[Đã phát hiện các nhân vật quan trọng của cốt truyện.]

Âm thanh của hệ thống đột nhiên vang lên bên tai.

Từ sau khi Úc Tưởng chân thành đề nghị hệ thống thông đồng làm bậy với mình, đây là lần đầu tiên nó mở miệng.

Lạnh như băng, cứng ngắc lại không được tự nhiên.

Úc Tưởng cũng không để ý đến thái độ của nó, đáp một tiếng: Ừm.

Tại sao cô không cảm thấy sợ hãi khi nghe điều này? Tại sao không lo lắng?

Hệ thống rơi vào trầm tư.

Sau đó không thể không thừa nhận, người phụ nữ này để không vướng vào cốt truyện lộn xộn, cô dường như... thật sự không sợ chết?

Khi ngày càng có nhiều người tập trung tại sự kiện, khu vực xung quanh bỗng trở nên ồn ào. 

Dù là nam hay nữ thì hầu hết đều ăn mặc rất đẹp.

Cô mặc một chiếc váy dài màu trắng, thậm chí còn không thèm trang điểm, trong tay Úc Tưởng càng không có túi hàng hiệu, đứng cùng giám đốc Thẩm, giống như hai tên nhà quê đi lạc vào đây.

Mọi người đi ngang qua, đều không nhịn được liếc mắt một cái, sau đó đều nghi hoặc nói thầm một câu: "Đó có phải là Ngư Ngư hay không?"

Câu hỏi tiếp theo là: "Đó là bạn trai cô ấy sao?”

Giám đốc Thẩm cười khổ: "Tôi nên treo một tấm bảng ở trước ngực.”

Trên đó viết, tôi vẫn còn độc thân.

Úc Tưởng: “Hoạt động bắt đầu lúc mấy giờ thế? Tôi cảm thấy hơi mệt rồi.”

Giám đốc Thẩm nghe vậy thì lập tức quay người đi tìm ghế cho Úc Tưởng.

Úc Tưởng nhìn thấy vậy thì cũng nhịn không được mà muốn nói, nếu như sống ở thời cổ đại anh ta mà không trở thành ngự nội đại tổng quản thì thật là vô lý!

“Là Ngư Ngư phải không?” Một giọng nói vang lên phía sau Úc Tưởng.

Úc Tưởng không quay đầu lại.

Bởi vì hôm nay có quá nhiều người đang thảo luận rằng cô có phải là Ngư Ngư trên Tiểu Hồng Thư hay không.

“Chúng ta nói chuyện một chút đi.” Người phía sau nói.

Úc Tưởng vẫn không quay đầu lại.

Đối phương không thể nhịn được, trực tiếp vòng tới trước mặt cô và chặn tầm nhìn của Úc Tưởng.

Người chặn cô là một nam một nữ, người đàn ông mặc bộ vest Armani, tóc được vuốt ngược ra sau. Người phụ nữ đó rất xinh đẹp, mặc đồ Gucci, thoạt nhìn trông rất quen nhưng Úc Tưởng lại không thể nhớ được cô ta là ai. 

Là nhân vật cốt truyện gì sao?

Lúc này người đàn ông lên tiếng: "Muốn liên lạc với cô thật không dễ dàng đấy, tôi đã hỏi nền tảng về thông tin liên lạc của cô nhưng mà cô không nghe điện thoại, không trả lời tin nhắn, không kết bạn WeChat…”

Úc Tưởng: ?

Có được sự đồng ý của tôi chưa? Đã đưa thông tin liên lạc của tôi cho anh ta rồi?

Úc Tưởng: "Anh là?”

Vẻ mặt người đàn ông cứng đờ trong chốc lát, sau đó mới tiếp tục nói: "Tôi tên là Triệu Sướng, là người đại diện của Hi Hi Tử.”

Úc Tưởng suy nghĩ một lát mới nhớ ra.

Lúc trước khi cô đang xem tài khoản Tiểu Hồng Thư của cơ thể ban đầu, đã có người nhắc tới cái tên Hi Hi Tử. Hi Hi Tử công khai chỉ trích cô là con gái nhà nhàu giả, sau đó mới thu hút vô số cư dân mạng ăn dưa, chửi rủa cô.

Thì ra không phải là nhân vật chính trong cốt truyện.

Mà là nhân vật có liên quan đến cơ thể ban đầu.

Úc Tưởng quay đầu nhìn cô gái đang đứng bên cạnh.

Ừm, cô ta có lẽ là Hi Hi Tử rồi.

Làm một cái bia đỡ đạn gánh tội thay thì tất nhiên là những nhân vật liên quan đến cô này, sẽ không được đề cập trong nguyên tác.

Tốt lắm!

Vì vậy mình không chỉ phải bám theo cốt truyện nguyên tác, mình còn phải xử lý mối quan hệ giao tiếp của cơ thể ban đầu. Một người mà làm hai công việc thì được gọi là. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Đó là loại chơi gái không trả tiền.

“Xin chào, tôi tên là Tưởng Hi.” Cô gái nhanh chóng giới thiệu bản thân, giọng nói của cô ta khiến Úc Tưởng thoát khỏi dòng suy nghĩ.

Cô ta dừng lại một chút rồi mới nói: "Còn lại cứ để anh Triệu nói với cô.”

Rõ ràng là không để Úc Tưởng vào mắt.

Úc Tưởng nhướng mí nhưng không nói gì.

Triệu Sướng cũng không quan tâm thái độ của cô có tốt hay không, có lẽ là do lúc trước không gọi điện thoại cho cô được nên tính tình cũng có chút bị mài mòn rồi.

Triệu Sướng nói thẳng vào vấn đề: "Lúc trước cô và Hi Hi Tử có tranh cãi rất lớn ở trên mạng. Quả thật có một số ảnh hưởng tiêu cực. Ý của chúng tôi là, hôm nay cô và Hi Hi Tử có thể cùng nhau uống cà phê và chụp một ít ảnh. Khi đến lúc thích hợp, chúng tôi sẽ đăng ảnh lên mạng... người đẹp bắt tay giảng hòa, ai cũng vui vẻ khi nhìn thấy.”

Úc Tưởng: “…”

Cô biết rất rõ chiêu trò cũ này.

Kiếp trước Úc Tưởng đã làm gì?

Cô thực sự làm việc trong lĩnh vực quan hệ công chúng.

Cô ấy đã sống cuộc sống 996 hoặc thậm chí là 715 kể từ khi mới bước chân vào ngành. Chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi đã nhanh chóng tiêu hao hết sức lực cả đời này của cô.

Úc Tưởng chỉ hỏi ngược lại một câu: "Cô ấy xin lỗi tôi không?”

Triệu Sướng dừng lại một chút: "Cô muốn xin lỗi như thế nào?”

Úc Tưởng: "Xin lỗi công khai.”

Thật ra cô cảm thấy rất buồn cười.

Tại sao lại có một số người hâm mộ bởi vì, à, chiếc túi của người nổi tiếng trên mạng mà tôi thích mang theo đắt hơn và mới hơn chiếc túi của cô ấy, người nổi tiếng trên mạng mà tôi thích giàu hơn cô ấy, nên chạy đến công kích đối phương là thiết lập hình tượng giả, không có tiền, mau cút khỏi nền tảng. Úc Tưởng suy nghĩ, cơ thể ban đầu tuy có chút tâm tư nhỏ nhưng cũng không dựa vào hình ảnh để livestream bán hàng nhằm kiếm tiền từ người hâm mộ?

Hai người vốn dĩ đều rất flop.

Cũng bởi vì Hi Hi Tử phốt Úc Tưởng một trận.

Hi Hi Tử dựa vào việc là con gái nhà giàu thật, tên tuổi càng lúc càng nổi tiếng, còn Úc Tưởng thì bị mắng đến thảm thương.

“Cô có biết xin lỗi công khai nghĩa là gì không? Chưa từng có minh tinh nào xin lỗi công khai cả!” Triệu Sướng không vui nói.

Úc Tưởng: "Cô ấy là minh tinh sao?”

Triệu Sướng nghẹn họng.

Tưởng Hi càng không vui, cô ta chen vào nói: "Tôi nói sai rồi sao? Cái túi xách mà cô mang đã lỗi thời rồi... vẫn là con gái nhà giàu sao? Chụp ảnh chung với người khác cũng sẽ bị cắt bỏ! Tôi sẽ không xin lỗi. Cô cũng có thể lựa chọn không hợp tác..."

“Hi Hi!” Triệu Sướng nhíu mày khuyên nhủ.

Tưởng Hi đẩy anh ta ra: "Tôi nói cho cô biết, hôm nay người phụ trách ở nơi này là anh trai của tôi. Tôi biết cô đến đây theo thiệp mời nhưng chỉ cần tôi nói một câu, ngay lập tức cô sẽ bị bảo vệ ném ra ngoài, biết không? Đến lúc đó, dư luận internet sẽ lại đảo ngược. Đừng nói là xin lỗi, mọi người sẽ càng chế giễu cô nhiều hơn mà thôi..."

Tất nhiên Tưởng Hi chỉ là đang dọa cô mà thôi.

Cô ta đã nghe anh trai nói.

Cậu cả Trữ muốn mua trung tâm thương mại này và toà nhà bên cạnh cho mẹ, hôm nay đặc biệt đến quan sát và kiểm tra tình hình.

Nếu hôm nay xảy ra chuyện, anh trai có thể sẽ ăn tươi nuốt sống cô ta luôn.

Nhưng "Ngư Ngư" trước mặt lại không biết.

Đây đã đủ khiến cô sợ hãi rồi.

Lúc này giám đốc Thẩm cuối cùng cũng mồ hôi đầm đìa vác một chiếc ghế quay về.

Anh ta nhìn thấy cục diện đang giằng co, ngây ngẩn cả người: "Bọn họ là ai?”

Úc Tưởng thoải mái ngồi xuống ghế, lúc này mới lười biếng ngẩng đầu nhìn Tưởng Hi: "Cô nói tiếp đi.”

Tưởng Hi: ?

Hình như cô căn bản không nghe lọt tai?

Tưởng Hi chỉ tay vào giám đốc Thẩm, hỏi: “Anh ta là…”

Giám đốc Thẩm lập tức nhanh chóng ngắt lời: "Tôi là ông chủ của cô ấy." Cũng không phải bạn trai, đừng nhận nhầm nữa.

Vẻ mặt Tưởng Hi buông lỏng: "Ông chủ à, tôi thấy anh và anh Triệu cứ trực tiếp nói chuyện với nhau đi.”

Triệu Sướng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Nếu tiện thì chúng ta nói về chuyện đó của Ngư Ngư ở trên mạng..."

Giám đốc Thẩm còn chưa biết chuyện gì xảy ra đã lập tức bị lôi đi.

Giám đốc Thẩm: ?

Giám đốc Thẩm vẫn không quên quay đầu lại hỏi: "Cô có khát không? Bên kia có nước...”

Tưởng Hi: "Có phải là vì ông chủ đối xử đặc biệt với cô nên cô mới kiêu ngạo như vậy đúng không?"

Lúc thư ký Vương đến gần, vừa vặn nghe thấy những lời này, anh ta không nhịn được lẩm bẩm.

Sao lại có thêm một ông chủ đặc biệt ở đây thế?

Thư ký Vương vội đè nén cảm xúc dâng trào trong lòng của mình: "Xin lỗi làm phiền cô một chút. Cô Úc còn nhận ra tôi không?”

Lúc Tưởng Hi đi đến gặp anh trai, thư ký Vương đã đi chọn quà.

Vì vậy Tưởng Hi không biết thư ký Vương là ai.

Chỉ là nhìn cách ăn mặc của anh ấy khác lạ, không khỏi nhìn thêm một lần nữa.

Tưởng Hi không vui nói: "Chúng tôi đang nói chuyện, anh có chuyện gì thì lát nữa quay lại sau được không?”

Thư ký Vương thầm nghĩ như vậy không thể được đâu.

Cậu cả Trữ bận rộn như vậy, thời gian quý báu, sau khi hoàn thành nhiệm vụ mình phải nhanh chóng quay lại phục vụ cậu cả Trữ.

Thư ký Vương thậm chí còn không thèm quay đầu lại nhìn, đương nhiên cũng không thèm để ý đến cô ta.

Thư ký Vương lễ phép chào hỏi: "Lần trước về Cô Úc có bị cảm không?”

Úc Tưởng: "Không sao, cơ thể rất khoẻ, khoẻ mạnh đến nỗi có thể đánh chết một con bò." Cô dừng lại rồi lại hỏi: "Trữ Lễ Hàn ở gần đây sao?" Vậy không phải tốt nhất là mình nên chạy trốn sao?

Thư ký Vương gật đầu: "Cậu cả Trữ chỉ tới đây làm chút chuyện, sẽ sớm rời đi.”

Có phải cô muốn gặp cậu cả Trữ không?

Úc Tưởng: "Ồ, vậy thì tốt quá.”

Thư ký Vương: ?

Úc Tưởng hỏi anh ấy: “Anh tìm tôi có chuyện gì sao?”

Tưởng Hi choáng váng.

Bọn họ đang nói về ai?

Trữ Lễ Hàn? Cậu cả Trữ? Vừa rồi anh trai của cô ta đi cùng cậu cả Trữ đó phải không?

Làm sao có thể chứ…

Làm sao cô ta có thể quen biết…

Tưởng Hi cắn môi dưới, không phải là đặc biệt thuê người nói những lời này chứ?

Giây tiếp theo.

Tưởng Hi nhìn thấy trong người đàn ông này đang cầm một chiếc túi Hermes, sau đó đưa tới trước mặt Úc Tưởng.

“Cô Úc, đây là quà mà cậu cả Trữ nhờ tôi chọn cho cô.” Người đàn ông nói.

Úc Tưởng: “À.”

Chồn chúc tết gà, không có lòng tốt.

“Cô Úc không mở ra xem sao?” Thư ký Vương cười hỏi.

Úc Tưởng dừng lại một lát rồi mở ra xem.

Lúc còn làm quan hệ công chúng, Úc Tưởng cũng từng tiếp xúc với rất nhiều thương hiệu. Cô nhận ra giá trị của chiếc túi ngay từ cái nhìn đầu tiên. 

Tưởng Hi càng hiểu rõ hơn! Đây là kiểu cổ điển của Kelly! Vấn đề không chỉ là đắt hay không mà còn khó để có được màu sắc ưng ý!

Tưởng Hi còn muốn nghi ngờ rằng đây cũng là giả.

Nhưng khi cô nhìn thấy một tấm □□.

□□ được in bởi cửa hàng bên cạnh, trên đó còn có tên của cửa hàng.

Tưởng Hi không nói nên lời.

Cô ta mím môi dưới, vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

“Còn có những thứ này, cũng là tặng cho cô Úc, đều không phải thứ gì đắt tiền nhưng hy vọng cô Úc có thể vui vẻ.” Dù sao đó cũng là điều mà hầu hết mọi người đều nói khi tặng quà, vì vậy thư ký Vương cũng nói như vậy.

Tưởng Hi chưa bao giờ nhìn thấy cảnh tượng như vậy.

Cô ta nhìn Úc Tưởng thô bạo mở hai chiếc hộp còn lại ra.

Cái này đáng giá để mình quay ba video khui hộp hàng hiệu!

Tưởng Hi nghiến răng nghiến lợi.

Bên trong là một bộ đồ sứ và khăn lụa.

Bộ đồ sứ này thuộc dòng sản phẩm Jungle của Hermes, giá một bộ cũng không quá đắt, tính theo tiền Trung Quốc thì cũng chưa tới vài chục ngàn tệ.

Khăn lụa là thứ không thể thiếu trên những chiếc túi Birkin và Kelly cổ điển.

Nhưng khi Tưởng Hi nhìn vào mẫu mã, mới phát hiện ra rằng đây không phải là thứ bình thường có thể mua được với giá hơn bốn ngàn tệ một cái, đây là một mẫu trong bộ sưu tập cổ điển. Nhìn hơn một ngàn chiếc móc khăn lụa bên cạnh mới thấy cũng không bắt mắt cho lắm.

Chờ đến lúc Tưởng Hi lấy lại tinh thần, chợt nghe thấy Úc Tưởng nói: "Cảm ơn... chỉ là hơi nặng.”

Tưởng Hi: “…”

Thư ký Vương thầm mắng mình sao không nghĩ tới chuyện này chứ? Chỉ nghĩ đồ sứ là thiết thực, vừa tinh xảo lại vừa cao cấp.

Úc Tưởng cũng không khách khí.

Cô nhận lấy quà: "May mà hôm nay có người cầm giúp tôi.”

Trong đầu thư ký Vương có ăng ten, anh ấy bình tĩnh hỏi: "Vậy sao? Là bạn của cô Úc à?”

Úc Tưởng buồn cười nhìn anh ấy: "Là ông chủ.”

Thư ký Vương: "Ồ!”

Anh ấy đứng đó một lát, Úc Tưởng cũng không có ý định muốn nói chuyện nên thư ký Vương đành phải xoay người rời đi: "Vậy tôi không quấy rầy cô Úc nữa.”

Thư ký Vương vừa đi ra ngoài, vừa gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.

“Cậu cả Trữ, đồ đã được đưa đến tay cô Úc rồi. Cô Úc... cũng không biết là có thích hay không.” Thư ký Vương có cảm giác mình giống như đã thất bại rồi.

Trữ Lễ Hàn trả lời: "Ừ.”

Anh cũng không nói cho thư ký Vương biết rằng anh cũng đang đi xuống lầu.

Bên này Tưởng Hi điều chỉnh lại tâm trạng, nhỏ giọng hỏi: "Cô quen biết cậu cả Trữ sao?”

Úc Tưởng còn chưa kịp trả lời, Tưởng Hi đã nhìn thấy một anh chàng đẹp trai trẻ tuổi mặc quần áo thoải mái, cao 1m8, cầm chìa khóa xe Ferrari trong tay, bước về phía Úc Tưởng.

Sao lại thêm một người nữa thế?

Tưởng Hi thầm nghĩ.

Người này là ai?

“Cuối cùng cũng tìm được cô rồi.” Giọng điệu của người đang tới rất nhẹ nhàng.

Tưởng Hi vừa nghe thấy lời này, thầm nghĩ có lẽ cũng giống như bản thân vừa đến tìm Úc Tưởng. Đây có lẽ là tới gây chuyện?

Úc Tưởng quay đầu lại nhìn.

…Hà Vân Trác???

Đợi một lát.

Tại sao anh ta lại đến tìm cô?

Hà Vân Trác: "Cô ở đây tham gia hoạt động đúng không? Hoạt động mấy giờ kết thúc? Tôi có thể chờ cô. Sau khi kết thúc, chúng ta cùng nhau đi uống cà phê được không?"

Thái độ vô cùng phong độ lịch lãm.

Úc Tưởng không nói nên lời.

Tại sao hôm nay ai cũng muốn tìm mình uống cà phê vậy?

Úc Tưởng: “Anh muốn nói cái gì? Bây giờ cứ nói luôn đi.”

Hà Vân Trác nhìn xung quanh, chỉ vào lối thoát hiểm khẩn cấp nói: "Chúng ta qua bên kia nói chuyện được không?”

Lúc này Úc Tưởng mới chậm rãi đứng dậy.

Tưởng Hi không đoán ra được thân phận của Hà Vân Trác, cũng không dám tuỳ tiện chen vào nữa, chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi, đứng sang một bên chờ đợi.

Bên này Úc Tưởng và Hà Vân Trác bước vào lối thoát hiểm khẩn cấp.

Lối đi nối liền với cầu thang bộ.

Trữ Lễ Hàn vừa đi xuống cầu thang bộ, đến ngã rẽ, anh và một đám người phía sau nghe thấy Hà Vân Trác nhỏ giọng nói: "Tôi đã nghĩ kỹ rồi..."

Người phụ trách trung tâm thương mại nhìn Trữ Lễ Hàn dừng bước, nhịn không được mà nói: "Trữ...”

Trữ Lễ Hàn giơ ngón tay lên, làm ra động tác im lặng.

Mọi người đành phải im lặng.

Úc Tưởng: "Hả?”

Hà Vân Trác: "Tôi đồng ý cùng cô nuôi dưỡng đứa bé này... tôi không để ý quá khứ của cô. Sau khi sinh nó ra, tôi nhất định sẽ coi nó như con ruột của mình.”

Úc Tưởng: ???

Trữ Lễ Hàn: …?

Úc Tưởng thật sự đã mang thai rồi sao? Hơn nữa còn muốn mang con của anh đi và xây dựng một gia đình cùng với người đàn ông khác ở trước mặt của anh?

Đầu Úc Tưởng thầm nghĩ anh trai này điên rồi sao?

Hệ thống: [Ha ha!]

Hệ thống: [Ha ha ha ha ha!]

Lần đầu tiên, hệ thống cười đến điên cuồng như thế, cuối cùng cũng phá vỡ yên lặng suốt ngày nay.

Úc Tưởng: "Thật sao? Anh nghĩ kỹ chưa?”

Hà Vân Trác: "Tôi nghĩ kỹ rồi, Úc Tưởng, cô thật sự rất đặc biệt." Đặc biệt đến mức khiến tôi không còn cách nào khác để đối xử với cô.

“Cô là cô gái đặc biệt nhất mà tôi từng gặp, tôi cảm thấy tôi không nên vì chuyện nhỏ như vậy mà từ bỏ cô.”

Úc nghĩ: "Anh có muốn nghĩ lại không?”

Hà Vân Trác: "Không cần nghĩ nữa." Giọng nói của anh ta rất kiên định.

Làm sao một cô gái đang mang thai và đang cần người giải quyết vấn đề cấp bách của mình lại có thể từ chối một quý ông cương trực, dũng cảm, hiền lành như anh ta được chứ?

Úc Tưởng: “Anh không biết cha của đứa trẻ là ai…”

Mí mắt Trữ Lễ Hàn giật giật, anh vô thức giơ tay xoay đồng hồ. Anh muốn nghe Úc Tưởng nói như thế nào.

Lúc này người phụ trách trung tâm thương mại đã sắp bực mình muốn chết.

Đây là chuyện gì vậy?

Tại sao cậu cả Trữ lại còn... nghe những chuyện cẩu huyết lúc tám giờ này chứ?

Lúc này Hà Vân Trác ở dưới lầu hỏi: "Là ai? Thật ra tôi suýt đoán được rồi." Anh ấy nói: "Không sao đâu.”

Úc Tưởng: "Không, anh không biết đâu.”

Úc Tưởng khẽ thở dài một hơi.

Hệ thống đột nhiên lại có dự cảm không tốt.

Cô lại bắt đầu nữa rồi sao?!

Hay là nói ngay với cô rằng Trữ Lễ Hàn chỉ cách cô có vài mét thôi?! 

Hệ thống nói đã quá muộn rồi.

Chỉ nghe Úc Tưởng buồn bã nghẹn ngào nói: "Cha của đứa nhỏ là một tội phạm giết người, không phải, là một tên cuồng giết người. Tôi vốn cũng rất thích anh ấy nhưng con người anh ấy thật sự quá đáng sợ. Anh ấy vẫn còn yêu tôi đến tận xương tủy. Người khác không cẩn thận chạm vào tôi một cái, anh ấy sẽ chặt tay người đó. Tôi sợ anh ấy tìm được anh, sẽ giết cả nhà của anh, chặt anh thành tám mảnh rồi vứt xuống dưới biển..."

Hà Vân Trác: ?!

Trữ Lễ Hàn: "..." Anh tức giận cười lớn.

Hà Vân Trác nghe thấy tiếng động, lạnh mặt vội quay đầu lại: "Ai đấy?”

Trữ Lễ Hàn đứng im ở đó, thân hình cao lớn, cao cao tại thượng.

Anh cúi đầu nhẹ giọng nói: "Úc Tưởng, lên đây.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play