Con ngươi sâu thẳm của Tần Tranh bỗng giãn ra, dường như cậu ấy cũng rất ngạc nhiên khi thấy Ngu Trích Tinh mới hôm qua còn do dự không biết có nên cho cậu ấy ở lại hay không mà sáng hôm nay đã chủ động kêu cậu ấy ở lại, hô hấp cậu ấy dần trở nên nặng nề, cậu ấy thấp giọng nói: "Không cần đâu ạ."

Hai mắt cậu ấy liếc nhìn Ngu Trích Tinh, dừng một chút rồi nói tiếp: "Làm vậy bất tiện cho chị lắm."

Đôi má trắng nõn không tì vết của Ngu Trích Tinh bỗng hiện lên một rặng mây đỏ, trông như thể suy nghĩ của cô đã bị lời nói vừa nói của chàng trai trẻ vạch trần, người em trai này đúng là quá hiểu chuyện.

Ngu Trích Tinh nắm chặt chiếc thìa inox đang dùng để múc cháo bí đỏ, nghiêm túc nhắc lại: “Nam Phong nói với chị nhà em ở rất xa nơi này, chưa kể bây giờ em còn đang bị thương, đi đi lại lại cũng khá bất tiện, với lại chị cũng không thường xuyên ở lại đây đâu.”

Tần Tranh vẫn trầm mặc không biết là đang suy nghĩ cái gì, Hạ Nam Phong vỗ vai cậu ấy, trịnh trọng nói: "Còn đứng đó suy nghĩ gì chứ? Cứ quyết định như vậy đi, từ giờ tôi sẽ phụ trách việc chăm sóc cậu cho đến khi chân cậu khỏi hẳn!"

Nói xong, Hạ Nam Phong liền quay lại, nịnh nọt nhìn Ngu Trích Tinh: "Vẫn là chị gái của em tốt nhất. Chị đúng là một người đầy lòng rộng lượng và vị tha. Em xin hứa một năm này em sẽ không gây thêm bất kì rắc rối nào cho chị nữa."

Ngu Trích Tinh nghe vậy thì cười khẩy, hiển nhiên là không hề tin lời Hạ Nam Phong chút nào, cô thô bạo đẩy đầu Hạ Nam Phong ra, bảo cậu ta nhanh chóng đến trường, sau đó lại nói: “Tần Tranh, nếu em đã xin nghỉ học thì lát nữa chị sẽ chở em về nhà thu dọn ít đồ đạc mang qua đây." 

Hạ Nam Phong không dám trì hoãn thêm nữa, gần đây cậu ấy luôn bị giáo viên chủ nhiệm theo dõi chặt chẽ, vì thế cậu ấy liền tức tốc vác cặp sách trên vai bước nhanh ra ngoài.

Sau khi ăn sáng xong, trước khi ra ngoài, Ngu Trích Tinh lấy chìa khóa xe xong bỗng quay sang nhìn Tần Tranh, suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Em có thể tự đi được không? Có cần chị đỡ em không?"

Tần Tranh lắc đầu, cố gắng với lấy chiếc nạng y tế gần đó.

Dù sao cũng không phải thân quen lắm nên Ngu Trích Tinh cũng hạn chế tiếp xúc gần, cô bất giác thả chậm bước chân lại, đi kè kè ngay phía sau cậu ấy để có thể kịp thời vươn tay giúp đỡ.

Họ đi thẳng từ thang máy đến bãi đậu xe ở tầng hầm, hai người đi đến một chiếc ô tô, Ngu Trích Tinh cởi bạt che ô tô ra, vừa cau mày vừa dùng tay quạt cho bay bớt bụi bám trên xe.

Bạt che xe được cởi xuống để lộ ra thân xe trắng như ngọc lung linh và logo BMW sang trọng, Tần Tranh chăm chú nhìn kỹ chiếc xe, trong gara có nhiều xe như vậy, nhưng chiếc xe này đậu ở đây trông có vẻ hơi lạc lõng.

Ngu Trích Tinh cất bạt che ô tô vào cốp xe, thấy Tần Tranh vẫn chưa lên xe, cô buồn bực hỏi: “Em không dám ngồi lên xe của chị à? Kỹ năng lái xe của chị cũng không tệ lắm đâu, đừng tin những lời Hạ Nam Phong nói nhảm.”

Chiếc xe này là quà do cha cô tặng sau khi cô lấy được bằng lái xe sau kỳ thi tuyển sinh đại học, nó chỉ bị trầy xước một chút lúc mới vừa lái ra khỏi cửa hàng xe, nhưng từ đó đến nay Hạ Nam Phong không bao giờ ngồi xe của cô nữa.

Tần Tranh lắc đầu, cất nạng y tế đi, mở cửa ghế phụ ra, ngồi vào trong sau đó liền chủ động thắt dây an toàn.

"Em làm phiền chị rồi."

Lời nói ngoan ngoãn của chàng trai trẻ nghe rất êm tai, Ngu Trích Tinh cũng không thấy chuyện này có gì gọi là phiền phức cả nên liền hỏi địa chỉ nhà cậu ấy rồi nhập vào hệ thống định vị ô tô, từ đây đến nơi đó ước chừng cũng mất khoảng nửa tiếng lái xe nếu không bị kẹt xe.

Ngu Trích Tinh cũng không hỏi sao cậu ấy lại sống xa như vậy, cô nhàn nhã đặt tay lên vô lăng, trong xe đang phát một bản nhạc nhẹ nhàng êm dịu, xe chạy suốt một chặng đường từ thành phố ồn ào náo nhiệt đến ngoại ô thành phố. Những tòa nhà cao tầng trong mắt cô dần được thay thế bằng những tòa nhà cổ xưa đã xuống cấp trầm trọng, đâu đâu cũng thấy hai chữ “Phá bỏ” treo đầy trên tường khắp các tòa nhà.

Ngu Trích Tinh dừng xe trước một cánh cổng sắt lớn đã bị rỉ sét, từ đây cô có thể nhìn thấy một bức tường đá đã bị phá hủy một nửa ở cách đây không xa, xà bần chất thành núi, phía trước còn có những người bán hàng nhỏ dựng tạm những sạp bán rau đầy sơ sài đã tạo nên một khu chợ khép kín... Tuy chỉ là một chợ rau nhỏ nhưng lượng người qua lại rất đông và rất ồn ào.

Đây là lần đầu tiên Ngu Trích Tinh nhìn thấy một nơi bừa bộn như vậy ở Giang Thành, cô nhất thời không biết phải làm sao.

Tần Tranh tháo dây an toàn, cầm nạng y tế, nói: “Chị, nhớ khóa kỹ cửa xe, đợi em một chút nhé.”

Hiển nhiên cô vô cùng lạc quẻ với nơi này, sự ồn ào náo nhiệt ở đây sẽ làm vấy bẩn chiếc váy trắng của cô.

Tần Tranh xuống xe, chống gậy khập khiễng bước vào cánh cửa sắt lớn màu đỏ, Ngu Trích Tinh ngồi ở ghế lái, cau mày nhìn mấy chàng trai trẻ tuổi loi choi cách đó không xa đang nhìn về phía cô bằng ánh mắt không mấy thân thiện.

Những ánh mắt đó vô cùng lộ liễu không hề kiêng kỵ điều gì, Ngu Trích Tinh bị nhìn chằm chằm đến mức dần cảm thấy bất ổn, cô dứt khoát xuống xe đi về phía cánh cửa sắt, ánh sáng ở hành lang cầu thang vô cùng u ám, cô vội vàng đuổi theo bước chân của Tần Tranh.   

Tần Tranh kinh ngạc hỏi: "Chị vào đây làm gì?"

Nhìn vào đôi mắt trong trẻo của chàng trai trẻ, Ngu Trích Tinh không muốn nói rằng cô bị người ở đây dọa sợ, vậy nên cô liền thay đổi lời nói: “Chị sợ em không tiện cầm đồ nên liền lên đây định phụ giúp em một tay."

Tần Tranh nhìn cô, thấy cô hơi thở dốc, hiển nhiên là vừa vội vàng chạy tới đây, hai người cùng chầm chậm lê bước tới một căn phòng nhỏ ở lầu hai.

Tần Tranh lấy chìa khóa mở cửa, bên trong chỉ là một căn phòng nhỏ chưa đầy 20m2 nhưng được bố trí và sắp xếp vô cùng sạch sẽ, gọn gàng, khu nghỉ ngơi, khu học tập và thậm chí cả phòng bếp đều được phân chia rõ ràng. Mái của phòng đơn được lợp bằng ngói amiăng nên vào mùa hè thường rất nóng. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Ngu Trích Tinh đột nhiên nghĩ đến một câu mà cô từng thấy trên Internet: “Tuy là nhà thuê nhưng cuộc sống là của riêng chúng ta.” Câu nói này vừa đúng với Tần Tranh.

Tần Tranh cũng không có nhiều đồ đạc lắm, chỉ mang theo mấy cuốn sách, quần áo và một chiếc ô màu hồng che mưa là đủ rồi. Tất cả chồng giấy khen trong ngăn kéo đều phải được lấy đi, Tần Tranh cũng không quan tâm mấy đến mấy tờ giấy khen này, nhưng cậu ấy biết rằng chỉ có những tờ giấy khen này mới có thể giúp cậu ấy lấy được những khoản tiền học bổng để trang trải học phí.

Ngu Trích Tinh thấy cậu ấy nhét một chiếc máy tính màu đen vào một cái túi đen, trông giống như một chiếc máy tính bảng kỹ thuật số nên cũng không hỏi gì.

Sau khi thu dọn đồ đạc, Tần Tranh gọi chủ nhà đến giao chìa khóa và trả lại chìa khóa, ngói amiăng nóng quá, Tần Tranh thấy trán cô đã lấm tấm mồ hôi, cậu ấy lập tức bật quạt điện cho cô rồi ra ngoài bê một chiếc ghế gỗ sạch sẽ, dùng khăn tay lau sạch rồi nói với Ngu Trích Tinh: "Chị, ngồi xuống trước đi, một lát nữa chủ nhà mới tới"

Ngu Trích Tinh chưa kịp ngồi xuống thì phía trên đột nhiên vang lên một tiếng cọt kẹt, qua khe sáng, cô có thể nhanh chóng nhìn thấy thứ gì đó đang dẫm lên tấm nhựa chống thấm.

Ngu Trích Tinh bị âm thanh đó dọa sợ đến mức vội vàng nắm lấy cánh tay của chàng trai, cô hoảng sợ nói: "Âm thanh gì vậy?"

Tần Tranh rũ mắt xuống, nhìn bàn tay cô đang nắm chặt cánh tay mình, cậu ấy trầm giọng nói: "Là... là chuột, chị đừng sợ."

Ngu Trích Tinh có thể cảm giác được cánh tay của chàng trai trẻ lập tức trở nên căng thẳng, cô liền cảm thấy hối hận, đây rõ ràng là cuộc sống hàng ngày mà Tần Tranh đã quen từ lâu, Ngu Trích Tinh có chút lo lắng lời nói bất cẩn của mình sẽ làm tổn thương lòng tự trọng của chàng trai trẻ..

Đang lúc Ngu Trích Tinh đang nghĩ cách mở miệng thì bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân, nam thanh niên hồi nãy nhìn chằm chằm cô vừa đi tới cửa vừa huýt sáo: "Anh Tranh, cô gái này là ai vậy? Anh mới có bạn gái à?" 

"Chiếc xe BMW cô ấy lái chắc cũng phải gần cả vạn đấy nhỉ? Tần Tranh, anh vừa tìm được phú bà bao nuôi mình rồi sao?"

"..."

Mấy thanh niên vui vẻ lời qua tiếng lại với nhau và nhìn Ngu Trích Tinh với ánh mắt đầy dung tục.

Trên mặt Tần Tranh hiện lên một tia u ám, cậu ấy đứng dậy đi về phía Ngu Trích Tinh, thân hình của cậu ấy đứng chắn trước người cô, rõ ràng thoạt nhìn chỉ là một cậu thiếu niên gầy gò thế nhưng thân hình ấy lại có thể bao phủ cả người cô. Liếc mắt một cái liền nhìn thấy bờ vai tuy gầy nhưng rất rộng của cậu ấy, cô còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng của bột giặt trên áo phông trên lưng cậu ấy, trái tim bất an của cô dần dần bình tĩnh trở lại.

Tần Tranh cầm lấy nạng y tế, cảnh cáo nói: "Ra ngoài."

Mấy người trẻ tuổi nhìn chiếc nạng trông giống như một thanh sắt, không biết đang nghĩ gì, bọn họ lập tức sợ hãi lùi lại, một thanh niên tóc vàng nịnh nọt nói: “Tụi em mới nghe chủ nhà nói anh Tranh sắp chuyển đi nên tụi em định lên đây phụ giúp một tay mà thôi, thực sự không có ý gì đâu.”

Tần Tranh cười lạnh nói: "Thật sao? Nếu các người đã có lòng như vậy thì giúp tôi khiêng đống đồ này xuống lầu đi, trùng hợp tay chân của tôi cũng đang bất tiện."

Giọng nói của cậu ấy vô cùng bình tĩnh, nhưng lại đem đến một cảm giác áp bức khó chối. Các thanh niên lục đục quay sang nhìn nhau, cân nhắc vài giây rồi đưa ra quyết định.

Chủ nhà rất nhanh cũng đã tới, sau khi trả tiền thuê nhà, tiền điện nước, Tần Tranh quay đầu nhìn Ngu Trích Tinh, ôn nhu nói: “Chị, chúng ta đi thôi.”

Ngu Trích Tinh cũng không muốn ở lại đây lâu hơn nữa nên liền đồng ý ngay lập tức sau khi Tần Tranh vừa nói.

Mấy người thanh niên thành thật giúp bọn họ mang hành lý xuống cốp xe, Ngu Trích Tinh cũng lấy ra một trăm tệ mua nước cho bọn họ rồi mới lái xe đi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Khi xe chạy ra khỏi khu vực chuẩn bị phá dỡ, Ngu Trích Tinh thoáng nhìn thấy thảm thực vật hai bên đường dần dần xuất hiện trong tầm mắt, lúc này cô mới có thể thầm thở phào nhẹ nhõm.

Cũng may lúc này cô đã rời đi, cô không muốn đến một nơi như thế nữa thêm lần nào nữa.

Xe chạy vào bãi đậu xe ngầm của Vọng Giang Thủy Ngạn rồi dừng lại, Tần Tranh tháo dây an toàn, trước khi xuống xe, Ngu Trích Tinh đột nhiên ngăn cậu ấy lại: "Tần Tranh."

Ngu Trích Tinh suy xét một lúc rồi hỏi: "Những thanh niên đó là bạn của em à?"

Tầm nhìn trong gara có chút mờ mịt, sau khi cô nói xong cũng không nghe thấy âm thanh nào khác.

Đôi mắt đen láy của Tần Tranh nhìn chằm chằm cô, cậu ấy lắc đầu đáp: "Không phải, bọn họ là mấy tên côn đồ trước đây từng đòi em tiền bảo kê nhưng đã bị em đánh cho một trận."

Ngu Trích Tinh đã mong đợi rằng cậu ấy sẽ phủ nhận quan hệ với những chàng trai lêu lỏng đó, nhưng cô không ngờ rằng cậu ấy lại thành thật đến như vậy. Một mình cậu ấy đã có thể đánh gục mấy tên cao to đó, khó trách cậu ấy có thể giúp Hạ Nam Phong đánh bại mấy tên cô đồ trong quán internet ngày hôm đó.

Ngu Trích Tinh nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của Tần Tranh, cậu ấy cũng không hề né tránh, trong mắt cậu ấy dường như có một tia sáng nhỏ, tựa như hành vi của cậu ấy là đương nhiên, mọi việc vốn xảy ra như vậy.

Ngu Trích Tinh coi trọng sự trung thực của cậu ấy và càng tin tưởng vào khả năng nhìn người của mình để không phải lâm vào tình cảnh dẫn sói vào nhà.

Ngu Trích Tinh vỗ vỗ vai cậu ấy, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng: “Xuống xe về nhà thôi.”

Chàng trai trẻ im lặng một lúc, không nhúc nhích, thay vào đó cậu ấy lại lấy từ trong cặp ra một mảnh giấy nhỏ có kích thước bằng một tấm danh thiếp đưa cho cô: “Chị ơi, em tạm để cái này ở chỗ chị nhé.”

Ngu Trích Tinh ngạc nhiên nhìn xuống, và nhìn thấy thứ trên tay mình là chứng minh thư của Tần Tranh, hình chụp Tần Tranh trên đó trông có vẻ còn non nớt hơn bây giờ, mọi người đều nói ảnh chân dung trên chứng minh thư chẳng khác nào kính chiếu yêu, nhưng nó vẫn không thể làm lu mờ đi sự đẹp trai khó cưỡng của Tần Tranh.

Cô nhìn ngày sinh trên đó, có chút kinh ngạc nói: "Sinh nhật của em là vào ngày 2 tháng 8, vậy là em đã tròn mười tám tuổi rồi à? Lớn hơn Nam Phong nửa tuổi."

Tần Tranh gật đầu, mở cửa xe, đi xuống cốp xe và bê từng thứ bên trong ra.

Ngu Trích Tinh nhìn qua nhìn lại chứng minh thư trong tay mình, đáy lòng sớm đã mềm đến rối tinh rối mù, càng thông hiểu được ý đồ hành động của chàng trai trẻ. Cậu ấy chủ động đưa cho cô chứng minh thư của mình để gián tiếp dập tắt mọi lo lắng và bất an trong lòng cô, Ngu Trích Tinh không khỏi cảm thấy có chút áy náy.

Ngu Trích Tinh lục lọi đồ đạc trong túi, xuyên qua gương chiếu hậu nhìn thấy Tần Tranh cũng đã lấy đồ xong nên cô liền tắt máy xuống xe, rồi liền đưa đồ trên tay mình cho cậu ấy.

Tần Tranh nhìn chứng minh thư của mình trải ra trong lòng bàn tay trắng nõn của cô, ngoài chứng minh thư còn có chìa khóa và thẻ ra vào.

Chiếc váy voan dài màu trắng của Ngu Trích Tinh khiến vòng eo của cô trông càng thon gọn hơn, cộng thêm giọng nói dịu dàng và mềm mại của cô: "Em trai Tần Tranh, chào mừng em đến nhà chị."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play