Hạ Nam Phong hung hăng nói: “Cậu chưa từng nghe qua câu ‘chị gái như mẹ’ sao?”

Tần Tranh không hiểu tại sao Hạ Nam Phong lại có liên tưởng kỳ quặc như vậy, hình ảnh cô đi dạo vào mùa hè và đột nhiên gọi cậu ấy là “em trai Tần Tranh” chợt hiện lên trong đầu cậu ấy, trên mặt Tần Tranh bỗng lộ ra vẻ mặt ngượng ngùng khiến Hạ Nam Phong cảm thấy vô cùng khó hiểu, Tần Tranh thấy vậy liền vô thức siết chặt cây bút đen trong tay.

Tần Tranh bỗng chống tay lên bàn, sau đó cậu ấy đứng dậy đẩy ghế ra ngoài, trầm giọng nói: “Tôi đi vệ sinh một lát.”

Phòng tắm ở tầng một cách đó không xa, Tần Tranh cũng lười chống nạng nên quyết định bám vào tường để đi đến đó, đi đến bồn rửa, Tần Tranh mở vòi, múc một vốc nước vỗ nhẹ lên mặt, những giọt nước lăn xuống quai hàm sạch sẽ và mịn màng của cậu ấy.

Tần Tranh chợt liếc nhìn sang bên liền thấy trên giá treo khăn tắm có một chiếc khăn tắm màu xanh đậm mới tinh thêu hình chú chó corgi đáng yêu, là Ngu Trích Tinh đã nhờ dì Trần mua giúp cho cậu ấy.

Tần Tranh lấy khăn lau đi những giọt nước trên mặt, sau đó vịn vào tường đi ra khỏi phòng tắm, vừa đi ra cậu ấy liền liếc nhìn thấy Ngu Trích Tinh đang ôm một con búp bê dựa vào ghế sô pha ngủ gà ngủ gật trong phòng khách, trên bụng còn đắp một tấm chăn mỏng trắng tinh.

Ngu Trích Tinh nghe thấy tiếng động liền ngáp một cái, cô mở mí mắt ra, nhìn thấy là cậu ấy, cô liền mỉm cười hỏi: “Bài tập về nhà làm xong rồi à?” 

Trong lòng Tần Tranh có chút bối rối, cậu ấy nhanh chóng lắc đầu, rồi đi đến chỗ cô, sờ túi quần, sau đó lấy ra xấp tiền giấy màu đỏ cha nuôi vừa đưa cho đưa hết cho cô.

Ngu Trích Tinh nhìn vào đôi mắt trong trẻo của chàng trai trẻ, ngay lập tức hiểu ý cậu ấy, xét từ việc cậu ấy thà thuê một căn hộ cũ kỹ còn hơn nhờ đến sự giúp đỡ của cha mẹ nuôi đã cho thấy Tần Tranh là một người rất mạnh mẽ và có lòng tự trọng rất cao. có khi cậu ấy còn kiên trì và bất khuất hơn người bình thường gấp trăm lần.

Ngu Trích Tinh đẩy tay cậu ấy ra sau, nhẹ giọng nói: “Em không thiếu nợ chị gì cả, nếu em cảm thấy ngại thì em có thể giúp chị giám sát Hạ Nam Phong chăm chỉ học tập, đó cũng có thể coi như một cách em trả tiền thuê nhà cho chị.”

Một học sinh trung học tiết kiệm tiền đã không phải là điều dễ dàng, chưa kể đến việc duy trì cuộc sống của mình bằng khoản tiền học bổng thì gần như là không thể. Không biết chuyện Tần Tranh giúp Hạ Nam Phong giải vây đánh nhau có bị ghi tội gì không nữa? Cô chỉ sợ chuyện này làm ảnh hưởng đến việc xét học bổng của Tần Tranh.

Số tiền mà cha nuôi đưa cho cậu ấy có thể cẩn thận tiết kiệm để sau này trang trải chi phí học đại học, hoặc đợi sau khi cậu ấy có bạn gái thì cũng có cái để tiêu.

Đối với một học sinh cuối cấp trung học có thánh tích xuất sắc như vậy, nếu cậu ấy trở thành gia sư thì có lẽ danh tiếng cũng không tồi.

Nghĩ đi nghĩ lại, Ngu Trích Tinh cảm thấy giống như hai chị em cô đang lợi dụng Tần Tranh nên cô lại nói: “Tần Tranh, đừng có bận tâm về chi phí trong nhà này.”

Giọng nói của Ngu Trích Tinh nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, Tần Tranh do dự một lúc rồi bỏ tiền lại vào túi.

Thấy Tần Tranh chuẩn bị quay về phòng, Ngu Trích Tinh chợt nhớ ra điều gì đó liền hỏi: “À mà, chị nhìn thấy chứng minh nhân dân của em chẳng phải là em đã mười tám tuổi rồi sao? Tại sao đứa trẻ nghịch ngợm đó lại nói em sắp tròn 18 tuổi thôi? Hay là bọn họ nhớ nhầm rồi à?”

Tần Tranh dừng lại, quay đầu lại nhìn cô, bình tĩnh giải thích: “Không sai, trước đây em tổ chức sinh nhật theo lịch dương, nhưng ngày sinh nhật của Tần Tử Thần theo lịch dương lại rất gần với ngày sinh nhật của em cho nên bọn họ mới đổi ngày sinh của em sang lịch âm.”

Tần Tranh chỉ có một bữa tiệc sinh nhật đáng nhớ trong đời, cậu ấy vẫn nhớ hôm đó mẹ cậu ấy đã nấu cho cậu ấy một bữa tối vô cùng thịnh soạn, trong đó có món vịt quay Bắc Kinh mà lúc đó cậu ấy rất thèm ăn, còn cha cậu ấy thì ra ngoài mua một cái bánh kem in hình Ultraman cho cậu ấy.

Sinh nhật năm thứ hai sau khi được nhận nuôi trùng hợp với ngày mẹ cậu ấy chuyển dạ phải vào bệnh viện, lúc cha cậu ấy dẫn cậu ấy ra khỏi bệnh viện thì ngoài trời đã là đêm khuya, lúc này cha cậu ấy mới nhớ ra hôm nay là sinh nhật của Tần Tranh nên liền chạy vội đến tiệm bánh và mua cho cậu ấy một chiếc bánh sinh nhật nhỏ với giá 10 nhân dân tệ. 

Khi đó, tiểu Tần Tranh đã ước rằng chỉ cần mẹ cậu ấy có thể sinh con an toàn thì sau này cậu ấy cũng không cần tổ chức sinh nhật nữa.

Có lẽ ông trời thật sự đã nghe thấy tâm nguyện của cậu ấy, từ ngày đó trở đi, cậu ấy chưa bao giờ có một bữa tiệc sinh nhật đặc biệt nào, cho dù có cũng chỉ là làm nền cho tiệc sinh nhật của Tần Tử Thần.

Dưới ánh mắt sửng sốt của Ngu Trích Tinh, Tần Tranh men theo vách tường trở về phòng, vừa ngồi xuống bàn làm việc, Hạ Nam Phong ở bên cạnh vẫy vẫy điện thoại di động tỏ vẻ đắc thắng với cậu ấy:

"Nhìn này, tôi đã đổi tên nhóm rồi."

Tần Tranh mở điện thoại lên nhìn xem, tên nhóm ba người từ "Yêu nhau như một gia đình" thành "Sau này hẹn gặp lại ở thành phố A".

Thành phố A có số lượng trường đại học lớn nhất cả nước, dù là những trường đại học hàng đầu được công chúng biết đến hay là các trường cao đẳng, đại học chuyên ngành nghệ thuật đa phần đều tập trung ở thành phố A, chẳng hạn như Đại học Nghệ thuật thành phố A nơi Ngu Trích Tinh đang theo học.

Tần Tranh thản nhiên cười nói: “Tôi cảm thấy tên nhóm vừa rồi hay hơn.”

Hạ Nam Phong tức giận nói: "Tần Tranh, cậu thật sự muốn làm cha của tôi à? Cậu đúng là có dã tâm!"

Tần Tranh cầm lấy bút đen, trong mũi nghe được một tiếng rên rỉ nghèn nghẹn, ai thèm làm cha của Hạ Nam Phong chứ.

Một tin nhắn bỗng xuất hiện trong nhóm và trở thành tin nhắn đầu tiên trong nhóm.

[Tiểu thư Trích Tinh: Ngày mốt chị phải đến phòng thu âm làm việc, tối mai chúng ta đi ăn lẩu một bữa nhé, chị nhớ mùi vị món lẩu quá rồi.]

Cả nhà Ngu Trích Tinh đều đến từ Giang Thành, lẩu là một trong những món ngon nhất định phải thử khi đến Giang Thành, nếu không có việc gì thì có thể hẹn nhau cùng ăn lẩu một bữa. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Ngu Trích Tinh nhìn lịch điện tử hiển thị trên điện thoại và nghĩ đến sự bất tiện của Tần Tranh nên cô liền quay lại WeChat gửi thêm một tin nhắn mới vào nhóm.

[Tiểu thư Trích Tinh: Địa điểm là ở quán lẩu Giang Du gần khu dân cư của chúng ta nhé, hai đứa thấy thế nào?]

[Husky: Đã hiểu! ]

[QZ: Được ạ. ]

Chỉ còn hai, ba ngày nữa là đã bắt đầu bước vào năm học mới. Khi năm học mới bắt đầu, các học sinh sẽ chính thức bước vào giai đoạn ôn tập nước rút cho năm cuối cấp. Trường trung học Bác Vọng sẽ thực hiện theo thông lệ là cho các học sinh tự học thêm vào buổi tối đến 9 giờ 30 phút mới tan học, vậy nên sau này nếu muốn đi ăn lẩu thì e là cũng rất khó.

Ngày hôm sau, sau khi hai người tan học cũng không có về nhà mà liền đi thẳng về hướng quán lẩu Giang Du, lúc này trời mây mù mịt, mặt trời đang dần khuất dạng sau những rặng mây ửng đỏ.

Hạ Nam Phong vác cặp sách lên vai, nhìn điện thoại nói: “Chị gái tôi đã tới rồi, chị ấy đang ngồi ở bàn 08.”

Nghe vậy, Tần Tranh đang chống nạng vô thức liền bước đi nhanh hơn, Hạ Nam Phong nhớ tới Ngu Trích Tinh đã dặn cậu ấy phải chăm sóc Tần Tranh bị thương nhiều hơn, nên cậu ấy liền chăm chỉ bước tới và nói: “Để tôi giúp cậu một tay, để tôi xách cặp giúp cậu cho."

Tần Tranh không hề để ý đến cậu ấy mà chỉ lo sải bước thật nhanh vào quán lẩu, vừa liếc nhìn một cái đã thấy Ngu Trích Tinh đang ngồi ở bàn 08 mỉm cười vẫy tay với bọn họ.

Tần Tranh và Hạ Nam Phong lần lượt đi tới ngồi xuống, Ngu Trích Tinh nhìn những giọt mồ hôi nhàn nhạt trên trán bọn họ, lập tức từ trong túi lấy ra hai tờ khăn ướt đưa cho bọn họ, rồi quay sang nói với Hạ Nam Phong: “Vừa rồi cũng không biết đỡ Tần Tranh nữa!”

Hạ Nam Phong dùng khăn ướt lau mồ hôi, không chút khách khí phàn nàn: “Cũng phải cho em cơ hội em mới đỡ được chứ. Nếu không phải chân cậu ấy còn đang bó thạch cao, em còn tưởng chân cậu ấy có gắn Phong Hỏa Luân*, lập tức phóng như bay về phía gái đẹp!”

*Phong Hỏa Luân là một cặp bánh xe lửa giúp Na Tra tự do di chuyển.

Lông mi Tần Tranh khẽ run lên, sau đó cậu ấy lập tức cụp mắt xuống, cầm lấy ly trà đang để trên bàn uống cạn một hơi.

Ngu Trích Tinh đẩy thực đơn ra trước mặt bọn họ: "Hai đứa muốn ăn gì?"

Hạ Nam Phong cầm bút lên vừa bắt đầu chọn lựa những món mình thích vừa hỏi Tần Tranh. Tần Tranh chưa bao giờ kén chọn, cậu ấy nói chọn món nào cũng được.

Không lâu sau nồi lẩu đã được bưng ra, đợi đến khi nước lẩu sôi thì có thể bắt đầu cho nguyên liệu vào.

Ngu Trích Tinh múc cho mình một chén nước trong, rồi lấy trong nồi đỏ ra một miếng thịt bò thả vào nồi nước trong trước mặt, vừa ăn vừa tấm tắc khen ngợi: “Ngon quá!”

Tần Tranh nhìn động tác của Ngu Trích Tinh, không khỏi nhìn về phía đáy nồi đang sôi sùng sục, ánh mắt có chút mê hoặc.

Hạ Nam Phong: “Gia đình tôi rất giỏi ăn cay, từ đó đến giờ chưa bao giờ gọi kiểu nồi lẩu uyên ương như thế này.”

Ngu Trích Tinh vén mái tóc dài buông xuống ngực ra sau tai, mỉm cười giải thích: “Chị sắp vào phòng thu âm nên không thể ăn quá cay để bảo vệ cổ họng, còn Tần Tranh thì lại đang bị thương ở chân, chỉ nên ăn những món thanh đạm thôi."

Khóe môi Tần Tranh hơi cong lên.

Ngu Trích Tinh cầm đũa, gắp vài lát thịt bò từ đáy nồi súp trong suốt đặt vào bát của Tần Tranh: "Sao cứ ngồi đó ngẩn người thế? Cứ tự nhiên đi."

“Cám ơn chị.” Tần Tranh cầm đũa, nhúng miếng thịt bò vào nước chấm rồi cho lên miệng ăn, sau đó cậu ấy quay sang nhìn Ngu Trích Tinh, nhẹ nhàng nói: “Ngon lắm.”

Tần Tranh cầm thìa múc vài quả trứng cút cho Ngu Trích Tinh, cũng như món tôm mà Ngu Trích Tinh thích ăn.

Ngu Trích Tinh không khỏi nhìn Hạ Nam Phong đang thưởng thức và đắm chìm trong đồ ăn của mình, cô thực sự có cảm giác như Tần Tranh mới là em trai ruột của mình.

Mặc dù đang ở trong phòng máy lạnh nhưng Ngu Trích Tinh càng ăn càng nóng, cô cầm túi lục lọi một hồi nhưng hình như không tìm thấy thứ mình muốn nên đành phải vẫy tay với người phục vụ: “Cho hỏi cô có thừa dây chun nào không?”

Người phục vụ xin lỗi nói: “Tạm thời không còn nữa.”

Tần Tranh buông đũa xuống, hỏi: “Hay là em ra ngoài mua cho chị nhé?”

Ngu Trích Tinh lắc đầu: "Không cần phiền vậy đâu, đây chỉ là đồ phụ con gái hay dùng thôi, thỉnh thoảng chị cũng hay quên đem hoặc đánh rơi đâu đó.”

Ngu Trích Tinh cầm lấy miếng thịt viên, đầu và tay đều tê dại, cô lại hỏi: “Cho hỏi có đũa dùng một lần không?”

Người phục vụ gật đầu rồi mang một đôi đũa dùng một lần tới cho cô, Ngu Trích Tinh nhờ Tần Tranh giúp cô lấy ra một chiếc, nhét vào đầu viên thịt để cố định, để lộ cái cổ thon như tuyết.

Cậu bé giao hàng mang theo một chiếc bánh sinh nhật tới, nhìn Ngu Trích Tinh và hỏi: "Cho hỏi đây có phải là cô Ngu không? Đây là bánh sinh nhật cô đặt."

Ngu Trích Tinh đặt đũa xuống và gật đầu.

Qua lớp vỏ nhựa trong suốt bên ngoài có thể nhìn thấy chiếc bánh sinh nhật tinh tế bên trong, với dòng chữ "chúc mừng sinh nhật" được viết bằng chữ thảo có đường và một hình Ultraman được đặt  ở giữa, trông giống như một chiếc bánh dành cho con trai.

Tần Tranh theo bản năng nhìn Hạ Nam Phong: “Hôm nay là sinh nhật của cậu sao?”

Hạ Nam Phong lập tức lắc đầu: “Ngày 30 tháng 12 âm lịch mới là sinh nhật của tôi.”

Chiếc bánh sinh nhật này cũng vậy...

“Chúc mừng sinh nhật, Tần Tranh.” Giọng nói dịu dàng của cô gái bỗng vang lên nhẹ nhàng bên tai: “Từ năm nay trở đi em cứ tổ chức sinh nhật theo lịch dương đi.”

Đôi mắt đen láy của Tần Tranh ngơ ngác nhìn Ngu Trích Tinh, cô chiếm hết tầm nhìn của cậu ấy, im lặng thu hút sự chú ý của cậu ấy.

Sinh nhật của cậu ấy.

Bữa tiệc này không chỉ làm nền cho sinh nhật của Tần Tử Thần nữa mà là một bữa tiệc đặc biệt dành riêng cho cậu ấy.

Tần Tranh nhìn chằm chằm Ngu Trích Tinh, trái tim cậu ấy lúc này không khỏi dâng trào, chiếc đũa trong tay cậu ấy bỗng rơi xuống bàn lăn xuống sàn, cậu ấy liền vội vàng cúi người xuống nhặt đũa.

Tần Tranh luôn biết con đường phía trước của mình phủ đầy chông gai, nhưng khi trên người đầy vết thương, cậu ấy chợt phát hiện ra hóa ra bụi gai cũng sẽ nở hoa.

Khi Ngu Trích Tinh và những người khác từ quán lẩu trở về thì trời cũng đã khuya.

Ngu Trích Tinh đi đến tủ lạnh lấy mặt nạ rồi nói với hai người kia: “Sau khi rửa mặt xong nhớ đi ngủ sớm đó.”

Tần Tranh nhanh chóng tắm rửa rồi trở lại phòng khách, nhưng cũng không trực tiếp đi ngủ, mà là đi đến trước bàn làm việc, bật đèn lên, lấy ra một cuốn album ảnh đã ố vàng từ phía trong cùng của giá sách.

Cậu ấy mở album ảnh ra, ở trang đầu tiên cậu ấy vẽ một cô gái dịu dàng đang ngồi xổm cầm ô, cây bút chì than đen chỉ đơn giản phác thảo những đường nét trên thân hình duyên dáng của cô gái.

Ở góc dưới bên phải là một ngày không mấy nổi bật từ hai năm trước.

Tần Tranh cứ nhìn chằm chằm album ảnh trước mắt, khuôn mặt trắng nõn tuấn tú vô thức trở nên khô khốc, cậu ấy biết mình không nên, không thể, và cũng không xứng.

Những ngón tay run rẩy của cậu ấy chạm đến mép cuốn album, cậu ấy có thể xé nó ra chỉ bằng một cử động nhẹ, như thể cậu ấy có thể xé nát một số ảo tưởng nào đó thành từng mảnh.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, giọng nói luôn dịu dàng của Ngu Trích Tinh chợt vang lên: "Tần Tranh, em ngủ rồi à?"

Tần Tranh lập tức đóng cuốn album lại, cậu ấy vội vàng nhét cuốn album lại vào góc trong cùng của giá sách.

Cậu ấy đã ngủ rồi à? Không, cậu ấy căn bản không thể ngủ được chút nào.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play