Ý tưởng tuy hay, nề hà mãi mà không liên hệ được Tần Thất Huyền.
Vì thế Trương đạo nhân bật mode liên hoàn đoạt mệnh CALL, mỗi ngày gửi cho nàng vô số tin nhắn thoại, thế là dẫn tới Tần Thất Huyền vừa mở tên của hắn, lỗ tai suýt tí thì điếc.
Hiểu rõ đầu đuôi câu chuyện xong, Tần Thất Huyền đang muốn hồi gửi lại một tin, Huyền Âm Cốt bỗng rung lên ầm ầm.
À, có điện thoại.
Nàng kết nối Huyền Âm Cốt, tiếng gầm của Trương đạo nhân ở đầu bên kia truyền tới, “Tần Thất Huyền, cô xuất quan? Còn không ra nữa là bọn họ đi phá cửa viện cô đó.”
Tần Thất Huyền đẩy Huyền Âm Cốt ra xa một tí, hỏi: “Linh điền của huynh cũng xảy ra chuyện?” Nàng và Trương đạo nhân thân thiết, đã thành lập quan hệ hợp tác trường kỳ, nếu hiện tại có chuyện, theo lý nên giúp hắn xem trước.
Trương đạo nhân hạ thấp giọng: “Ta còn tạm, cô thi triển Xuân Phong Hóa Vũ cho ta xong không mấy ngày thì Linh Cốc chín. Lúc ấy ta cũng không vội bán, tính mang về bảo bối nhà ta ăn, kết quả không bao lâu thì linh điền liền liên tiếp xảy ra chuyện, không chỉ có linh điền ở tông môn chúng ta giảm sản lượng, toàn bộ thị trường Linh Cốc đều tăng giá rất nhiều, Linh Cốc của ta phẩm tướng ngon lành, còn kiếm nhiều hơn năm ngoài chút đỉnh.”
Nghe đến đó, Tần Thất Huyền lòng đau như cắt, hít hà một hơi.
Linh Cốc của nàng, sớm bán hết. Nếu tích cóp đến bây giờ, giá ít nhất có thể tăng gấp mấy lần.
Liền rất…… khó chịu.
Trương đạo nhân: “Những người khác tổn thất không nhỏ, cô nhanh đi ra nhìn xem, có thể cứu bao nhiêu tính bấy nhiêu, ta thỏa thuận với họ rồi, một mẫu đất ba viên linh châu.”
Tần Thất Huyền: “Hả?” Nàng có tính là phát tài nhờ tông môn ra tai nạn không đây?
Trương đạo nhân: “ Xuân Phong Hóa Vũ của cô đã luyện tới tầng năm, với tình hình bây giờ, bọn họ đều bằng lòng trả ba viên linh châu.” Linh Cốc cứu về còn có thể bán giá cao, không ra ba viên linh châu này, thì một cắc cũng không có.
Tần Thất Huyền sáng mắt lên, “Hề hề, ta qua ngay đây.”
Tiếng Trương đạo bên kia dừng một lát, ngay sau đó, một giọng nữ sắc nhọn vang lên, “Tới chỗ ta trước, sáu mẫu linh điền chỗ cao nhất Lưu Vân Cốc !”
Trương đạo nhân: “Là linh điền của Bùi sư tỷ.”
Trước mắt Tần Thất Huyền hiện lên một gương mặt mày liễu mắt phượng, có vẻ hơi khắc nghiệt.
Bùi Thanh Mai, tu vi Luyện Khí kỳ tầng sáu, thực lực có thể tính là mạnh trong đám đệ tử tạp dịch ngoại môn, cả ngày tác oai tác quái, sai đám đệ tử cấp thấp như con.
“Cho ngươi mười lăm phút chạy tới đây, nếu không thì biết mặt.” Thanh âm sắc nhọn lại lần nữa vang lên, bị Huyền Âm Cốt phóng đại, chả khác nào tiếng đinh đóng vào đầu, làm da đầu Tần Thất Huyền tê rần.
Trương đạo nhân: “Trong tông môn không thể phi hành, chỗ ở của Tần Thất Huyền cách Lưu Vân Cốc xa như vậy, mười lăm phút thì e có dán thần hành phù cũng không kịp……”
Bùi Thanh Mai lạnh lùng nói: “Không kịp cũng phải tới!”
Tần Thất Huyền móc lỗ tai, hỏi: “Hiện giờ linh điền của ai tổn hại nghiêm trọng nhất?”
Trước kia nàng là Luyện Khí tầng ba, thấy Bùi Thanh Mai đương nhiên là đi đường vòng, hiện giờ tu vi của nàng đã đột phá Luyện Khí kỳ tầng chín, còn lo Bùi Thanh Mai cái quái gì nữa!
Bên phía Trương đạo nhân lại vang lên một giọng nữ, “Là linh điền của Quách Đa Hà ở Ẩn Vụ Cốc, bốn mẫu Linh Cốc chỉ lại một mẫu, nhưng cũng bắt đầu héo rồi, nếu không xử lý thì nhiều nhất ba ngày là mất hết.”
Bùi Thanh Mai: “Đỗ Lăng Quyên cô có ý gì?” Cái tên Đỗ Lăng Quyên này Tần Thất Huyền cũng có chút ấn tượng, danh tiếng khá tốt trong đám đệ tử tạp dịch ngoại môn, thực lực tương đương Bùi Thanh Mai, từng người thu nạp một đám đàn em.
Hai người gặp mặt là sẽ tranh cãi, nhìn đối phương không vừa mắt.
Tần Thất Huyền nói: “Vừa lúc Ẩn Vụ Cốc gần hơn, ta đi bên kia xem trước.”
Giọng sang sảng của Đỗ Lăng Quyên vang lên, “Việc làm của sư muội đúng là đại thiện! Ta thay Đa Hà cảm ơn muội.”
Bùi Thanh Mai thì cười lạnh: “Ha hả, ngươi được đấy.”
Tần Thất Huyền nháy mắt lĩnh ngộ năng lực cắt câu lấy nghĩa của hệ thống, nàng cũng nói theo: “Cảm ơn sư tỷ khích lệ, ta lúc nào chả được.”
Nói xong, nàng nhanh chóng tắt Huyền Âm Cốt, dọn dẹp một chút chuẩn bị ra cửa. Còn Bùi Thanh Mai có bị tức đến hộc máu không thì chẳng liên quan tới nàng.
Tần Thất Huyền thi triển Quỷ Ảnh Mê Tung, chẳng mấy đã chạy tới Ẩn Vụ Cốc.
Ẩn Vụ Cốc hàng năm tràn ngập sương mù, linh điền nơi này là linh điền nhất phẩm kém nhất tông môn, linh khí loãng, thổ nhưỡng cũng cứng, phía dưới lẫn không ít đá. Đệ tử được phân linh điền ở đây, hơn phân nửa là người mới nhập môn không lâu, tư chất thực lực đều lót đáy.
Tần Thất Huyền vừa đến liền nghe trong cốc vọng ra tiếng nức nở, nàng ngước mắt nhìn sơn cốc tràn ngập sương mù, tử khí trầm trầm trước mặt, bỗng thấy tình cảnh này hệt như hiện trường phim ma. Lần theo tiếng khóc, Tần Thất Huyền tìm được Quách Đa Hà ngồi xổm giữa một mảnh linh điền khô héo.
Quách Đa Hà người nhỏ gầy, thoạt trông không quá 15-16 tuổi, giờ phút này tóc tai rối bù, hai mắt sưng như hạch đào, e là đã khóc một thời gian rất dài.
“Quách Đa Hà, ta là Tần Thất Huyền, ruộng Linh Cốc cuối cùng của muội cũng đã chết phân nửa, muội có chắc vẫn muốn ta thi triển Xuân Phong Hóa Vũ chứ?”
Quách Đa Hà ngồi xổm trên đất chưa để ý có người tới, đột nhiên nghe tiếng còn giật mình đến run rẩy cả người, trực tiếp ngồi phệt mông ra đất.
Nàng ngẩng đầu thấy Tần Thất Huyền, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lắp bắp: “Muội, muội, muội chắc, còn, còn xin sư tỷ ra tay.”
Cuối cùng, lại không chắc lắm mà hỏi: “Ngài là Tần Thất Huyền sư tỷ thật chứ?”
Tần Thất Huyền luôn thấy mình rất có tiếng trong đám đệ tử tạp dịch ngoại môn, dẫu sao vì tích cóp linh thạch nàng đã tưới nước cho rất nhiều đệ tử, hơn nữa vết kiếm trên mặt rất rõ ràng.
Kỳ thật vết sẹo cũng không xấu, từ đuôi mày chém tới cánh mũi, hơi giống tia chớp. Thế nên nàng luôn cảm thấy trong cơ thể nguyên thân cất giấu bí mật tuyệt thế gì đó, đáng tiếc không nhận được ký ức, nàng chả biết mô tê gì.
Hiện giờ bị nghi ngờ thân phận, Tần Thất Huyền kể cũng không bực, nàng đang định móc thân phận bài trong tay áo ra cho Quách Đa Hà đang ngồi trên đất xem, đã nghe nàng ấy nhỏ giọng thì thào: “Một tháng không gặp, sư tỷ đầy đặn hơn nhiều ha?”
Tần Thất Huyền: “……”
À, Quách Đa Hà ngồi dưới đất, từ góc độ từ dưới nhìn lên, cái cằm ba ngấn chưa hết sưng của nàng sợ là càng ghê hơn, khó trách người ta không dám nhận.
“Đây là thân phận bài của ta.” Đem thân phận bài cho Quách Đa Hà xem xong, nàng ta đứng phắt dậy, gập người 90 độ: “Sư tỷ, cứu linh điền của muội với.” Dứt lời, lại vội vội vàng vàng đào linh châu từ trong túi, “Một viên, hai viên……”
Đưa xong hai viên, Quách Đa Hà căng thẳng móc trong túi ra mấy thứ đồ lặt vặt như vài viên hạt giống, một linh quả, vân vân……
Tần Thất Huyền lúc này không rảnh để ý nàng ta.
Bởi vì nàng phát hiện một vấn đề nghiêm trọng, linh châu vừa tới tay, chớp mắt đã biến mất tăm mất tích.
Hệ thống: Đã thu được tiền nợ hai viên linh châu.
Tần Thất Huyền trong bụng rít gào: “Cho nên mi có thể trực tiếp lấy linh châu của ta? Mặc kệ ta kiếm được bao nhiêu, đều bị mi lấy luôn à?”
Hệ thống: “Mỗi ngày ít nhất phải trả mười viên linh châu, nếu không thể hoàn thành, sẽ có trừng phạt nho nhỏ.”
Cái đệt vậy sao mi không nói trước.
Tần Thất Huyền cảm giác không ổn thực sự, thấp thỏm hỏi: “Trừng phạt nhỏ chừng nào?”
Hệ thống: “Trừng phạt nhỏ kiểu bạn sẽ không muốn thể nghiệm lần thứ hai.”
Tần Thất Huyền ấy vậy mà nghe được mùi sung sướng khi thấy người gặp họa trong cái giọng cứng nhắc của hệ thống.
Nàng lại bị một con hệ thống nắn bóp!
Tần Thất Huyền: “Cùng lắm thì chúng ta cá chết lưới rách!” Nhưng mặc kệ nàng mắng nhiếc thế nào, hệ thống cũng không hề phản ứng, Tần Thất Huyền đang máu nóng bốc đầu, lại nghe thấy tiếng khóc lớn dần, quay đầu nhìn đã Quách Đa Hà khóc thành bãi nước, “Muội, linh châu của muội không đủ, sư tỷ đừng giận, chờ Linh Cốc chín, muội bán được tiền sẽ trả cho tỷ ngay.”
Tần Thất Huyền biết biểu cảm của mình bây giờ khẳng định là rất đáng sợ.
Tuy vì đau nên mặt chẳng thể hiện được cảm xúc gì, nhưng ánh mắt chắc chắn là cực hung ác, quanh thân sát khí mười phần. Rốt cuộc, trong lòng nàng đã nghiền hệ thống ra tro hàng trăm ngàn lần.
Nàng hơi hé miệng, muốn tỏa ra một nụ cười, nề hà vừa nhe răng một cái, Quách Đa Hà đang khóc hết hơi lại trắng bệch cả mặt, hô hoảng một tiếng: “Muội sai rồi, không nên tìm tỷ khi không đủ tiền trả, sư tỷ tha mạng!” Hoảng quá, xưa nay lắp bắp như Quách Đa Hà cũng phải mau mồm mau miệng.
Tần Thất Huyền dở khóc dở cười, nói thẳng: “Ta muốn nói hai viên linh châu là đủ rồi. Muội đừng lo lắng, số Linh Cốc còn lại ta sẽ giúp muội giữ lại.”
Cầm linh châu còn chưa nóng tay đã bị hệ thống thu đi, nàng so đo với Quách Đa Hà làm cái khỉ gì.
Dứt lời, Tần Thất Huyền giơ tay bấm niệm thần chú, thi triển Xuân Phong Hóa Vũ.
Sau khi tu vi đột phá Luyện Khí kỳ tầng chín, linh khí trong cơ thể càng thêm sung túc, thi triển Xuân Phong Hóa Vũ càng thêm thuận buồm xuôi gió.
Nhưng trong quá trình vận chuyển linh khí, Tần Thất Huyền mơ hồ cảm giác không đúng, dường như có một cỗ lực đối kháng đang cản trở nàng. Xuân Phong Hóa Vũ đại diện cho sinh cơ, bốn phía dường như tràn ngập tử khí, cản trở sinh khí ngưng tụ.
Tử khí như một đứa trẻ nghịch ngợm gây sự, đang dùng sức bẻ ngón tay đang kết ấn của nàng. Chỉ pháp vốn như nước chảy mây trôi bị chen ngang sẽ xuất hiện những khoảng chậm ngắn, nếu không vì tu vi của nàng tiến giai, Xuân Phong Hóa Vũ cũng khó mà thuận lợi thi triển được. Vất vả thi triển pháp quyết xong, Tần Thất Huyền nhìn màn mưa bụi xuất hiện ngoài ruộng, lòng hẫng một cái.
Nàng giờ đây đã là Luyện Khí kỳ tầng chín, Xuân Phong Hóa Vũ thi triển ra lại vẫn xêm xêm như trước khi tu vi tăng lên.
Vấn đề ở đâu?
Tần Thất Huyền cúi đầu nhìn dưới chân, tiếp đó ngồi xổm xuống, dùng ngón tay chọc một lỗ nhỏ dưới đất.
Chỉ khi thi triển Xuân Phong Hóa Vũ mới có thể cảm ứng được tử khí trong đất, tử khí rốt cuộc đến từ đâu, Linh Cốc biến thành màu đen khô héo, có phải là do tử khí vô hình gây ra? Nếu không thể giải quyết tử khí này, về sau chắc ngoài ruộng đều không thể trồng được gì.
Không thể trồng, vậy thì đám đệ tử ngoại môn phải sống thế nào?
Ngay cả nàng, cũng sẽ bị ảnh hưởng lớn.
“Chín rồi, chín rồi!” Bên kia, Quách Đa Hà từ buồn thành vui, sung sướng nhảy cẫng lên ngoài ruộng. Nàng một bên hoan hô một bên móc Huyền Âm Cốt ra, “Linh Cốc được cứu rồi, Xuân Phong Hóa Vũ của Tần sư tỷ quả nhiên lợi hại, trực tiếp ủ chín Linh Cốc, ta không cần lo bị đuổi khỏi tông môn rồi hu hu!”
“Tần sư tỷ, cứu mạng! Ta ở Hòa Phong Cốc……” Trong nhất thời, vô số đệ tử cầu cứu, đều hy vọng Tần Thất Huyền có thể tới ruộng của mình thi triển Xuân Phong Hóa Vũ.
Mà đúng lúc này, một đạo kình phong ập đến từ sau lưng Tần Thất Huyền, cùng lúc đó, một giọng nữ quen tai trách mắng: “Cò cưa gì nữa, nhanh đi theo ta!”