Bùi Thanh Mai không chờ nổi, dán thần hành phù lên chân, trực tiếp đuổi tới Ẩn Vụ Cốc bắt người. Từ đằng xa nhìn thấy Tần Thất Huyền ngồi xổm trên mặt đất, nàng ta chẳng nghĩ ngợi, một roi vung ra, tính cuốn người kéo đi.
Một tu sĩ Luyện Khí tầng ba, một lúc nhiều nhất thi triển được hai lần Xuân Phong Hóa Vũ, thi triển xong khôi phục linh khí cũng tốn không ít thời gian, hiện tại nhiều người xếp hàng như vậy, nếu dựa theo độ tổn thất nặng nhẹ của linh điền mà cứu, thì khi nào mới đến lượt mình?
Bùi Thanh Mai rất rõ ràng Linh Cốc đang úa dần theo thời gian, kéo càng lâu, tổn thất càng lớn. Bởi vậy tình nguyện tốn một lá thần hành phù trung phẩm, cũng phải bắt Tần Thất Huyền, ép nàng cứu ruộng nhà mình trước.
Nhưng ngoài dự kiến của nàng ta, Tần Thất Huyền trên mặt đất như mọc mắt sau lưng, khoảnh khắc roi quất tới, Tần Thất Huyền biến mất tại chỗ, khi xuất hiện lại, người đã ở sau lưng nàng ta.
Bùi Thanh Mai còn chưa kịp xoay người, đã thấy ngực đau nhói, thân mình nhào ra đằng trước, mặt đập mạnh xuống đất, gãy một cái răng cửa.
Bùi Thanh Mai mặt mũi dữ tợn, “Ngươi dám đá ta?”
Tần Thất Huyền không thèm đếm xỉa đến nàng ta, “Kế tiếp ta sẽ đi Hòa Phong Cốc cạnh đây, chỗ đó có khoảng trăm mẫu linh điền nhỉ?”
Bùi Thanh Mai gầm lên: “Tần Thất Huyền, ngươi muốn chết!”
Tần Thất Huyền nói vào Huyền Âm Cốt: “Bùi sư tỷ chặn ta không đi được.”
Huyền Âm Cốt tức khắc truyền đến một tràng mắng mỏ: “Bọn ta tới ngay!”
Bùi Thanh Mai bị nhiều người tức giận đương nhiên không dám tiếp tục ngăn cản, chỉ đành bỏ lại một câu đe dọa: “Chúng ta chờ xem.” Dứt lời, nàng ta trầm mặt rời đi.
“Tần sư tỷ đừng quên Thanh Mộc Cư bọn ta, ruộng của bọn ta tổn thất nghiêm trọng. Linh Cốc úa đi từng phút, chờ đến lượt bọn ta sợ là một hạt gạo cũng chẳng còn.”
Tần Thất Huyền: “Không sao, lần này ta bế quan đột phá không ít cảnh giới, linh khí đầy đủ, tới đó mau thôi.”
Kế tiếp, Tần Thất Huyền chạy tới Hòa Phong Cốc, lần thứ hai này nàng chú ý hơn, khi kết dấu tay đã bị tử khí ảnh hưởng nữa.
Cái lợi khi tu vi tiến giai, linh khí đầy đủ liền được thể hiện ra, lúc này thi triển Xuân Phong Hóa Vũ, mưa bụi trực tiếp ảnh hưởng gần 50 mẫu linh điền chung quanh, cũng ủ chín toàn bộ Linh Cốc trong đó.
Mọi người đều kinh ngạc.
“Sư tỷ, cảnh giới của tỷ bước vào hậu kỳ……” Có mắt sắc nhìn ra thực lực của nàng không vừa, do do dự dự nói ra một số, “Tầng sáu rồi?”
Tần Thất Huyền muốn cười mà nhịn xuống, hiện tẫn vẻ cao thâm khó lường. Nề hà mặt đơ, nom chỉ thấy lạnh nhạt xa cách, khó tiếp cận, vì thế, mọi người không dám hỏi lại, sôi nổi nói cảm ơn và đưa linh châu.
Bùi Thanh Mai từ Huyền Âm Cốt nghe được mấy câu suy đoán này, càng hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Luyện Khí tầng sáu, thảo nào dám trả treo với ta.”
Tuyệt đối không thể bỏ qua như vậy.
Nàng ta nhớ tới vị sư huynh tai to mặt lớn nọ trong nội môn, cố nén buồn nôn liên hệ đối phương, dùng giọng nũng nịu nói: “Đồ sư huynh, là muội.”
……
Mấy ngày kế tiếp, Tần Thất Huyền vội đến trời đất quay cuồng, cứu không biết bao nhiêu mẫu linh điền.
Xuân Phong Hóa Vũ quyết của nàng cũng đột tới tầng sáu, sau khi lên đến tầng sáu thì mưa bụi hình thành còn có thể chữa thương, chữa khỏi luôn cái cằm sưng ba ngấn của nàng. Cái này làm Tần Thất Huyền vui cực kỳ, thầm nghĩ tương lai mình có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền thuốc đây.
Liên tục bận rộn nhiều ngày, rốt cuộc có thể thở một hơi Tần Thất Huyền gọi hệ thống lúc đang nằm trên giường nghỉ ngơi.
Chờ nhìn thấy số tiền nợ trên đó vẫn là một khối thượng phẩm linh thạch, Tần Thất Huyền giận đến nhảy dựng lên, “Mấy ngày nay ta mệt chết mệt sống thu nhiều linh châu như thế, sao vẫn là một khối thượng phẩm linh thạch?”
Hệ thống: “Tiền lãi.”
Tần Thất Huyền: “…… Chó thật!”
Mặc kệ nó đi, ta không muốn phấn đấu nữa.
Hệ thống lừa đảo đòi tiền, Tần Thất Huyền đấu tranh không có hiệu quả, đành tạm thời nhận thua.
Vấn đề Linh Cốc trước mắt tạm coi là giải quyết. Dạo này Linh Cốc ở Độ Xuyên Giới đều tăng giá, Linh Cốc đệ tử tông môn cứu được bán được giá gấp ba gấp bốn lần năm ngoái, kể cũng đền bù tổn thất sản lượng, cũng có thể nộp được phí ở lại ngoại môn.
Nhưng vấn đề tử khí trong linh điền chưa giải quyết, thì mọi người không thể nào trồng linh thực nữa, không thể duy trì việc tu luyện, sinh hoạt sau này.
Nghe nói chuyện này đã tới tai Linh Thực Viện ở nội môn, chắc sẽ có đại lão tới hỗ trợ giải quyết vấn đề này nhanh thôi. Đệ tử ngoại môn cũng là một bộ phận quan trọng của Linh Tiêu Môn, bọn họ sẽ không vứt bỏ không đoái hoài.
Tần Thất Huyền hiện tại nhọc lòng nhất là Ngưng Thần.
Nàng cần có một viên Ngưng Thần Đan, mà nàng không có tiền. Tiền tới tay sẽ bị hệ thống ăn luôn, cố tình còn không được thương lượng, cho nên nàng phải làm gì để có thể trực tiếp nhận được đan dược, mà không phải linh thạch đây? Thứ Vụ Đường ngẫu nhiên sẽ treo nhiệm vụ thưởng đan dược, Tần Thất Huyền tính đi thử thời vận.
Thứ Vụ Đường là nơi đệ tử tông môn lĩnh nhiệm vụ, Tần Thất Huyền là khách quen ở đây.
Nàng trước kia thường xuyên nhận nhiệm vụ hỗ trợ chiếu cố linh thực, ngẫu nhiên ra khỏi thành đào chút dược thảo, lần nguy hiểm nhất là gặp ác đồ giết người đoạt bảo khi đi bắt một con Tam Thải Điệp.
Tần Thất Huyền lợi dụng hoàn cảnh chung quanh mài chết hung đồ cao hơn mình một cảnh giới, cũng lấy được không ít chiến lợi phẩm, Mộc Diên Điểu nàng hiện tại hay dùng chính là lục được từ trên người gã đó.
Nàng đã sớm là một tay xuyên việt già đời trải qua máu tanh rồi, hiện giờ còn lén xông qua cấm địa tông môn, Tần Thất Huyền gần đây dũng khí tăng mạnh, đi đường cũng hùng dũng. Chờ tới Thứ Vụ Đường, chào hỏi quản sự xong, Tần Thất Huyền liền bắt đầu xem từ trên xuống dưới mấy lá cờ nhỏ cắm trên tường.
“Nhiệm vụ trích hoa ghẹo bướm bỏ qua hết.”
“Chăm linh thảo cũng PASS……” Tần Thất Huyền vừa xem vừa nói thầm, kết quả vị quản sự kia đột nhiên xen mồm: “Sợ chết? Ha ha, chỗ ta có một nhiệm vụ vừa an toàn vừa uy tín đây, đang chuẩn bị treo lên đây, cô có hứng thú không?”
Tần Thất Huyền hỏi: “Nhiệm vụ gì thế?”
Quản sự: “Ngoài thành ba trăm dặm, hái một gốc Thiên Tâm Thảo ở Phượng Huyết Nguyên.”
Tần Thất Huyền lập tức lắc đầu, “Tô quản sự, một trăm dặm ngoài thành ta còn chưa ra tới nữa là, thế giới bên ngoài nguy hiểm như thế, làm sao ta dám ra ngoài ba trăm dặm.” Tu chân giới ấy mà, không khác mô tả trong tiểu thuyết là bao, cá lớn nuốt cá bé, người thích ứng thì sống sót, tu sĩ tầng dưới chót như nàng, căn bản không dám rời tông môn quá xa. Bo bo giữ mình, bình an sẽ đến!
Quản sự: “Ta còn chưa nói xong, đây là nhiệm vụ hộ tống. Phát nhiệm vụ là tiểu đan sư Luyện Khí kỳ tầng tám của nội môn – Cổ Nhu, đã có Luyện Khí tầng chín của nội môn là Đồ Trọng An nhận nhiệm vụ, tiểu đội của họ trừ bỏ Đồ Trọng An, ba người khác cũng đều là cao thủ Luyện Khí tầng sáu hậu kỳ, hiện tại còn cần một đệ tử tạp dịch làm trợ thủ, bọn họ giết linh thú, cô phụ trách phân rã, thu thập, khuân vác là được.”
Tần Thất Huyền lúc này mới ngó cái cờ nhỏ rong tay quản sự, “Phần thưởng một viên đan dược?”
Quản sự: “Đúng vậy, Cổ Nhu tư chất không tồi, có chút danh tiếng trong nội môn, hiện tại nàng ta có thể luyện chế nhị phẩm linh đan, phần thưởng chính là một loại đan tự chọn mà nàng ta có thể luyện được.”
Tần Thất Huyền trong lòng mừng húm: Đây đúng là buồn ngủ đưa gối đầu còn gì nữa.
Quản sự tiếp tục nói: “Cô không nhận thì ta treo lên đó?” Hắn lải nhải: “Nếu không phải xem cô nhiều năm chăm chỉ làm nhiệm vụ như vậy, ta mới lười lắm miệng, nhiệm vụ này mà treo lên……”
Tần Thất Huyền quyết đoán nói: “Đừng treo, ta tiếp, khi nào xuất phát?”
Quản sự lúc này mới nói: “Cháu ta cũng có mấy mẫu ruộng, đến lúc đó cô chiếu cố cho tí.”
Tần Thất Huyền gật đầu: “Nhất định nhất định.” Chỉ cần không cần nàng hiếu kính, cái gì cũng thương lượng được.
Quản sự ném cái cờ nhỏ vào tay Tần Thất Huyền, “Tự xem đi.”
Tần Thất Huyền tiếp cờ, nhìn kỹ một chút, không phát hiện vấn đề gì, liền đem thân phận bài chạm vào lá cờ vừa bắt được, nhận nhiệm vụ.
Ngày mai mới xuất phát, nàng hiện tại có thể về nghỉ ngơi dưỡng sức, trước chính ngọ ngày mai tới đình hóng gió ngoài tông môn hội hợp với những người khác.
Trở lại tiểu viện, Tần Thất Huyền khoanh chân đả tọa, cẩn thận cảm thụ biến hóa cơ thể sau khi tu vi tiến giai, cứ ngồi như vậy tới tận rạng sáng, nàng đột nhiên cảm giác đại não đau nhói, như bị ai đó lấy búa dùng sức đánh!
Tần Thất Huyền đau đến lăn lộn khắp giường, “Sao lại thế này?”
Trong thức hải như có một ngọn lửa thiêu đốt, giọt nước nho nhỏ của nàng gần như bị luồng lửa nóng làm bốc hơi sạch, cùng lúc đó, trong thức hải xuất hiện đầy sương mù, làm nàng cảm giác đầu óc như nhão ra, suy nghĩ cũng bị ảnh hưởng.
Cái cảm giác này, cứ như đầu bị úng nước, lại còn là nước sôi.
Giữa lúc mơ màng hồ đồ, Tần Thất Huyền đụng đầu vào trụ giường, “Đông” một tiếng. Đột nhiên va chạm dường như làm não của nàng cũng rung lên, ngoại lực kích thích ngược lại cho nàng sự tỉnh táo ngắn ngủi, Tần Thất Huyền thống khổ: “Hệ thống, đây có phải trừng phạt của mi không!”
Nàng nhớ rồi, hệ thống từng nói mỗi ngày phải trả ít nhất mười viên linh châu.
Mà hôm nay nàng còn chả kiếm được một xu!
Hệ thống không đáp lại, nhưng màn hình lập lòe, hiển nhiên là thừa nhận.
Tần Thất Huyền còn chẳng còn hơi sức để mắng chửi, chỉ muốn hỏi: “Còn đau tới khi nào?”
Chịu suốt một giờ, đau đớn mới biến mất, Tần Thất Huyền bò dậy khỏi giường, phát hiện cả người đã ướt đẫm, không riêng gì quần áo, khăn trải giường phía dưới cũng vắt ra nước.
Nàng đờ mặt dọn dẹp sạch sẽ, còn ngâm tắm ở hồ nước nhỏ trong viện, sau đó lấy Huyền Âm Cốt ra, hỏi cả nhóm: “Ta có ngọc giản tâm đắc tu luyện Xuân Phong Hóa Vũ quyết, chỉ cần một linh châu, mua không?”
Được, ta tạm thời nhận thua, còn không phải kiếm tiền thôi à? Mười linh châu, chuyện nhỏ!
Ta bắt đầu kiếm từ bây giờ là được chứ gì.
Đông đảo đệ tử ngoại môn nhận được tin nhắn: “……”
Tần sư tỷ, hơn nửa đêm, làm thế ổn không?
Tần Thất Huyền suốt đêm khắc ngọc giản, ngày kế bán được gần trăm cái. Nhưng nàng không trực tiếp lấy tiền, mà nhờ Trương đạo nhân mỗi ngày cho nàng mười viên linh châu, Trương đạo nhân tuy thấy khó hiểu, nhưng chuyện này không phiền lắm, hắn vui vẻ đồng ý.
Đến chính ngọ, Tần Thất Huyền mang cặp mắt gấu trúc chạy tới điểm hẹn, lúc nàng đến, trong đình hóng gió đã có sáu người.
Nơi bàn đá giữa đình có một thiếu nữ mặc váy lưu tiên màu anh thảo hoa văn gợn nước đang ngồi, da nàng trắng như sứ, đôi mắt hạnh to mà linh động, trên mái tóc đen mang theo một vòng hoa tươi, hai bên rủ tua dài. Thoạt trông như là tinh linh sơn dã vừa bước ra khỏi khu rừng, dung mạo thanh lệ, mềm mại động lòng người.
Bên hông thiếu nữ treo một lò luyện đan tinh tế nhỏ xinh, thân phận vừa nhìn là biết. Bên trái nàng là một đại hán cường tráng, tu vi cao nhất trong sáu người, hiển nhiên chính là Luyện Khí kỳ tầng chín – Đồ Trọng An.
Bốn người còn lại là hai nam hai nữ, ba người đứng cạnh bàn đá đang cười nói với Cổ Nhu, và một nữ tử mặc đồ tối màu, cõng cái sọt đứng trong góc đình, lúc này đang nhìn về phía xa, không tham dự cuộc giao lưu.
Tần Thất Huyền đi qua, quy củ hành lễ. “Đệ tử ngoại môn Tần Thất Huyền, bái kiến các vị sư huynh sư tỷ.”