Mặt trời lặn về tây, Tần Thất Huyền cưỡi con diều gỗ nhỏ quay về tông môn.
Vừa rơi xuống đất, còn chưa kịp thu hồi con chim gỗ, phía sau đã có người kêu nàng: “Tiểu Thất, cuối cùng cô cũng về, Linh Cốc của ta còn chờ cô tưới nước đó.”
Hán tử trung niên vừa nói chuyện tên Trương đạo nhân, cũng là đệ tử tạp dịch của Linh Tiêu Môn, năm nay đã 53, tu vi khó khăn lắm mới Luyện Khí sơ kỳ, không có thiên phú gì trên con đường tu luyện, nếu không có kỳ ngộ, cả đời phỏng chừng cũng chỉ là Luyện Khí kỳ.
Tông môn phân cho ba mẫu linh điền chính là gốc rễ của hắn, hiện giờ đang vào mùa thu hoạch Linh Cốc, hắn mời người am hiểu pháp quyết mộc hệ là Tần Thất Huyền hỗ trợ chiếu cố linh điền, thi triển Xuân Phong Hóa Vũ, có thể làm Linh Cốc thu hoạch tăng gần một thành.
“Tới, tới.” Tần Thất Huyền đi theo Trương đạo nhân tới trước ruộng, nàng không vội thi triển pháp quyết, mà ngay tại chỗ ngồi xuống, từ trong túi móc ra một bình nước, ừng ực rót mấy ngụm to, uống xong mới nói: “Sử dụng diều gỗ tiêu hao không ít linh khí, huynh chờ ta hồi tí.”
Trương đạo nhân cười nói: “Cô đến là ta yên tâm rồi. Nhưng Tiểu Thất cô cũng hơi bị keo kiệt đó, linh dịch trong hồ lô pha bao nhiêu nước vậy? Người khác toàn là cắn Hồi Linh Đan khôi phục linh khí, cô thì làm ngược, một viên Hồi Linh Đan pha ra hai thăng(*) nước……”
(*) 1 thăng = 1 lít
Tần Thất Huyền xua xua tay, “Có thể tiết kiệm chút nào hay chút đó, dù sao cũng không chậm trễ bao lăm.” Vừa nói, vừa ợ một cái.
Nàng cũng không muốn kẹt xỉ vậy đâu, ai kêu hệ thống có được khi xuyên qua yêu cầu linh thạch mới có thể kích hoạt, không đập tiền là không cách nào mở ra bàn tay vàng!
Cố tình nàng lại xuyên thành một tiểu tu sĩ tầng chót tư chất bình thường, không có bất kỳ thân thế bối cảnh gì, hơn nữa chẳng có chút ký ức nào của nguyên thân, con đường tích cóp linh thạch có thể nói là một quyển lịch sử đầy máu và nước mắt. Chua xót một đường lăn lê bò lết đến giờ, không nói cũng thế.
Sau khi ngồi mười lăm phút, Tần Thất Huyền đứng lên nói: “Xong rồi.”
Thở sâu, Tần Thất Huyền vận chuyển linh khí, ngón tay nhanh chóng bấm niệm thần chú, thi triển Xuân Phong Hóa Vũ.
Da nàng trắng, ngón tay như búp măng, khi bấm tay niệm thần chú tốc độ mau ra tàn ảnh, như con bướm xuyên hoa nhẹ nhàng bay múa, nom cảnh đẹp ý vui cực kỳ.
Trương đạo nhân đầu tiên là xem tay nàng, thầm nghĩ: “Mặt Tiểu Thất trông chẳng ra gì, tay còn rất đẹp.” Tầm mắt dịch đến trên mặt, Trương đạo nhân thở dài, một tiểu cô nương đang yên đang lành, sao lại bị thương trên mặt, cũng không biết khi nào mới có thể tích cóp đủ linh thạch, đổi một viên Nhuận Nhan Đan.
Một lát sau, Trương đạo nhân liền không rảnh nhìn đông nhìn tây, hắn khiếp sợ nhìn về màn sương màu xanh lục ngoài ruộng, miệng há to đủ nhét cả quả trứng gà. “Tiểu Thất, cô tu luyện Xuân Phong Hóa Vũ đến tầng năm rồi hả?”
Tần Thất Huyền không rảnh trả lời, nàng dẫn đường linh vụ tẩm bổ từng viên hạt thóc ngoài ruộng xong mới thu thủ thế, thở phào một hơi, “May mắn không nhục mệnh.”
“Lão Trương một viên linh châu của huynh không lãng phí chứ.”
Trương đạo nhân mừng rỡ như điên, “Đáng giá, quá đáng giá!” Hắn giơ ngón tay cái lên, “Cô chính là cái này. Cô có ngón nghề này, toàn bộ linh điền ngoại môn đều có thể nhận thầu, ta lập tức đi tuyên truyền cho cô……” Xuân Phong Hóa Vũ là pháp quyết cơ sở mà các đệ tử Linh Tiêu Môn đều có thể tu luyện, nhưng đệ tử ngoại môn cùng lắm chỉ có thể luyện nó đến tầng thứ ba, tu luyện đến tầng bốn chính là lông phượng sừng lân, đến nỗi tầng năm, hắn cũng chưa nghe nói đệ tử nào có thể luyện Xuân Phong Hóa Vũ đến tầng năm cả.
Về phần mấy Linh thực sư trong nội môn, sau khi vào nội môn sẽ có pháp quyết cao thâm hơn có thể tu luyện, ai còn luyện pháp quyết tưới nước cơ sở này.
Cho nên, Trương đạo nhân hoài nghi Tần Thất Huyền người duy nhất trong Linh Tiêu Môn đem Xuân Phong Hóa Vũ tu luyện đến tầng thứ năm.
“Một viên linh châu quá rẻ, một người hai viên linh châu……” Trương đạo nhân đã hứng thú bừng bừng bắt đầu tính toán, “Ta giúp cô tìm người, đến lúc đó mười người phân ta một viên linh châu không quá phận đi……” Linh Tiêu Môn ngoại môn đệ tử hơn vạn, nếu có thể có một nửa số đó tìm Tần Thất Huyền tưới nước…… Trương đạo nhân tâm tư lung lay, ánh mắt đều sáng lên, ai ngờ câu tiếp theo của Tần Thất Huyền làm hắn như bị sét đánh.
Tần Thất Huyền: “Thời gian này ta không nhận việc.”
A? Có tiền không kiếm, không phù hợp tác phong của Tần Thất Huyền nha.
Tần Thất Huyền nhàn nhạt nói: “Cần tu luyện.”
Nàng buông tay, “Cảnh giới không đủ, một cái Xuân Phong Hóa Vũ đã tiêu hao phân nửa linh khí trong cơ thể ta, như vậy không được.”
Trương đạo nhân nghe nàng nói vậy liền không khuyên nữa, “Chúc cô tu vi tinh tiến, tâm ma không xâm.”
“Huynh cũng vậy.”
Tần Thất Huyền vẫy tay, cáo biệt Trương đạo nhân.
Sau khi vào Linh Tiêu Môn không thể phi hành, Tần Thất Huyền sốt ruột về nhà, xài sang dán một tờ Thần Hành Phù lên đùi, chờ chạy về tiểu viện của mình, đem trận pháp phòng ngự đơn sơ mở lên, Tần Thất Huyền vào nhà ngồi xuống, trong lòng triệu hoán: “Hệ thống.”
Cái túi tích cóp 5 năm đặt trên đùi, bên trong là một trăm viên linh thạch hạ phẩm.
“Kích hoạt hệ thống.”
Một tiếng đinh đoong vang lên, trước mặt Tần Thất Huyền xuất hiện một cái giao diện trong suốt, chữ nhỏ màu vàng kim trên đó sáng lên lòe lòe.
《 Hệ thống tu luyện Chí Tôn 》, thu nạp thần thông bí tịch khắp thiên hạ, không xem căn cốt, không luận tư chất, chỉ cần thỏa mãn điều kiện công pháp, treo máy một chạm, tự động tu luyện, chúc bạn phi thăng!
Là hệ thống tu luyện tự động cơ à? Tần Thất Huyền hai mắt sáng loáng, lấp la lấp lánh, thứ tốt nha, thân thể nàng hiện tại còn không phải vì tư chất kém, cho nên tu luyện cảnh giới tăng lên không mau, không nắm giữ được cao thâm thuật pháp, chỉ có thể một lần một lần khổ tu những pháp quyết tầng dưới chót này sao, có hệ thống tu luyện này, tự thân khuyết điểm sẽ không còn là vấn đề nữa.
Tần Thất Huyền gấp gáp xem xuống tiếp, dưới một hàng chính là lựa chọn công pháp yêu cầu tu luyện.
Nói là để nàng chọn, nhưng phía dưới chỉ có một môn công pháp 《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》.
Quỳ Hoa Bảo Điển, yêu cầu một viên linh châu để mua, ký chủ có mua không?
Tần Thất Huyền mặt không biểu cảm nhìn chằm chằm màn hình trước mắt, “Muốn luyện công này, cần tự cung trước?”
Nàng toàn thân trên dưới bây giờ cũng chỉ có một viên linh châu vừa tưới nước cho lão Trương kiếm được, cho nên bây giờ cũng chỉ có thể kích hoạt công pháp này? Về sau muốn học công pháp lợi hại hơn tất phải tích cóp nhiều linh thạch hơn, con đường đập tiền bất tận không có hồi kết, đều xuyên qua còn không trốn được kịch bản của hệ thống.
Lúc này vừa kích hoạt hệ thống, không thử cũng không cam lòng.
Tần Thất Huyền nghĩ thầm: Mua trước đã, luyện không luyện tính sau.
Nếu đúng là loại công pháp tu luyện của kiếp trước, dầu gì nàng cũng không phải nam, chẳng có gì để lo lắng.
Ôm ý nghĩ như vậy, Tần Thất Huyền nói: “Mua!”
Sau khi viên linh châu cuối cùng trên người biến mất, Quỳ Hoa Bảo Điển màu xám được thắp sáng, ngay sau đó, phía dưới lại xuất hiện một hàng giới thiệu.
《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》, pháp quyết hệ mộc, hấp thu linh khí từ thiên địa cỏ cây quán chú tự thân, thong thả gia tăng tốc độ tu luyện, rèn luyện thân thể.
Vừa đọc giới thiệu, Tần Thất Huyền động lòng.
Đệ tử ưu tú nội môn của Linh Tiêu Môn có thể bằng vào cống hiến tông môn đổi một môn Cấp Linh Thuật, cái đó có tác dụng giống với Quỳ Hoa Bảo Điển này, có thể hấp thu linh khí từ thiên địa cỏ cây, chỉ cần bốn phía có linh thực, tốc độ khôi phục linh khí của bọn họ đều nhanh hơn người khác rất nhiều, cực kỳ có lợi trong chiến đấu trường kỳ.
Dưới Quỳ Hoa Bảo Điển có bốn chữ tu luyện một chạm.
Công pháp loại Linh thực mà thôi, khẳng định không liên quan gì với tự cung đại pháp mà Lâm Bình Chi luyện ở kiếp trước, tên này nhất định là trùng hợp!
Tần Thất Huyền tự cổ vũ, “Không sao đâu, nhất định là trùng hợp.” Nàng thở sâu, “Hệ thống, ta muốn tu luyện một chạm!”
Giao diện trước mặt lóe lóe, phát ra tiếng máy móc cứng nhắc, “Đinh, thu được, hệ thống tu luyện Chí Tôn hết sức trung thành vì bạn phục vụ, nhu cầu của bạn, tôi tới thỏa mãn……” Nó nói rất chậm, còn thường thường kẹt vài cái, xì xì vài tiếng. Trạng thái này, làm Tần Thất Huyền vô cớ hoảng hốt, cứ cảm thấy hệ thống có chút không đáng tin, như là quả máy già cỗi đã bị đào thải.
“…… Đang tìm kiếm, đang tìm kiếm……”
Tìm kiếm cái gì?
《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》 nghe tới chính là nội công tâm pháp, tu luyện không phải là khoanh chân ngồi đệm hương bồ đả tọa là được sao?
“Đã phát hiện địa điểm tu luyện thích hợp, lập tức khởi động. Hệ thống thân thiện nhắc nhở: Trong lúc tu luyện một chạm thân thể của ký chủ sẽ do hệ thống khống chế, ký chủ không cần hoảng sợ.”
Tần Thất Huyền sửng sốt, thân thể bị hệ thống khống chế? Mí mắt nàng giật liên hồi, trực giác không ổn. Xuyên qua tới thân thể này trên má phải có một vết kiếm, kiếm khí tàn lưu trong vết thương mãi không thể loại bỏ, bởi vậy nàng rất khó thể hiện biểu cảm.
Bởi vì một khi biểu cảm sẽ kéo đến vết kiếm, vết thương sẽ đau nhức.
Hiện giờ mí mắt kinh hoàng, dẫn tới miệng vết thương ẩn ẩn đau, làm nàng càng thấy tâm hoảng ý loạn.
Nàng đã có kinh nghiệm, mỗi lần mí mắt nhảy, miệng vết thương đau, chuẩn không chuyện tốt.
Tần Thất Huyền lập tức nói: “Hệ thống tạm dừng tu luyện.”
Nhưng mà hệ thống không hề phản ứng, ngay sau đó, nàng liền cảm giác hai chân mình không chịu khống chế bước ra ngoài, phanh một tiếng đẩy cửa phòng, thân mình đột ngột vẹo sang trái, “Rắc” một tiếng giòn vang, là tiếng xương nàng rên rỉ……
Ngay sau đó, nàng đột nhiên bay lên trời, chạy như bay về hướng nội môn.
Tần Thất Huyền trợn tròn mắt, nàng mới Luyện Khí ba tầng, căn bản không biết lăng không phi hành, kết quả sau khi hệ thống khống chế thân thể của nàng, nàng lại có thể bay! Ngay cả pháp khí cũng không cần, trực tiếp bay?
Bay trên trời có cảm giác gì?
Tần Thất Huyền trước kia mỗi lần ngẩng đầu, nhìn đến những đại lão có thể bay tới bay lui trên trời đều hâm mộ không thôi, mà hiện tại, cuồng phong gào thét, tóc nàng úp vào mặt chẳng nhìn rõ gì cả, chỉ cảm thấy thân thể bị đông cứng, biến thành một khối băng.
Thật vất vả thích ứng, nhìn thấy chính mình đang đâm đầu vào ngọn núi sau nội môn, Tần Thất Huyền trong lòng gào rú: “Dừng lại, nơi đó là nội môn!”
Nội môn có kết giới, nàng không có thân phận bài của đệ tử nội môn, đi vào sẽ bị sét đánh.
Ôi đệch mợ, mau dừng lại, ông mày còn chưa muốn chết a…a……
“Vèo” một cái, Tần Thất Huyền xuyên qua kết giới nội môn, nàng bị dọa đến mồ hôi ướt đẫm, khẽ thở phào, trong lòng kinh ngạc cảm thán: “Ối dồi ôi, hệ thống này có chỗ lợi hại đấy, thế nhưng coi kết giới không ra cái đinh gì.”
Mấu chốt nhất là, một đường lại đây, dọc đường đi qua nội môn các phong, mà lại không bị mấy đại lão tu vi cao thâm trong tông môn phát hiện!
Đủ loại dấu hiệu thuyết minh hệ thống lợi hại, Tần Thất Huyền trong lòng thẳng hô bò cái hất đuôi —— trâu bò hết sức.
Nhưng mà ngay sau đó, trái tim vừa đặt xuống lại bị treo lên không trung, bởi vì hệ thống đã khống chế nàng bay tới đỉnh núi cao nhất Linh Tiêu Môn —— Thanh Loan Phong.
Tần Thất Huyền: “Nơi đó là cấm địa bế quan của Thái thượng trưởng lão, không đi được!” Thái thượng trưởng lão tên đầy đủ là Đông Trì Yến, là Độ Kiếp kỳ duy nhất của Linh Tiêu Môn, nghe nói vì đột phá cảnh giới tiếp theo đã bế quan trăm năm ở cấm địa sau núi, trừ phi liên quan đến đại sự sinh tử tồn vong của tông môn, bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì cũng không được quấy rầy hắn.
Còn chưa kêu xong, Tần Thất Huyền phát hiện mình đã dễ dàng đột phá kết giới của cấm địa.
Sau khi tiến vào cấm địa nàng một đường chạy nhanh, cuối cùng dừng lại ở một mảnh ruộng trồng đầy hoa hướng dương.
Tần Thất Huyền cạn lời.
Té ra tu luyện Quỳ Hoa Bảo Điển, nhất định phải đến chỗ có hoa hướng dương(*) mới được à? Dựa theo pháp tắc của hệ thống tu luyện chó má này, trong ngư hương nhục ti(**) phải có cá, trong bánh bà xã(***) phải bọc cô vợ chắc?
(*) Hoa hướng dương hán việt là hướng nhật quỳ đó các bác.
(**) Ngư hương nhục ti: Ngư Hương Nhục Ti là một món cay Tứ Xuyên. Thành phẩm màu hồng nhuận, thơm đậm mùi cá, ăn vào thấy có hết cả vị ngọt chua cay. Món ăn có nguyên liệu chính là thịt băm nhỏ, còn mộc nhĩ, cà rốt là phụ liệu.
(***) Bánh bà xã: Bánh bà xã là món bánh ngọt truyền thống của Quảng Đông với vỏ mỏng gồm nhiều lớp bánh nhỏ, với phần nhân bánh gồm bí đao, bột sệt hạnh nhân, mè và gia vị với bột ngũ vị hương.
Sau khi đứng yên trong ruộng hoa hướng dương, Tần Thất Huyền giãn cơ thể một cái, bày ra thế yoga chào mặt trời, hít vào thở ra.
Tần Thất Huyền:???
Ai tu luyện bày tư thế này? Còn may bốn phía không người, nếu không bị người khác thấy nàng biết giấu mặt vào đâu.
Dù sao cũng không thể khống chế cơ thể mình, Tần Thất Huyền bắt đầu đánh giá bốn phía. Nơi này chính là Thanh Loan Phong, là cấm địa tông môn mà dù là nội môn thiên kiêu cũng không có tư cách vào.
Hoa hướng dương ở đây đều……
Vốn định nặn ra mấy từ hoành tráng để hình dung, nề hà hoa hướng dương là thực vật vốn có ở thế giới cũ, chẳng sợ ở chỗ này được tròng lên vầng sáng với cái tên Diệu Nhật Hoa , trong mắt Tần Thất Huyền vẫn là thứ cực kỳ bình dân.
Nàng nhìn đến mấy cái mâm hoa ánh vàng rực rỡ này là nghĩ ngay tới —— hạt hướng dương.
Ngũ vị hương, nguyên vị, còn có vị bạc hà khá là khác người, cùng với mấy vị nặng như vị muối tiêu, vị cay.
Thực mau, Tần Thất Huyền liền không rảnh nghĩ hạt hướng dương nữa.
Có dòng nước ấm từ lòng bàn chân, lòng bàn tay tụ vào cơ thể, lưu chuyển khắp người, thực mau liền vòng quanh kinh lạc của nàng vận hành một chu thiên hoàn chỉnh, rồi thuận lợi hội hợp với thức hải trong đầu, va chạm bên nhau phát ra tiếng ù ù khe khẽ, lại như nước trong ao đột nhiên sôi trào quay cuồng, trực tiếp tràn ra hồ nước, xô đổ vách gạch xanh đang trói buộc ao nước ấy.
Thân thể này tư chất bình thường, dẫn khí nhập thể khi tu luyện liền chậm không ít, kinh lạc trong cơ thể ứ đọng, linh khí ở bốn phía vận hành thời gian dài, tiêu hao tự nhiên rất nhiều, đây là nguyên nhân chủ yếu khiến tu vi của đệ tử tư chất bình thường khó có thể tăng lên, nhưng mà hiện tại, dưới tác dụng tu luyện của hệ thống, những vấn đề khiến người ta đau đầu ấy đều biến mất!
Nàng giống những tuyệt đỉnh thiên kiêu có căn cốt tuyệt hảo, tư chất cả vạn mới có một đó, linh khí vận chuyển không hề trệ sáp, viên dung tự nhiên, phải gọi là sảng khoái!
Nhiều nhất không quá mười phút, nàng đã đột phá gông cùm xiềng xích của bản thân, một bước bước vào Luyện Khí kỳ bốn tầng. Dựa theo tốc độ tu luyện bình thường của nàng, muốn đột phá Luyện Khí bốn tầng ít nhất còn phải tốn hai năm nữa.
Tần Thất Huyền: “Ta không bao giờ mắng mi là hệ thống chó má nữa.”
Sau khi đột phá Luyện Khí bốn tầng, tu luyện vẫn còn tiếp tục. Dòng nước ấm trong cơ thể càng tích càng nhiều, Tần Thất Huyền khóe mắt dư quang liếc thấy cánh tay giơ lên của mình đã đỏ một mảng.
Tuy chưa từng trồng hoa hướng dương, nhưng cũng thuộc làu linh thực đồ phổ.
Diệu Nhật Hoa, sống theo mặt trời, trong cơ thể chất chứa Kim Ô tinh hoa, có thể luyện những đan dược tính liệt như Bạo Thể Đan, Dũng Mãnh Đan, Hỏa Hình Đan vân vân, linh thực đại năng còn có cơ hội lấy ra từ đó một sợi Kim Ô Hỏa, đó chính là thiên hỏa quý hiếm có hạng trong top 10.
Nàng mới Luyện Khí kỳ.
《 Quỳ Hoa Bảo Điển 》 hiển nhiên là hấp thu linh khí và năng lượng từ số Diệu Nhật Hoa này, Tần Thất Huyền nghi lại hút tiếp nữa, nàng sẽ bị Kim Ô tinh hoa ở đây thiêu sống mất!
“Hệ thống, dừng lại, nghỉ một lát!”
Mắt thấy một chu thiên lại lần nữa tuần hoàn xong, dòng nước ấm một lần nữa tụ tập thức hải, Tần Thất Huyền đều ngửi được trên đầu bốc lên mùi khét, a a a, tóc cũng cháy rồi! Tần Thất Huyền trong lòng rít gào, “Ta kêu mi dừng lại, nghỉ đã!”
Có lẽ cảm xúc của nàng dao động quá lớn, hệ thống rốt cuộc cho chút phản ứng: “Ký chủ xin yên tâm, tu luyện chí tôn, an toàn không lo, chỉ cần luyện không chết, thì luyện cho bằng chết! Chắc chắn sẽ để lại một hơi.”
Tần Thất Huyền: Một hơi cái mịe nhà mi.
Tần Thất Huyền tức giận đến hộc máu, nhưng cơ thể không chịu khống chế, căn bản không có bất cứ biện pháp nào.
Nàng chỉ cảm thấy cơ thể mình càng ngày càng nóng, lòng bàn chân đặc biệt nóng, cứ như Tiểu Na Tra dẫm Phong Hỏa Luân ấy!