Lăng Sâm Viễn đứng bên cạnh Úc Tưởng, hỏi: "Đang nhìn gì thế?”

Hệ thống cũng đang hỏi: [ Có muốn tôi nhìn giúp cô xem bây giờ nữ chính đang ở đâu không? ]

Úc Tưởng bĩu môi: Không cần đâu.

Nhưng hệ thống đã nhanh chóng kiểm tra xong, nó nói: [Nữ chính đang đợi Lăng Sâm Viễn, nhưng Lăng Sâm Viễn lại ở đây với cô]

Hệ thống nói đến đây lại luôn cảm thấy có chỗ nào đó là lạ. Giống như có ai đó đảo ngược kịch bản vậy.

“Đang nhìn anh trai tôi à?” Lúc này Lăng Sâm Viễn cũng nhìn thấy bóng dáng Trữ Lễ Hàn.

Úc Tưởng thu hồi tầm mắt, cô quay sang nhìn Lăng Sâm Viễn và hỏi: "Không phải anh Lăng còn muốn tôi đến bệnh viện chăm sóc anh sao? Sao lại xuất viện rồi?”

“Muốn gặp cô Úc một lần phải tốn bốn triệu đô la.” Lăng Sâm Viễn nói.

Úc Tưởng:?

Sao vậy, chê đắt à?

Bên kia Hà Vân Trác cũng vừa bước lên boong tàu, đúng lúc nghe được Lăng Sâm Viễn nói những lời này.

Được rồi, lần này thì anh ta biết rồi.

Chiếc đồng hồ kia là do Lăng Sâm Viễn tặng.

Trong lúc nhất thời Hà Vân Trác không biết mình nên bước về phía trước, hay là lùi lại nữa.

Gặp mặt một lần mất bốn triệu đô la.

Lăng Sâm Viễn điên rồi sao?

Không. Có lẽ là bởi vì... anh ta thật sự quá yêu Úc Tưởng?

Đây dường như là lý do duy nhất. Hà Vân Trác thầm nói.

Nhưng anh ta nào biết được, nếu việc này không có Trữ Lễ Hàn đâm ngang thì mọi người ai cũng sẽ không lỗ vốn nhiều tiền như vậy vì Úc Tưởng.

Đầu kia Lăng Sâm Viễn nói tiếp: "Năm trăm vạn đương nhiên không mời được cô Úc đến chăm sóc tôi, vì vậy tôi không còn cách nào khác là phải xuất viện trước.

Chủ yếu là Lăng Sâm Viễn tưởng tượng ra một chút hình ảnh.

Tình yêu mà cô chủ này nói ra thật sự quá nông cạn. Anh ta không muốn nhìn thấy cô mang theo năm trăm vạn của anh ta và chiếc đồng hồ bốn triệu đô la của cô ngồi bên giường bệnh của anh ta đếm những chiếc túi xách hàng hiệu mới mua, và chỉ bớt chút thời gian ngẩng đầu lên nhìn điều dưỡng chăm sóc anh ta thế nào...

Lăng Sâm Viễn cảm thấy, không chừng sẽ làm mình tức giận đến ốm nặng hơn.

Lúc này Úc Tưởng bị gió biển thổi đến rụt vai lại, cô hỏi: "Vậy lần này thì sao? Lần này anh Lăng đã chuẩn bị cái gì để đến gặp tôi?”

Lăng Sâm Viễn: "Thứ cô muốn nhất.”

Úc Tưởng: Điều tôi muốn nhất là gì?

Hệ thống: [Tôi làm sao mà biết được? Cái này phải tự hỏi cô chứ.]

Úc Tưởng: Nam chính muốn thực hiện mơ ước cho tôi sao? Đột nhiên tốt như vậy tôi cảm thấy không quen.

Hệ thống: [ Nữ chính còn không quen hơn cô kia kìa, bây giờ cô ta còn đang chờ Lăng Sâm Viễn tới đấy.]

Hà Vân Trác ở đầu bên kia cũng cảm thấy tim đập thình thịch.

Điều mong muốn nhất? Chẳng lẽ là ám chỉ trái tim của Lăng Sâm Viễn? Lăng Sâm Viễn quyết định không che giấu mình nữa muốn thành một đôi với Úc Tưởng? Còn ở ngay trước mặt anh ta nữa, không coi anh ta ra gì à?!

Tiếng sóng biển vang lên.

Du thuyền từ từ khởi động.

Lúc này bên trong du thuyền, các đồng nghiệp trong công ty cũng đang cẩn thận thảo luận: "Giám đốc Thẩm, xảy ra chuyện gì vậy?" - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Giám đốc Thẩm lộ ra vẻ mặt mệt mỏi: "Tôi cũng không rõ lắm.”

“Đây là hai công tử tranh giành một người à?

“Đâu chỉ có thế.” Giám đốc Thẩm nói.

Thì ra còn có người thứ ba?

Giám đốc Thẩm dựa vào sô pha: "Tôi không biết đâu...”

"Bây giờ, con nhà giàu theo đuổi con gái cũng thật là hào phóng, anh Lăng kia là người phụ trách dự án Phong Đầu của chúng ta phải không? Úc Tưởng thật lợi hại...”

Úc Tưởng trên boong tàu hắt xì một cái.

Hà Vân Trác cuối cùng cũng tìm được cơ hội, anh ta nhanh chóng cởi áo khoác và bước lên phía trước, muốn khoác lên cho Úc Tưởng.

Sau đó lại nghe thấy Úc Tưởng chậm rãi đếm ngón tay, vừa đếm cho Lăng Sâm Viễn nghe: "Điều tôi muốn nhất là một biệt thự lớn có cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn, trong đó có tôi, người giúp việc cùng một con mèo và một con chó, có cửa sổ sát đất, còn có tiền gửi ngân hàng vĩnh viễn không bao giờ tiêu hết, một công việc nhàn nhã có thể giết thời gian nhưng không cần phải đi làm mỗi ngày, một người mẫu nam đẹp trai, không bám dính người..."

Lăng Sâm Viễn:???

Hà Vân Trác:???

Lăng Sâm Viễn tức giận cười nói: "Đây là thứ cô muốn nhất à? Muốn nhất sao lại nhiều như vậy?

Úc Tưởng gật đầu: "Đúng thế, trong lòng tôi chúng đều có địa vị như nhau.”

Lăng Sâm Viễn không biết nên tức giận hay nên cười: "... Địa vị của tôi và bọn chúng cũng giống nhau?”

Khá lắm.

Bây giờ Úc Tưởng đã hiểu Lăng Sâm Viễn muốn làm gì rồi.

Úc Tưởng không nói gì: Khá lắm, anh ta muốn trao thân cho tôi đấy.

Hệ thống: [...]

Nó cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng trong nguyên tác, nam chính Lăng Sâm Viễn đã từ chối bia đỡ đạn 19 lần. Sau này còn chán ghét đến mức chỉ cần nhìn thấy cô là đuổi đi mà.

Nhưng bây giờ chỉ mới từ chối có một lần!

Có phải tất cả các nhân vật nam chính bây giờ đều không kiên định thế này không?

Hà Vân Trác ở bên cạnh mỉm cười, cuối cùng khoác chiếc áo khoác trong tay lên vai Úc Tưởng.

Anh ta lên tiếng nói: "Anh Lăng đang muốn cầu hôn cô Úc sao?”

Lăng Sâm Viễn rất chướng mắt Hà Vân Trác.

Anh ta chỉ quay đầu lại lạnh lùng nhìn lướt qua Hà Vân Trác: "Sao? Cậu Hà cũng muốn chen chân vào à?”

“Đúng vậy. Tôi là người theo đuổi cô Úc trước, hơn nữa cô Úc cũng đã đồng ý tôi rồi.” Hà Vân Trác nói.

Dù sao ngày đó Úc Tưởng nói "Tôi thật sự rất cảm động", về cơ bản có nghĩa là cô sắp đồng ý rồi phải không.

Cô không yêu anh ta nhiều đến vậy đâu.

Đây là điều mà Hà Vân Trác muốn nói với Lăng Sâm Viễn.

“Còn có một việc nữa, chẳng lẽ anh Lăng không biết sao?” Hà Vân Trác dừng lại nói.

“Chuyện gì?” Ánh mắt Lăng Sâm lạnh lùng.

Chẳng lẽ Úc Tưởng đã có quan hệ tình cảm với anh ta rồi sao?

Hà Vân Trác: "Chuyện Úc Tưởng mang thai.”

Úc Tưởng: "..." Có phải anh ta cảm thấy mình rất thông minh không?

Lăng Sâm Viễn: "... Trên mạng có.”

Hà Vân Trác: "Đứa bé kia là của ai, anh Lăng có biết không?”

Úc Tưởng: "Nếu không hai người...”

Lăng Sâm Viễn nhanh chóng ngắt lời Úc Tưởng: "Tôi không cần biết, bởi vì Úc Tưởng hoàn toàn không có thai, đương nhiên cũng không có cha đứa bé nào cả.”

Úc Tưởng: Mẹ kiếp. Lăng Sâm Viễn dám bán đứng tôi!

Không chỉ vậy.

Lăng Sâm Viễn hơi nhướng mày lên, khóe miệng nở một nụ cười châm chọc, trong nháy mắt nâng mức độ hận thù của Hà Vân Trác lên mức cao nhất. Anh ta nói: "Thì ra thật sự có người tin vào lời nói dối của Úc Tưởng?”

Hà Vân Trác khựng lại.

Gió biển thổi qua, Úc Tưởng cảm thấy càng ngày càng lạnh.

Úc Tưởng hỏi hệ thống: Tên Hà Vân Trác này trả thù có đáng sợ không?

Hệ thống: [ Đáng sợ, sẽ trói cô lại và nhốt vào phòng tối]

Úc Tưởng:?

Ngay lập tức biểu cảm trên mặt Hà Vân Trác thay đổi từ dịu dàng, tao nhã sang dữ tợn rồi nhanh chóng bình tĩnh lại.

Anh ta chậm rãi quay đầu sang và nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng: "Tôi muốn chính miệng cô Úc nói cho tôi biết.”

Nhưng Úc Tưởng còn chưa kịp mở miệng thì Lăng Sâm Viễn lại lên tiếng: "Lần này cô Úc sẽ biên soạn thế nào?”

Đây là nhắc nhở Hà Vân Trác sao?

Cổ họng Úc Tưởng nghẹn lại.

Hệ thống: [Ngửa bài đi chứ còn gì nữa?]

Lăng Sâm Viễn nhìn chằm chằm vào Úc Tưởng, chờ cô mở miệng cầu xin anh ta.

Ngay khi bầu không khí quái dị đến mức hệ thống cũng cảm thấy rùng mình thì Úc Tưởng nheo mắt lại, quay sang nhìn Lăng Sâm Viễn: "Không phải anh Lăng cũng bị tôi lừa sao?”

Hệ thống: ?

Hệ thống: [ Cô đang làm cái quái gì vậy? Sao cô gan thế hả? Ngửa bài với Hà Vân Trác thì thôi đi, cô còn muốn làm cho Lăng Sâm Viễn tức giận nữa? Cô đang nhảy lên bãi mìn đó có biết không hả?]

Nhưng hệ thống vừa hét lên xong thì phát hiện...... Hả? 

Vẻ mặt của Hà Vân Trác thực sự... dịu đi?

Chẳng qua mặt mày Lăng Sâm Viễn quả thực trông có vẻ lạnh lùng hơn.

Lăng Sâm Viễn: "Cô lừa tôi?”

Úc Tưởng: "Tôi nói thích anh mà anh cũng tin à? Còn định cầu hôn tôi nữa? Hôm nay anh muốn tặng tôi cái gì? Tặng trái tim của anh cho tôi sao?”

Hệ thống:!

Hệ thống: [ Cô sẽ phá hủy nhân vật thiết lập mất! ]

Úc Tưởng: Tình yêu sẽ không bao giờ tan vỡ.

Trong lòng Lăng Sâm Viễn cảm thấy rất tức giận, nhưng lại cũng nhanh chóng đè xuống.

Anh ta đã sớm nghi ngờ Úc Tưởng không thực sự thích mình, nhưng bởi vì hôm nay anh ta đã nói một đống lời mập mờ nên bây giờ có cãi lại cũng vô dụng.

Để thoát khỏi Hà Vân Trác, vì không muốn nhờ anh ta giúp đỡ.

Đây chính là cách mà Úc Tưởng nghĩ ra? Dứt khoát trở tay đạp anh ta để cân bằng lại mọi chuyện?

Lăng Sâm Viễn tức giận bật cười: "Cô nói xem?”

Lần này là giọng nói trầm thấp lạnh như băng, thật sự ghi nhớ Úc Tưởng trong lòng.

Kẻ địch của Hà Vân Trác là Lăng Sâm Viễn.

Khi Úc Tưởng châm chọc Lăng Sâm Viễn chẳng khác nào đứng chung một chiến tuyến với Hà Vân Trác. Hà Vân Trác đương nhiên sẽ không truy cứu sai lầm trong lời nói dối đó nữa.

Úc Tưởng trêu chọc anh ta, không phải cũng trêu chọc cả Lăng Sâm Viễn luôn sao?

Hà Vân Trác kéo Úc Tưởng ra phía sau, anh ta thấp giọng nói: "Anh Lăng không thể nhỏ mọn như vậy được chứ? Sau khi bị chọc giận lại muốn ra tay đánh cả con gái à?”

Hệ thống thấy thế thì cạn lời.

Hệ thống: [ Tôi thấy nam phụ hết thuốc chữa rồi, lúc này rồi mà còn muốn bảo vệ cô à? ]

Trong lòng Úc Tưởng nghĩ, cũng không hẳn là vậy đâu.

Dù sao Lăng Sâm Viễn cũng là đối tượng đả kích số một của anh ta, là tình địch cả đời, người mà có chết anh ta cũng không quên được.

Úc Tưởng được Hà Vân Trác bảo vệ chặt chẽ, nhưng giọng Lăng Sâm Viễn vẫn trầm thấp lạnh như băng: "Cô Úc yên tâm, từ hôm nay trở đi tôi nhất định sẽ theo đuổi cô thật tốt. Nói dối, tôi cũng sẽ biến nó thành sự thật. Đợi đến ngày cô Úc thực sự mang thai sẽ mời cậu Hà và anh trai tôi uống rượu, vậy không phải rất tuyệt sao?"

Người này nhất mạnh hai chữ “thật tốt” mấy lần.

Có thể nói là rất ghi thù.

Hệ thống: [ Cô chơi quá trớn rồi đấy. ]

Úc Tưởng: Đợi đã.

Hệ thống: [Cô đang lo lắng à? Bây giờ cô mà hỏi tôi, tôi.... Nói thật tôi cũng không biết nên giải quyết như thế nào, cốt truyện đã toàn bộ sụp đổ rồi, không biết thế giới này còn có thể trở về nguyên trạng được không nữa....]

Hệ thống còn chưa nói xong đã nhìn thấy Úc Tưởng xoay người đi vào trong du thuyền, cũng nhanh chóng lấy điện thoại ra. Cô mở trò chơi và bắt đầu... Krypton*?!

*Krypton: một dạng tiền ảo để nạp vào game.

Đây là chuyện mà cô nóng lòng muốn làm nhất?!

Úc Tưởng: Tiêu hết tiền rồi hãy chết.

Hệ thống: [...]

Bên này Hà Vân Trác cười khẽ một tiếng, mỉa mai nói: "Tình yêu mãnh liệt của anh Lăng làm cô ấy sợ rồi.”

“Thật ra tôi không hiểu tại sao anh lại có thái độ thù địch với tôi lớn như vậy? Nhưng cậu Hà cũng đừng quá coi trọng bản thân, cẩn thận biến thành công cụ của Úc Tưởng đấy. Úc Tưởng không yếu đuối bất lực và ngu xuẩn như anh nghĩ đâu.” Lăng Sâm Viễn không nhịn được nữa nhắc nhở Hà Vân Trác.

Hà Vân Trác: "Anh Lăng không theo đuổi được người ta thì quay sang nói xấu như vậy à, mất phong độ lắm đấy. Có lẽ tôi nên ghi âm lại cho cô Úc nghe mới được.”

Hà Vân Trác không vừa mắt Lăng Sâm Viễn và cảm thấy như anh ta đang mắng mình ngu xuẩn vậy.

“Tôi cũng xin trả lại lời của anh Lăng, anh Lăng cũng đừng quá coi trọng bản thân thật sự cho rằng cô Úc rất yêu anh, còn gây ra chuyện cười bày tỏ tình yêu trên du thuyền như hôm nay.” Hà Vân Trác nói xong đoạn văn này, nhất thời tinh thần sảng khoái và xoay người đi xuống du thuyền.

Lăng Sâm Viễn: "....”

Anh ta siết chặt bàn tay, vừa tức vừa cảm thấy thật con mẹ nó hoang đường.

Cảm xúc này không thể phát tiết ra được.

Lăng Sâm Viễn ngồi trên boong tàu gọi điện thoại cho Ninh Ninh.

Cuộc gọi nhanh chóng được bắt máy.

“Alo! Là anh Lăng sao?” Ninh Ninh ở đầu bên kia hỏi.

Ở trước mặt Ninh Ninh, Lăng Sâm Viễn đều biểu hiện tình cảm rất mờ nhạt. Nhưng mà, một người có tiền đột nhiên vô duyên vô cớ trợ giúp một người khác phái xa lạ, kỳ thật ít nhiều cũng có thể đoán được chút tâm tư.

Ninh Ninh dĩ nhiên cũng đoán được.

Chỉ là cô ấy tự nhận mình không xứng với Lăng Sâm Viễn nên mới rụt rè không dám vạch trần.

Nhưng nhận được điện thoại của Lăng Sâm Viễn, Ninh Ninh lại rất vui vẻ.

Sau khi cô ấy bị đổ oan là người bỏ thuốc độc đã phát sốt cao ở trong trại tạm giam, sau đó được đưa vào bệnh viện. Vốn dĩ cô ấy còn muốn đi thăm chị Úc Tưởng, nhưng ai ngờ cô lại đang ở bệnh viện tư nhân khác.

Khi bị bệnh là lúc người ta cảm thấy yếu đuối nhất, Ninh Ninh cũng vì vậy mà bất giác nhớ tới Lăng Sâm Viễn.

Nhưng cô ấy cứ đợi mãi, cuối cùng mới đợi được cuộc điện thoại này.

“Anh Lăng đang ở đâu thế?” Ninh Ninh hỏi.

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn lóe lên: "Ừ, đang ở công ty, vốn dĩ muốn đến thăm em nhưng bề bộn nhiều việc nên vẫn chưa có thời gian. Hôm nay em thấy thế nào rồi?”

Cổ họng Ninh Ninh nghẹn ngào.

Cô ấy nghe thấy tiếng gió và tiếng sóng biển bên kia, còn có tiếng người, hòa lẫn với tiếng khui rượu, rất nhỏ... Anh ta đang nói dối cô ấy.

Lăng Sâm Viễn nói chuyện điện thoại xong cũng trở lại trong du thuyền.

Thực ra bình thường Hà Vân Trác quả thực là một cậu chủ dịu dàng, anh ta nhanh chóng hòa nhập với các thành viên trong công ty của giám đốc Thẩm, hâm nóng bầu không khí, thậm chí còn mở sâm panh.

Vừa nhìn thấy Lăng Sâm Viễn, tất cả mọi người ít nhiều đều có chút lúng túng.

“Anh Lăng.” Mọi người gọi một cách lễ phép.

Lăng Sâm Viễn nhìn về phía Úc Tưởng, nhéo nhéo đầu ngón tay

Anh ta thật sự muốn biết, Úc Tưởng không sợ trời không sợ đất, trên thế giới này còn có thể sợ cái gì? Cô có biết khóc không?

Lúc này Úc Tưởng vẫn đang nghiêm túc tiêu tiền.

Cô nói với hệ thống: Mẹ kiếp, tôi cảm thấy thật dễ chịu! Tôi đã mua hết những gói quà mà kiếp trước tôi không nỡ mua! Tôi sắp trở thành Krypton rồi!

Hệ thống không nói nên lời.

Úc Tưởng ngồi trên sô pha, bên trái là Hà Vân Trác, bên phải là Liêu Giai Phỉ.

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn lóe lên, anh ta đi tới nói với Liêu Giai Phỉ: "Nhường chỗ cho tôi đi?”

Liêu Giai Phỉ cũng không dám đắc tội anh ta nên chỉ có thể chịu nhục tránh ra.

Sau đó Úc Tưởng bị kẹp ở giữa.

Mọi người thấy thế đều không tự chủ được im lặng vài giây, sau đó mới khôi phục lại trạng thái bình thường.

“Lát nữa đi chào hỏi anh trai tôi không?” Lăng Sâm Viễn hỏi bên tai Úc Tưởng.

Hà Vân Trác ngước mắt lên: "Anh Lăng muốn dẫn cô ấy đi gặp phụ huynh à? Nhưng mà hình như Úc Tưởng vẫn chưa đồng ý anh Lăng đâu? Huống chi...... Nếu tôi nhớ không lầm, cậu cả Trữ cũng không thích gặp anh Lăng đâu nhỉ. Anh Lăng  không sợ anh ta giận chó đánh mèo trút giận lên Úc Tưởng sao?”

Đám người giám đốc Thẩm nuốt nước miếng, tất cả đều nín thở không dám lên tiếng.

“Gặp phụ huynh?” Lăng Sâm Viễn nở nụ cười: "Anh không biết cô Úc cũng quen anh trai tôi sao?”

Hà Vân Trác khựng lại.

Nhà họ Úc còn có mạng lưới quan hệ rộng như vậy sao? Mà cũng không đúng, nếu như bọn họ đều quen biết nhau, vậy tại sao nhà họ Úc lại còn mong đợi nhà họ Hà giúp đỡ?

Lúc hai người bọn họ còn ở chỗ này anh một câu tôi một câu thì bên này Úc Tưởng vừa chia sẻ ảnh chụp màn hình trò chơi lên mạng xã hội.

@Ngư Ngư 232: Cuối cùng cũng có cần câu vàng, xẻng vàng [Ảnh chụp màn hình].

Độ hót của cô vẫn chưa giảm bớt, đầu tiên là thư luật sư, sau đó là phòng truyền hình trực tiếp của Hi Hi Tử bị phong tỏa. Vốn dĩ mọi người còn đang nghi ngờ có phải có liên quan đến Úc Tưởng hay không, cho nên lúc này vừa thấy cô chia sẽ tin mới thì lập tức ào vào xem.

Kết quả vừa nhìn....

[Mẹ ơi, lại là chơi trò chơi nữa à?]

[... Từ đầu tới cuối đều không lên tiếng giải thích, đăng tin mới thì chỉ là chơi trò chơi thôi, rốt cuộc hàng ngày cô ấy đều đang làm cái quái gì vậy?]

[Nói thật thì chị này không thiếu tiền phải không? Mấy người hãy tự mình xem cột thông tin trò chơi của chị ấy đi.]

[Để tôi phổ cập kiến thức cho nghe, phải bỏ ra hơn ba vạn mới có thể có được cái huy hiệu khắc kim đấy nha~]

[Hơn ba vạn?]

[Thôi nào, hơn ba vạn đã là rất nhiều trong trò chơi rồi. Chúng ta mới thoát nghèo được bao nhiêu năm đâu, thực sự nghĩ rằng thu nhập bình quân hàng năm của một người trên Internet là trăm vạn à? Ba vạn cũng không để ở trong mắt==)

Trong vài phút tiếp theo.

Bọn họ nhanh chóng chứng kiến Úc Tưởng đã chơi bao nhiêu ván và tanhg được bao nhiêu ván.

Úc Tưởng chép miệng.

Trở thành một người Krypton thật hạnh phúc! Thậm chí còn có thể thuê người giúp mình thăng cấp!

Cuối cùng cô cũng biết vì sao lại có nhiều người giàu chơi game trên web đến vậy. Bởi vì bạn có thể cảm nhận được niềm vui khi bỏ tiền ra để đè bẹp những người chơi bình thường mà không cần suy nghĩ.

Chờ Úc Tưởng chơi xong, cô cảm thấy hài lòng ngẩng đầu lên, uống một ngụm nước.

“Khụ khụ khụ...Sao lại là rượu?" Úc Tưởng vội vàng đặt xuống.

Hà Vân Trác cũng không cãi nhau với Lăng Sâm Viễn nữa, anh ta nhanh chóng đứng dậy rót nước ấm cho Úc Tưởng.

Mà lúc này trên mạng đã nổ tung.

[Chết tiệt! Đây có phải là cách người giàu giải quyết nỗi buồn không? Không vui nên đổi thêm ít vàng để chơi game]

[Một cái ba vạn, một cái năm vạn, một cái mười vạn...Thành thật mà nói, điều này còn đáng ghen tị hơn là khoe khoang sự giàu có]

[Đúng thế, tôi chơi game luôn dựa vào kỹ năng. Hâm mộ đến chảy nước mắt mất]

[Tôi không biết cô ấy là cô chủ thật hay là cô chủ giả, nhưng tôi muốn nói, cô ấy thật sự có tiền!]

[Ba ơi nhìn con đi, con đánh hộ ba nha!]

[Người giàu cũng chơi những trò chơi này à? Cảm giác như tôi đột nhiên trở nên thân thiết hơn với họ vậy. Hehe.]

Bây giờ trong khu bình luận càng ngày càng trở nên sôi động.

Úc Tưởng không cần phải khoe túi xách hay xe hơi nữa, cô cũng không cần phải đứng lên làm rõ lý do tại sao túi xách của mình lại lỗi thời, thật ra là xe của anh họ...

Dù sao, không phải ai muốn mượn là cũng có thể mượn được nhiều tài khoản trò chơi krypton gold như vậy.

Úc Tưởng đăng lên mạng xã giao xong thì tắt đi, cô hoàn toàn không biết lúc này trên mạng đã nổi lên làn sóng mới.

Ở bên này, để phá vỡ bầu không khí ngượng ngùng, giám đốc Thẩm lên tiếng đề nghị nói: "Nếu không chúng ta xuống nước chơi một lát nhé? Các bạn đều mang theo đồ bơi phải không?”

Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn gần như đồng loạt đưa mắt nhìn Úc Tưởng.

Úc Tưởng dứt khoát lưu loát: "Tôi không mang theo đồ bơi, tôi không biết bơi và cũng không muốn xuống nước.”

Giám đốc Thẩm: "Vậy, chúng tôi đi trước?”

Úc Tưởng gật đầu: "Chơi vui vẻ.”

Bên này Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn gần như đồng thời muốn mở miệng nói "Cô không biết thì để tôi dạy cô", thế nhưng lời đến bên miệng lại lập tức bị chặn lại.

Bởi vì bọn họ đều đồng thời nhớ tới câu nói lần trước của Úc Tưởng ở câu lạc bộ "Hai người đánh nhau một trận, ai tanhg người đó dạy tôi".

Vì thế bọn họ liếc nhau, đều "ăn ý" ngậm miệng.

Bên kia giám đốc Thẩm nhảy xuống nước.

Anh ta cảm thấy mình cần bình tĩnh, con mẹ nó đợi ở trong du thuyền cũng rất áp lực.

Những đồng nghiệp khác có người biết bơi cũng nhảy xuống, không biết thì ngồi trên boong tàu lặng lẽ thở ra: "Tôi thật bội phục Úc Tưởng...... Nếu hai vị này cầu mà không được, cùng nhau trở mặt thì làm sao bây giờ?

“Ai biết được.”

Giám đốc Thẩm bên kia xuống nước chưa kịp bơi hai vòng đã cảm thấy hơi kiệt sức.

Anh ta vừa mắng công việc thực sự vất vả, tuổi còn trẻ đã không bằng một ông già, vừa bắt lấy cái thang bên cạnh du thuyền và bắt đầu leo lên.

“Hả? Giám đốc Thẩm, anh đi đâu đấy?” Nhân viên ngồi trên boong tàu vội vàng gọi.

Giám đốc Thẩm ngẩng đầu.

Thật xui xẻo......

Anh ta leo nhầm thuyền rồi.

Trữ Lễ Hàn cúi đầu nhìn thấy khuôn mặt của giám đốc Thẩm.

“Trữ, cậu cả Trữ?” Giám đốc Thẩm kinh ngạc nói.

Trong lòng giám đốc Thẩm thầm kêu lên cái đệt cái đệt cái đệt, số cứt chó gì thế này!

Giám đốc Thẩm vội vàng giải thích: "Tôi, tôi leo nhầm, du thuyền của tôi ở bên kia...”

Trữ Lễ Hàn nhìn lướt qua rồi nhàn nhạt lên tiếng hỏi: "Đây là du thuyền của Trữ thị sao?”

Giám đốc Thẩm sửng sốt, vội quay đầu lại nhìn.

Quả thật, trên du thuyền của bọn họ có một logo rất nhỏ. Logo đó là biểu tượng doanh nghiệp của Trữ thị.

Người ở bên cạnh đang nói chuyện với Trữ Lễ Hàn tò mò lên tiếng hỏi: "Vị này là?”

Giám đốc Thẩm vội vàng tự giới thiệu: "Văn hóa Khải Tinh, Thẩm Hải.”

Trữ Lễ Hàn nghe thấy anh ta báo tên công ty, lúc này mới xác nhận mình quả thật không nhận lầm. Người này là cấp trên của Úc Tưởng. Lúc trước đã từng gặp qua ở tòa nhà Trữ thị.

Trữ Lễ Hàn lại nhìn lướt qua du thuyền, anh nhanh chóng đoán được chuyện gì xảy ra: "Lăng Sâm Viễn cho các người dùng?”

Giám đốc Thẩm: "À, à.”

Ngoại trừ à ra thì anh ta không biết nên nói cái gì nữa.

“Úc Tưởng cũng đang ở đây à?”

“... Vâng, vâng.” Không chỉ có mình Úc Tưởng. Giám đốc Thẩm thầm nói, mồ hôi lạnh cũng chảy xuống. Làm sao bây giờ, hai chiếc thuyền phía trước đã bị lật úp đủ mạnh rồi, giờ đây chiếc thuyền thứ ba của Úc Tưởng cũng tới.

Trữ Lễ Hàn cảm thấy kỳ quái.

Anh biết danh tiếng của mình cũng đủ làm cho người khác khiếp sợ, nhưng cũng không đến mức mới hỏi hai câu mà đã làm cho người trước mặt này tái nhợt như vậy chứ.

Trữ Lễ Hàn cúi đầu hỏi: "Tôi rất đáng sợ à?”

Giám đốc Thẩm: "Không không không...”

Lúc này người phụ nữ phía sau Trữ Lễ Hàn nhịn không được lên tiếng: "Nếu đã quen nhau, không bằng cùng nhau chơi đi? Để du thuyền đậu ở bên cạnh.”

Giám đốc Thẩm nghe tiếng nhìn lại.

Người phụ nữ có dáng vẻ xinh đẹp, tóc dài xõa vai, khí chất cao quý giống như hoa lan trong thung lũng.

Người này chính là Ninh Nhạn.

Cô ta nghe thấy Lăng Sâm Viễn cũng ở đây nên lập tức nghĩ đến việc mời anh ta đến.

Nhưng giám đốc Thẩm không dám đồng ý.

Mà người hôm nay làm chủ mời Trữ Lễ Hàn cũng không dám gật đầu.

Ánh mắt Trữ Lễ Hàn lóe lên: "Vậy mời tới đây đi.”

Anh cũng muốn biết vì sao mặt giám đốc Thẩm lại trắng bệch như vậy.

Lúc này chủ tiệc mới dám lên tiếng phụ họa: "Đúng đúng, vậy mời tới đi, chúng ta cùng nhau vui vẻ trên du thuyền này!" Trữ Lễ Hàn thoạt nhìn nho nhã lễ độ, nhưng thực tế dầu muối không vào, hôm nay anh ta đang rầu rĩ không biết nên nói chuyện làm ăn với Trữ Lễ Hàn thế nào đây. Bây giờ làm cho Trữ Lễ Hàn vui với cái gì đó thì tốt rồi.

Giám đốc Thẩm cảm thấy như cha mẹ chết nhưng vẫn phải kìm nén.

Anh ta lại nhảy xuống nước, thậm chí trong nháy mắt còn nghĩ để anh ta chết đuối luôn đi.

Nhưng giám đốc Thẩm đương nhiên vẫn luyến tiếc công ty mới lấy được Phong Đầu, anh ta bơi trở về, lần này không đi nhầm nữa.

“Giám đốc Thẩm không sao chứ?” Nhân viên nhanh chóng đỡ lấy anh ta.

Giám đốc Thẩm lắc đầu: "Biết ai ở trên du thuyền đối diện không?

“Ai?”

“Cậu cả Trữ... Bây giờ anh ta mời chúng ta lên du thuyền với bọn họ.”

“Đậu má!” Các nhân viên trợn mắt há hốc mồm.

Trước đó, đời này bọn họ cũng chưa từng nghĩ tới có thể ở trên một chiếc du thuyền với Trữ Lễ Hàn!

Giám đốc Thẩm lảo đảo đi tới trước cửa du thuyền.

Ba phút sau.

Úc Tưởng, Lăng Sâm Viễn và Hà Vân Trác đều đứng trên boong tàu.

Khoảng cách giữa hai du thuyền đã rất gần nhau.

Hai bên đều có thể thấy rõ đối diện là ai.

Trữ Lễ Hàn sờ khuy măng sét, không rõ ý tứ nói: "Nhiều người quá.”

Ninh Nhạn vô cùng vui vẻ, nhưng bởi vì trước mặt người khác cô ta luôn luôn cao quý ưu nhã nên cô ta cố kìm nén nụ cười trên mặt.

Lúc này, du thuyền của bọn họ kỳ thật cũng đã đi rất xa, bến cảng phía xa dường như chỉ hóa thành một đường nhỏ trong đáy mắt bọn họ.

Đúng lúc này, hai chiếc du thuyền nhỏ đột nhiên lao ra từ hòn đảo nhỏ cách đó không xa đâm trực tiếp vào chiếc du thuyền của Trữ Lễ Hàn.

Bọn giám đốc Thẩm chưa từng thấy cảnh này bao giờ, bọn họ sợ tới tức hét lớn lên.

Kết quả một chiếc du thuyền nhỏ khác cũng đâm về phía bọn họ.

Lại nhìn trong tay bọn họ đang cầm cái gì...

Giám đốc Thẩm: "Chết tiệt! Những người này thật sự không sợ pháp luật sao?”

Mọi người sợ tới mức sắc mặt trắng bệch và nhanh chóng nằm sấp xuống.

Hai chiếc du thuyền nhỏ kia điên cuồng đuổi theo suốt một chặng đường, bởi vì trong tay bọn họ có vũ khí nên phải điên cuồng tăng tốc, không biết đã qua bao lâu, chờ khi mọi người lấy lại tinh thần thì sau lưng đều đã bị ướt đẫm mồ hôi lạnh.

Giám đốc Thẩm run lẩy bẩy nói: "Làm sao bây giờ?”

Chúng ta vừa mới ra biển chơi thôi, tại sao lại gặp phải chuyện này chứ?

Lăng Sâm Viễn đã từng trải qua những chuyện còn nguy hiểm hơn, anh ta bình tĩnh chỉ huy: "Nhìn qua bên kia, có thấy đá ngầm không? Đi vòng qua bên kia, tăng tốc nhanh lên.”

Trên một chiếc du thuyền khác, lúc này Trữ Lễ Hàn đang bình tĩnh chỉ huy.

Hai chiếc du thuyền sang trọng cồng kềnh đi vòng quanh những tảng đá ngầm với tốc độ cực nhanh.

Hai chiếc du thuyền nhỏ truy kích phía sau chỉ lo nổ súng, nhất thời không phát hiện đụng vào tảng đá ngầm.

Chiếc du thuyền bị lật úp, khi đám người trên đó cố gắng giãy dụa nổi lên mặt nước thì du thuyền xa hoa đã đi xa rồi.

Ba giờ mười một phút chiều.

Sau một cuộc rượt đuổi căng thẳng và kích thích, mọi người cũng lấy lại được giây phút bình tĩnh ngắn ngủi. Nhưng đồng thời, bọn họ cũng không biết mình đã lái thuyền đến đâu nên chỉ có thể nhanh chóng tìm kiếm lại tín hiệu để lấy được bản đồ lộ trình.

Người lái du thuyền nói: “Không còn nhiều nhiên liệu nữa.”

Lượng tiêu thụ nhiên liệu của du thuyền rất cao, hơn nữa bọn họ còn phải tăng tốc độ cao trong thời gian ngắn nên mức tiêu thụ tất nhiên sẽ khác nhau.

Các đồng nghiệp của Úc Tưởng vẫn còn đang nôn.

Chạy một đoạn đường như điên, bây giờ bọn họ cảm thấy đầu óc, tim và dạ dày còn có tóc đều sắp không thuộc về mình nữa, làm gì còn có thời gian quan tâm dầu còn nhiều hay ít chứ.

Lăng Sâm Viễn xoay người, phát hiện Úc Tưởng còn đang ăn đồ ăn vặt.

Lăng Sâm Viễn: "..." Lăng Sâm Viễn: "Cô không sợ à?”

Úc Tưởng: "Không sợ.”

Nói thật, bên trái là nam chính và nam phụ, còn bên phải là trùm phản diện và nữ phụ. Nếu chỉ vì vậy mà chết thì tiểu thuyết còn gì để viết nữa. Thế giới trong tác phẩm gốc lại sụp đổ hoàn toàn ngay tại chỗ.

Lăng Sâm Viễn rũ mắt suy nghĩ: "Tới gần du thuyền của Trữ Lễ Hàn, chúng ta đi theo bọn họ.”

Dù sao trong nước cũng là địa bàn của Trữ Lễ Hàn.

Người của anh ta nhất định không kịp tới cứu viện nhưng người của Trữ Lễ Hàn sẽ đến sớm thôi.

Lại nửa giờ trôi qua.

Du thuyền của bọn họ tạm thời dừng lại bên cạnh một hải đảo xa lạ.

Mà bên này, người đàn ông trung niên vừa rồi còn đang bưng chén rượu hận không thể quỳ xuống trước mặt Trữ Lễ Hàn: "Tôi thật sự không biết chuyện này, tôi không biết... cậu cả Trữ anh hãy tin tôi..."

Trữ Lễ Hàn không nói gì.

Thư ký Vương anhg giọng hỏi: "Có cần phải đón cô Úc tới không?”

Trữ Lễ Hàn ngước mắt nhìn lại: "Không cần đón.”

Úc Tưởng đi đầu, theo sát là Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn, còn đám người giám đốc Thẩm thì đi sau cùng.

Ánh mắt Ninh Nhạn lập tức trở nên phức tạp rơi vào trên người Úc Tưởng.

Lúc này cô ta mới nhìn rõ, trên vai Úc Tưởng rõ ràng là áo khoác của Hà Vân Trác. Tại sao Hà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn đều ở cùng một chỗ với cô?

Ninh Nhạn nhớ rõ Úc Tưởng.

Cái tên đáng chết kia, kẻ phá hủy kế hoạch vĩ đại của cô ta...

Ninh Nhạn dùng sức siết chặt ngón tay, quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn.

Có phải đêm đó cậu cả Trữ xảy ra quan hệ với Úc Tưởng hay không? Bởi vì kế hoạch ngày hôm đó hoàn toàn bị đảo lộn nên Ninh Nhạn cũng không chắc canh lắm.

Ninh Nhạn quan sát một lúc lâu cũng chỉ có thể nhìn thấy vẻ bình tĩnh trên mặt Trữ Lễ Hàn.

Chờ Úc Tưởng đi tới trước mặt.

Thư ký Vương muốn đưa tay đỡ nhưng đột nhiên lại dừng lại, cuối cùng chỉ khô khan hỏi một câu: "Cô Úc có bị dọa sợ không?"

Úc Tưởng lắc đầu: "Không sao.”

Thậm chí còn nấc cục.

Mọi người:???

Úc Tưởng cười cười: "Ngại quá, bánh kem Mousse trên du thuyền ăn ngon quá.”

Trữ Lễ Hàn không để ý đến Lăng Sâm Viễn và Hà Vân Trác, anh nhìn áo khoác trên người Úc Tưởng, thấp giọng nói: "Cô Úc thực sự không bao giờ thất bại trong việc bổ sung dinh dưỡng cho mình bất kể là thời gian nào.”

Úc Tưởng gật đầu nói: "Đương nhiên rồi.”

Lúc này Hà Vân Trác lại thay đổi sắc mặt, ngay cả Ninh Nhạn mà anh ta cũng không thèm nhìn.

Bởi vì anh ta phát hiện... Người hôm đó gọi Úc Tưởng ở cầu thang là Trữ Lễ Hàn!

Hà Vân Trác mới về nước nên không biết rõ về Trữ Lễ Hàn lắm, cho nên đến giờ phút này mới phát hiện ra. 

Hà Vân Trác nhìn Úc Tưởng với vẻ mặt phức tạp.

Nhưng cảnh này rơi vào trong mắt Ninh Nhạn lại trở nên vô cùng đáng ghét.

Cho tới bây giờ Ninh Nhạn đều biết rất rõ, Hà Vân Trác thích cô ta, hơn nữa còn sẵn sàng làm mọi thứ vì cô ta. Mỗi lần gặp mặt, Hà Vân Trác gần như không thể che giấu được ánh mắt nóng rực của mình.

Nhưng hôm nay... Hà Vân Trác lại không nhìn cô ta, mà anh ta đang nhìn Úc Tưởng.

Thậm chí Lăng Sâm Viễn cũng đang nhìn Úc Tưởng.

Úc Tưởng đột nhiên không nhịn được hắt xì một cái, sau đó lại hắt hơi liên tục hai cái.

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng: Không phải là tôi bị gió biển làm cho cảm lạnh rồi chứ?

Hệ thống: [ Gió nhiều quá thì sẽ như vậy ]

Úc Tưởng:... Em yêu thật vô tình, em thật vô tâm.

Trong giây lát, hệ thống đã tự kiểm điểm lại bản thân, có phải nó quá lạnh lùng rồi hay không.

Bên này Úc Tưởng quay người lại nhìn Lăng Sâm Viễn.

Vẫn là quần short và kính râm.

Úc Tưởng đành bất đắc dĩ quay đầu nhìn Trữ Lễ Hàn: "Cho tôi mượn áo khoác được không?”

Trữ Lễ Hàn im lặng nhìn cô trong hai giây.

Thư ký Vương muốn nói, hay là lấy của tôi đi nhưng anh ấy lại không dám.

Dục vọng chiếm hữu của đàn ông có đôi khi là một thứ rất huyền diệu, cho dù cậu cả Trữ và cô Úc còn chưa có mối quan hệ chính thức.

Ngay khi tất cả mọi người đều bất giác nín thở thì bọn họ nhìn thấy Trữ Lễ Hàn chậm rãi cởi áo khoác tây trang ra và đưa cho Úc Tưởng.

Úc Tưởng nhận lấy liền lập tức quấn quanh eo mình.

Úc Tưởng nói với hệ thống: Làm đệm mông cũng không tồi, lát nữa ngồi xuống nghỉ ngơi cũng không bị lạnh mông.

Hệ thống: [...]

Trên người Trữ Lễ Hàn chỉ còn lại áo sơ mi và áo gi - lê, thân hình cao ngất đứng ở nơi đó nhìn qua càng có vẻ uy nghiêm không thể tới gần.

Anh thấp giọng hỏi: "Áo khoác tôi đưa cho cô lần trước đâu?”

... Lần trước?!

Sự chú ý của mọi người ngay lập tức đổ dồn vào đây.

Úc Tưởng muốn vứt nó đi nhưng cô lại cảm thấy quá lãng phí. Đất nước mới thoát nghèo được mấy năm, sao lại lãng phí tài nguyên như vậy?

Vì vậy cô bỏ vào máy giặt... Ừ....

Úc Tưởng: "... Buổi tối lúc chơi game dùng để che chân.”

Trữ Lễ Hàn: "...”

Anh hỏi: "Lần này lại định cầm đi để làm gì?”

Úc Tưởng: "Che đầu?”

Lúc này Ninh Nhạn cũng hắt xì một cái.

Không ai ngờ lại phải ra biển lâu như vậy nên đều ăn mặc rất mỏng manh. Ninh Nhạn siết chặt ngón tay, hô hấp cũng cảm thấy lạnh.

Mọi người quay lại nhìn cô ta một cái, sau đó lại nhìn đi nơi khác.

Lăng Sâm Viễn không có áo khoác, áo khoác của Hà Vân Trác lại ở trên người Úc Tưởng, mà ngay cả áo khoác của Trữ Lễ Hàn cũng ở trên người Úc Tưởng.

Lúc này phía sau có người ân cần nói: "Cô Ninh, hay là cô lấy áo khoác của tôi dùng tạm cho đỡ lạnh đi?"

Ninh Nhạn quay đầu nhìn thoáng qua.

Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên, Ninh Nhạn âm thầm nhíu mày, từ chối: "Không cần đâu, tôi vẫn có thể chịu được.”

Lời này chính là ám chỉ Úc Tưởng cũng thật là mảnh mai.

Úc Tưởng ngồi xuống tại chỗ, cô cuộn tròn thành quả bóng biểu diễn vẻ mảnh mai.

Này.

Nữ chính ngây ngô coi Ninh Nhạn như chị gái ruột.

Nhưng liên quan quái gì đến cô?

Úc Tưởng hỏi: "Chúng ta phải đợi ở đây bao lâu?”

Người trả lời cô chính là Trữ Lễ Hàn, anh thản nhiên nói: "Vừa rồi trên đường đi chúng tôi đã gọi cảnh sát rồi, lâu thì bốn giờ sau sẽ có người tới.”

Úc Tưởng lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua.

“Nơi này không có tín hiệu...” Thư ký Vương nói.

Úc Tưởng gật đầu, nhưng cô cũng không quá để ý, nói: "May mà tôi đã thoát game rồi.”

Thư ký Vương nhất thời dở khóc dở cười.

Nói là tối đa bốn giờ, nhưng thực tế việc chờ đợi cũng rất khó khăn, mới đầu bọn họ còn có thể quay về trong du thuyền chờ, nhưng chẳng mấy chốc, bầu trời dần tối sầm lại và hình như còn có bão sắp tới.

Du thuyền không có cách nào cố định trên biển nên lúc này đã trở thành thứ không an toàn.

Mọi người không còn cách nào khác là phải xuống đảo và tìm nơi trú ẩn.

Ánh mắt Lăng Sâm Viễn khẽ chuyển động, anh ta không chút khách khí xoay người lấy áo từ một vị quản lý cấp cao xui xẻo không biết của công ty nào mặc vào.

Ninh Nhạn cũng không thể chịu đựng được nữa nhưng lại sợ mất mặt nên không muốn đi mượn áo của người khác.

Bên này Úc Tưởng lại hắt hơi.

Lăng Sâm Viễn: "Vẫn còn lạnh à?”

Úc Tưởng: "Vẫn ổn...”

Lăng Sâm Viễn xoay người rời đi, không biết anh ta lại lấy mấy cái áo khoác từ chỗ mấy tên xui xẻo nào tới.

Ninh Nhạn trơ mắt nhìn anh ta đưa tới trước mặt Úc Tưởng.

Úc Tưởng:?

Úc Tưởng: Khá lắm, anh là Hoàng Thế Nhân* à?

*Hoàng Thế Nhân: nhân vật địa chủ bóc lột.

Nhưng Úc Tưởng còn chưa kịp lấy thì Trữ Lễ Hàn đã chen vào nói: "Không cần.”

Anh cởi cúc áo và bắt đầu cởi áo ghi - lê.

Úc Tưởng:? Không phải là anh ta định đưa cho tôi đấy chứ? Không đúng, trùm phản diện ngây thơ như vậy sao? Tôi mới ngủ với anh ta một lần mà anh ta đã không vui khi người khác cởi áo cho tôi mặc à?

Hệ thống nhìn những nam chính xa lạ này, nam phụ và nhân vật phản diện, đầu óc tê dại, không thể trả lời được.

Úc Tưởng nhanh chóng đứng lên, đè lại mu bàn tay Trữ Lễ Hàn.

Mu bàn tay Trữ Lễ Hàn nóng lên, thiếu chút nữa đã hất tay Úc Tưởng ra.

Úc Tưởng cẩn thận cài lại cúc áo cho anh.

Trữ Lễ Hàn cụp mắt xuống nhìn cô, anh cảm thấy rất hoang đường. Mẹ anh cũng từng cài cúc áo cho cha anh như vậy. Tất nhiên, sự khác biệt là cha anh là một tên cặn bã và ngu ngốc.

Lăng Sâm Viễn cúi đầu nhìn tay mình, đột nhiên anh ta cảm thấy cô đơn vô tận bao trùm lấy mình.

Người anh ta thích không có ở đây.

Số phận đã định rằng sẽ không có ai cài cúc áo cho anh ta khi trời lạnh.

Hệ thống: [ Cuối cùng cô cũng quyết định đi theo cốt truyện, bồi dưỡng tình cảm với chồng và nhanh chóng kết hôn sao? ]

Trong lòng Úc Tưởng nói không phải.

Chủ yếu là, nếu nhân vật phản diện chết cóng thì tôi trông cậy vào ai đi làm hại nam chính đây?

Ta sợ nói cho ngươi nghe thì ngươi sẽ không nhịn được mà tức chết.

Lăng Sâm Viễn đè nén cảm xúc đang dâng trào, ngẩng đầu nói: "Không cần nữa?”

Úc Tưởng: "Không cần nữa.”

Lúc này Lăng Sâm Viễn mới nhìn về phía nhân viên của giám đốc Thẩm: "Con gái lấy một cái để canh gió đi.”

Ninh Nhạn siết chặt bàn tay.

Những người phụ nữ kia đều được chăm sóc nhưng cô ta lại là người duy nhất không được.

Cô ta không hiểu chuyện gì đã xảy ra, rõ ràng ở đây không có em gái Ninh Ninh của cô ta mà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play