Chuyến đi này không tốn bao nhiêu thời gian, đến giữa trưa, Tần Tranh đã thu dọn xong đồ đạc của mình vào phòng dành cho khách ở tầng một.
Ngu Trích Tinh nói: “Sau khi ăn trưa xong, nếu vết thương ở chân không có gì nghiêm trọng thì buổi chiều em đến trường học đi.”
Cô đã nhìn thấy chồng giấy khen của Tần Tranh, thành tích của cậu ấy chắc chắn là rất tốt, cậu ấy đã nghỉ học một tuần, chưa kể học sinh cuối cấp vốn đã rất căng thẳng, nếu cứ tiếp tục nghỉ học như thế thì có vẻ không ổn.
Tần Tranh cũng nghĩ như vậy, học đại học là lối thoát duy nhất của cậu ấy, cậu ấy không thể tiếp tục trì hoãn thêm nữa.
Ngu Trích Tinh chợt nhớ ra điều gì đó liền gọi Tần Tranh lại: “À mà Tần Tranh, số điện thoại di động của em là gì thế? Em có xài WeChat không?"
Tần Tranh nói số điện thoại di động của mình trước, Ngu Trích Tinh nhá máy rồi cúp máy, hai người đồng loạt lưu số của nhau.
“Em có dùng WeChat.” Tần Tranh bấm vào WeChat: “Để em quét mã với chị.”
Ngu Trích Tinh mở mã QR của mình lên, sau đó thành công thêm bạn với Tần Tranh.
Hình đại diện WeChat của anh chàng này không phải là phong cách trắng đen ngầu như Hạ Nam Phong mà là một ảnh avatar minh họa mà trước đây cô chưa từng thấy bao giờ, tên WeChat của cậu ấy chỉ có hai chữ, QZ.
Sau khi thêm bạn với nhau thì đã tới giờ Tần Tranh chuẩn bị đi học.
Sau khi Ngu Trích Tinh xác định chắc chắn cậu ấy có thể tự đến trường một mình thì cô mới để cho Tần Tranh tự mình đi đến trường, ngay khi cánh cửa vừa đóng lại, cô mới có thể hoàn toàn thả lỏng, cô giảm nhiệt độ điều hòa trong phòng xuống, vào bếp cắt hoa quả và pha một tách trà chiều, ngồi nhàn nhã trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, ung dung nhìn cái nắng hè thiêu đốt và bóng cây rậm rạp bên ngoài cửa sổ, thoải mái tận hưởng thế giới riêng của mình.
Cô Mạnh muốn mời cô tham gia lồng tiếng cho nhân vật Dao Dao, nữ chính thứ hai trong truyện tranh Trung Quốc "Vô Dược", vài ngày nữa cô sẽ vào phòng thu, hai ngày này cô có thể ở nhà nghỉ ngơi.
Trường trung học Bác Vọng là trường cũ của cô, hàng năm khi Ngu Trích Tinh trở lại Giang Thành, cô đều đến trường trung học Bác Vọng để thăm lại các giáo viên cũ của mình. Ngu Trích Tinh nhìn ánh mặt trời bên ngoài và quyết định đợi cho đến khi bên ngoài trời bớt nóng hơn rồi mới đi.
Thành tích của Ngu Trích Tinh thật ra cũng không tốt lắm, nhưng vì yêu thích lồng tiếng nên cô đã quyết định theo học nghệ thuật, không ngờ kì thi năm đó cô lại có thể thể hiện vô cùng xuất sắc và được nhận vào một trường đại học Nghệ thuật nổi tiếng ở thành phố A. Cha cô thấy vậy thì rất vui mừng, thế là ông ấy liền quyên tặng một viên đá lớn cho trường cũ của cô với danh nghĩa của cô.
Sau bốn giờ chiều, mặt trời dần khuất bóng, ánh nắng cũng đã bớt gay gắt hơn, Ngu Trích Tinh thu dọn quần áo, thậm chí còn xịt kem chống nắng trước khi ra ngoài, sau đó cô cầm ô đi về phía trường trung học Bác Vọng, trước khi vào trường còn cố ý dừng lại mua một bó hoa tươi trong cửa hàng bên cạnh trường rồi mới bước vào trường.
Trường trung học Bác Vọng không có lớp nghệ thuật chuyên dụng, hầu hết học sinh đều tập trung vào các môn văn hóa. Thầy Lưu cựu hiệu trưởng đang dạy kèm cho học sinh cuối cấp, trùng hợp thay, lần này ông ấy lại dạy lớp của Hạ Nam Phong và Tần Tranh. .
Giáo viên chủ nhiệm lớp nhiệt tình động viên cô: “Trích Tinh, sao em không vào lớp kể cho các đàn em nghe câu chuyện của em để truyền động lực cho mấy đứa nhóc đó!”
Ngu Trích Tinh cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô vừa nghe cô ấy khen ngợi cô hết lời ở ngoài cửa, còn không ngừng tâng bốc cô trước mặt các đàn em khóa dưới, khen cô đến mức suýt bị trời đất thổi bay. Cô còn nhìn thấy Hạ Nam Phong ngồi cạnh Tần Tranh đang không ngừng ôm bụng cười toe toét.
Ngu Trích Tinh vẫn còn nhớ rằng cô từng là "người nào đó", "học sinh cá biệt", “tôi nghĩ các em cũng biết người đó là ai” trong miệng của thầy Lưu...
Cô ở lại trường tới tận khi gần tan học rồi mới rời đi.
Vì đang là kỳ nghỉ hè nên các học sinh cuối cấp cũng không cần phải học bù cho đến 10 giờ tối, sau 5 giờ chiều là học sinh đã có thể tan học.
Ngu Trích Tinh cũng lười để ý đến việc Hạ Nam Phong đã về nhà hay còn bị “giam” trong lớp, cô gửi cho dì Trần danh sách những món ăn tối nay mình muốn ăn, sau đó mua một cốc trà sữa trước cổng trường rồi chậm rãi đi bộ về nhà.
Ngay khi Ngu Trích Tinh vừa bước vào sảnh, cô liền nghe thấy một trận ồn ào, nhân viên quản lý tài sản đi ngang qua cô và chạy nhanh về phía thang máy.
Cô nhìn thấy một cậu bé khoảng mười tuổi đang đứng chặn cửa thang máy, hét vào mặt Tần Tranh: "Anh tới đây làm gì? Tôi không cho phép anh vào."
Cậu bé nhìn thấy người quản lý tài sản đến liền vội vàng hét lên: "Bác quản lý ơi, anh ta không phải người trong khu nhà này, làm sao anh ta có thể vào được đây cơ chứ? Bác mau chóng đuổi anh ta đi đi."
Vọng Giang Thủy Ngạn là một khu dân cư nổi tiếng ở đây, không chỉ gần trường trung học Bác Vọng trọng điểm của tỉnh mà xung quanh còn có một số trường tiểu học và trung học cơ sở với đội ngũ giáo viên có tiếng tăm, vậy nên trong khu này có không ít học sinh của trường trung học Bác Vọng cũng đang sinh sống ở đây.
Một số nhân viên quản lý tài sản nghi ngờ nhìn Tần Tranh, anh chàng này đẹp trai như vậy, nếu cậu ta thực sự là người trong khu này và còn đang bị thương ở chân, nhân viên quản lý khu dân cư này chắc chắn sẽ rất có ấn tượng với chàng trai này. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Một nhân viên quản lý nhìn Tần Tranh, lịch sự hỏi: "Anh bạn trẻ, cậu là cư dân ở đây hay là bạn của cư dân ở đây vậy?"
Tần Tranh mặt không biểu tình lắc đầu, chỉ đơn giản nói hai chữ: "Không phải."
Hai chữ này giống như giẫm lên chân cậu nhóc, cậu nhóc nghịch ngợm kia hiển nhiên đang cho rằng Tần Tranh tới đây tìm người gây họa.
"Anh sắp mười tám tuổi rồi, cha mẹ tôi không có nghĩa vụ phải cấp dưỡng cho anh nữa, đừng hòng mò đến nhà tôi! Anh thậm chí còn không có cơ hội ngủ trên ghế sofa nhà tôi! Anh không xứng!"
Vừa nói, đứa trẻ nghịch ngợm này dường như còn chưa hết giận, nó giẫm mạnh lên đôi giày thể thao màu trắng của Tần Tranh, phía trên giày của Tần Tranh đột nhiên xuất hiện một vết giày sáng màu, nó háo hức nói với nhân viên quản lý tòa nhà: “Chú, chính anh ta đã thừa nhận rằng anh ta không phải người của nơi này, chú mau nhanh chóng đuổi anh ta ra ngoài đi."
Ngu Trích Tinh bưng nửa cốc trà sữa đá, cau mày nhìn vẻ mặt thản nhiên của Tần Tranh, rõ ràng là vừa bị một đứa trẻ nghịch ngợm giẫm lên giày nhưng sao không thấy cậu ấy có chút phản ứng nào nhỉ? Cậu ấy là người nhu nhược như vậy sao? Nếu đổi lại là Hạ Nam Phong, khẳng định thằng nhóc ấy chắc chắn sẽ tức giận.
Ban quản lý của Vọng Giang Thủy Ngạn quả thực có trách nhiệm, thấy Tần Tranh thừa nhận mình không phải cư dân của khu này và cũng không phải đến đây để gặp bạn bè, bọn họ đang định yêu cầu cậu ấy rời đi thì chợt nghe thấy tiếng giày cao gót giẫm lên sàn.
Ngu Trích Tinh thản nhiên vừa đi vừa hút trà sữa, cô đi về phía mọi người, ngón tay làm nail tinh xảo ấn nhẹ vào nút thang máy, nghiễm nhiên ai nhìn vào cũng biết cô là cư dân của khu nào.
Ánh mắt Tần Tranh hỗn loạn, nhìn Ngu Trích Tinh từng bước một đi về phía cậu ấy, sau đó đứng ở bên cạnh cậu ấy, cảm giác giống như vừa có một tảng đá rớt xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng cậu ấy.
Thang máy xuống tới tầng một, Ngu Trích Tinh nhả ống hút ra, nhìn Tần Tranh, mỉm cười nói: “Về nhà thôi.”
Ngu Trích Tinh đưa tay nắm lấy tay áo đồng phục học sinh ngắn tay mùa hè của Tần Tranh rồi kéo cậu ấy vào trong.
Nhân viên quản lý tòa nhà và đứa trẻ nghịch ngợm nhất thời đều sửng sốt, bọn họ có chút xấu hổ, hóa ra chàng trai trẻ này thực sự sống ở đây.
Không biết đứa trẻ nghịch ngợm này từ đâu mà nảy sinh tính khí, đột nhiên coi Ngu Trích Tinh là đồng phạm của Tần Tranh, ngay lúc Ngu Trích Tinh chuẩn bị bước vào thang máy, thằng nhóc ấy liền đưa tay đẩy Ngu Trích Tinh.
Cô mất tự chủ lao về phía Tần Tranh đang đứng bên trong, nửa cốc trà sữa dang dở bị đổ đầy xuống đất, tóc Ngu Trích Tinh cọ vào yết hầu của Tần Tranh làm cậu ấy cảm thấy hơi ngứa, Tần Tranh sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng đưa tay đỡ lấy cơ thể cô.
Thang máy lúc này đã sắp đóng lại, vào lúc cửa thang máy sắp đóng lại, một bàn tay mảnh khảnh bỗng ấn mạnh vào mép cửa thang máy, thang máy cảm nhận được có người nên liền mở cửa ra hai bên.
Là Tần Tranh!
Cậu ấy ủ rũ đứng ở cửa thang máy, ánh mắt lúc này cũng đã lạnh lùng hơn trước, đứa trẻ nghịch ngợm thấy vậy chợt sợ hãi lùi lại một bước.
"Anh, anh định làm gì?"
Tần Tranh cầm chiếc nạng y tế của mình vung vào đầu gối của đứa trẻ nghịch ngợm, động tác nhanh đến mức các nhân viên quản lý đứng ngay đó cũng không thể nhìn rõ, đứa trẻ nghịch ngợm hét lên đau đớn rồi bỗng khuỵu xuống.
Sau đó cậu ấy quay trở lại thang máy, bấm số tầng thang máy và đợi cửa thang máy đóng lại, một loạt động tác lưu loát liền mạch làm ai nấy đều bất ngờ. ( truyện trên app T𝕪T )
Ngu Trích Tinh nhìn số tầng trong thang máy đang dần tăng lên, chợt lên tiếng hỏi: "Sao em lại đối phó với thằng nhóc nghịch ngợm đó?"
Khóe môi Tần Tranh khẽ động: "Nó đã đẩy chị."
Cô cụp mắt xuống, liếc nhìn dấu giày sáng bóng trên giày thể thao của cậu ấy, vừa rồi bị đứa nhỏ nghịch ngợm kia giẫm lên giày cũng không thấy cậu ấy có hành động gì, thế mà vừa rồi cậu ấy lại ra mặt bảo vệ cô, trông cậu ấy thực sự có chút giống em trai ruột Hạ Nam Phong của cô.
Tần Tranh thấy cô im lặng, cậu ấy tưởng cô lo lắng việc cậu ấy sẽ gặp rắc rối nên liền lên tiếng giải thích: “Chị yên tâm, có vào bệnh viện cũng không phát hiện thương tích gì đâu.”
Cậu ấy rất có kinh nghiệm về việc này.
Tần Tranh và Hạ Nam Phong bằng tuổi nhau, lại còn học cùng lớp, Ngu Trích Tinh coi cậu ấy cũng như em trai mình, cô giơ tay lên vỗ nhẹ vào gáy cậu ấy như động tác cô vẫn thường làm với Hạ Nam Phong, buồn cười lên tiếng: "Ai mà lo lắng chuyện này chứ? Chân em còn chưa khỏi hẳn mà phải không, đi nhanh như thế làm gì chứ? À mà, em cũng biết chị vừa đến trường trung học Bác Vọng đúng không, sao em không đợi chị cùng về nhà?"
Trái tim của Tần Tranh chợt đập điên cuồng khi Ngu Trích Tinh vỗ vào gáy cậu ấy, làn da trắng trẻo lạnh lùng của cậu ấy dần dần nóng lên, là do cậu ấy tưởng cô đã rời đi trước nên cậu ấy mới muốn nhanh chóng về nhà.
Ai mà biết Ngu Trích Tinh còn ung dung đứng mua trà sữa ở cổng trường?
Tần Tranh rũ mắt xuống, mơ hồ giải thích: “Nóng.”
Đúng là gần đây thời tiết rất nóng, chưa kể cậu ấy còn bị bó bột trên chân có lẽ còn cảm thấy ngột ngạt hơn. Ngu Trích Tinh dùng giọng nói ấm áp an ủi cậu ấy: “Kiên nhẫn một chút, đợi tháng sau sau khi gỡ bỏ lớp thạch cao tình hình sẽ tốt hơn.”
Cậu ấy chỉ ậm ừ ừ một tiếng, cửa thang máy đúng lúc mở ra, Ngu Trích Tinh bảo Tần Tranh đứng giữ thang máy, còn cô thì nhanh chóng chạy về nhà lấy cây lau nhà và lau sạch trà sữa vương vãi trên sàn trong thang máy.
Về phần tiểu tử nghịch ngợm kia, Ngu Trích Tinh cũng không hỏi Tần Tranh về quan hệ của bọn họ.
Dì Trần không có ở nhà, mỗi ngày dì ấy chỉ đến đây giúp nấu cơm rồi về nhà, dì ấy cũng biết sắp tới trong nhà sẽ có thêm Tần Tranh, dì ấy nhìn ra cửa rồi hỏi: “Nam Phong vẫn chưa về à?"
Ngu Trích Tinh bất lực nói: "Chắc là lại bị “giam” trong lớp rồi."
Bởi vì bữa tối còn chưa chuẩn bị xong nên Tần Tranh tranh thủ trở về phòng làm bài tập, Ngu Trích Tinh cũng trở về phòng nghỉ ngơi một lát. Cô ngồi trước ghế sofa nhỏ, bật điều hòa, kiểm tra WeChat trên điện thoại.
[Cô Mạnh: Tiểu Ngu, đạo diễn có gửi kịch bản lồng tiếng cho em chưa? Phải biết trân trọng cơ hội lần này đấy.]
Ngu Trích Tinh nhanh chóng gõ hai chữ “cảm ơn”, lồng tiếng tuy là một chuyên ngành thuộc khoa diễn xuất nhưng kiếm được ít tiền hơn rất nhiều so với sinh viên học diễn xuất, Ngu Trích Tinh làm việc này hoàn toàn vì tình yêu và đam mê nên cô đương nhiên trân trọng cơ hội lần này.
Trợ lý đạo diễn đã gửi kịch bản lời thoại lồng tiếng của nhân vật Dao Dao trong "Vô Dược" cách đây hai mươi phút và cô cũng đã in ra trước để luyện tập.
"Vô Dược" ban đầu là một bộ truyện tranh và đã có một lượng fan nhất định. Dao Dao là người yêu thời thơ ấu của nam chính, đồng thời cũng là vật cản giữa nam chính và nữ chính, tuy xinh đẹp nhưng.lại mang đậm phong cách trà xanh khiến ai cũng chán ghét nhân vật này
Dù chỉ là nữ chính thứ hai nhưng Ngu Trích Tinh rất vui khi mình có thể lồng tiếng cho một bộ truyện tranh Trung Quốc sẽ được đưa lên màn ảnh rộng và tác phẩm lồng tiếng của cô sẽ được công chiếu ở khắp các rạp chiếu phim trong tương lai.
Ước chừng nửa giờ sau, dì Trần gọi bọn họ ra ăn tối, Hạ Nam Phong đến giờ vẫn chưa thấy về nhà.
Tần Tranh ngồi ở đối diện cô, giữa hai người chỉ nghe thấy tiếng đũa chạm vào bát đĩa.
Ngoài cửa bỗng vang lên tiếng chuông cửa leng keng, dì Trần lập tức bước tới, nhìn qua video giám sát cạnh cửa: "Cô Trích Tinh, ngoài cửa có một người đàn ông đang dẫn theo một đứa trẻ."
Ngu Trích Tinh ngừng ăn, ngước mắt nhìn Tần Tranh đối diện, có lẽ là cha mẹ của đứa trẻ nghịch ngợm hồi chiều đã tìm tới cửa.
Ngu Trích Tinh dùng khăn giấy lau miệng và ra hiệu cho dì Trần mở cửa.
Cô muốn xem một chút hai cha con bọn họ đến đây để xin lỗi hay là đến đây để hỏi tội.