần Tranh.

Ngu Trích Tinh lén nhìn vẻ mặt lạnh lùng của Tần Tranh khi cậu ấy nhìn chằm chằm vào xấp tiền giấy nhỏ màu đỏ, lo lắng chàng trai này hành động hấp tấp, cô lặng lẽ đưa tay ra túm lấy góc áo đồng phục của cậu ấy.

Sắc mặt Tần Tranh hơi động, cậu ấy siết chặt xấp tiền trong tay.

“Chú ơi, chú có biết thành tích của con trai chú như thế nào không?” Giọng nói vui vẻ của một chàng trai chợt vang lên từ lối vào thang máy.

Hạ Nam Phong cầm xiên thịt nướng đi tới, trên tay còn đang cầm một túi rau củ vừa mua ở siêu thị và một chiếc cặp sách căng phồng móc trên một bên vai.

Tần Thiên Hải khiêm tốn nói: "Đứng thứ mười trong lớp à?"

Hạ Nam Phong tặc lưỡi: “Chú, nếu như con trai út của chú xếp thứ mười trong lớp thì có phải chú định mua tặng nó một căn hộ trong khu này luôn hay không? Nhưng mà Tần Tranh là tuyển thủ hàng đầu Thanh Bắc lận đó, chú phải mua cho cậu ấy một căn biệt thự thì mới gọi là không tính bên nặng bên khinh, chú thấy vậy có đúng không?"

Vẫn là Hạ Nam Phong độc miệng nhất.

Hai cha con Tần gia nghe xong càng tức giận xấu hổ, nhưng vốn dĩ bọn họ tới đây là để xin lỗi, Tần Thiên Hải cũng không muốn thất thố trước mặt mọi người, mặt ông ta đỏ bừng bảo Tần Tranh nhớ chú ý nghỉ ngơi rồi sau đó liền bế Tần Tử Thần về trước.

Ngu Trích Tinh đóng cửa lại, Hạ Nam Phong cởi giày, ném cặp sách lên ghế sofa, vội vàng vào bếp rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn, dì Trần cười bất lực bưng đồ ăn lên cho cậu ấy.

Ngu Trích Tinh trừng mắt nhìn Hạ Nam Phong về muộn, quyết định lát nữa sẽ xử lý cậu ấy sau, sau đó cô đưa mắt nhìn về phía Tần Tranh, quyết định lên tiếng hỏi: "Rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?"

Nhà cô đều là những người hay tò mò, trong đó có cả dì Trần.

Tần Tranh hạ mi dày xuống, ngắn gọn nói: "Tần Thiên Hải cùng vợ ông ấy kết hôn đã lâu nhưng vẫn chưa có con nên bọn họ mới đến cô nhi viện nhận nuôi em. Đến lúc em được tám tuổi thì Tần Tử Thần cũng may mắn vừa được sinh ra nên bọn họ liền cho em về nông thôn “tự sinh tự diệt”. Sau đó, em may mắn được nhận vào trường trung học Bác Vọng.”

Chỉ cần một hai câu thôi là đã có thể hiểu hết mọi chuyện.

Tần Tranh cũng từng có một cuộc sống rất hạnh phúc, đó là lúc cậu ấy được vợ chồng Tần Thiên Hải nhận nuôi năm sáu tuổi, trong hai năm đó, tiểu Tần Tranh luôn được cha mẹ nâng niu trong lòng bàn tay. Mỗi khi cậu ấy tan học đều có cha mẹ tới đón, tới cuối tuần lại được cha mẹ dẫn ra ngoài chơi. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Cậu ấy vẫn còn nhớ buổi tối lúc cha bật TV cho cậu ấy xem Tây Du Ký, còn mẹ thì ngồi bên cạnh đan cho cậu ấy một chiếc áo len, trên áo len còn có hình một con sư tử nhỏ rất xinh xắn.

Lúc sáu tuổi, cậu ấy lần đầu tiên được cưỡi trên cổ Tần Thiên Hải và được tận mắt nhìn thấy sư tử và gấu trúc ngoài đời thật.

Vì cậu ấy rất có năng khiếu hội họa nên mẹ cậu ấy rất hào hứng cho cậu ấy đến nhà thiếu nhi để học vẽ, bà ấy còn rất thích thú đem tranh của cậu ấy đi khoe với người ngoài .

Lúc đó, Tần Tranh còn tưởng rằng cuộc đời mình sẽ luôn hạnh phúc như vậy, cho đến khi mẹ cậu ấy bất ngờ mang thai và liều chết để sinh ra Tần Tử Thần, mọi chuyện từ đây đã bắt đầu thay đổi.  

Dù cậu ấy có ngoan ngoãn và nghe lời đến đâu, cố gắng học cách chăm sóc em trai, thay tã và tắm cho em, vợ chồng Tần Thiên Hải dần dần không còn đến trường đưa đón cậu ấy đi học nữa, vì để tiết kiệm tiền mua sữa bột cho em trai nên bọn họ cũng không cho Tần Tranh đến nhà thiếu nhi học vẽ nữa và đỉnh điểm là “vứt” cậu ấy trở về nông thôn tự sinh tự diệt.

Từ khi có cháu ngoại ruột thịt, ông bà ngoại ở quê cũng bắt đầu thể hiện sự khó chịu ra mặt với Tần Tranh.

Ban đầu Tần Thiên Hải dự định để đứa trẻ này hoàn thành chương trình giáo dục bắt buộc chín năm rồi sau đó để cậu ấy ra ngoài bắt đầu làm việc, nhưng Tần Tranh rất quyết tâm học hành và thành công được nhận vào trường trung học Bác Vọng với số điểm cao nhất trong quận và còn nhận được học bổng để trang trải chi phí học tập.

Ngu Trích Tinh khó có thể tưởng tượng được hoàn cảnh của Tần Tranh khi còn nhỏ, cha mẹ nuôi và em trai của cậu ấy thì sống trong một khu dân cư có giá nhà cực kỳ cao, nhưng cậu ấy thì thà thuê một phòng đơn trong một tòa nhà cũ kỹ sắp bị phá bỏ còn hơn là tìm đến làm phiền bọn họ.

Từng bị bỏ rơi một lần, đến lúc còn chưa tận hưởng hết niềm vui khi được nhận nuôi thì lại phải trải qua cảm giác bị bỏ rơi lần nữa.

Ngu Trích Tinh nhìn khuôn mặt lãnh đạm của Tần Tranh, khuôn mặt lạnh lùng nhưng rất xinh đẹp, trong lòng cô bỗng có chút khó chịu.

Ngu Trích Tinh: "Ăn cơm thôi."

Bình thường Hạ Nam Phong là người nói nhiều nhất nhưng lúc này cậu ấy cũng biết điều không nói gì, cậu ấy chỉ lo chuyên tâm mở hộp rau nguội vừa mang về ra, không khí trên bàn ăn có chút yên tĩnh và buồn tẻ.

Ăn tối xong, dì Trần thu dọn bát đĩa và dọn dẹp bàn ghế sạch sẽ. Dì Trần không phải là dì giúp việc cố định, ban ngày dì ấy chỉ đến nhà dọn dẹp và nấu nướng, dọn dẹp xong sẽ rời đi ngay.

Điện thoại di động của Tần Tranh chợt vang lên, cậu ấy ra ban công nghe điện thoại, vẻ mặt có chút xấu hổ: "Ông chủ, mấy tháng tới chắc tôi không thể đi làm được."

Ông chủ cho rằng thời gian này cậu ấy đang muốn tập trung vào việc học, có muốn giữ chân cậu ấy cũng khó nên chỉ nói: “Được, tôi sẽ giải quyết hai trăm tệ còn lại cho cậu. Nếu sau khi tốt nghiệp xong mà vẫn chưa tìm được việc làm thì cứ liên hệ với tôi."

Tần Tranh đáp: “Cảm ơn ông chủ.”

Tần Tranh không có cố ý hạ giọng, Ngu Trích Tinh cũng nghe loáng thoáng được chút ít, thấy cậu ấy cúp điện thoại, Ngu Trích Tinh ngồi trên ghế sô pha lập tức quay mặt đi, khi nhìn thấy Hạ Nam Phong, cô mới chợt nhớ tới câu hỏi mình thắc mắc từ nãy đến giờ: “Em bị giam ở trường lâu thế à?”

Hạ Nam Phong: “Làm gì có chuyện đó? Bị thầy Lưu mắng một trận, em mới đi lang thang... tới khu trò chơi điện tử một chút. Ahhh, chị gái đừng tức giận, để em cho chị cái này."

Hạ Nam Phong không dám nhìn vào mắt Ngu Trích Tinh, liền cầm cặp sách lấy ra hai con búp bê trong đó, lễ phép nói: “Cho chị hết này.”

Rõ ràng là vừa gắp từ máy gắp thú ra, Hạ Nam Phong đã bỏ ra hàng chục xu mới có thể bắt được hai con, nhưng tất cả cậu ấy đều đưa hết cho Ngu Trích Tinh.

Ngu Trích Tinh ôm búp bê Corgi bình tĩnh lại một chút, Tần Tranh ở một bên không khỏi nhìn lại lần thứ hai và nhớ ra Ngu Trích Tinh cũng có mấy con búp bê trong xe.

Cô... thích mấy con búp bê này sao?

Hạ Nam Phong nghĩ tới chuyện hai cha con vừa rồi, sợ Tần Tranh còn đang suy tư trong lòng, nên cậu ấy liền mỉm cười nói với Tần Tranh: “Tần Tranh, chờ khi chân cậu lành hẳn chúng ta cùng đi gắp thú đi, đến lúc đó tôi sẽ chỉ cậu bí quyết gắp trăm trận trăm thắng."

Ngu Trích Tinh cảnh cáo liếc nhìn Hạ Nam Phong, nhớ tới vừa rồi cậu ấy nói Tần Tranh là tuyển thủ hạt giống của Thanh Bắc, nhìn Tần Tranh, ánh mắt cô chợt sáng lên, cô đột nhiên tiến đến gần cậu ấy, một mùi hương nhẹ nhàng dễ chịu chợt xộc vào khoang mũi Tần Tranh, cậu ấy không nhịn được nắm chặt chiếc ghế sofa một cách khống chế, đôi mắt đen láy cũng dần chớp nhanh hơn.

Ngu Trích Tinh tò mò hỏi: “Tần Tranh, thành tích của em tốt lắm sao?”

Tần Tranh cắn môi nói: "Có thể nói vậy."

Hạ Nam Phong ở bên cạnh giúp đỡ, nói: “Nhất lớp, đứng thứ ba toàn khối.”

Ngu Trích Tinh nhất thời sửng sốt, Bác Vọng là trường học trọng điểm trong tỉnh, với tiêu chuẩn này thì Tần Tranh quả thực là tuyển thủ đáng gờm của Thanh Bắc, Hạ Nam Phong đúng là không hề khoác lác chút nào.

Thành tích của cô và Hạ Nam Phong đều ở mức trung bình, cô có thể được nhận vào Đại học Nghệ thuật Thành phố A cũng có thể nói là nhờ biết cách chớp đúng thời cơ, trong khi Hạ Nam Phong có thể thành công vào được 211 phần lớn đều lo do ông bà tổ tiên phù hộ. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Ngu Trích Tinh không thể phản kháng trước những nam sinh vừa đẹp trai vừa học giỏi, cô không khỏi nắm lấy góc áo của Tần Tranh, ngưỡng mộ nói: “Ngày thường nếu có thời gian rảnh, em có thể phụ đạo thêm cho Nam Phong được không? "

Sống lưng Tần Tranh thẳng tắp, cậu ấy dựa vào thành ghế sô pha, có chút bực bội vì trái tim chợt đập nhanh đến mức không thể khống chế của mình, cậu ấy sợ cô ở gần sẽ nghe thấy tiếng động gì lạ nên liền mím môi, cụp mắt xuống, không nói gì.

Ngu Trích Tinh lại đến gần, giọng nói dịu dàng vừa tinh tế vừa mềm mại: “Được không?”

Tần Tranh phục hồi tinh thần: "...À, được chứ."

Tần Tranh tránh né ánh mắt của Ngu Trích Tinh, mùi thơm thoang thoảng trên người cô có chút mê người, là một mùi hương cậu ấy chưa từng ngửi thấy bao giờ, cậu ấy đỡ nạng sang một bên, khẩn trương đứng dậy: "Hạ Nam Phong, bây giờ chúng ta cùng nhau làm bài tập nhé?"

"Hả? Không phải mới vừa ăn cơm sao?" Nhận được ánh mắt của Ngu Trích Tinh, Hạ Nam Phong rên rỉ, cầm cặp đi học lên, cam chịu đi theo bước chân của Tần Tranh.

Phòng của Tần Tranh ở tầng một, Ngu Trích Tinh có thể nghe thấy tiếng rên rỉ yếu ớt phát ra từ bên trong khi đang ngồi bên ngoài xem TV.

Dì Trần đã về nhà, Ngu Trích Tinh suy nghĩ một lúc rồi vào phòng bếp rửa trái cây mang vào cho hai người bọn họ. Cô nhìn thấy Hạ Nam Phong chán nản cầm bút ghé người trên bàn, trên mặt lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Bên kia Tần Tranh vẫn đang ngồi thẳng lưng, sống lưng cậu ấy thẳng như cây tùng, cậu ấy đang cầm bút cặm cụi làm bài tập, nhìn thấy cô gõ cửa mang trái cây vào, lông mày cậu ấy khẽ cong lên: “Cảm ơn chị."

Ngu Trích Tinh luôn biết rằng việc học chưa bao giờ là một điều vui vẻ và thoải mái, nhưng đối với Tần Tranh thì dường như không như vậy, cô chợt nhớ đến những gì cậu ấy đã trải qua.

Sau khi ra khỏi phòng, cô nghịch nghịch điện thoại một lúc thì thấy tài khoản WeChat của Tần Tranh đã bị đẩy lùi tuốt xuống phía dưới, câu đầu tiên hai người nói chuyện với nhau là "Tôi đã thông qua yêu cầu xác minh bạn bè của cậu..."

Cô nghĩ nghĩ rồi kéo Tần Tranh và Hạ Nam Phong vào một nhóm mới, dù sao từ nay về sau bọn họ sẽ ở chung trong cùng một mái nhà.

Hai người kia còn đang nghỉ ngơi ăn trái cây, Hạ Nam Phong cũng vừa nhìn thấy nhóm mới này, trong lòng cậu ấy chợt cảm thấy ấm áp.

Tần Tranh khổ sở, bọn họ cũng không khá hơn là bao. Cha mẹ bọn họ ly hôn từ rất sớm, hai chị em mỗi người một nơi, hầu như bọn họ chưa từng được trải nghiệm niềm vui gia đình là như thế nào.

Hạ Nam Phong động ngón tay, trực tiếp đổi tên nhóm thành - “Yêu nhau như một gia đình”.

Hạ Nam Phong đã từng thấy mọi người sử dụng Douyin với tên nhóm như thế này, nhưng gia đình cậu ấy chưa từng có cơ hội này.

Ánh mắt Tần Tranh đầy kỳ quái: "Cậu xác định muốn đổi tên nhóm sang như thế này à?"

Hạ Nam Phong kinh ngạc: "Sao vậy? Có vấn đề gì à?"

Hạ Nam Phong càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, tên nhóm này thường được áp dụng cho một gia đình ba người, cậu ấy và chị gái cậu ấy thì có cùng quan hệ huyết thống, cả đời cũng không thể thay đổi, nhưng mà Tần Tranh...

Hạ Nam Phong bỗng hú lên như quỷ: “Tần Tranh, tôi coi cậu như anh em, thế mà cậu lại muốn làm cha tôi sao?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play