Mọi người trong đình sôi nổi nhìn sang, Cổ Nhu như trăng giữa trời sao cầm chung trà trong tay, nàng chậm rãi  đặt chung trà lên bàn, vang lên một tiếng cộp.

Cổ Nhu khẽ hếch cằm, “Ngươi chính là Tần Thất Huyền? Bọn họ nói Xuân Phong Hóa Vũ quyết của ngươi đã luyện tới tầng năm ……”

Tần Thất Huyền gật đầu: “Phải!”

Trên mặt Cổ Nhu tức khắc lộ ra ý cười nhẹ, “Lần này ta phải hái là Thiên Tâm Thảo, loại cây này không dễ bảo tồn, đợi hái xuống, ngươi phải luôn thi triển Xuân Phong Hóa Vũ tẩm bổ diệp mạch kinh lạc cho nó, nếu có thể bảo tồn dược tính từ chín phần trở lên, sau khi về ta sẽ thưởng to cho ngươi.”

Dứt lời thì không nhìn Tần Thất Huyền nữa, nghiêng đầu nói với Đồ Trọng An bên cạnh: “Chúng ta xuất phát đi.”

Nói đoạn, vài người nhộn nhịp lôi pháp khí ra, hóa thành mấy vệt sáng “Bặp” một cái đã bay thật xa.

Tần Thất Huyền chỉ có một con diều gỗ tốc độ không mau, mỗi lần phi hành còn cần linh châu, mà đúng lúc nàng không xu dính túi, giờ muốn bay cũng chả được.

“Sao ngươi còn đứng đó?”

“Đừng nói là ngay cả pháp bảo phi hành cũng không có nhé?”

Có người mất kiên nhẫn: “Ai mang nàng?”

Mọi người đều chẳng vui vẻ gì, trên mặt lồ lộ hai chữ ghét bỏ.

Tần Thất Huyền trong bụng chẳng hề hoảng hốt. Nàng tính dùng Quỷ Ảnh Mê Tung bộ qua đó, hẳn còn nhanh hơn đám đồng môn này bay.

Đúng lúc này, hắc y nữ tử cõng sọt ngự kiếm hạ xuống từ trên không, im lặng bay đến trước mặt Tần Thất Huyền, sau đó thân kiếm của nàng dài ra, dư ra hơn nửa chỗ trống, “Đi lên.”

Tần Thất Huyền: “Đa tạ sư tỷ, không biết sư tỷ tên họ là chi?”

Hắc y nữ tử: “Công Tôn Ách.”

Vừa nghe tên này, Tần Thất Huyền sửng sốt. Cô nương này nổi tiếng lắm luôn, đã từng là kiếm nô của một thiên kiêu nội môn, sau đó lĩnh ngộ kiếm ý được một trưởng lão của tông môn thu làm đệ tử thân truyền, mọi người đều cho rằng nàng một bước lên trời, kết quả…… Vị trưởng lão ấy không bao lâu đã ngã xuống ở bên ngoài, vì thế cô nương này liền chuyển tới dưới trướng một vị trưởng lão khác, không ngờ việc ngoài ý muốn lại xảy ra lần nữa, sư phụ thứ hai của nàng bị tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện, bị thương trực tiếp vào nguyên thần, biến thành kẻ điên thần chí không rõ.

Chẳng bao lâu sau trong nội môn truyền ra thân thế của nàng, từ nhỏ khắc chết cha mẹ, cả thôn bị yêu vật tàn sát gần hết, chỉ có nàng thoát được một kiếp, sau đó lưu lạc đến trấn nhỏ vì một miếng ăn mà bán mình làm nô.

Trong tông môn bèn nổi lên lời đồn nàng là Thiên Sát Cô Tinh, tóm lại tự sau đó, nàng không có sư phụ nữa.

Tuy thân phận vẫn là đệ tử nội môn, nhưng lại là người cô độc, sau lưng không chỗ dựa, thường thường bị chủ trước khinh nhục.

Công Tôn Ách thấy Tần Thất Huyền nghe tên nàng xong không có phản ứng, nhàn nhạt nói: “Sợ?”

Sợ thì xuống……

Còn chưa dứt lời, liền nghe Tần Thất Huyền ở phía sau nói: “Trong sọt này đựng Hồng Tang Diệp, sư tỷ nuôi tằm à?”

Công Tôn Ách: “Ừ, ta dùng tơ tằm luyện kiếm.”

Tần Thất Huyền không phải kiếm tu, nhưng làm một người xuyên việt, đương nhiên rất có hứng với kiếm tiên, lúc này tò mò hỏi: “Tơ tằm luyện kiếm, luyện như thế nào?” Nàng không nghĩ ra được.

Công Tôn Ách: “Cũng giống người ta chém gỗ, chém núi, chém nước, ta dùng kiếm chém tơ tằm mà thôi.”

Sợi tơ mảnh vậy, mà dùng kiếm chém?

Tần Thất Huyền kinh hãi. Quả nhiên, kiếm tu đều là những đứa lập dị!

Nàng im im một hồi, lại hỏi: “Sư tỷ, như thế nào mới làm được kiếm tu, ý là, như nào mới kiểm tra được mình có thiên phú luyện kiếm hay không?”

Công Tôn Ách nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể cảm nhận kiếm ý, là có thể làm kiếm tu.”

Tần Thất Huyền chưa từng tiếp xúc kiếm ý kiếm iếc gì, thuận miệng hỏi: “Cảm thụ kiếm ý như thế nào, nếu không tiện nói thì thôi.” Cũng không biết cái này có dính dáng gì đến bí mật tu hành không.

Công Tôn Ách: “Người khác ta không biết, còn ta, mỗi ngày nhận trăm nhát kiếm, ngày qua ngày, tự nhiên cảm ứng được.”

Tần Thất Huyền: “……” Thôi bai, ta không xứng làm kiếm tu.

Một đường im lặng, Tần Thất Huyền trên thân kiếm có hơi xấu hổ, nàng dứt khoát đứng trên kiếm thử vận hành Xuân Phong Hóa Vũ, bình thường đều đứng vững vàng bấm tay niệm thần chú, hiện giờ phi giữa không trung lắc qua lắc lại, lúc bấm tay niệm thần chú luôn bị ảnh hưởng, dấu tay khó mà giữ hoàn chỉnh được.

Thử nhiều lần xong, Tần Thất Huyền cuối cùng thi triển chỉ pháp được một lần hoàn chỉnh, Xuân Phong Hóa Vũ tưới vào sọt của Công Tôn Ách, lá dâu đã héo bên trong bắt đầu tươi lên thấy rõ.

Vẻ mặt Công Tôn Ách dịu đi một chút, “Lần này ta đi là để hái lá dâu. Phượng Huyết Nguyên dạo này có hung thú lui tới, Cổ Nhu mời Đồ Trọng An vẫn chưa yên tâm, nên mới mời ta đi cùng nàng.”

Tần Thất Huyền nheo mắt, “Hung thú gì cơ?”

Công Tôn Ách: “Rất nhiều. Ta ba ngày đến một lần, gặp phải một con hỏa mãng Ngưng Thần kỳ. Hung thú này, trước kia đều trốn trong núi, lần này không hiểu vì sao lại xuất hiện ở Phượng Huyết Nguyên.” Nàng dừng một chút, nhấc tay vẽ ra một ánh kiếm, phủ một lá chắn bằng linh khí nhàn nhạt trước phi kiếm.

Sau đó mới hỏi: “Ngươi không chỉ là Luyện Khí tầng bốn đúng chứ.”

Sau khi đột phá Ngưng Thần kỳ, thần thức của tu sĩ mới có thể cường đại hơn một ít. Hiện giờ mọi người đều là Luyện Khí kỳ, kỳ thật rất khó phân biệt thực lực của người khác bằng mắt thường.

Tần Thất Huyền nhìn lá chắn có thể cách âm trước mặt, gật đầu, hào phóng thừa nhận: “Bế quan một tháng may mắn đột phá.”

Nàng hiện tại kỳ thật là Luyện Khí tầng chín đại viên mãn, so ra không kém Đồ Trọng An chút nào.

Công Tôn Ách khẳng định: “Luyện Khí cảnh đại viên mãn.”

Tần Thất Huyền giật mình: “Sư tỷ nhãn lực tốt thật.”

Công Tôn Ách cười cười không nói gì.

Chẳng mấy chốc, phía trước xuất hiện một thảo nguyên lớn, mọi người xuống khỏi pháp khí phi hành, “Phượng Huyết Nguyên dạo gần đây không yên ổn, không thể bay tiếp.”

Hung thú trên trời thường nhiều hơn, thực lực cũng mạnh hơn. Bọn họ bay giữa không trung chẳng khác nào bia ngắm, rất dễ lọt vào công kích của hung thú mạnh.

Sau khi tiếp đất, Cổ Nhu nói: “Đệ tử bán bản đồ lần trước phát hiện Thiên Tâm Thảo ở một khe lớn phía đông nam, cạnh Thiên Tâm Thảo chỉ có Thanh Mãng Luyện Khí kỳ tầng chín bảo hộ……” Nàng lấy bản đồ ra, chỉ một điểm trên bản đồ và nói: “Chỗ này, chúng ta đi thôi.”

“Chúng ta sẽ mở một đường máu qua đó, gặp linh thú ngươi phụ trách xử lý, thu thập những bộ phận hữu dụng.” Đồ Trọng An ném một túi trữ vật đặc chế bằng da cho Tần Thất Huyền, “Dùng cái này đựng.”

Loại túi da này Tần Thất Huyền từng thấy, bên trong có không gian một trăm mét vuông, đáng giá hơn cái túi trữ vật nhỏ của nàng nhiều.

Khoảnh khắc nhận cái túi, Tần Thất Huyền liền cảm giác cái túi này có gì đó sai sai, trên túi có một chỗ rất mỏng, không đủ kín, hơn nữa mặt trên còn có mấy chỗ bôi một loại độc dược —— Cấm Linh Nhuyễn Cốt Phấn.

Thời gian dài tiếp xúc bột phấn, linh khí vận chuyển trong cơ thể cấp thể sẽ chậm dần đi, tứ chi tê mỏi, chân cẳng nhũn ra.

Tại nơi không yên ổn như Phượng Huyết Nguyên, bảo nàng thu thập xác linh thú, tất sẽ dính mùi máu, nếu linh khí bị hạn chế, chân cẳng vô lực, trên người còn mang theo cái túi tỏa ra mùi thịt, chẳng khác nào một miếng mồi ngon, chỉ thiếu nước khắc lên trán mấy chữ ‘mau tới chén tao đi’.

Nếu nàng vẫn Luyện Khí tầng ba như trước kia, chắc chắn không thể phát hiện những dị điểm  này, hẳn phải chết không nghi.

Đồ Trọng An muốn lấy mạng nàng!

Vì sao? Nàng không đắc tội hắn mà.

Nàng không cần biết rõ nguyên nhân, chỉ cần rõ một điều, nguy hiểm cần phải bóp chết từ trứng nước. Nếu Đồ Trọng An muốn lấy mạng nàng, vậy nàng nhất định phải tìm cơ hội giết hắn trước. Nếu không, đệ tử nội môn như Đồ Trọng An, tài nguyên nhiều hơn nàng, đột phá Ngưng Thần rồi sẽ càng khó đối phó.

Hạ quyết tâm xong, Tần Thất Huyền lẳng lặng cất cái túi, “Được.”

Xuân Phong Hóa Vũ tầng sau có thể chữa thương giải độc, có tí độc này, nàng vốn không sợ.

Tần Thất Huyền cất túi, gắt gao bám sát phía sau đội ngũ, định bụng hành động bất cứ lúc nào.

Thực mau, bọn họ liền gặp phải một con Toản Sơn Giáp Thú trên thảo nguyên.

Toản Sơn Giáp Thú thích đào hang ở thảo nguyên, rất giống con chuột đất.

Khắp nơi trên thảo nguyên đều là hang do nó đào, mà nó cũng có khả năng thuấn di trong hang, đối phó rất phiền toái.

Giáp sắt trên người chúng nó là tài liệu luyện khí không tồi, có thể dùng để rèn pháp bảo có tính phòng ngự, nếu lột được bộ giáp hoàn chỉnh, ít nhất có thể bán được một khối trung phẩm linh thạch.

Bọn Đồ Trọng An lặng lẽ vây quanh Toản Sơn Giáp Thú.

Nữ tử trẻ tuổi dáng người nhỏ nắm giữ một thân pháp không tồi, phối hợp công pháp Liễm Tức*, khi đi đường khi dáng người uyển chuyển nhẹ nhàng, không phát ra bất kỳ tiếng động nào.

*Nín thở/giấu hơi thở

Sau khi yên lặng tới gần Toản Sơn Giáp Thú, nữ tử đột nhiên giơ tay, trong tay áo rải ra một nắm bột phấn.

Toản Sơn Giáp Thú đang ăn lúc này mới phát hiện không đúng, nổi giận gầm lên một tiếng húc về phía nữ tử, mà lúc này, nữ tử trong không trung né tránh, nhanh chóng kéo giãn khoảng cách với Toản Sơn Thú. Nhưng chưa chờ nàng thở phào nhẹ nhõm, Toản Sơn Thú biến mất tại chỗ, ngay sau đó, lại chui ra từ mặt cỏ dưới chân nàng ta, cái sừng trên đỉnh đầu suýt nữa đã xỏ qua người.

Cũng may lúc này một mặt khiên lớn lót dưới chân nàng ta, cũng ngăn cản một kích hung mãnh của sừng thú.

Nữ tử mũi chân dẫm lên tấm chắn, mượn lực bay lên không trung, thân hình cấp tốc lui ra sau, uyển chuyển nhẹ nhàng trở lại giữa đội ngũ, cũng quay qua nam  tử bên cạnh nói: “Đa tạ sư huynh.”

“Sư muội không có việc gì là tốt rồi.”

Giữa lúc hai người nói chuyện, Toản Sơn Giáp Thú đụng phải lá chắn ngã chỏng vó rốt cuộc thành công xoay người, chắc nó nhận ra không đúng, muốn lùi vào trong sơn động chạy trốn, nề hà độc dược có hiệu quả rất nhanh, nó lúc lắc như say rượu, đi còn không nổi, huống chi là đào hang chạy trốn.

Chẳng mấy chốc, Toản Sơn Thú đã ngã xuống đất không dậy nổi.

Tần Thất Huyền rùng mình, nhóm người này phối hợp ăn ý, chuẩn bị đầy đủ, sợ là không dễ đối phó, cũng may nàng có Quỷ Ảnh Mê Tung, chạy trốn là không thành vấn đề.

Bọn Đồ Trọng An xúm lại, xác định nó sẽ không phản kích trước khi chết, Đồ Trọng An xách ngược con Toản Sơn Thú lên, đồng thời gọi Công Tôn Ách, “Ngươi tới.”

Công Tôn Ách kiếm khí như tơ, miệng vết chém nhỏ đến mức có thể bỏ qua, cứ như vậy, bộ giáp thú có thể bảo tồn hoàn mỹ.

Công Tôn Ách đánh chết Toản Sơn Giáp Thú xong dùng tốc độ cực nhanh lột ra một bộ giáp hoàn chỉnh, phần thân máu me nhầy nhụa không có bất kỳ tác dụng gì, vốn ném thẳng đi là được, nhưng Đồ Trọng An lại bảo Tần Thất Huyền bỏ vào túi da, còn dặn dò: “Cất đi.”

Tần Thất Huyền cố ý hỏi: “Thịt của Toản Sơn Giáp Thú cũng phải cất à? Thịt này căn bản đâu ai muốn.” Toản Sơn Giáp Thú giá trị là ở bộ giáp sắt của nó, thịt nấu ra có mùi chua và hôi, chó còn không thèm ăn.

Đồ Trọng An cười lạnh một tiếng, khinh thường giải thích: “Cất đi.”

Tiểu đệ cạnh đó nói leo: “Bảo ngươi cất thì cứ cất, lèm bèm cái gì?”

Ngược lại nữ tử xài độc dược lại nhiều lời hơn, “Tông môn có trưởng lão gần đây đang nghiên cứu độc cổ, cần nhiều máu thịt.”

“Chung Linh muội giải thích với nàng ta làm gì.”

Hóa ra nữ tử xài độc này kêu Chung Linh. Theo đuôi đội ngũ lâu như vậy, Tần Thất Huyền cuối cùng cũng biết được thân phận của mấy người này.

Trừ Cổ Nhu, Đồ Trọng An, Công Tôn Ách, mấy người còn lại lần lượt là tu luyện thân pháp đến không tồi – Chung Linh, tương đương với dắt quái; cầm miếng trận bàn kêu Đỗ Phương Viễn, đi hướng trận phù; khiêng lá chắn là Lưu Nhất Mâu, lực phòng ngự kinh người. Nói tóm lại, phối trí có công có thủ, là một đội hình rèn luyện không tồi.

Tần Thất Huyền nói cảm ơn, đem miếng thịt máu me nhét vào túi, lúc cất thịt, Công Tôn Ách như có thâm ý liếc nàng một cái, tầm mắt lại nhanh chóng đảo qua túi da chứa thịt trong tay nàng, hiển nhiên cố ý nhắc nhở.

Tần Thất Huyền chớp mắt với nàng một cái, không nói thêm gì.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play