Trong một sự im lặng gần như không thể thở nổi, Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm Úc Tưởng suốt vài giây. 

Bây giờ bác cả nhà họ Úc vẫn chưa xác định được mối quan hệ giữa ba người họ nên không dám tùy tiện xúc phạm mà chỉ có thể giữ thể diện cho hai người họ. Việc không thể tùy ý trách mắng Úc Tưởng khiến ông ta nhịn muốn phát điên lên rồi. 

Vẫn là Quan Kim Mỹ không nhịn được mở miệng nói: “Tưởng Tưởng, không được như vậy…” 

Quan Kim Mỹ còn chưa nói hết câu. 

Trữ Lễ Hàn đã dùng ngón tay giật ra một chiếc khuy măng sét khác, nhưng anh không đưa vào tay Úc Tưởng mà lại giao nó cho thư ký Vương đang đứng bên cạnh. 

Anh thản nhiên nói: “Cầm thứ này đi làm thành một cái vòng cổ rồi đưa tới cho cô Úc đi. Tôi nghĩ cô Úc đây hẳn là không thể sử dụng khuy măng sét trong vest nam được đâu.”

Trữ Lễ Hàn không hề nghi ngờ về việc sau khi thứ này tới tay Úc Tưởng có thể sẽ bị cô bán lại cho người khác mà chẳng hề thương tiếc.

Anh lại đặt tầm mắt của mình xuống người Úc Tưởng một lần nữa. 

Úc Tưởng có một khuôn mặt hiền lành, như thể cô đã trút bỏ được mọi vẻ kiêu ngạo xuất hiện trên đôi lông mày quá mức thanh tú của mình.

Nhưng Trữ Lễ Hàn biết rất rõ. 

Đây chỉ là biểu hiện của sự giả dối thôi.

Thư ký Vương đứng ở đầu bên kia sửng sốt một lúc, sau đó nhanh chóng phục hồi tinh thần và lên tiếng trả lời: “Vâng, cậu cả.” 

Lăng Sâm Viễn không nói câu gì, chỉ nhìn cảnh tượng trước mặt với ánh mắt lạnh lùng. 

Anh ta không chắc canh về việc Úc Tưởng có thật sự thích anh ta hay không. 

Nhưng ít nhất thì anh ta có thể xác định được là Úc Tưởng cũng không hề thích Trữ Lễ Hàn. Mọi chuyện từ đây đã trở nên thú vị hơn rồi.

Tiếng chuông di động đột nhiên vang lên trong phòng bệnh khiến tất cả mọi người sửng sốt một lúc, sau đó mới đi tìm kiếm xem điện thoại di động của ai đang kêu. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Lăng Sâm Viễn khựng lại một chút rồi đứng dậy nói: “Của tôi.” 

Lăng Sâm Viễn không đi ra khỏi phòng bệnh mà đứng ở chỗ này nghe điện thoại. 

“Alo.”

“Bây giờ tôi đang ở đâu ấy à?” 

Lăng Sâm Viễn báo địa chỉ bệnh viện. 

Sau đó cuộc điện thoại này kết thúc.

Phòng bệnh lại trở nên yên tĩnh một cách kỳ lạ, người nhà họ Úc như đang có một ngọn núi lớn đè lên đầu khiến ngay cả thở, họ cũng không dám thở mạnh. 

Trong khoảnh khắc này chỉ còn lại điện thoại di động của Úc Tưởng đang liên tục kêu vang: “Yay ~ xây dựng thành công!” “Yay ~ gà mái của bạn đã đẻ trứng rồi!” 

Giọng điệu của trò chơi rách nát này còn nghe khá là vui vẻ.

Người nhà họ Úc bị đè nén đến mức muốn hộc máu, nhưng họ chỉ có thể âm thầm chửi rủa trong lòng.

Không lâu sau, cuối cùng thì người gọi điện thoại cho Lăng Sâm Viễn cũng đã tới phòng bệnh. 

Người đó đẩy cửa đi vào, sau đó anh ta bị số lượng người xuất hiện trong phòng làm cho giật nảy mình. 

“Chuyện gì thế này...” Người này lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, sau đó tầm mắt anh ta dịch chuyển, thay vì trông thấy Lăng Sâm Viễn thì anh ta lại nhìn thấy Trữ Lễ Hàn đầu tiên. Anh ta sợ tới mức sắc mặt thay đổi ngay tức khắc, còn suýt chút nữa quay người bỏ chạy.

Nhưng anh ta vẫn cố nhịn xuống rồi hơi lắp bắp nói: “Cậu, cậu cả. Cậu cả cũng ở nơi này ạ?” 

Làm sao một người đã từng đi giao thiệp khắp giới kinh doanh như anh ta có thể không nhận ra người kia là ai được? 

Người này chính là thư ký đời sống của giám đốc Trữ, thư ký Lưu đấy. 

Nhưng hình như là thư ký Lưu tới đây để đón Lăng Sâm Viễn, vì anh ta thậm chí còn không biết Trữ Lễ Hàn cũng đang ở trong này. 

Bác cả nhà họ Úc thầm nghĩ. 

Hẳn là nhà họ đã bị cuốn vào cuộc tranh đấu đầy ân oán giữa những gia đình giàu có hàng đầu này rồi.

Lúc này, ít nhiều gì thì bác cả nhà họ Úc cũng thấy hơi bội phục Úc Tưởng. 

Làm sao mà Úc Tưởng có thể nhảy vào đứng giữa hai người này được vậy? 

Trữ Lễ Hàn đứng cạnh giường bệnh chậm rãi vuốt thẳng ống tay áo rồi trầm giọng hỏi: “Không phải ngày hôm qua cha tôi bị bệnh à? Sao thư ký Lưu có thể rời xa ông ấy được vậy?” 

Nhất thời mồ hôi lạnh của thư ký Lưu chảy ròng ròng: “Chủ yếu là… Chủ yếu là cậu Lăng đang ở đây…” 

Anh ta thậm chí còn không thể nói được một câu hoàn chỉnh trong một lúc lâu.

“Không phải bảo là mang theo canh gà tới đây à?” Lăng Sâm Viễn ngắt lời. 

Anh ta thầm nói đồ vô dụng, vừa đối diện với Trữ Lễ Hàn là đã héo rồi, thật sự còn không bằng người đang nằm trên giường là Úc Tưởng. 

“Đúng đúng…” Thư ký Lưu tiếp lời Lăng Sâm Viễn, sau đó anh ta vội vàng đi xuyên qua giữa đám người nhà họ Úc, đi tới trước giường bệnh. 

Về phần sắc mặt của Trữ Lễ Hàn, thư ký Lưu còn không dám liếc mắt nhìn lấy một lần. 

Lăng Sâm Viễn nhận lấy canh gà rồi đặt nó lên trên tủ đầu giường của Úc Tưởng. 

Anh ta gõ nhẹ vào nắp bình giữ nhiệt, sau đó anh ta nhỏ giọng nói: “Cô Úc, từ từ uống nhé.” 

Thư ký Lưu hơi mở to mắt. 

Đây... đây là canh gà do giám đốc Trữ đặc biệt yêu cầu nấu đấy, sao nó lại được đưa cho vị này… Vị này là ai? Cô Úc này là người từ đâu đến?

Người nhà họ Úc thấy thế thì mồ hôi lạnh cũng chảy xuống. 

Lòng thầm nói thứ này có thể uống được thật à?

Thứ này đại biểu cho sự yêu thích khác nhau của người làm cha là giám đốc Trữ đối với con trai hợp pháp và đứa con ngoài giá thú của mình đấy. 

Nhưng đúng lúc này Úc Tưởng lại ngẩng đầu lên nói: “Ừm. Canh này nấu từ gì vậy?” 

Thư ký Lưu nào có chỗ nói chuyện ở đây. 

Anh ta mở miệng đáp sẽ khiến cho cậu cả Trữ tức giận mất. 

Nhưng lúc này Trữ Lễ Hàn cũng mở miệng : “Không nghe thấy cô ấy đang hỏi anh à? Nói chuyện đi.” 

Thư ký Lưu đành phải há mồm nói: “Hình như là một loại canh làm từ gà rừng núi Kiếm Môn, nấu với mấy thứ như nhãn, táo đỏ, vân vân… Không hề béo ngậy mà còn rất thơm…” 

Anh ta càng nói càng run lên.

Chỉ sợ cậu cả Trữ sẽ nhấc hộp sọ của anh ta ngay tại chỗ lên để mang đi nấu canh. 

“… Hành lá cắt nhỏ cũng rất tươi mới, ngoài ra còn có một ít măng chay.” Thư ký Lưu lắp bắp nói xong. 

Người nhà họ Úc đứng một bên cũng có áp lực tâm lý lớn không kém. 

Chỉ có Úc Tưởng…

Trong khi mọi người đang đứng thì cô nằm. Thư ký của giám đốc Trữ còn đang ở đây nói tên các món ăn cho cô nghe như đang phổ biến nguyên liệu trên một chương trình ẩm thực.

Sau cuối, Úc Tưởng đáp một tiếng: “Ừm.” 

Cuối cùng thì thư ký Lưu cũng có thể im miệng.

Thư ký Lưu thở hắt ra một hơi thật mạnh rồi quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn, anh ta muốn hỏi tại sao hai vị này lại xuất hiện ở đây, cô gái đang nằm trên giường bệnh là ai, nhưng anh ta không dám.

Dù vậy, Trữ Lễ Hàn lại là người mở miệng trước. 

“Đúng lúc hôm nay tôi cũng khá là rảnh, không phải anh bảo anh tới đón Lăng Sâm Viễn à? Vậy thì chúng ta cùng đi thăm cha tôi đi.” Trữ Lễ Hàn chậm rãi nói.

Giọng điệu của anh rất đúng mực, không hề để lộ dấu hiệu gì về việc mình có một người cha thiên vị đứa con trai ngoài giá thú. 

Nhưng Thư ký Lưu lại đổ mồ hôi lạnh càng nhiều, hận không thể sống ở đây mãi mãi và tiếp tục báo tên đồ ăn cho “cô Úc” đang nằm trên giường bệnh. 

Trữ Lễ Hàn nói xong liền xoay người rời đi.

Lăng Sâm Viễn đi chậm hơn vài bước, nhưng không lâu sau anh ta cũng đã đi ra khỏi phòng bệnh. 

Đương nhiên là thư ký Lưu cũng không thể nào tiếp tục ở lại nơi đây nữa, anh ta chỉ có thể vội vàng quay người đuổi theo hai cậu chủ nhà kia. 

Bọn họ vừa đi.

Trong phòng bệnh nhất thời như trút được gánh nặng, khi người nhà họ Úc hoàn hồn lại và thả lỏng ra thì mới phát hiện sau lưng đã ướt đẫm mồ hôi. 

Lúc này hệ thống mới cảm thấy có gì đó không đúng.

Hệ thống: [Cô đang suy nghĩ cái gì vậy? Sao lại không nói gì thế?]

Hệ thống: [Cô nhìn thấy cảnh tượng này nên thấy sợ rồi à? Nếu những người có xuất thân như bọn họ chính thức đối đầu với nhau thì mới là chuyện thật sự đáng sợ.]

Úc Tưởng: Tôi đang nghĩ là tiếc quá, thế mà Lăng Sâm Viễn lại không phải người đeo mỗi tay một cái đồng hồ. 

Hệ thống: ?

“Nghĩ lại thì…” Cuối cùng thì Quan Kim Mỹ cũng không nhịn được mà ôm Úc Tưởng vào lòng: “Con không sao là tốt rồi, là tốt rồi…” 

Bác cả nhà họ Úc ngắt lời với vẻ mặt phức tạp: “Mối quan hệ giữa cháu và cậu cả Trữ và Lăng Sâm Viễn là như nào thế hả?” 

Úc Tưởng dựa vào vai Quan Kim Mỹ rồi ngáp dài một cái. 

Bác cả nhà họ Úc thấy thái độ lười nhác của cô thì định tức giận nhưng rồi lại nhịn xuống: “Bác nói cho cháu biết, bác không quan tâm cháu trèo được lên người bọn họ bằng cách nào. Tốt nhất là cháu hãy thông minh lên chút, đừng có dây dưa lằng nhằng giữa hai anh em nhà họ Trữ. Mối quan hệ giữa họ rất căng thẳng, chỉ cần cháu làm sai một điều là sẽ làm hỏng hết thảy, đến lúc đó có khi còn có thể làm hại cả nhà họ Úc cùng nhau xong đời.” 

Úc Trung: “Chị ta nào có năng lực lớn như vậy? Cậu cả Trữ là người có tiền có thế, có khi người ta chỉ thấy mới lạ nhất thời thôi, có khi vừa bước ra khỏi cửa lớn là người ta đã không muốn gặp lại chị ta rồi ấy chứ.” 

Bác cả nhà họ Úc quay đầu lại trừng mắt nhìn cậu ta một cái.

Nhưng Úc Trung nói cũng không sai…

Bác cả nhà họ Úc: “Cũng như hôm nay, sao cháu có thể xin khuy măng sét bằng đá quý của cậu cả Trữ như vậy hả? Với lại cháu cũng biết rõ thứ này rất quý giá mà…” 

“Đúng đấy, đúng đấy. Ngay cả cảm kích cũng không có.” Úc Trung vội bổ sung. 

Thế hệ nhà giàu thứ hai của trường bọn họ mua tặng bạn gái một chiếc vòng tay Pandora, người ta còn phải trao lại một nụ hôn đấy. Trong khi đó Úc Tưởng chẳng cần làm gì, chỉ nằm trên giường thôi mà đã thu được “quà thăm bệnh” quý trọng đến vậy rồi. 

Úc Thành Tân - cha của Úc Tưởng nhịn không được cất tiếng nói: “Anh cả, có chuyện gì thì về sau nói là được mà…” 

Chú ba nhà họ Úc cau mày lại, căn bản là không thèm để ý đến Úc Thành Tân. 

Chú ba nhà họ Úc: “Đây không phải sẽ làm cho nhà người ta chế giễu nhà mình à? Họ sẽ nghĩ là nhà mình yêu tiền, yêu đến mức phải chạy theo tiền đấy?” 

Úc Tưởng ngẩng đầu: “Các người không thích tiền của nhà họ Trữ à?” 

Đương nhiên là thích rồi, chỉ là không thể nói ra thôi.

Người nhà họ Úc thầm nghĩ.

Úc Tưởng nhẹ nhàng thở dài: “Aì, vốn dĩ tôi đang định nói, tôi có nhiều tiền như vậy thì nên xài như thế nào cho hết đây? Xem ra chỉ có mỗi mình tôi là yêu tiền nhà bọn họ thôi. Thế thì tôi đây cũng không cần phải chia phần cho người trong nhà nữa.” 

Trước mắt người nhà họ Úc tối sầm lại.

Bọn họ trừng lớn mắt, nhếch miệng. Nhưng lời nói đã lên đến cổ họng khiến họ muốn nuốt cũng không được mà nhổ ra cũng không xong. 

“Thôi thì để tôi tự mình gánh lấy những món quà đắt tiền và sự khinh thường của bọn họ đi vậy.” Úc Tưởng nói xong thì bắt đầu làm trò trước mặt bọn họ, cô chậm rãi cất chiếc đồng hồ và viên ngọc lục bảo trước mặt họ đi.

Người nhà họ Úc lại cảm thấy lồng ngực thắt lại, choáng váng đến mức đứng cũng không vững.

Rõ ràng hôm nay họ đến là để khởi binh vấn tội Úc Tưởng mà, sao cuối cùng lại biến thành tình cảnh như thế này? 

Còn ở bên kia, Trữ Lễ Hàn đang chậm rãi đi đến đại sảnh.

“Cậu cả Trữ, xin hãy chờ một chút.” Y tá cầm một chồng giấy báo cáo khổ A4 đưa đến trước mặt anh: “Kết quả báo cáo xét nghiệm mà anh yêu cầu lúc trước đã có rồi.” 

Trữ Lễ Hàn đưa tay nhận lấy và mở ra.

Dòng đầu tiên của bản kết quả báo cáo xét nghiệm viết là: âm tính.

Âm tính có nghĩa là không mang thai.

Dù về mặt lý trí, Trữ Lễ Hàn đã hiểu rất rõ, nhưng giờ mới qua ít ngày, dù cho có hay không thì cũng không thể kiểm tra ra nhanh như vậy được. 

Nhưng lúc đưa Úc Tưởng đến bệnh viện, anh vẫn nhân tiện bảo người ta kiểm tra một chút. 

Trữ Lễ Hàn đưa bản báo cáo kia cho thư ký Vương: “Tiêu hủy nó đi.” 

Thư ký Vương đang định trả lời.

Trữ Lễ Hàn chợt khựng lại rồi sửa lời: “Thôi, cậu nhờ người mang thứ này đến chỗ Úc Tưởng đi. Cô ấy có muốn đưa chuyện này lên mạng để làm rõ mọi chuyện hay không là việc của cô ấy.”

Thư ký Vương gật đầu, trả lại bản báo cáo cho y tá đang đứng bên cạnh rồi bảo cô ấy chuyển nó cho Úc Tưởng. 

Lúc này Thư ký Lưu mới chạy chậm tới nơi. 

Lăng Sâm Viễn đi xa đằng sau, anh ta và Trữ Lễ Hàn liếc mắt nhìn nhau một cái, họ đều nhìn thấy sự lạnh lùng trong mắt đối phương. 

“Đi thôi.” Trữ Lễ Hàn nói.

Thư ký Lưu khó khăn gật nhẹ đầu.

Anh ta nhìn vào bóng dáng cao lớn đang đi đằng trước của Trữ Lễ Hàn. 

Người khác đều nghĩ đến cái danh “cậu cả” của Trữ Lễ Hàn đầu tiên, trên anh còn có một giám đốc Trữ. Là con trai thì vẫn phải nghe theo lời của cha. Nhưng thư ký Lưu hiểu rất rõ, bắt đầu từ vài năm trước… mọi chuyện đã thay đổi rồi. 

Ở phía phòng bệnh. 

Y tá vừa giao báo cáo cho Úc Tưởng xong thì đã có vài người tiến vào, tất cả đều đội mũ trắng. 

Họ bày biện bàn ăn ngay ngắn trong phòng bệnh, sau đó lấy hết món này đến món khác từ cái hộp giữ nhiệt cổ rồi đặt chúng nằm ngay ngắn trước mặt Úc Tưởng. 

“Cậu cả Trữ nói cô Úc phải cân đối về mặt dinh dưỡng thì mới có thể đạt được ý nghĩ trong lòng.” Người đứng đầu cười cười rồi bình tĩnh bưng bát canh gà đang đặt trên tủ đầu giường lên, ném “bịch” một cái vào thùng rác. 

Người nhà họ Úc giật giật môi, nhưng họ không thốt ra được lời nào.

Dưới sự ảnh hưởng của ngày hôm nay, họ gần như đã mất đi năng lực tự hỏi và biểu đạt. 

Nhóm người giao đồ ăn đến rồi đi vô cùng nhanh chóng.

Trước khi đi, bọn họ còn tri kỷ mà để lại một tấm danh thiếp cho Úc Tưởng.

Người nhà họ Úc cúi đầu nhìn lướt qua liền trông thấy mấy chữ lớn “Đồ ăn đặt riêng của bếp Hoàn Đình”. 

Không hề nghi ngờ.

Đồ ăn đặt riêng của nhà hàng này khá là đắt đỏ. 

Sắc mặt của bác cả nhà họ Úc biến đổi, suy đi nghĩ lại, cuối cùng mới nói: “Được rồi, đừng đứng mãi ở đây quấy rầy Úc Tưởng nghỉ ngơi, đi về trước đi. Thằng hai nói đúng lắm, người một nhà chúng ta có gì cần nói thì về sau đóng cửa lại rồi từ từ nói cũng được.” 

Một số người của nhà họ Úc đồng ý với ý kiến này, một số khác thì không. 

Nhưng bác cả nhà họ Úc là trụ cột của nhà họ Úc, ông ta đã lên tiếng thì những người khác đương nhiên là không có tư cách chối từ. 

Một giờ trước, nơi đây còn chật cứng người, chẳng mấy chốc đã biến thành không gian trống vắng. 

Hệ thống thảo luận với Úc Tưởng vẫn còn đang bối rối: [Cô lấy của Trữ Lễ Hàn hai viên bảo thạch mà anh ta không tức giận à? Còn sai người đến đưa đồ ăn cho cô nữa chứ? Bên trong sẽ không hạ độc đâu nhỉ?] 

Úc Tưởng: ?

Úc Tưởng: Ngươi đừng có mà nghĩ xấu về chồng ta như vậy. 

Hệ thống: ? ?

Hệ thống: [Đây là chồng của cô á?]

Hồi trước cô cũng có nghĩ như vậy đâu. 

Úc Tưởng: Anh ấy đẹp trai và giàu có, tính tình tốt, sống đẹp, không dan díu với ai, còn có thể giữ thể diện giúp tôi, tôi cảm thấy được lắm đấy. 

Hệ thống: ? ? ?

Nhân vật phản diện lớn nhất lạnh lùng vô tình đúng là không dính dáng đến ai thật. 

Hệ thống bình tĩnh lại một chút rồi thử phân tích với Úc Tưởng: [Tôi vẫn thấy không phù hợp, anh ta là nhân vật phản diện bự nhất đấy, tính tình của anh ta… tốt như thế thật à?] 

Úc Tưởng vừa mời cha mẹ cùng nhau ngồi ăn cơm vừa nói chuyện phiếm với hệ thống: có ba khả năng. Một là anh ấy sợ tôi thật sự có thai; hai là mối quan hệ giữa anh ấy và Lăng Sâm Viễn đã đến mức như nước với lửa, tôi chỉ cần bắt đại một người cũng có thể khiến họ chiến đấu với nhau; ba là anh ấy bị mắc hội chứng sợ bẩn. 

Hệ thống: [Sợ bẩn?]

Úc Tưởng: Anh ấy ưa sạch sẽ đến mức không có một chút quan hệ với bất kỳ người nào, cũng không thể chấp nhận đến những lời đề nghị dù là nhỏ nhất của Lăng Sâm Viễn. Ôi trời, đây là một căn bệnh chung của những ông giám đốc quyền cao chức trọng và đầy quyền lực đấy. 

Hệ thống: […] 

Là tại tôi khuyết thiếu kiến thức.

Chớp mắt một cái, trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại cảnh tượng Úc Tưởng và cha mẹ vui vẻ hoà thuận ăn cơm. 

Úc Tưởng trò chuyện câu được câu không với bọn họ, gần như đã lấy được một ít tin tức từ trong miệng của bọn họ. 

Hóa ra có khả năng cực lớn là những người có năng lực nhất trong nhà họ Úc chính là cha mẹ ruột của nguyên thân. 

Hàng năm họ phải đi công tác ở bên ngoài, đàm phán làm ăn và điều hành công việc kinh doanh của nhà họ Úc. 

Đừng nói đến chuyện trở về với con gái, ngay cả vợ chồng hai người họ có khi còn không thấy được mặt nhau. 

Thế tại sao bọn họ lại không được làm chủ nhà họ Úc thế? 

Bởi vì trên họ còn có ông bà nhà họ Úc. 

Hai ông bà già này, à không, hai người cao tuổi này giao toàn bộ quyền hạn cho một mình anh cả nhà họ Úc. 

Đây lại là tại sao nữa thế? 

Bởi vì anh cả nhà họ Úc là đứa con đầu lòng. 

Thế tại sao chú ba, chú tư nhà họ Úc đều có địa vị cao hơn cặp vợ chồng Úc Thành Tân vậy?

Bởi vì bọn họ đều có con trai. 

Úc Tưởng : “…” 

Cô có một câu chửi tục mà cô không biết có nên nói hay không.   

Ai không biết còn tưởng là cô đã xuyên không về thời nhà Thanh luôn rồi đấy. 

“Mẹ và cha con thấy là con cũng đã đến tuổi rồi, chẳng đến mấy năm nữa cũng sẽ kết hôn. Đây là chuyện lớn đời người, không thể xảy ra sai lầm được. Cha mẹ không yên lòng, rõ ràng chúng ta nên nói rõ với ông bà nội con một tiếng trước rồi về trụ sở làm việc thôi.” Quan Kim Mỹ mở miệng nói.

Úc Tưởng: “Được ạ.” 

Cô nhớ lại nội dung của cốt truyện ban đầu. 

Vai trò bia đỡ đạn thực sự quá tầm thường. 

Trong nguyên tác chỉ đề cập ngắn gọn về việc cô có một cặp cha mẹ không thể xử lý tốt mọi chuyện, cuối cùng bị nam chính diệt sạch. 

Úc Thành Tân ngập ngừng đặt câu hỏi: “Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn… bọn họ là bạn trai của con à?” 

Úc Tưởng từ chối vô cùng đơn giản và gọn gàng: “Không phải ạ.”

Úc Thành Tân nhẹ nhàng thở ra: “Vậy là tốt rồi… Người có xuất thân như bọn họ, cha cũng không phải bảo không tốt mà chỉ là không phù hợp thôi. Hơn nữa, chắc canh là nhà bọn họ có rất nhiều quy củ… hơn nhà họ Úc chúng ta nhiều lắm. Như thế khổ lắm con ạ.”

Úc Tưởng gật đầu.

Úc Tưởng không ngờ cặp cha mẹ này lại dễ nói chuyện đến vậy, vẻ mệt mỏi trên mặt cũng giảm đi ba phần. 

Cả hai còn lặng lẽ nhìn chằm chằm Úc Tưởng một cách cẩn thận, thầm nhủ, dường như cô con gái của họ đang vô tình lớn lên ở một nơi nào đó mà họ chẳng thể nhìn thấy…

Úc Tưởng tự hỏi liệu họ có đang đánh giá mình không. 

Cô cũng ngoan ngoãn để cho bọn họ nhìn. 

Úc Tưởng liếm liếm môi, nói với hệ thống: Có lẽ điều thú vị duy nhất ở thế giới này chính là nó có thể cho tôi trải nghiệm cảm giác của việc vẫn có cha mẹ sau khi trưởng thành. 

Hiếm khi cô tỏ ra đứng đắn như vậy, thoáng chốc đã khiến hệ thống không lĩnh hội nổi, phải mất một lúc lâu sau nó cũng không nghẹn ra được chữ nào. 

Úc Tưởng nằm viện đến ngày thứ tư thì được xuất viện cùng với cha mẹ. 

Úc Tưởng đã trở lại!

Người còn chưa vào cửa mà nhà họ Úc đã bắt đầu bận rộn rồi. Nào là bày biện đĩa trái cây, nào là thay ga trải mới cho cái giường trong phòng Úc Tưởng, lắp máy làm mát không khí, máy tạo độ ẩm, còn lắp cả máy lọc không khí… 

Thậm chí bác cả, chú ba và chú tư nhà họ Úc đều từ công ty về sớm.

Rất thái quá.

Cô chị họ thứ hai âm thầm tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi.

Chuyện Úc Tưởng mang thai vẫn chưa có kết quả rõ ràng. Người bạn trai là tội phạm giết người cũng chưa tìm ra được đâu. 

Nhưng người trong nhà lại trưng ra dáng vẻ phải nâng Úc Tưởng lên cao. 

Bọn họ điên rồi à?

Những người nhà họ Úc đến bệnh viện ngày hôm đó không muốn người khác biết về chuyện của Trữ Lễ Hàn và Lăng Sâm Viễn vì họ sợ bị người khác nhìn ra ý định bám vào nhà họ Trữ của họ. Chẳng may đến lúc đó lại chọc giận người nhà họ Trữ thì không được tốt lành gì lắm. 

Thế nên sau khi bọn họ về nhà, bác cả nhà họ Úc đã nhiều lần ra lệnh cho họ rằng họ không được nhắc đến chuyện đó với bất kỳ ai. 

Cô chị họ thứ hai cũng là người bị giấu kín.

“Cô tư thích ăn món gì ạ?” Giọng nói của người giúp việc vang lên từ đằng kia. 

Cô chị họ thứ hai nghe xong thì cảm thấy đúng là chẳng còn gì để nói.

Người đã ở chỗ này hơn hai mươi năm rồi mà còn không biết người ta thích ăn gì, giờ còn đột nhiên tới hỏi làm gì? 

Bác cả nhà họ Úc đứng bên kia bị hỏi thì chỉ biết xấu hổ cười cười, đáp: “Thôi làm món gì cũng được.” 

Bởi vì không ai biết Úc Tưởng thích ăn món gì cả. 

Bên này bận việc ngất trời. 

Còn bên phía Úc Tưởng, người chưa tới đã có một chiếc xe khác đậu bên ngoài cửa lớn nhà họ Úc. 

Nữ giúp việc háo hức bước lên mở cửa thì nhìn thấy người tới.

“Cậu… cậu Hà?” Nữ giúp việc lắp bắp nói. 

Hà Vân Trác gật nhẹ đầu. 

Trông anh ta có vẻ hơi hốc hác, nhưng vì vẻ ngoài đẹp trai nên trông cũng không ảnh hưởng mấy. Ngược lại nhìn giống kiểu trai đẹp suy sụp tinh thần. 

Anh ta hỏi: “Úc Tưởng có ở đây không?” 

Hai ngày gần đây anh ta không thể liên lạc được với Úc Tưởng. 

Hà Vân Trác đoán có thể là do đồn đoán trên mạng đã tạo nên ảnh hưởng nhất định với Úc Tưởng, từ đó khiến cô phải trốn tránh. 

Ba phút sau, Hà Vân Trác mới được mời vào trong. 

Chỉ là hôm nay nhà họ Úc có chút kì lạ, họ không còn nhiệt tình như trước đây nữa. Thậm chí khi họ nhìn mình, Hà Vân Trác cảm thấy họ như đang nhìn một củ khoai lang nóng phỏng tay.

Bác cả nhà họ Úc đang rầu rĩ ở trên lầu: “Chẳng lẽ cậu ta chưa xem bài đăng trên mạng à? Sao giờ cậu ta còn ở đây?” 

“Cậu cả Trữ và Lăng Sâm Viễn đều là hai đối thủ nặng ký, giờ còn thêm một cậu nhà họ Hà này nữa, thuyền không bị lật thì cũng nghiêng ngả mất thôi! Nếu chuyện này truyền ra thì người ngoài sẽ nói nhà ta như thế nào? Một cô con gái mà bán cho tận mấy nhà? Không cần mặt mũi nữa à?” Người con thứ tư của nhà họ Úc tiếp lời. 

Bác cả nhà họ Úc: “…” Không cần phải tự mắng mình như vậy trước đâu.

Hà Vân Trác ở dưới lầu đã âm thầm nhíu mày lại rồi.

Chẳng lẽ Lăng Sâm Viễn đã tung cành ô - liu về phía nhà họ Úc rồi? 

Hà Vân Trác nâng tay lên ấn ấn huyệt thái dương.

Anh ta sẽ làm cho nhà họ Úc biết đến cùng thì ai mới là lựa chọn hoàn hảo nhất. 

Đúng lúc này, ngoài cửa truyền đến giọng nói hào hứng phấn chấn của nữ giúp việc: “Về rồi về rồi!”  

Úc Tưởng đi vào cửa trong tình cảnh bị người bao vây. 

Khi cô liếc mắt nhìn thấy Hà Vân Trác đang ngồi trên sô pha, cô còn tưởng là mình nhìn nhầm. 

Hà Vân Trác đứng lên, chậm rãi đi về phía cô. 

Anh ta nói: “Tôi đến rồi đây.” 

Ai không biết còn tưởng là người tình si đã đến giải cứu cô gái mình yêu đang bị giam trong nhà đấy. 

Úc Tưởng: ?

Cô nghĩ: Tôi cũng có mời anh đến đâu? 

Cha mẹ của Úc Tưởng đang đi đằng sau cũng ngẩn ngơ. 

Lòng thầm nghĩ người đàn ông này là ai vậy? 

Hà Vân Trác: “Ngày đó tôi đã đợi cô ở quán cà phê rất lâu…” 

Úc Tưởng: À nhớ rồi, suýt nữa thì quên mất đấy!

Hệ thống: [Cô chỉ lo chơi bời với Trữ Lễ Hàn thôi đúng không? Tôi nói cô nghe, nam phụ này cũng là loại thù lâu nhớ dai đấy. Tính cách cũng là kiểu cố chấp hẹp…] 

Hà Vân Trác lại hỏi: “Người nói chuyện với cô ở cầu thang là ai thế? Tôi không ngờ là cô vừa đi với anh ta xong thì đã không hề quay lại nữa.” 

Thật sự thì Hà Vân Trác cũng không muốn biết người đó là ai.

Anh ta chỉ muốn nhân cơ hội này để khơi dậy một chút cảm giác áy náy trong lòng Úc Tưởng thôi, thế thì mới tiện cho anh ta nói lời tiếp theo. 

Úc Tưởng: “Tội phạm giết người đấy.” 

Hà Vân Trác: ?

Úc Tưởng: “Thật ra thì tôi không đến quán cà phê là vì tốt cho anh thôi, tôi sợ anh sẽ bị người ta bắt ngay tại chỗ. Nếu không thì bây giờ tôi đã nhanh chóng đến đánh cho anh một cái, sau đó bỏ chạy được thì đã chạy luôn rồi. Tôi thấy Ê-ti-ô-pi-a cũng là một chốn không tồi đâu ý.” 

Hà Vân Trác : “…” 

Được rồi.

Úc Tưởng không những không thấy áy náy chút nào, thậm chí cô còn nói là vì muốn “tốt” cho anh ta?

Cảnh tượng mong đợi không xuất hiện, Hà Vân Trác đành phải bỏ qua bước này mà nói: “Tôi đã thuê vệ sĩ rồi.” 

Úc Tưởng: ?

Hà Vân Trác: “Tôi thuê tận mười người.” 

Úc Tưởng: ???

Anh ta còn dẫn theo bên người nhiều vệ sĩ hơn cả Trữ Lễ Hàn nữa đấy! 

Đúng là y như lời hệ thống nói. 

Cái người tên Hà Vân Trác này cố chấp thật sự.

Anh ta phải có được thứ mà mình không chiếm được, cho dù nó đang ở trong tay người khác thì anh ta vẫn muốn có nó. Đặc biệt là tình yêu mà anh ta không thể có được với Ninh Nhạn khiến sự cố chấp của anh ta càng nặng thêm. 

Anh ta không nỡ làm tổn thương Ninh Nhạn. 

Nhưng với người khác thì anh ta nỡ. 

Hà Vân Trác lấy điện thoại di động ra, chuyển sang một trang: “Muốn nhìn thử không? Dáng vẻ công khai xin lỗi của người đã đăng tin lên ấy. Chuyện này tôi đã xử lý ổn thỏa hết rồi, không còn ai dám thảo luận về nó nữa đâu. À, còn cả Tương Hi, chính là cái cô gái có tên Hi Hi Tử ấy. Phòng phát sóng trực tiếp của cô ta bị sập rồi,  mọi thu nhập đều bị cắt đứt. Chỉ cần cô gật đầu, scandal thu tiền từ người hâm mộ của cô ta sẽ nhanh chóng bùng nổ trên mạng Internet…” 

Úc Tưởng: “…” 

Úc Tưởng: Được đấy, quả là tổng tài bá đạo. 

Bác cả nhà họ Úc ở trên tầng hỏi: “Bọn họ đang nói chuyện gì thế?” 

Chú tư nhà họ Úc có đôi tai cực thính đáp: “Cậu Hà đã ra tay xử lý… cái cô Hi Hi Tử đang nổi tiếng trên mạng.” 

Bác cả nhà họ Úc im lặng một lát rồi hỏi với giọng điệu vô cùng ngờ vực: “Thế này có nghĩa là… Hà Vân Trác cũng vừa mắt Úc Tưởng à?” 

Chú tư nhà họ Úc: “… Hình như là đúng rồi đấy.” 

Dưới lầu, Hà Vân Trác cười cười nói: “Không phải bọn họ nghi ngờ cô đang giả bệnh à? Có vẻ nhà họ Úc cũng biết chuyện này quá mất mặt nên mới không có ý định đứng ra nói thay cho cô. Cô cũng không lấy được giải thưởng tại lễ trao giải ngày hôm đó đúng không? Không sao, tôi sẽ tổ chức một sự kiện và trao giải thưởng cho một mình cô. Đến lúc đó tôi lại mời thêm hai đến ba người là nhà giàu đời thứ hai tới tham dự nữa. Sau khi sự kiện kết thúc, chúng ta sẽ cùng nhau ăn một bữa cơm và chụp vài ba tấm ảnh… cái gì cần sáng tỏ sẽ sáng tỏ thôi.” 

Hệ thống nóng nảy.

Không hổ là nam phụ si tình, nghe xong đến tôi còn thấy động lòng. 

Chỉ là… 

Hệ thống: [Cô tuyệt đối đừng có rung động đấy nhé!]

Úc Tưởng: “Mặc dù tôi rất cảm động với tất cả những gì cậu Hà đây đã làm, nhưng mà...” 

Bây giờ Hà Vân Trác đã sắp ptsd* vì từ “nhưng mà” rồi. 

*Ptsd: Rối loạn căng thẳng sau sang chấn (PTSD)

Vừa nghe thấy hai từ đầy lưỡng tự này là tinh thần của anh ta đã căng thẳng theo bản năng. 

Mang thai cũng là cô nói, mang thai đứa bé của tội phạm giết người cũng là cô nói. 

Còn cái gì đáng để cô dao động nữa? 

Úc Tưởng chân thành đặt câu hỏi: “Nếu tôi yêu đương với cậu Hà, suy nghĩ cho an nguy của cậu Hà thì mười người vệ sĩ kia có cùng ngủ với chúng ta không?” 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play