Cậu ấy nói rất chậm rãi, từng âm sắc đều nghe rất rõ ràng và rất thu hút, ngay cả Ngu Trích Tinh cũng phải thừa nhận giọng nói của cậu ấy nghe thật sự rất êm tai.

Hoặc là Tần Tranh lớn lên quá mức  xinh đẹp, cũng hoặc là trên người cậu ấy đang có thương tích nên Ngu Trích Tinh có ấn tượng không tệ lắm đối với chàng trai lần đầu gặp mặt này.

Cô nhìn miếng băng thạch cao được quấn như xác ướp trên chân phải của Tần Tranh, liền có chút áy náy xin lỗi cậu ấy: “Vừa rồi là do tôi không biết chuyện gì xảy ra nên mới hành động hấp tấp như thế, cũng may là cậu cũng không có bị thương gì, cậu có cần khăn để lau khô hay máy sấy gì không?"

Tần Tranh lắc đầu, Hạ Nam Phong thấy vậy liền xen vào: "Một đại nam nhân như cậu ấy còn cần mấy thứ đó để làm khô mình sao? Đi ăn cơm thôi, vừa rồi canh bị đổ đầy ra đất rồi."

Vừa rồi Hạ Nam Phong nhất quyết muốn giúp Tần Tranh bưng canh nên mới làm đổ canh lên quần áo Tần Tranh, cả người dính đầy mùi rau củ, không thay quần áo cũng không được, thế nên Tần Tranh mới đành mượn tạm phòng tắm của nhà người ta để tắm rửa cho sạch sẽ, chứ làm gì có ai mới đến nhà người khác mà đã lao đầu vào phòng tắm tắm rửa cơ chứ?

Ngu Trích Tinh liếc nhìn đồ ăn còn đang bốc khói trên bàn, sau đó lên tiếng: "Nam Phong, em giúp chị khiêng vali về phòng trước đi. Tần Tranh, em cứ ăn tự nhiên đi nhé."

Hạ Nam Phong vỗ vỗ vai Tần Tranh, rồi vui vẻ bê chiếc vali màu xanh lá cây đơn giản trên mặt đất lên, đi theo Ngu Trích Tinh đến phòng ngủ chính trên tầng hai.

Ngu Trích Tinh lấy bộ sạc ra cắm vào ổ cắm, rồi đặt chiếc điện thoại di động đã tắt tự động lên đầu giường để sạc, khi màn hình sáng trở lại, cô thấy Hạ Nam Phong quả thực đã gửi tin nhắn WeChat cho cô vào một giờ. trước, sau đó cô liền hỏi: "Chuyện gì xảy ra vậy? Sao Tần Tranh lại bị thương thế?"

Ngu Trích Tinh dĩ nhiên biết tính tình của em trai mình, trong quá khứ thằng nhóc này cũng từng gây ta không ít chuyện, nhưng nhìn vào mối quan hệ của hai người bọn họ thì hình như không phải là Hạ Nam Phong gây ra chuyện đó.

Hạ Nam Phong nhân cơ hội ngồi xuống cạnh giường cô, nhưng lại bị Ngu Trích Tinh nhanh chóng xua đuổi ra cho chỗ khác, cậu ấy xấu hổ sờ mũi, nói: “Chỉ là... một tuần trước trong quán Internet em vừa xảy ra xô xát với người ta.."

Hạ Nam Phong nhớ lại tình cảnh lúc đó, cậu ấy tức giận nói: “Hôm đó có rất nhiều người đứng vây quanh em, cũng may hôm đó Tần Tranh có làm việc gần đó nên mới có thể cứu em một mạng, nếu không bây giờ người đang nằm trong bệnh viện là em chứ không phải cậu ấy! Trong lúc xô xát cậu ấy bất cẩn bị người ta đánh lén đẩy té xuống lầu.”

Hạ Nam Phong nhớ lại buổi tối hôm đó dáng vẻ Tần Tranh đánh người ở cầu thang hung hãn như thế nào, chỉ có một mình mà cậu ấy có thể lật ngược cả thế cờ, Hạ Nam Phong sợ hãi nói: “Chị, chị chưa nhìn thấy cách Tần Tranh đánh người ghê gớm như thế nào đâu, em đoán cho dù có hai người cao to đứng đó cũng không thể đánh lại cậu ấy, em không tin cậu ấy chưa từng luyện qua bộ môn đánh nhau này đâu.”

Trong đầu Ngu Trích Tinh chợt nghĩ đến bộ dạng ngoan ngoãn, hiền lành vừa rồi của chàng trai trẻ, trông cậu ấy giống như một cậu học sinh ngoan ngoãn chỉ biết đọc sách thánh hiền, thật khó tưởng tượng dáng vẻ của cậu ấy lúc đánh nhau là như thế nào.

Ngu Trích Tinh nghi ngờ hỏi: “Xảy ra chuyện lớn như vậy sao em không báo cho chị biết?”

Đã một tuần trôi qua, nếu Hạ Nam Phong không đến tìm cô xin tiền thì cô cũng sẽ không biết chuyện này!

Hạ Nam Phong cười khổ nói: “Em có nói với cha rồi, nhưng lúc đó ông ấy đang ra ngoài uống rượu xã giao, nghe tin em không bị thương gì, ông ấy cũng mặc kệ không quan tâm lắm, chỉ kêu trợ lý của mình đến thu dọn sự việc. Ngày hôm sau ông ấy liền tức giận cắt hết tiền tiêu của em, chưa kể còn phải bồi thường tiền cho đám du côn kia.”

Nếu không phải thẻ ngân hàng đã bị cắt, cậu ấy cũng sẽ không đến tìm Ngu Trích Tinh chi cho phiền.

"Chị gái, đã xảy ra chuyện như vậy rồi, chị nghĩ em không chăm sóc cho Tần Tranh mà coi được sao? Cậu ấy xin nghỉ phép một tuần, em liền đi tìm lớp trưởng xin địa chỉ nhà của cậu ấy, nhưng khi đến nơi lại không ngờ cậu ấy đang sống trong một khu nhà tồi tàn như thế, lúc em đến tìm cậu ấy, cậu ấy còn đang lớn tiếng cãi nhau với chủ nhà vì chưa chịu chuyển nhà đi.”

Mỗi khi kích động, giọng nói của Hạ Nam Phong đều không khống chế được to lên một chút.

Ngu Trích Tinh nhanh chóng liếc nhìn cánh cửa gỗ sồi trắng của phòng ngủ, may mắn thay hiệu quả cách âm trong nhà của cô rất tốt, cô thì thầm nói với Hạ Nam Phong: “Nhỏ giọng xíu đi!”

Mười bảy, mười tám tuổi là độ tuổi có lòng tự trọng cao nhất, cô không muốn những lời nói vu vơ của Hạ Nam Phong lại vô tình làm tổn thương trái tim của một người bạn cùng lớp.

“Vậy còn cha mẹ cậu ấy đâu?”

Hạ Nam Phong thấp giọng nói: "Em cũng mới chuyển trường sang đây nên cũng không rõ lắm, chỉ nghe nói hình như cậu ấy đi ra từ cô nhi viện."

Ngu Trích Tinh là kiểu người dễ mềm lòng, thấy người ta vì em trai mình mà bị thương thành như thế, trong lòng cô càng bứt rứt không thôi.

Khu dân cư Vọng Giang Thủy Ngạn rất gần với trường trung học Bác Vọng, đi bộ chưa đến năm phút là tới, có thể nói là một cực kì thích hợp cho Tần Tranh ở lại dưỡng thương và cũng vô cùng thuận tiện giúp cậu ấy đến trường. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Nhưng dù sao Tần Tranh cũng là người xa lạ, cô cũng vừa mới về nhà nên cũng chưa có chuẩn bị đồ dùng gì cả, nay lại có thêm một chàng trai bị thương ở chân nên cô cũng hơi chần chừ không biết có nên cho cậu ấy ở lại hay không.

Nhìn thấy Ngu Trích Tinh do dự, Hạ Nam Phong gãi tóc, nói: "Chị ơi, những chuyện khác nói sau đi, nhưng đêm nay chúng ta cũng đâu thể bắt cậu ấy tự đi về nhà mà, phải không?"   

Tất nhiên Ngu Trích Tinh cũng không thể đuổi vị cứu tinh của em trai mình một mình ra ngoài trong đêm như thế.

Hai chị em không thể cứ ở trong phòng ngủ nói chuyện mãi được, Ngu Trích Tinh và Hạ Nam Phong lần lượt bước ra khỏi phòng ngủ chính, khi đến phòng ăn, họ thấy Tần Tranh đang ngồi trước bàn ăn bằng đá cẩm thạch, sống lưng thẳng tắp, đồ ăn trên bàn thì còn nguyên, hiển nhiên cậu ấy đang đợi bọn họ.

Chỉ một cử chỉ nhỏ này hiển nhiên đã khiến Ngu Trích Tinh cảm thấy vui vẻ, Tần Tranh dường như là một đứa trẻ rất lễ phép và hiểu chuyện.

Hạ Nam Phong nhanh chóng bước tới ngồi xuống, còn ngoan ngoãn kéo chiếc ghế gỗ bên cạnh ra cho Ngu Trích Tinh, nịnh nọt nói: "Chị, chắc chị cũng chưa ăn gì phải không, hay là chúng ta cùng ăn đi. Em mới gọi đồ ăn giao tận nhà đấy."

Ngu Trích Tinh ngồi xuống, cầm đũa lên, nói: "Mấy đồ ăn giao tận nhà này nên ăn ít thôi."

Hạ Nam Phong chăm chỉ gắp đồ ăn cho Ngu Trích Tinh và liên tục giải thích: “Chỉ mới gọi có ngày hôm nay thôi, tại hôm nay dì giúp việc không đi làm nên mới phải gọi đồ ăn ngoài.”

Ngu Trích Tinh nhìn bữa tối đơn giản trên bàn, cả nhà cô đều thích ăn cay, nhưng hiển nhiên Hạ Nam Phong đã chủ động đổi hết khẩu phần ăn sang thanh đạm để chăm sóc bệnh nhân Tần Tranh.

Sau khi mọi người ăn xong, Tần Tranh theo bản năng liền chủ động thu dọn bát đũa, Ngu Trích Tinh lập tức ngăn cản cậu ấy, lên tiếng: "Để Hạ Nam Phong làm cho."

Nào có đạo lý bắt khách đến nhà dọn dẹp, rửa chén sau khi ăn cơm chứ, chưa kể cậu ấy còn đang bị thương.

Hạ Nam Phong bỏ bát đĩa và đũa vào máy rửa bát, Ngu Trích Tinh lấy từ trong tủ lạnh ra một chùm nho đen tím mà dì Trần vừa mua ở siêu thị sáng nay, rửa sạch rồi đặt lên bàn cà phê trong phòng khách, cô chủ động đẩy đĩa hoa quả về phía Tần Tranh. -    

Trong tay Tần Tranh đang cầm một cuốn từ vựng, nhìn quả nho tím đẫm mọng nước, cậu ấy thoáng sửng sốt một chút, sau đó khóe môi chợt cong lên: “Cảm ơn chị.”

Tần Tranh quả thực rất biết cách chừa mặt mũi cho cô, cậu ta nhiệt tình ăn hết quả này đến quả khác, vừa ăn vừa vui vẻ cười nói: “Nho ngon quá.”

Rất ngoan!

Tay Hạ Nam Phong vẫn còn dính nước, cậu ấy đứng dựa vào cửa bếp, vẻ mặt quỷ dị nhìn cảnh tượng trước mặt, ngồi cùng bàn với Tần Tranh nửa tháng, cậu ấy chưa từng thấy Tần Tranh cười lần nào, sao hôm nay trước mặt chị gái cậu ấy Tần Tranh lại cười tươi như hoa như thế chứ?

Một lúc lâu sau, Hạ Nam Phong mới tỉnh lại, cậu ấy bí mật giơ ngón tay cái lên cho Tần Tranh, học sinh đứng đầu quả thực rất thông minh, biết rõ chủ nhà này là ai nên liền biết trước tiên phải lấy lòng ai.

Căn hộ này thuộc dạng căn hộ kép, trên lầu hai là phòng ngủ chính và phòng ngủ phụ, lầu một là phòng của dì giúp việc và phòng cho khách, trùng hợp chân của Tần Tranh lại bị thương, cũng không tiện lên lầu nên Ngu Trích Tinh liền bố trí cậu ấy ở phòng dành cho khách.

Thu xếp mọi chuyện xong xuôi, Ngu Trích Tinh liền trở về phòng tắm tắm rửa nghỉ ngơi. Sau khi tắm rửa sảng khoái rồi đi ra, cô liền lấy một miếng mặt nạ đắp lên mặt, sau đó thảnh thơi lấy điện thoại di động gửi một biểu tượng cảm xúc cho Minh Dao.

[Minh Dao: Chẳng lẽ trong mắt cậu tớ cũng là một tên cẩu độc thân giống cậu sao? [biểu tượng tức giận][biểu tượng gầm gừ]]

[Tiểu thư Trích Tinh: Chẳng lẽ không phải vậy à? ]

Đối phương quả quyết gửi tới hai biểu tượng ném gạch, Ngu Trích Tinh nhanh chóng nhấn bàn phím, ngắn gọn nói cho cô ấy biết chuyện của Tần Tranh.

[Minh Dao: Một học sinh trung học ngoan ngoãn? Cậu ấy có đẹp trai không? Có ảnh chụp không gửi tớ xem với.]

[Tiểu thư Trích Tinh:...Chuyện này quan trọng như thế sao? ]

Trong đầu của Ngu Trích Tinh chợt hiện ra hình ảnh cánh tay mạnh mẽ với những đường cơ rắn chắc và khuôn mặt tuấn tú của chàng trai đó, cùng với sự pha trộn giữa khí chất nam tính trẻ trung và trưởng thành nhưng lại không hề phô trương.

Đúng vậy, phải thừa nhận cậu ấy khá đẹp trai.

[Minh Dao: Trích Tinh, em trai của cậu cũng đã nói từng thấy qua khí thế đánh người ghê gớm của cậu ấy, cậu ấy cũng không còn là học sinh tiểu học mà đã là học sinh năm cuối trung học, không lâu sau là sắp vào đại học, khả năng hai người có thể ở chung với nhau có thể nói là rất nhỏ. Tuy rằng nói ra thì không hay cho lắm, nhưng mà cậu ấy là từ cô nhi viện ra đây, cái việc cha mẹ bỏ rơi con cái của mình có bị di truyền hay không thì còn cần phải điều tra kỹ.]

Ngu Trích Tinh có chút do dự nhìn điện thoại, cô đang không khỏi cân nhắc việc có nên thuê dì giúp việc cho Tần Tranh để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cậu ấy hay không, đồng thời cũng để báo đáp công ơn cậu ấy đã giải nguy cho Hạ Nam Phong. Trong đầu cô chợt hiện ra dáng vẻ ngoan ngoãn của Tần Tranh, cuối cùng cô cũng không thể nhẫn tâm.

Ngu Trích Tinh dứt khoát tháo mặt nạ ra, xuống giường đi vào phòng tắm rửa mặt, sau đó quay lại bàn trang điểm để thoa kem dưỡng da rồi chuẩn bị đi ngủ.

Bây giờ đang là kỳ nghỉ hè nhưng những học sinh năm cuối trung học vẫn phải quay lại trường để học bù, khi đồng hồ báo thức reo, Ngu Trích Tinh buồn ngủ đứng dậy ra khỏi giường, trước khi bước ra ngoài, cô chợt nghĩ đến trong nhà mình còn đang có khách nên cô liền phải quay lại thay bộ đồ ngủ thành một bộ đồ lịch sự, đứng đắn hơn rồi mới bước ra ngoài.

Chiếc váy dài vừa vặn để lộ bắp chân thon thả của Ngu Trích Tinh, cộng thêm chiếc thắt lưng được buộc tùy tiện càng làm vòng eo cô trông vô cùng thon gọn.

Ngu Trích Tinh đi xuống lầu, vừa liếc mắt một cái liền nhìn thấy Tần Tranh đang ngồi trên chiếc ghế sofa nhỏ trên ban công, trên tay cậu ấy còn đang ôm một cuốn sách từ vựng, ánh nắng ban mai dịu nhẹ chiếu lên mái tóc của cậu ấy. Từ góc độ của cô còn có thể nhìn thấy sống mũi cao thẳng như chiếc cầu trượt của cậu ấy, đúng là một gương mặt không thể khước từ.

Tần Tranh vừa nghe thấy âm thanh liền lập tức ngẩng đầu nhìn Ngu Trích Tinh đang đứng ở đầu cầu thang, chiếc váy dài màu trắng càng khiến khí chất của Ngu Trích Tinh nổi bật hơn, bàn tay to lớn cầm cuốn từ vựng của cậu ấy khẽ siết chặt, giọng nói vào lúc sáng sớm nghe hơi khàn khàn: "Chào buổi sáng, chị." ( truyện trên app T𝕪T )

Em trai này sao càng ngắm càng trông đẹp trai thế nhỉ!

Ngu Trích Tinh cực kỳ tin tưởng vào giá trị nhan sắc của Tần Tranh, nhất là cái sống mũi cao thẳng kia: "Oa, thơm quá."

Tần Tranh nghe vậy liền vứt cuốn từ vựng trong tay đi, cậu ấy khập khiễng bám vào tường vừa đi tới chỗ cô vừa giải thích: “Thấy chị và Hạ Nam Phong còn chưa dậy nên em liền tranh thủ làm một ít bữa sáng cho mọi người."

Trên bàn bày mấy quả trứng luộc, trên đĩa là những chiếc bánh trứng vàng ruộm trông vô cùng hấp dẫn, ngoài ra còn có ba bát cháo bí đỏ đang bốc khói nghi ngút.

Ngu Trích Tinh không khỏi nuốt nước miếng, cô cầm một quả trứng luộc lên, đập lên bàn rồi nói: "Vất vả cho em rồi, có điều em cũng không cần dậy sớm thế để nấu ăn đâu, ngày thường bọn chị đều ra ngoài mua về ăn thôi."

Tần Tranh: “Không phải tối qua chị nói hạn chế ăn đồ ăn bên ngoài sao?”

Ngu Trích Tinh bỗng chững lại và nhìn chằm chằm chàng trai trẻ to lớn đang ngồi trước mặt cô, trong lòng cô lúc này càng thêm cảm động Người em trai này nhớ rõ cả những lời nói bâng quơ của cô, trong khi em trai ruột của cô lại chẳng hề để tâm đến những lời cô nói.

"Chúng ta sắp muộn rồi, mau lên, mau lên!"

Trên lầu bỗng truyền đền tiếng hét hoảng hốt của Hạ Nam Phong, Ngu Trích Tinh nhìn lên và thấy Hạ Nam Phong với mái tóc rối bù, một bên vai đeo cặp sách, khi nhìn thấy bữa sáng trên bàn, cậu ấy liền nghĩ đó là do Ngu Trích Tinh vừa đi xuống nhà mua về nên liền tiện tay bốc ngay một quả trứng luộc.

"Tần Tranh, sao cậu còn chưa thay đồng phục nữa? Hôm nay cậu không định đến lớp à?" Hạ Nam Phong dừng lại, nghi ngờ hỏi.

Sau đó Ngu Trích Tinh mới chú ý đến thứ mà hai người bọn họ đang mặc, đồng phục học sinh của trường trung học Bác Vọng là kiểu đồng phục đặc trưng của Trung Quốc, là một bộ đồ thể thao rộng màu xanh trắng. Lúc này, Tần Tranh đang mặc bộ quần áo thường ngày của mình, một chiếc áo phông màu trắng phối với một chiếc quần dài đen, cách ăn mặc rất tùy ý và giản dị.

Tần Tranh giải thích: “Chủ nhà nơi tôi ở đã đồng ý di dời, hai ngày nay tôi sẽ tranh thủ ra ngoài tìm nhà mới.”

Trường trung học Bác Vọng là một trường trung học trọng điểm nổi tiếng ở Giang Thành, nhưng điều đáng tiếc là trường này không có ký túc xá cho học sinh ở lại, đó là lý do tại sao nhà ở trong khu Vọng Giang Thủy Ngạn này lại đắt giá đến như vậy.

Trong lòng Ngu Trích Tinh khẽ rung động, cô đặt tay lên bàn ăn bằng đá cẩm thạch và nói: “Tần Tranh, hay là em ở tạm ở nhà chị đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play