Hà Vân Trác nhìn Úc Tưởng.
Úc Tưởng nhìn Hà Vân Trác.
Bỗng có một ý nghĩ xẹt qua não Hà Vân Trác.
Có lẽ nào, từ trước đến giờ Úc Tưởng chưa từng rung động với anh ta một giây một phút nào thì sao?
“Được rồi được rồi, sao cứ đứng mãi thế? Cháu mau mời cậu Hà ngồi đi chứ!” Bác cả nhà họ Úc vừa đi xuống cầu thang vừa nói.
Ông ta không biết Úc Tưởng đã nói gì nhưng đương nhiên là người lớn như ông ta phải ra mặt giảng hòa ngay khi bầu không khí giữa hai người trẻ tuổi này không tốt lắm rồi.
Hà Vân Trác sực tỉnh, nói: “May mà có lời nhắc của cô đấy, đúng là nếu chỉ dựa vào vệ sĩ thì chẳng bảo vệ được bao nhiêu. Vậy nếu tôi đánh phủ đầu trước thì sao?”
Úc Tưởng: …
Cốt truyện nhảy thẳng tới đoạn anh ta đánh lại người ta rồi à?
Úc Tưởng: Đúng là logic người này khác với người thường thật.
Hệ thống: [Không thì sao anh ta thành nam phụ được chớ? Người bình thường thì người ta đã gọi là người qua đường Giáp rồi.]
Úc Tưởng: Vậy thì có vấn đề rồi, như này có tính là tôi đã xúi giục người ta phạm tội không?
Hệ thống: [Chắc là… không?]
Hà Vân Trác mỉm cười dịu dàng: “Cô Úc cứ yên tâm ở trong nhà chờ tôi, mai tôi sẽ tới rước cô đi. Giờ tôi không quấy rầy gia đình mình liên hoan nữa, thấy cô không sao là tôi vui rồi.”
Nói xong anh ta quay người đi thẳng, không hề chào hỏi bác cả nhà họ Úc, không nể mặt mũi của ông ta chút nào.
Bác cả nhà họ Úc thấy anh ta bước đi vội vàng như thế thì chỉ thấy tuyệt vọng.
Xong rồi.
Chẳng lẽ họ đã gây thù chuốc oán với Hà Vân Trác rồi ư?
Chỉ có Úc Tưởng vẫn đang trầm ngâm nghĩ ngợi.
Úc Tưởng: Hm, đừng nói là anh ta muốn lôi đại một người ra rồi gán cho tội giết người không hề tồn tại, sau đó tiêu một số tiền lớn để thủ tiêu người ta trước đấy nhé?
Hệ thống: [Rất có khả năng là như vậy.]
Úc Tưởng: Nếu anh ta phát hiện ra việc tôi lừa anh ta thì…
Hệ thống: [Không sao không sao. Chỉ là cốt truyện sẽ trở nên hơi cực đoan hơn xíu thôi mà.]
Úc Tưởng: … Bé cưng à bé đã thay đổi rồi.
“Nghĩ lại thì, rốt… rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng nói tràn ngập vẻ hoảng sợ của Quan Kim Mỹ vang lên sau lưng cô.
Úc Tưởng ngay lập tức giơ tay chỉ về phía bác cả nhà họ Úc: “Bác ấy là người giật dây, bác ấy cũng có thể được coi là bà mối đó.”
Bác cả nhà họ Úc đổ mồ hôi lạnh.
Nhỡ mấy lời này vào tai Trữ Lễ Hàn thì bọn họ sẽ nghĩ ông ta là người như nào đây?
“Đấy cũng chỉ là quá khứ thôi… Giám đốc Hà vẫn luôn muốn có một cô gái giúp đỡ con trai có thể nhanh chóng quen thuộc với tình hình trong nước. Nếu tình cảm hai đứa phát triển thuận lợi thì sẽ kết hôn, thế nên mới có chuyện như thế này. Với lại hồi đó anh cũng hy vọng Úc Tưởng có thể giao lưu kết bạn nhiều lên.” Bác cả nhà họ Úc vội vàng giải thích.
Quan Kim Mỹ thở phào nhẹ nhõm: “Ra là vậy, em thấy đứa nhỏ đó cũng không tệ. Nhà họ Hà à, có phải là nhà họ Hà đang kinh doanh bất động sản không? Hình như nhà đó… cũng giàu có phết?”
Mặt người nhà họ Úc cứng đờ: “Đúng vậy, nhưng chúng ta sẽ không đẩy Úc Tưởng cho bọn họ chỉ vì mấy đồng bạc đó đâu… Em thấy đúng không?”
Chú tư nhà họ Úc cũng vội vàng cứu cánh: “Không nói nữa, ăn cơm trước đi, chắc canh Úc Tưởng với anh hai, chị dâu cũng đã đói lả đi rồi.”
Nói xong ông ta còn ôm chầm lấy Úc Thành Tân ra vẻ họ thân thiết lắm.
Cha mẹ Úc Tưởng được người nhà quan tâm mà sợ hết hồn.
Trong lúc ăn trưa, Úc Tưởng được xếp ngồi ở phía đầu bàn bên trái, còn Úc Thành Tân thì ngồi ở phía bên phải. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Bác cả nhà họ Úc nhiệt liệt tán thành lời đề nghị về thành phố Hải của vợ chồng Úc Thành Tân, còn tỏ vẻ bản thân sẽ giúp hai người khuyên nhủ cha mẹ bọn họ.
Sau bữa trưa.
Trên dưới nhà họ Úc đều biết từ không khí trong nhà họ Úc hôm nay đã thay đổi rồi.
Cơm nước xong xuôi, chú tư nhà họ Úc mới cười nói: “Cũng lâu rồi anh hai với chị dâu không được nghỉ ngơi thế này nhỉ, hay là để em xin nghỉ nửa ngày hôm nay để đi chơi công viên với hai anh chị một lúc nhé?”
Úc Thành Tân ngẩn người một lát rồi gật đầu: “Cũng được.”
Sau đó ông bèn đi lên tầng thay quần áo với Quan Kim Mỹ.
“Úc Tưởng có muốn…”
Úc Tưởng ngước mắt lên từ chối thẳng: “Không đi, cháu muốn ở nhà nghỉ ngơi.”
Chú tư cười gượng hai tiếng: “Ừ ừ, cháu cứ nghỉ ngơi cho khỏe đi vậy.”
Bên này, Quan Kim Mỹ đã thay quần áo xong và đang ngồi ở chỗ đối diện Úc Thành Tân mà cảm thán.
“Hôm nay em mới thấy em tư của anh giống con người đấy.”
“Đúng thật.”
Úc Tưởng đã muốn ở nhà nghỉ ngơi thì không ai có thể ép cô được.
Thế là cô đàng hoàng làm ổ trên sô pha, vừa chơi game vừa ăn trái cây và bánh ngọt của nhà họ Úc, nếu không hài lòng thì cô còn có thể chọn món khác để ăn.
Đến cả PS5 của Úc Trung cũng bị cô trưng dụng.
Lúc Úc Trung đi học về nhìn thấy chính là một màn này.
Cậu ta ngay lập tức gọi người giúp việc lại hỏi: “Chị ta ở nhà chơi game mà cha tôi vẫn mặc kệ chị ta như thế à?”
Nếu đổi lại là cậu ta thì đã bị mắng tơi bời rồi. Đương nhiên, người mắng thì cứ mắng, người chơi vẫn cứ chơi.
Người giúp việc nói: “Cô tư đang nghỉ ngơi dưỡng bệnh mà, chơi game giải trí thì có gì không tốt đâu ạ?”
Úc Trung: “Chị ta thì có bệnh chỗ nào?”
Cậu ta tức giận quay qua nhìn Úc Tưởng.
Khi thấy rõ Úc Tưởng đang cầm PS5 mà vẫn chơi cái trò thiểu năng nhàm chán như <<Làm loạn căn bếp>> thì cậu ta lại càng thấy tức giận hơn.
“Trả cho tôi!” Lúc Úc Trung muốn nhào lên cướp đồ thì cậu ta lại bị mấy người giúp việc hoảng loạn ngăn cản.
Úc Tưởng cầm ống hút trong cốc thủy tinh lên hút một ngụm nước, trong ly là Coca.
Cô hút hút rồi từ từ bước qua trước mặt Úc Trung với ly Coca trong tay.
Kéo thù hận.
“A a a Úc Tưởng! Mày đừng có mà đắc ý! Đợi tới lúc bọn họ hết thích mày đi nhé, đến lúc ấy để tao xem mày sẽ sống ra sao?” Úc Trung tức điên lên.
Úc Tưởng tặc lưỡi một cái.
Thầm nghĩ yên tâm, giờ bọn họ cũng có thích tôi đâu.
Tôi cũng không dám tưởng tượng đến cảnh bọn họ thích tôi đâu.
Hệ thống: [Không ngờ cô lại là người thù dai như vậy đấy.]
Úc Tưởng: Bình thường, bình thường thôi.
Úc Tưởng về phòng mình rồi tiếp tục chơi game như mọi khi, còn tiện tay chia sẻ lên trên mạng xã hội.
Sau đó cô đắp chăn đi ngủ.
Hôm sau, Úc Tưởng bị tiếng chuông từ cuộc gọi tới đánh thức.
Người gọi đến là giám đốc Thẩm.
Úc Tưởng: ?
Chẳng lẽ kỳ nghỉ phép của mình cứ tan thành mây khói như thế sao?
Cô từ từ nhận điện thoại: “Alo.”
Nhưng đầu bên kia lại truyền tới giọng nói vui vẻ phấn chấn của giám đốc Thẩm: “Chúng ta giành được Phong Đầu rồi! Chúng thành công giành được nó rồi!”
Tin tức tốt xuất hiện trong tình cảnh này ít nhiều gì cũng khiến người ta cảm thấy vô cùng vi diệu.
Úc Tưởng lật người trong ổ chăn: “Ò.”
“Úc Tưởng, tối nay công ty chuẩn bị tổ chức tiệc khánh công đấy…” Giám đốc Thẩm ngừng lại một lúc rồi mới hỏi: “Cô có thời gian tham gia không?”
Úc Tưởng định nói là không có thời gian.
Nhưng nghĩ lại thì đây là tiền mình giành được, ít nhiều gì cũng phải tỏ vẻ một chút không thì có vẻ quá mức vô tâm rồi.
“Tôi chỉ đến chơi thôi nhé.” Úc Tưởng nói.
Giám đốc Thẩm cũng không cảm thấy lời này của cô có gì không đúng nên đã vui vẻ ngắt máy.
Giám đốc Thẩm chưa cúp máy được bao lâu thì điện thoại của Úc Tưởng lại kêu lên lần nữa.
Cô trượt tay ấn nhầm vào nút nghe.
“Có phải cô vừa có một cuộc điện thoại không?” Đầu bên kia truyền tới giọng một người đàn ông.
Khá ngầu, nghe có vẻ quen tai.
Là Lăng Sâm Viễn.
Úc Tưởng không nói gì.
“Muốn cúp máy à?” Lăng Sâm Viễn nhanh chóng nói tiếp.
Úc Tưởng: “...”
Giỏi thật đấy, để anh ta đoán đúng mất rồi.
Lăng Sâm Viễn nhỏ giọng nói: “Tôi là người đã duyệt hạng mục Phong Đầu của công ty cô.”
Úc Tưởng: “Ồ.”
Lăng Sâm Viễn: “Tôi cũng không ngại nếu cô nói chuyện này cho người trong công ty cô biết, rằng vì cô nên tôi mới thúc đẩy chuyện này từ phía sau đâu.”
Đừng nói là mấy cô gái trẻ tuổi, ngay cả mấy bà cô lớn tuổi hơn một chút cũng không chịu nổi hành động giúp mình mở mày mở mặt như thế này.
Tưởng tượng một chút thì sau này những người trong công ty đều sẽ dùng ánh mắt chấn động và hâm mộ để nhìn cô.
Đó là một việc khiến nhiều người động lòng lắm đó?
Úc Tưởng: “Ồ.”
Giọng cô vẫn cực kỳ có lệ.
Lăng Sâm Viễn : “... Cô không có lời nào muốn nói với tôi à?”
Úc Tưởng nói: “Thật ra thì cũng không phải là không có.” Cô ngừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hạng mục Phong Đầu này cần bao nhiêu tiền đầu tư ấy nhỉ?”
Lăng Sâm Viễn : “Trên dưới ba nghìn vạn.”
Úc Tưởng thở dài: “Anh đưa số tiền đó cho tôi luôn có phải tốt không, cho công ty tôi làm gì?”
Lăng Sâm Viễn : “...”
Là anh ta đã đánh giá thấp mức độ tham tài đến nỗi đúng tình hợp lý của Úc Tưởng rồi.
Úc Tưởng: “Tôi buồn tới nỗi ăn không ngon rồi đây này, thôi không nói nữa, chào cậu Lăng nhé.”
Sau đó Lăng Sâm Viễn đã bị cúp điện thoại.
Lăng Sâm Viễn ở đầu bên kia: “...”
Đột nhiên anh ta nảy ra một ý nghĩ vớ vẩn.
Hình như… căn bản là chẳng có gì có thể đoán trước được phản ứng của Úc Tưởng.
Ánh mắt Lăng Sâm Viễn lóe ra ánh sáng, sau đó anh ta lại gọi cho Úc Tưởng hai cuộc nữa nhưng đều bị ngắt máy.
Đừng nói là cô đang bận chơi game đấy nhé?
Lăng Sâm Viễn uất nghẹn vì phỏng đoán của chính mình.
“Thưa anh.” Giọng nói của thư ký vang lên bên tai anh ta.
Lúc này Lăng Sâm Viễn mới sực tỉnh lại: “Nói.”
“Hôm nay anh có muốn tới thăm cô Ninh Ninh nữa không ạ?” Thư ký hỏi.
Lăng Sâm Viễn: “Đương nhiên rồi.” Anh ta vừa nói vừa đứng dậy.
Thư ký do dự nói: “Nhưng mà hôm nay có đồng nghiệp của cô ấy ở đó ạ.”
Lăng Sâm Viễn đành phải dừng chân lại.
Không thể để cho người khác nhìn ra tình cảm của anh ta được, trước khi có năng lực thì tình cảm của anh ta chỉ gây hại cho Ninh Ninh mà thôi.
Lăng Sâm Viễn xị mặt từ từ ngồi lại ghế.
Lúc này tâm trạng của anh ta đã không còn vui vẻ gì nữa, thế là Lăng Sâm Viễn dứt khoát gọi một cuộc điện thoại cho giám đốc Thẩm.
“Có chuyện vui như này chắc giám đốc Thẩm phải tổ chức một bữa khánh công mới bõ chứ chỉ?” Lăng Sâm Viễn trầm giọng hỏi.
Giám đốc Thẩm vội vàng đáp: “Đương nhiên, tôi cũng đã thông báo với Úc Tưởng rồi, bữa tiệc sẽ bắt đầu vào lúc tám giờ tối nay…”
Lăng Sâm Viễn cắt ngang lời anh ta: “Báo với cô ấy là mười một giờ sáng nay tới vịnh Bạch Lộc đi. Anh cứ tổ chức một bữa tiệc khánh công dưới dạng tiệc trên du thuyền là được.”
Giám đốc Thẩm đần ra: “Nhưng mà tôi không có…”
Lăng Sâm Viễn: “Tôi có du thuyền.”
Nói tới đây thì giám đốc Thẩm cũng không còn đường từ chối nữa rồi.
Anh ta đồng ý rồi mới cúp máy.
Giờ Úc Tưởng lại được hoan nghênh quá mức…
Giám đốc Thẩm thở dài.
Khi giám đốc Thẩm gọi lại cho Úc Tưởng thì cô vừa mới rửa mặt xong, đang một tay cầm máy chơi game, một tay cầm cốc sữa bò ngồi ăn sáng trong phòng ăn.
Lúc ấy người giúp việc lại tới thông báo cho cô: “Cô chủ, cậu Hà tới rồi ạ.”
Úc Tưởng: ?
Cô hồi tưởng lại một lúc mới nhớ tới hình như hôm qua Hà Vân Trác từng nói gì đó…
Úc Tưởng quay qua hỏi người giúp việc: “Cô thấy anh ta thế nào, trông có vui vẻ không?”
Người giúp việc che miệng cười và nói: “Cô chủ à trông cậu ấy vui lắm. Chắc canh cậu ấy thích cô chủ lắm luôn…”
Úc Tưởng thầm nghĩ như vầy thì không được rồi.
Bị người đó thích cũng không phải chuyện tốt đẹp gì đâu.
Tới lúc này Úc Tưởng mới cúi đầu nghe điện thoại: “Alo?”
Sao thế nhỉ, giờ là gọi để thông báo địa điểm liên hoan tối nay à?
Giám đốc Thẩm nói thời gian địa điểm theo đúng như những gì Lăng Sâm Viễn chỉ đạo.
Cũng không biết là do anh ta không biết lòng người hiểm ác hay là sợ Úc Tưởng không đi mà còn bồi thêm một câu: “Ý này là của giám đốc Lăng đấy.”
Úc Tưởng: ???
Úc Tưởng: “Anh từ từ đã.”
Úc Tưởng vội vàng đứng dậy rồi chạy tới phòng khách.
Hà Vân Trác đã ngồi đoan trang ở trong đó từ bao giờ, thấy cô xuất hiện còn quay qua cười với cô một cái.
Nhìn là biết anh ta chưa phát hiện ra việc cô nói dối rồi.
Hà Vân Trác nói nhỏ: “Lúc tôi tới thì giúp việc bảo cô đang ăn sáng nên mới cố ý không quấy rầy đến cô. Giờ cô ăn xong rồi hả?”
Úc Tưởng hỏi anh ta: “Cậu Hà định đưa tôi đi đâu vậy?”
Giám đốc Thẩm ở đầu bên kia choáng váng.
Cậu Hà?
Cậu Hà ở đâu ra thế?
Chẳng bao lâu sau anh ta đã hiểu ra mọi việc, rất có thể Úc Tưởng ở đầu bên kia đang ở cạnh Hà Vân Trác.
Nghe như Hà Vân Trác cũng hẹn Úc Tưởng mà người ta còn tới tận cửa đón người rồi kia kìa.
Ở đầu bên kia Hà Vân Trác nói: “Theo ý cô thôi, nếu cô đồng ý thì chúng ta có thể tổ chức một sự kiện ngay bây giờ, một hoạt động chỉ dành cho một mình cô. Còn nếu cô không thích thì tôi gọi thêm người nhà giàu đời thứ hai tới ăn cơm cùng chúng ta cũng được.”
Úc Tưởng hỏi: “Là mấy người trong câu lạc bộ đợt trước á?”
Hà Vân Trác gật đầu.
Đương nhiên Hà Vân Trác biết bọn họ không thích Úc Tưởng.
Nhưng anh ta muốn cái không thích đó của bọn họ.
Vì chỉ khi bọn họ xa lánh cô, lạnh nhạt với cô thì sự giúp đỡ của anh ta mới càng trở nên đáng quý.
Hơn nữa, người anh ta yêu thực sự chỉ có mình Ninh Nhạn thôi.
Bạn bè của anh ta chỉ được tỏ ra khách sáo với một mình Ninh Nhạn.
Khi Hà Vân Trác đang nghĩ ngợi lung tung thì anh ta lại nghe được lời nói của Úc Tưởng: “À, trong đám đó chỉ có hai người trông còn tạm được thôi.”
Hà Vân Trác: ?
Đẹp trai hay không quan trọng đến thế sao? Thế nào? Cô còn định bắt cá hai tay à?
Úc Tưởng vội nói: “Anh bảo với cậu Lăng là cậu Hà định đưa bạn bè đi ăn cơm cùng tôi rồi nhé.”
Hà Vân Trác nhíu mày.
Rõ ràng là Úc Tưởng đang nói chuyện điện thoại.
Cậu Lăng? Lăng Sâm Viễn?
Úc Tưởng nhẹ giọng “ừ” một tiếng trước mặt anh ta rồi nói tiếp: “Anh hỏi cậu Lăng xem cậu ấy có đưa bạn bè mình tới cùng không? Có ai đẹp trai ơi là đẹp trai không? Hỏi xong thì báo lại cho tôi để tôi nghĩ lại xem mình nên đi đâu nhé.”
Hà Vân Trác: ?
Giám đốc Thẩm: ?
Giám đốc Thẩm thầm nghĩ tôi không hiểu yêu hận của lũ người giàu các người đâu.
Nhưng tôi cực kỳ chấn động đấy.
Giám đốc Thẩm hoảng hốt cúp máy.
Hà Vân Trác ở đầu bên này gần như đã buột miệng hỏi ngay lập tức: “Lăng Sâm Viễn cũng hẹn cô à?”
Úc Tưởng: “Ò, gọi cả cho sếp tôi rồi, cũng không tiện từ chối cho lắm, anh thấy đúng không?”
Thế nên hai người lại đánh nhau đi, ai đánh tanhg thì người đó có quyền được hẹn tôi đi chơi.
Cùng nhau hủy diệt luôn thì càng tốt.
Hà Vân Trác hơi tức giận nhưng không tỏ vẻ gì nhiều, chỉ nhìn chằm chằm Úc Tưởng rồi cười nói: “Thế à? Thế cô có từ chối không?”
Úc Tưởng nghiêng đầu khó hiểu: “Cậu Hà có ý gì thế?”
Hà Vân Trác bình tĩnh nói: “Nghe nói cô thích Lăng Sâm Viễn nhỉ.”
Úc Tưởng: “Ai nói?”
Hà Vân Trác: “Họ hàng xa của Lăng Sâm Viễn nói đấy.”
Úc Tưởng: Sợ quá má! Nam chính còn có thể tự luyến đến vậy cơ à!
Hệ thống: [Có thể chỉ đơn giản là người ta muốn tra tấn cô thôi.]
Úc Tưởng: …
“Sao không nói nữa thế? Xem ra cô thích Lăng Sâm Viễn thật đúng không? Vậy nên cô mãi cũng không chịu đồng ý tôi?” Hà Vân Trác đè nén cơn tức lại, mỉm cười hỏi.
Úc Tưởng: “Anh ta có người mình thích rồi, nhưng người đó không phải tôi.”
Hà Vân Trác khựng lại.
Một câu nói ngắn gọn gợi lên tình cảm ẩn sâu trong lòng anh ta.
Anh ta có người mình thích rồi, nhưng người đó không phải tôi.
Nếu Lăng Sâm Viễn có người mình thích rồi thì còn đi hẹn với Úc Tưởng làm gì?
Chẳng lẽ Lăng Sâm Viễn có mục đích riêng?
Hay thật ra người mà Lăng Sâm Viễn thích là cô nhưng cô lại không nhận ra?
Bỗng trong đầu Hà Vân Trác nảy ra vài luồng suy nghĩ.
Cuối cùng anh ta thực hiện một màn phân tích vô cùng hại não.
Và kết luận rằng người Lăng Sâm Viễn thích chính là Úc Tưởng.
Nếu không thì lần ở câu lạc bộ, Lăng Sâm Viễn sẽ không vội vàng nói với mọi người rằng người Úc Tưởng thích là mình.
Chỉ để ngăn cản sự theo đuổi của Hà Vân Trác.
Nếu anh ta thật sự không thích cô…
Ai mà đi để ý tới người mình không thích chứ?
Hà Vân Trác thở hắt ra rồi hỏi: “Lăng Sâm Viễn hẹn cô ở đâu?”
“Vịnh Bạch Lộc.”
Đột nhiên Hà Vân Trác nói: “Vậy hay là chúng ta đi tới đó cùng nhau đi.”
Úc Tưởng: ???
Được… Thật ra thì cũng không phải là không được.
Dù sao thì chỉ cần gặp nhau là hai người này sẽ đấm nhau vì Ninh Nhạn thôi mà, sau này thì lại đấm nhau vì nữ chính.
Hà Vân Trác vẫn lái chiếc Ferrari kia.
Khi đi ngang qua một cửa hàng trang sức, Úc Tưởng bỗng hô lên: “Từ từ.”
Cô muốn mua trang sức? Hay là muốn mình mua trang sức cho cô?
Hà Vân Trác khựng lại một chút nhưng cuối cùng vẫn dừng xe lại.
Úc Tưởng vừa xuống xe đã đẩy cửa vào tiệm ngay lập tức.
Nhân viên bán hàng liếc qua cô một cái là biết cô không phải người có thể mua nổi hàng trong này, dù sao thì cô cũng ăn mặc vô cùng bình thường. Nhưng khi đang định tránh mặt thì người này lại nhìn thấy Hà Vân Trác đang đi đằng sau.
“Chào anh, anh tới mua quà cho quý cô đây phải không ạ? Anh cần vòng cổ hay nhẫn ạ?” Nhân viên bán hàng mỉm cười chào đón hai người, biến đổi sắc mặt ngay lập tức.
Không đợi Hà Vân Trác nói chuyện, Úc Tưởng đã chặn họng anh ta trước: “Không mua. Tôi chỉ muốn hỏi tiệm cô có thu mua ngọc lục bảo hay không thôi?”
Nhân viên bán hàng thầm mắng trong lòng.
Không mua thì chạy tới đây làm gì? Bên cạnh có kẻ ngốc to như thế mà cũng không biết đòi? Còn chạy tới đây bán bảo thạch xanh? Má nó ngọc lục bảo đắt lắm đấy, đừng nói là cô nghĩ mua đại một viên từ mấy chợ tạp nham nào đó là có thể lừa gạt được người khác đấy nhé?
Úc Tưởng lấy hộp ra rồi mở nắp hộp.
Bên trong rõ ràng là nút tay áo của Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng đưa cho nhân viên phục vụ: “Tiệm cô không thu mua thứ như vậy à? Không mua thì thôi, tôi đi hỏi người khác vậy.”
Nhân viên bán hàng ngây người một lúc rồi đột nhiên hô to một tiếng: “Từ từ!”
Úc Tưởng: “Gì?”
Nhân viên bán hàng vội vàng chạy đi lấy ipad ở dưới quầy tính tiền, mở phần chứa hình ảnh ra, sau đó phóng to một bức hình lên rồi cẩn thận so sánh.
Đây, không phải bên trên dặn dò rằng một khi thấy có người tới bán viên ngọc lục bảo này thì phải…
Nhân viên bán hàng thu lại sự bực tức của mình ngay lập tức, cô ta không dám tự tiện làm chủ việc này nên đã vội vàng liên hệ với quản lý.
Chẳng bao lâu sau, giám đốc tới.
Quản lý ngay lập tức tiếp đón Úc Tưởng, còn cười nói: “Cô là cô Úc phải không ạ?”
Hả?
Người này quen mình à?
Quản lý nói: “Dựa theo giá thị trường thì viên ngọc lục bảo Bahia này có giá năm triệu đôla.”
Úc Tưởng gật đầu: “Ừ, nhưng mà nó được sử dụng rồi nên tôi có thể bán cho cửa hàng các anh rẻ hơn một chút.”
Nhân viên bán hàng nghe vậy thì sắp hôn mê ngây tại chỗ.
Đm!
Cô ta biết ngọc lục bảo đắt nhưng không ngờ lại đắt đến mức này!
Đến cả Hà Vân Trác cũng kinh ngạc đến mức phải nhìn qua chỗ cô.
Sao Úc Tưởng lại có được viên đá quý này?
Với những thông tin anh ta có thì nhà họ Úc không thể có được vật như vậy.
Lúc này, giọng nói của giám đốc lại vang lên không ngừng: “Không không không, tôi không có ý này đâu cô Úc. Tôi có thể mua lại với giá sáu triệu đôla, đổi qua nhân dân tệ sẽ xấp xỉ hơn ba nghìn tám trăm triệu…”
Nhịp hô hấp của nhân viên bán hàng trở nên dồn dập hơn không ít ngay khi con số này được thốt ra.
Nhưng Úc Tưởng kiểu: ?
Hà Vân Trác cũng: ???
Bọn họ chưa từng thấy có người mua nào đi mặc cả ngược như thế này cả.
Tôi nói tôi cho anh ít lợi ích, nhưng anh lại nói không không, tôi sẽ cho cô thêm một trăm vạn đôla. Đôla là dưa muối chua à mà nói thêm là thêm được thế?
“Cô thấy thế nào?” Quản lí cúi người, lễ phép hỏi.
Hệ thống: [Tôi thấy tôi chẳng hiểu loài người tí nào.]
Úc Tưởng: Hình như tôi cũng không hiểu lắm… Nhưng làm gì có ai ngại tiền nhiều đâu?
Úc Tưởng mỉm cười: “Đương nhiên là được rồi.”
“Phiền cô cung cấp cho tôi số thẻ.” Quản lí nói.
Úc Tưởng lấy thẻ ra, đối phương sao chép số thẻ xong thì ngay lập tức sai người đi chuẩn bị hợp đồng mua bán.
Sau khi nhân viên được giao việc rời đi.
Quản lí cười cười, nhìn Úc Tưởng rồi nói: “Thật ra ở đây chúng tôi cũng nhận mua cả những thứ khác nữa.”
Úc Tưởng khó hiểu nhìn anh ta.
Quản lí cười nói: “Chúng tôi cũng có thể thu mua giúp một vài thứ xa xỉ đắt tiền như là đồng hồ đeo tay hay xe hơi sang trọng gì đó.”
Úc Tưởng chậm rãi chớp mắt rồi lấy chiếc đồng hồ của Lăng Sâm Viễn ra.
“Thứ này cũng mua à?”
Quản lí: “Mua! Đương nhiên là có mua rồi!”
Anh ta cầm lấy, nhìn đi nhìn lại trong tay, tiếc nuối nói: “Nhưng viên ngọc này không khá hơn viên ngọc vừa rồi. Cô biết đấy, giá đá quý trong các cuộc đấu giá sẽ chỉ ngày càng cao hơn thôi. Loại như nó… Tôi đưa cô hai trăm vạn đôla, cô thấy thế có được không?”
Úc Tưởng: ?
Nếu như cô nhớ không lầm thì Lăng Sâm Viễn nói cái đồng hồ này trị giá bốn trăm vạn đôla mà.
Úc Tưởng dừng một chút rồi nói: “Hai trăm năm mươi vạn nhé?”
“Tôi thật sự chỉ có thể lấy giá hai trăm vạn thôi!”
Úc Tưởng: “Thế để tôi đi qua nhà khác thử xem…”
“Ấy ấy, đừng, hai trăm ba mươi vạn được không? Cái đồng hồ này cũ rồi nên giá của nó đúng sẽ có sự chênh lệch. Cô cứ yên tâm, tôi chắc canh sẽ xử lý mọi chuyện một cách thoả đáng nhất, không để cô thấy phiền thêm tí nào đâu.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhân viên cửa hàng lại khiếp sợ tiếp.
Thứ này cũng quý giá vậy cơ à? Với lại chúng ta mới thu mua đồng hồ từ lúc nào vậy?
Úc Tưởng: “Hai trăm bốn mươi vạn.”
“Được… thỏa thuận hoàn tất!” Quản lí sảng khoái nói.
Hà Vân Trác: “…”
Cái đồng hồ kia cũng từ đâu tới vậy?
Anh ta chưa từng thấy cuộc đàm phán giá cả nào dễ chịu như này đâu đấy, cả cuộc nói chuyện còn không mất tới mười lăm phút? Cửa hàng này bị điên rồi à? Ông chủ của bọn họ không sợ bị lỗ tiền hả?
Sau khi cầm được hợp đồng, cô nhanh chóng chuẩn bị rời đi.
“Chờ một chút, tôi xem xem hợp đồng có… vấn đề gì không đã.” Hà Vân Trác nói xong liền cầm hợp đồng lên xem, xác nhận lại một lần nữa.
Sạch sẽ, điều khoản rõ ràng, quả thật không có cạm bẫy nào cả.
Thế này quá kỳ lạ…
Hà Vân Trác không nghĩ ra.
Nhưng ở bên phía Úc Tưởng thì di động của cô đã rung lên rồi.
Cô cúi đầu nhìn, cừ thật!
“Số dư cuối cùng trong thẻ của bạn được ghi nhận vào ngày 19 tháng 10 lúc 10:43 là 54176640 nhân dân tệ.”
Trực tiếp phát tài tại chỗ?!
Quả thực đúng như người quản lý đã nói, đơn giản và không hề rắc rối chút nào.
Úc Tưởng ký hợp đồng trong sự vui vẻ, sau đó cô giao khuy măng sét và đồng hồ cho đối phương.
Quản lí cũng phấn khởi tự mình tiễn cô ra tận cửa.
Chỉ có nhân viên cửa hàng và Hà Vân Trác là đang hoảng hốt.
Nhân viên cửa hàng không nhịn được hỏi: “Quản lí, chúng ta thật sự buôn bán lời à? Rõ ràng mình có thể thương lượng giá cả mà, sao mình lại phải dùng giá cao hơn giá thị trường để mua vậy ạ?”
Nhưng cô ta biết người phụ nữ kia chắc canh đã buôn bán lời! Kiếm được một khoản tiền cực kỳ lớn!
“Cô thì biết cái gì? Quên mất cuộc điện thoại hai ngày hôm trước rồi à?”
Nhân viên cửa hàng biết.
Cuộc điện thoại kia là do sếp lớn ở bên trên gọi xuống, sếp lớn cỡ nào thì cô ta không biết cụ thể, vì người đó là nhân vật ở quá xa và không phải là người mà cô ta có thể tiếp xúc được.
Nhưng quản lí biết rõ.
Vì ông chủ là người đã yêu cầu anh ta trả lời cuộc gọi.
Đồng thời, đứng chung một chỗ nghe điện thoại còn có quản lí khác của cửa hàng trang sức.
Người đàn ông ở đầu bên kia điện thoại là cậu cả Trữ.
Giọng nói như châu ngọc của cậu cả Trữ chậm rãi truyền đến từ đầu bên kia của điện thoại: “Gần đây có thể sẽ có một người là cô Úc đến các cửa hàng trang sức khác nhau để bán một chiếc khuy măng sét bằng ngọc lục bảo. Đó là đồ của tôi. Tôi không muốn nó bị bán lại với giá quá rẻ, hiểu chưa?”
“Nếu có thể thì tốt nhất là cứ mua thêm một cái đồng hồ meterois từ tay cô Úc này. Tôi mong khi mua nó, giá sẽ càng thấp càng tốt.”
Cậu cả Trữ này, dù có là đồ cũ thì cũng nên bán nó với giá cao chứ không nên bán giá thấp như vậy chứ.
Không thể để mất thân phận của mình được.
Quản lí thầm nói với lòng rằng rằng tôi hiểu rồi!
Mà cái đồng hồ sau khi bán qua tay này, không tính đến một trăm vạn nhiều ra thêm thì chúng ta còn buôn bán lời khoảng hơn sáu mươi vạn nữa đấy…
Dù sao thì giá của cái đồng hồ này cũng không dừng lại ở con số hai trăm bốn mươi vạn! Hơn nữa, nó còn bị ngừng sản xuất từ hai năm trước rồi.
Không lỗ không lỗ.
Còn bên này, sau khi Hà Vân Trác lên xe, anh ta đã im lặng suốt đường đi.
Vì Hà Vân Trác phát hiện, dường như anh ta không thể nào hào phóng được đến vậy, như là tiện tay tặng cho Úc Tưởng một thứ gì đó quý trọng như thế.
Úc Tưởng có những thứ ấy từ đâu vậy?
Hà Vân Trác chưa từng nghĩ tới, có một ngày mình lại phải trả cái giá cao như vậy để theo đuổi một người.
Nửa giờ sau.
Cuối cùng thì xe của bọn họ cũng tới vịnh Bạch Lộc.
Khi Úc Tưởng đến, những nhân viên khác của công ty giám đốc Thẩm đã có mặt ở đây hết rồi.
Chỉ thấy một chiếc du thuyền lớn vô cùng xa hoa đang neo ở bờ biển, trên thuyền ghi: chở được 18 người.
Lúc này có người đi ra từ trong du thuyền.
Chỉ thấy Lăng Sâm Viễn mặc một cái quần đùi màu đen, đeo kính phi công, thân hình cao lớn để lộ ra tám múi cơ trên bụng.
Anh ta đứng trên boong tàu, nhìn Úc Tưởng từ trên cao nhìn xuống, nhỏ giọng nói: “Tiếc quá, không có anh đẹp trai cho cô rồi.”
Giám đốc Thẩm vội vàng ở bên cạnh giải thích: “Bình thường thôi mà, chủ yếu là do số lượng người quá nhiều, du thuyền không thể nhét được hết người vào.”
Sau đó, ánh mắt của Lăng Sâm Viễn và Hà Vân Trác chạm nhau, rồi họ nhanh chóng lạnh lùng rời đi.
Giám đốc Thẩm cảm thấy bầu không khí khá khó xử, anh ta nuốt khan một cái rồi nói: “Chúng ta lên du thuyền trước đi.”
Úc Tưởng đi trước.
Cô thở dài nói: “Thôi bỏ đi, chỉ cần có hai người trông được là được rồi.”
Lăng Sâm Viễn: “…”
Thậm chí anh ta còn không biết được rằng liệu mình có được miễn cưỡng tính là hai người nhìn được hay không.
Dưới ánh mắt khiếp sợ của nhân viên công ty, Úc Tưởng thoải mái đi lên du thuyền và bước lên boong tàu.
Gió thổi tung mái tóc dài của cô.
Úc Tưởng bỗng dưng im lặng: “Sao tôi lại thấy hình như tôi… nhìn thấy Trữ Lễ Hàn nhỉ?”
Chỉ thấy ở một nơi cách chiếc du thuyền này không xa có một cái du thuyền xa hoa khác đang chậm rãi rời xa bờ biển.
Trên du thuyền.
Người đàn ông với thân hình cao ngất, mặc tây trang đi giày da đang cầm chén rượu bằng một tay, trông vô cùng tao nhã, đoan trang. Bên cạnh anh có hai người đàn ông trung niên đang nói gì đó để lấy lòng anh.
Hệ thống trầm mặc một lát, sau đó sửa lại: [Hơn nữa.]
Hệ thống: [Theo như kiểm tra đo lường thì đã phát hiện nhân vật quan trọng trong cốt truyện, Ninh Nhạn.]
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: “Bà chị của nữ chính đang ở trên chiếc du thuyền kia á?”
Hệ thống: [Nếu hệ thống kiểm tra đo lường của tôi không có lỗi thì đúng là vậy.]
Úc Tưởng: “…Được lắm, chỉ còn thiếu một nữ chính nữa thôi là chúng ta có thể chơi được một ván cờ rồi.”
Hệ thống: ?
Đó có phải là trò chơi board game giống như Tuyệt địa Tu La tràng không?