Suy nghĩ đầu tiên hiện hữu trong đầu khi Úc Tưởng mở mắt ra là...
Ôi, chóng mặt quá!
Một bàn tay chợt vươn đến. Bàn tay ấy như nhung như lụa, trắng tựa ngọc thạch. Úc Tưởng rũ mắt nhìn thì thoáng thấy từng đường gân xanh nhạt trên làn da mỏng ấy.
Lúc này, những ngón tay nhẹ nhàng móc qua chiếc nơ bướm trên cổ áo Úc Tưởng, cứ thế kéo mạnh khiến nó siết mỗi lúc mỗi chặt, siết đến mức cô không tài nào thở nổi.
Úc Tưởng: "Khụ khụ..."
Bàn tay ấy dùng sức nhiều đến mức cô còn nhìn thấy rõ từng đường gân xanh lộ rõ trên mu bàn tay.
Không còn gì để nghi ngờ nữa, đây chắc chắn là tay đàn ông, thậm chí còn là một người rất mạnh.
....Thế thì lại có chuyện rồi.
Sao lại có một tên đàn ông nằm trên giường của cô thế này???
Úc Tưởng đây là FA đấy!
"Tỉnh rồi à?" Giọng nói của người đàn ông vang lên từ trên đầu cô. Giọng nói lạnh lùng ấy hoà lẫn với chút âm điệu của tiếng ngọc.
Úc Tưởng phải rất khó khăn mới có thể ngừng cơn chếnh choáng nặng nề từ trong não, rồi mới chật vật vươn thẳng chiếc cổ cứng còng của mình.
"Buông ra." Cô khẽ nói.
Nhưng chính giọng nói của mình đã khiến cô phải giật thót.
Đúng, đây chắc chắn là giọng nói của Úc Tưởng, nhưng lại khàn như sắp chết. Như thể cô vừa nốc một hơi hết nồi lẩu, hay tu hết cả bình rượu đắng, cuối cùng còn chén sạch cả bát kem.
Chợt Úc Tưởng nghe thấy một tiếng cười chế giễu rất rõ từ phía trên.
Và bàn tay kia cũng thả lỏng dần.
Cô ngã về phía sau. Chiếc giường mềm mại có hơi rung chuyển, dù không thấy đau nhưng thấy khờ.
Úc Tưởng giơ tay lên, bàn tay mềm mại ấy nhẹ nhàng nới lỏng cổ áo, giờ cô mới thấy dễ thở hơn khi nãy rất nhiều. Thậm chí còn ngửi thấy được mùi gỗ mun quyện với hương trà thoang thoảng trong không khí.
"Giờ có thấy sợ không?" Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông kia lại vang lên lần nữa.
Giờ Úc Tưởng mới chịu ngẩng đầu và ngước mắt nhìn.
Ánh đèn mờ ảo chiếu xuống như bao bọc lấy người đàn ông đang ngồi cạnh cô. Chưa kịp định hình thì vẻ ngoài cao quý và tuấn tú của đối phương đã ập thẳng vào mắt cô.
Người nọ như vừa ngâm mình xong, đầu tóc ướt đẫm, trên trán lấm tấm vài sợi tóc rối như tô điểm cho đôi lông mày ước sũng kia thêm phần đẹp trai và sắc sảo.
Anh ta có đôi mắt màu nâu sẫm, trên tròng mắt trắng dã kia lại có một nốt ruồi đỏ như thể vừa có vết mực vô tình bắn vào. Nhìn chung, có vẻ như đây là một người đàn ông cao quý. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Khác với mái tóc rối mù và hoang dã kia, từ cổ xuống chân anh ta đều ăn vận rất kín đáo. Bộ vest sọc xám khói ôm sát cơ thể một cách hoàn hảo, tôn lên bờ vai rộng và đôi chân dài. Phối thêm chiếc cà vạt đen với khuy măng sét màu bạc. Thậm chí còn thấy yết hầu đang lấp ló nhô ra nơi cổ.
Mà nơi túi áo trước ngực còn có một chiếc khăn tay.
Chẳng khác nào một lão già cổ hủ khổ hạnh.
Úc Tưởng không biết nhiều về mấy hãng thời trang xa xỉ, nhưng vẫn có thể phân biệt được đại khái rằng những thứ khoác lên người đàn ông này đều là hàng chất lượng cao.
Thế nên...
Là ai đã tốt bụng đến mức dẫn một tên đàn ông đẹp trai, body chuẩn lên thẳng giường của cô thế này?
Mà chuyện này có phải chuyện mà làm xong là có thể phủi mông rời đi không?
Úc Tưởng lẩm bẩm trong đầu.
Nhưng không ngờ có thứ gì đó trong đầu đã lên tiếng trả lời cho cô:
[Tôi đấy]
Âm thanh máy móc vang lên rõ mồn một từ trong đại não của cô.
Úc Tưởng: ?
Úc Tưởng: ???
Cái quái gì thế?
Âm thanh ấy cũng tự giới thiệu rất ngắn gọn: [Tôi là quản trị viên 034211 của ISBN, nhân loại thường gọi tôi là - Hệ thống. Tôi chịu trách nhiệm trong việc quản lý toàn bộ tuyến cốt truyện cho cô trong thế giới này]
Nó vẫn tiếp tục nói bằng giọng lạnh băng: [Cô xuyên vào quyển "Không thể trốn khỏi tình yêu của tổng tài độc ác". Cô tên Úc Tưởng, hai mươi bốn tuổi, đóng vai trò quan trọng là bia đỡ đạn trong cuốn sách này]
Bia đỡ đạn mà cũng "quan trọng" sao?
Nói điều vô nghĩa như thế mà không thấy tự nhục nhã với lương tâm à?
Úc Tưởng phỉ nhổ một cách vô cảm.
[Không nhục]
[Cô là công cụ quan trọng trong việc thúc đẩy tuyến tình cảm giữa nam chính và nữ chính. Mỗi khi nữ chính bị chị gái tính kế hãm hại thì người chịu xui xẻo sẽ là cô. Nếu không có cô, nữ chính sẽ mất một chân, một mắt, mất đi sự trong trắng và bị tra tấn hết lần này đến lần khác...]
Úc Tưởng:?
Hình như cô đã từng đọc quyển sách này rồi!
Lúc nhỏ từng bấm vào link quảng cáo, vừa đọc vừa ngồi móc ngón chân.
Mà đây là kiểu truyện theo motip tổng tài máu chó của thời xa lắc.
Nữ chính thuần khiết trải qua bao trắc trở, cuối cùng cũng về bên vòng tay của nam chính độc ác.
Hóa ra hơn một nửa đau khổ mà nữ chính phải chịu đều đã chuyển sang hết cho cô đó à? Mà sao không chuyển cho một bia đỡ đạn mà phải chuyển cho một người thật, có tên họ đàng hoàng!
Úc Tưởng: Tôi không làm được không?
[Không được, nếu cô không làm thì linh hồn cô sẽ bị đưa về thế giới ban đầu, chính là thế giới bên kia, cũng có nghĩa là cô sẽ chết ngay tức khắc]
Úc Tưởng ngồi ngẫm lại cốt truyện một cách cẩn thận.
Nếu cô nhớ không lầm thì cô gái làm bia đỡ đạn này trùng tên trùng họ với cô, vì không cam tâm khi phải trở thành trò hề nên lúc nào cũng phải chịu khổ thay nữ chính, cuối cùng hắc hóa và tranh đấu với nữ chính rồi bị nam chính hãm hại đến chết.
Úc Tưởng: Tôi bắt buộc phải đóng vai theo đúng cốt truyện này sao?
[Đúng]
Úc Tưởng:???. Mệt, muốn làm gì thì tùy.
Rồi cũng lên bàn thờ thôi.
Hệ thống cũng không tức giận vì sự tiêu cực và lười biếng của cô mà chỉ nhắc nhở với giọng điệu lạnh như gió mùa thu:
[Bây giờ cô đang ngồi trên giường của Trữ Lễ Hàn.]
Úc Tưởng chợt thấy minh mẫn.
Trữ Lễ Hàn!
Cái tên này...
Chẳng phải là nam chính, vai phản diện lớn nhất của bộ truyện sao?
Người đàn ông mà tác giả đã tốn không biết bao nhiêu là giấy bút chỉ để miêu tả rằng anh cao quý và điển trai đến nhường nào.
Nhưng rồi lại vạch trần bộ mặt thật của anh từ những chương sau, giúp người đọc thấy rõ đằng sau vẻ ngoài cấm dục và hiền lành ấy lại là một con quỷ độc ác, lòng dạ khó lường, từ đó tạo ra một cú plot twist kinh điển(*). ( truyện trên app T𝕪T )
(*)Nó là một thủ pháp phổ biến trong cách kể chuyện nhằm giữ sự quan tâm của một đối tượng khán giả, thường gây ngạc nhiên cho họ với một sự tiết lộ thông tin.
Cô không biết liệu mọi thứ có bị đảo lộn hay không.
Nhưng tên đàn ông này thật sự rất tàn nhẫn.
"Ai cử cô đến đây?" Giọng nói của anh lại vang lên lần nữa.
Mà âm thanh của hệ thống trong đầu Úc Tưởng cũng im bặt không thấy tăm hơi, chắc chỉ muốn ra oai phủ đầu cô một chốc, để cô biết rằng nếu không nghe theo Hệ thống thì sẽ bị cốt truyện của thế giới này vả cho vài bạt tai.
"Ai cử tôi đến?" Úc Tưởng lặp lại câu hỏi của Trữ Lễ Hàn thêm lần nữa, sau đó ngước mắt nhìn, rồi từ từ nhắm lại và từ từ mở ra.
Dần dần, một tầng nước mắt cũng xuất hiện. Nó khiến cô nhìn như thể đang choáng váng đến mức không thể suy nghĩ được gì.
Người đàn ông: "..."
Người đàn ông: "Chỉ vài mánh khóe vụng về thế mà cũng đòi qua mặt tôi sao?"
Úc Tưởng liếm môi.
Trong miệng cô giờ chỉ còn hương rượu thoang thoảng, có vẻ như cô uống không nhiều. Cũng đúng, theo như nguyên tác thì chị gái của nữ chính đã đánh thuốc mê vào rượu, còn Úc Tưởng lại là người uống.
Vậy nên cô phải cảm thấy chóng mặt, không phải vì rượu mà là vì thuốc.
Thế thì dễ rồi.
Giờ Úc Tưởng mà là một tên say khướt thì ngay cả cô còn chưa muốn hôn mình.
Úc Tưởng nhẹ nhàng mím môi, không hề lên tiếng mà chỉ lặng lẽ mở cổ áo, sau đó điên cuồng giằng xé ba chiếc cúc.
Cô cúi đầu nhìn thoáng qua.
Viền ren trắng, không chút họa tiết thừa.
Tốt.
Không chỉ trùng tên, trùng họ mà còn không có sở thích gì kỳ lạ.
Ở trong mà là áo da báo thì chẳng phải nên tìm cái lỗ mà chui xuống cho đỡ xấu hổ à?
Trữ Lễ Hàn nhìn hành động của cô và thầm nghĩ...
Tà tâm thì bất tử.
Nhưng Úc Tưởng thì có ý nghĩ riêng.
Cô còn trẻ, làn da săn chắc và trắng nõn nà. Đã thế còn là nữ phụ trong một cuốn tiểu thuyết thời xưa nên khuôn mặt sẽ xinh đẹp và sắc sảo hơn nữ chính, dáng người cũng thướt tha uyển chuyển hơn nữ chính, thoạt nhìn cũng thấy là một tiểu yêu tinh đáng ghét.
Không thể không yêu.
Úc Tưởng trặc lưỡi.
Theo như nguyên tác thì Trữ Lễ Hàn cũng trúng thuốc, nhưng tên đàn ông này rất ghét việc bị người ta hãm hại nên đã dùng ý chí kiên cường để cưỡng lại, đè nén thứ đang sục sôi.
Nhưng bia đỡ đạn đã chán ngấy việc chật vật làm trò hề rồi.
Ngay ngày hôm sau.
Tuy hai người chưa làm gì nhau nhưng vừa mở cửa thì cánh truyền thông đã xông vào như hổ đói, dù có mười cái miệng cũng không giải thích nổi.
Đối với một nhân vật hiển hách như Trữ Lễ Hành, đã dính vào một bia đỡ đạn, mà còn đổ bệnh vì dùng phải thuốc không rõ nguồn gốc thì ông chủ chắc chắn sẽ không vui.
Vì thể diện nên Trữ Lễ Hàn mới định đính hôn với nữ phụ nhưng anh chưa từng hỏi han gì đến cô.
Lúc ấy có có người đồn đoán, liệu có phải anh thích nữ chính hay không.
Mà nữ phụ này cũng chẳng thông minh gì mấy.
Cô yêu thầm nam chính, nhưng lại cho rằng Trữ Lễ Hàn điển trai, lại có xuất thân danh giá, lại là con trai của một một gia đình giàu có, là người được sinh ra từ cuộc hôn nhân đứng đắn. Vì thế nên cứ nghĩ hào quang của Trữ Lễ Hàn cũng không tệ.
Nhưng không ngờ đến, từ Trữ Lễ Hàn cho đến mẹ của Trữ Lễ Hàn hay ông ngoại của anh và những người khác đều khiến cô tức chết.
Vậy nên khi cô bị nam chính giết chết, cũng chẳng có ai đứng ra giúp cô.
Nhưng Úc Tưởng vẫn rất ngưỡng mộ nhân vật này.
Ít nhất là đã hắc hóa và còn biết cách phản kháng.
Chỉ khổ nỗi, tìm không đúng đối tượng để đối đầu, chẳng hiểu sao lại dây vào nữ chính làm gì? Trực tiếp ép buộc nam chính thì chẳng phải ngon ăn rồi sao?
Giờ Úc Tưởng còn phải cố nhớ lại cốt truyện từng chút từng chút một.
Nhưng Trữ Lễ Hàn thì đang rất nôn nóng, mà càng nôn nóng thì anh càng thấy Úc Tưởng không hề nhúc nhích chút nào.
Trữ Lễ Hàn chỉ đành siết chặt tay lại và tì vào mép giường.
Sau đó ngồi nhìn cô.
Úc Tưởng đang ngơ ngẩn.
Sự thất vọng và tức giận của Trữ Lễ Hàn thì ngày một dâng cao.
Điện thoại của anh thì không có sóng, đường dây điện thoại trong phòng đã bị cắt, mà cửa kính của khách sạn thì đã khóa chặt nên không thể nhảy lầu.
Trữ Lễ Hàn lại nhìn sang Úc Tưởng.
Cô vẫn đang ngơ ngẩn.
Cuối cùng, anh đành giơ tay nới lỏng cà vạt, yết hầu rung đông, lộ ra khe ngực.
Úc Tưởng vẫn đang ngơ ngẩn.
Trữ Lễ Hàn: "..."
Điều này khác hẳn với tưởng tưởng của anh.
Cô còn không thèm nhân cơ hội này để quấn lấy anh.
Mà lúc này, Hệ thống như đang cảm nhận được rằng Trữ Lễ Hàn sắp không nén giận thêm được nữa.
Hệ thống:...
Sao cô vẫn chưa sợ?
Lúc này, dường như Úc Tưởng cũng cảm nhận được tâm trạng của bọn họ, cô thở nhẹ một hơi rồi mấp máy: "Tôi không say..."
Úc Tưởng áng chừng, hẳn là bây giờ hiệu lực của thuốc đã phát huy tác dụng mạnh mẽ nhất.
Trữ Lễ Hàn nhịn đến mức hỏng cũng chẳng liên quan đến cô, nhưng cô thì không thể!
Úc Tưởng nhẹ nhàng co tay, rồi lại khoa tay múa chân diễn tả: "Tôi chỉ uống một chút, một chút thôi..."
Còn muốn giả vờ?
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn còn lạnh lùng hơn lúc nãy.
Tay Úc Tưởng co quắp, sau đó cô xoa xoa trán. Nhưng vì dùng lực quá đà nên hai bên thái dương đã đỏ ửng lên.
Cô nói: "Là thuốc...không phải, không phải rượu..."
Tất nhiên anh biết là do thuốc.
Trữ Lễ Hàn vẫn cố giữ cho mình tỉnh táo để hỏi cô: "Ai đưa thuốc cho cô?"
Nhìn anh có vẻ vẫn rất đứng đắn, biểu cảm rất lý trí.
Nhưng thật ra, máu đã chảy mạnh, tim cũng đập nhanh, hồng cầu như lan khắp tứ chi đến tận xương cốt mà không tài nào nhịn được.
Úc Tưởng nhìn anh với đôi mắt mơ hồ, anh hỏi một đằng, cô trả lời một nẻo: "Uống thuốc sẽ sinh bệnh, sau này sẽ không, không được..."
Giọng nói của Úc Tưởng văng vẳng bên tai Trữ Lễ Hàn như lời thì thầm từ quỷ dữ.
Trữ Lễ Hàn: "...."
Nhưng cũng từ câu nói ấy mà anh cũng đoán được rằng loại thuốc này có thể gây hại rất lớn cho cơ thể, giữ trong người không phải là cách hay.
Mà lúc này Trữ Lễ Hàn mới thật sự nhìn Úc Tưởng.
Phấn mắt vàng óng bị khăn gối và nước mắt làm mờ, hàng mi cong dài ngập nước, nhìn nó dán sát vào đuôi mắt trông đáng thương vô cùng, như thể đuôi mặt bị kéo dài thêm đôi chút khiến nước mắt chảy ra còn sót lại trở nên óng ánh.
Mà vệt nước hoà lẫn với phấn mắt vàng như những vệt sáng rơi xuống khuôn mặt trắng nõn kia khiến cho cô trông đáng thương và thu hút hơn bao giờ hết.
Chiếc cổ thon dài.
Ngay cả khi chìm vào chiếc gối mềm mại thì vẫn thật mong manh và yếu ớt.
Nhìn xuống bên dưới một chút thì còn thấy một màu trắng hơn nữa.
Người phụ nữ này ăn mặc rất khoa trương và tằng tục trong bữa tiệc rượu, mọi hành động đều không giống với người phụ nữ bình thường trên bàn tiệc. Dường như màn đêm đã trở thành ranh giới, phân định rạch ròi khoảng cách giữa hai người họ.
....Ấy vậy mà kẻ khác cũng không thể cưỡng lại được.
Úc Tưởng thấy thái độ của anh dần lung lay nên đã bám lấy cánh tay săn chắc ấy, sau đó từ từ bò dậy và hôn anh.
Trữ Lễ Hàn cau mày, không chịu đựng được nên đành né sang một bên.
Nhưng người phụ nữ này chỉ hôn phớt lên ngón tay anh.
Dường như cô không hề có kinh nghiệm trong việc hôn môi.
Mà cũng không muốn hôn môi anh.
Úc Tưởng cứ thế, cứ vụng về mà hôn lên hai ngón tay Trữ Lễ Hàn rồi nhẹ nhàng liếm liếm như con cún nhỏ.
Ngón tay Trữ Lễ Hàn run rẩy, sau đó căng cứng. Anh dùng lực tay trái để đẩy Úc Tưởng ngã rạp ra giường.
Hệ thống cũng phải kinh ngạc trước cảnh tượng này.
Nhân vật phản diện có ý chí cực kỳ mạnh mẽ, vô cùng chán ghét Úc Tưởng và chắc chắn sẽ không bao giờ chạm vào cô.... Gì???
Người đàn ông trẻ cao quý kia giờ một tay thì giữ chặt Úc Tưởng, một tay lại tháo cà vạt và cởi bỏ áo khoác.
Tuy áo sơ mi bên trong vẫn chỉnh tề, gọn gàng.
Nhưng nhiêu đó đã đủ khiến hệ thống sốc lắm rồi.
Trữ Lễ Hàn giờ mới chịu buông tay, sau đó quay đầu hôn lên môi Úc Tưởng.
Nhưng mà giờ cô chẳng thèm cử động chứ đừng nói đến chuyện hôn đáp trả.
Dù sao cô cũng đã câu được con cá này rồi.
Trữ Lễ Hàn chần chờ một lát thì mới nhận ra, hình như cô đang... ngơ ngẩn. Bây giờ còn chẳng có một nụ hôn vụn vặt nào để lấy lòng, như thể những gì lúc nãy đều là ảo giác của anh.
Trữ Lễ Hàn: "..."
Ồ, thuốc có vẻ đã có tác dụng.
Úc Tưởng nhướng mi nhìn từng đường nét cơ bắp khó mà giấu được dưới lớp sơ mi ấy, đẹp.
À mà thôi...
Úc Tưởng: "Không muốn di chuyển đâu, anh muốn làm gì thì làm."
Trữ Lễ Hàn:?
Anh xém chút nữa là bị cô chọc giận đến mức bật cười.
Úc Tưởng: “Ăn nhiều cơm vào. Sao? Không đủ sức à?”
Trữ Lễ Hàn:"..."
Cuối cùng là ai dụ dỗ ai đây?
Trữ Lễ Hàn nhìn chằm chằm Úc Tưởng bằng ánh mắt khiến người ta sởn gai óc vài giây rồi mới lạnh lùng cúi người.
Hệ thống còn non tơ nên vô cùng kinh ngạc trước sự thay đổi của cốt truyện, nó sợ hãi muốn nhanh chóng nép mình vào sàn gạch.
Chỗ nào không thể đuổi đánh được thì đến chỗ đó.