Từ lúc Úc Tưởng xuống xe cho đến khi Hà Vân Trác lái xe rời đi.

Hà Vân Trác cũng không mở miệng nói một câu nào cả.

Úc Tưởng: Ngươi nhìn đi, thế này không phải là tốt rồi sao?

Hệ thống: […]

Hệ thống: [Cô thật là trâu bò, lợi hại lắm.]

Người nhà họ Úc nghe thấy tiếng động cơ nên vội vàng chạy ra ngoài, đáng tiếc là chỉ vừa kịp hít một hơi khí thải xe thôi.

“Có phải cậu chủ Hà đã đưa cháu về không?" Chú ba vội hỏi.

Úc Tưởng gật đầu: “Ừm.”

Chú ba vội la lên: "Vậy sao cháu không mời người ta vào uống một tách trà rồi mới đi? Một chút phép tắc cũng không hiểu.”

Úc Tưởng vô tội nói: "Cháu cũng không biết, cháu vừa xuống xe thì anh ấy lập tức nhấn ga rời đi. Có khi nào là không muốn gặp chú ba không?”

Chú ba: ?

Liên quan gì đến ông ta?! Còn đổ lỗi này vào ông ta nữa?

Chú ba hừ lạnh một tiếng, vừa xoay người vừa sờ vào điện thoại di động, có lẽ là muốn gọi điện thoại cho bác Úc để mách lẻo.

Úc Tưởng thờ ơ chậm rãi đi phía sau, khi cô vừa bước vào cửa, chị họ thứ hai chặn cô lại hỏi: "Cậu chủ Hà nhìn trúng em sao?”

Úc Tưởng quay lại nhìn cô ta.

Chị họ thứ hai cười khẽ: "Nhìn vẻ mặt của em, hình như ở chung với nhau cũng không mấy vui vẻ nhỉ. Cũng đúng, cậu chủ Hà tốt nghiệp đại học danh giá, còn em thì suýt chút nữa đã bị đuổi học đại học, sao có thể trò chuyện cùng nhau được chứ?"

Úc Tưởng: "Đúng vậy, vì vậy chúng ta đừng nói về chuyện này nữa. Chị yêu đương với người khác thì nói về hình học đại số à?”

Chị họ thứ hai: “…”

Chị họ thứ hai: “Anh ấy nói về chuyện tài chính thì em cũng không thể theo kịp anh ấy đúng không?”

Úc Tưởng: “Em biết tiêu tiền có được không?”

Chị họ thứ hai bị sốc trước sự vô liêm sỉ của cô.

Chị họ thứ hai vốn còn đang suy nghĩ liệu Úc Tưởng có tức giận khi bản thân bị coi như là một món hàng và đưa đến trước mặt nhà họ Hà hay không. Cuối cùng Úc Tưởng hình như cũng không tức giận? Thậm chí đã sẵn sàng tiêu tiền của nhà họ Hà?

Ngay khi cô ta đang tức giận.

Úc Tưởng lại uể oải mở miệng: "Hôm nay cũng không nói chuyện gì khác, chỉ nói về chuyện sau khi sinh con thì nên nuôi dưỡng như thế nào.”

Chị họ thứ hai: ???

Hai người đã nói về chuyện này?

Không thể nào!

Cho dù cô rất xinh đẹp, vậy cũng không đến mức tiến tới bước này với Hà Vân Trác chứ?

Chị họ thứ hai còn đang sửng sốt, mà Úc Tưởng đã chậm rãi đi ngang qua trước mặt cô ta, còn thuận tiện sai bảo cho nữ giúp việc, sau đó mới trở về phòng.

Hệ thống: […]

Hệ thống: [Là đang nói về chuyện nên sinh con của người khác như thế nào à?]

Úc Tưởng: Gần như là vậy đấy.

Úc Tưởng ngồi phịch xuống sô pha một lát, sau đó mở số dư thẻ ngân hàng ra xem một chút.

Tính cả tiền bán hoa hôm nay, tổng cộng cũng chỉ hơn 4 vạn tệ.

Mang danh là con gái "nhà giàu", nhưng thật sự là nghèo kiết xác mà.

Úc Tưởng đoán chủ nhân ban đầu của cơ thể có lẽ không có thói quen tiết kiệm tiền. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Vậy được rồi, mình cũng đừng tiết kiệm nữa.

Úc Tưởng: "Tiêu hết tiền, mình sẽ chết, vừa đủ, không kém nhiều lắm.”

Hệ thống mở miệng định khuyên đừng quá tiêu cực.

Nhưng nghĩ lại.

Mình đã tiêu cực như vậy rồi! Vậy tiêu cực có lây nhiễm không?

Úc Tưởng: Bảo bối à, ta hỏi ngươi một chút, trong hơn mười tiếng ngươi mất tích, có phải là đi tiếp nhận phê bình không?

Hệ thống không lên tiếng.

Sao cô biết?

Úc Tưởng: Nếu ta làm loạn thì ngươi sẽ luôn bị phê bình có phải không? Đãi ngộ của ngươi có bị giáng chức không? Ví dụ như phúc lợi cuối năm và tài nguyên thăng cấp hệ thống gì đó, tất cả đều không có sao?

Hệ thống: [Đúng vậy, cô biết là tốt rồi. Vì vậy cô nên tích cực phối hợp với cốt truyện để xong sớm một chút, có lẽ khi cô quay về thế giới hiện thực sẽ có phần thưởng chờ cô đấy.]

Trong lòng nó nghĩ có phải cuối cùng Úc Tưởng cũng tìm lại được lương tâm của mình rồi hay không?

Một giây sau Úc Tưởng đã phá vỡ ảo tưởng của nó: Ta làm loạn, ngươi cũng làm loạn, như vậy không phải đã tốt rồi sao?

Hệ thống: ?

Hệ thống: [Ý của cô là gì?]

Úc Tưởng điều chỉnh tư thế ngồi xuống: Tình hình của ta ở thế giới này, cuối cùng sẽ biến thành một phần dữ liệu và được tải lên phải không? Dữ liệu có thể được tải lên hoặc không được tải lên và cũng có thể được tải lên một cách chọn lọc.

Hệ thống căn bản không dám nói chuyện với cô trong giây lát.

Chưa từng có ký chủ nào nghĩ tới việc hối lộ hệ thống, hoặc thậm chí là lôi kéo hệ thống cùng nhau thông đồng làm loạn.

Úc Tưởng nghiêng đầu, khẽ cười nói: Ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi.

Lúc này nữ giúp việc mang bánh quy và sữa đi vào.

Úc Tưởng chạy sang một bên ăn cơm, không nói chuyện phiếm với hệ thống nữa.

Một chút yên tĩnh, ngược lại hệ thống lại trở nên bất an.

Hai ngày tiếp theo, Hà Vân Trác cũng không tới tìm Úc Tưởng nữa.

Người nhà họ Úc lúc đầu thì chờ mong, sau đó thì tức giận, rồi cuối cùng là hoàn toàn thất vọng và bình tĩnh. 

Gần đây không biết Úc Tưởng đã xảy ra chuyện gì, cực kỳ tích cực đi làm, khiến cho bọn họ muốn tìm một cơ hội giáo huấn cô cũng tìm không thấy.

Còn Úc Tưởng thì sao.

Thực ra là một chuyến đi đến văn phòng luật sư.

Con người cô không bao giờ ngại thừa nhận khuyết điểm của bản thân.

Vì vậy cô đem hợp đồng mới mà giám đốc Thẩm đưa cho cô, giao cho các chuyên gia xét duyệt. Sau khi xét duyệt không sai, cô mới đến công ty.

Giám đốc Thẩm nghĩ rằng hai ngày nay cô bận hẹn hò với Hà Vân Trác hoặc Lăng Sâm Viễn hoặc cậu cả Trữ. 

Dù là ai đi chăng nữa, anh ta đều không dám đắc tội, thậm chí còn muốn nịnh bợ một chút.

Khi Úc Tưởng tới công ty, giám đốc Thẩm không chỉ không trách cô bỏ bê công việc, mà sau khi cô ký xong hợp đồng, thậm chí còn mời cô: "Ngày mai có một hoạt động trao giải nhân vật nổi tiếng trên mạng, tôi định đưa cô đến đó tham gia."

Úc Tưởng tựa lưng vào ghế, nghiêng đầu hỏi: "Tham gia hoạt động có tiền không?”

Thẩm tổng: "...Không có. Nhưng tất cả chi phí đi lại đều do công ty chi trả, còn có thêm chi phí đi công tác.”

Lúc này Úc Tưởng dễ dàng đồng ý hơn: “Được.”

Trả lương nhiều hơn một chút mới là nguồn động lực cho người lao động!

Đến ngày diễn ra hoạt động, từ sáng sớm Úc Tưởng đã thu dọn đồ đạc rồi ra ngoài.

Hà Vân Trác vừa tìm thấy tin nhắn mấy ngày trước trong hộp thư của mình.

[Cậu chủ Hà, buông bỏ Úc Tưởng đi, trên đời này có nơi nào mà không có cỏ thơm chứ? Cô gái này thích Lăng Sâm Viễn. Là do chính miệng Lăng Sâm Viễn nói, cô ấy rất thích anh ta.]

Hà Vân Trác vốn sắp định bỏ cuộc.

Nhìn thấy tin nhắn này, sắc mặt anh ta tối sầm lại, tinh thần đột nhiên lên cao trở lại.

Lăng Sâm Viễn... một đứa con ngoài giá thú.

Tại sao mọi người đều thích anh ta?

Ninh Nhạn sẽ không dễ dàng thay lòng.

Nhưng Úc Tưởng cũng không nhất định... 

Nếu đứa bé trong bụng Úc Tưởng là của Lăng Sâm Viễn, vậy chẳng phải là càng thú vị hơn sao? 

Con trai của anh ta phải gọi tôi là cha, còn sẽ bị tôi đánh.

Sau đó Lăng Sâm Viễn sẽ nhận ra anh ta không đáng được yêu thích.

Hà Vân Trác xóa tin nhắn đó, đứng dậy cầm áo khoác đi ra ngoài.

Lúc anh ta lái xe đến trước cửa nhà họ Úc, chị họ thứ hai của Úc Tưởng đã nhận ra anh ta.

“Cậu chủ Hà?” Chị họ thứ hai có chút ngạc nhiên.

Hà Vân Trác nghiêng người ra ngoài cửa sổ xe, cười hỏi: "Úc Tưởng có ở đây không? Tôi tới đón cô ấy, có chút chuyện.”

Chuyện của nhà họ Hà không phải đều đã bị thổi bay rồi sao? Chẳng phải mấy ngày nay Hà Vân Trác không xuất hiện sao? Chị họ thứ hai sững sờ đứng ở đó, trong đầu xoay quanh những nghi hoặc này. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Sao thế? Không hoan nghênh tôi à?” Hà Vân Trác lại nói.

“Không, không phải. Là vì Úc Tưởng không có ở nhà, em ấy đi tham gia hoạt động rồi.” Chị họ thứ hai dừng lại một lát, vẫn không nhịn được mà hỏi ra nghi hoặc ở trong lòng: “Tôi còn tưởng là cậu chủ Hà sẽ không đến đây nữa chứ…”

Ánh mắt Hà Vân Trác tối sầm lại, cười nói: "Tôi nghĩ rằng Úc Tưởng không thích tôi nên tôi mới không đến đây nữa.”

Chị họ thứ hai nghẹn họng.

Sự thật lại là như vậy sao? Hà Vân Trác thế mà lại lo lắng Úc Tưởng không thích mình?

Úc Tưởng có tài đức gì chứ?

Trong lòng chị họ thứ hai có chút bực bội nhưng lại không tiện biểu hiện ra ngoài, chỉ có thể miễn cưỡng cười cười: "Như vậy à.”

“Cô ấy tham gia hoạt động ở đâu thế?” Hà Vân Trác lại hỏi.

Chị họ thứ hai: “Anh cho tôi biết số điện thoại của anh, sau đó tôi sẽ gửi cho anh?”

Hà Vân Trác: "Không cần đâu, cô định vị trên bản đồ rồi tôi chụp một tấm là được.”

Chị họ thứ hai nhất thời càng thêm bực bội hơn.

Ngay cả số điện thoại Hà Vân Trác cũng không muốn cho cô ta?

Dù có không tình nguyện đến đâu thì cô ta cuối cùng vẫn phải thành thật tìm kiếm địa chỉ trên bản đồ, sau đó đưa cho Hà Vân Trác.

Một tiếng “tách” nhẹ vang lên, sau khi Hà Vân Trác chụp ảnh xong thì cất điện thoại rồi rời đi.

Bên này Úc Tưởng và giám đốc Thẩm vừa mới đến địa điểm tổ chức hoạt động.

"Đó là... Ngư Ngư?"

“Hình như là cô ấy.”

“Giải thưởng không có phần của cô ấy, cô ấy tới làm gì?”

“Bên cạnh cô ấy là ai? Không phải là bạn trai cô ấy chứ? Mẹ kiếp, đã là Địa Trung Hải rồi!” Giọng nói mỉa mai rất lớn, câu nói cuối cùng vừa vặn lại lọt vào tai giám đốc Thẩm.

Giám đốc Thẩm chỉ mới ba mươi tuổi, đã là Địa Trung Hải rồi: "...”

Bị sỉ nhục cũng thôi đi.

Bạn trai cũng không thể nói lung tung! Con mẹ nó tôi xứng sao? Tôi không xứng đâu!

Ban tổ chức hoạt động đã bố trí địa điểm ở khu vực CBD. Hội trường được nối liền với trung tâm thương mại bên cạnh, ở tầng trên còn có nhà hàng và siêu thị.

Sở dĩ có thể thành công như vậy, đều là dựa vào một số nhà tài trợ thương hiệu của trung tâm thương mại.

Úc Tưởng liếc mắt nhìn là có thể nhìn thấy rất nhiều bảng hiệu quảng cáo.

Lúc này sân khấu vẫn còn đang được sắp xếp, phóng viên vẫn chưa vào sân.

Giám đốc Thẩm chạm vào kiểu tóc của mình nhưng cũng không cảm thấy quá buồn.

Anh ta bắt đầu dẫn Úc Tưởng đi khắp nơi tìm kiếm những người nổi tiếng trên mạng, rồi lên kế hoạch tuyển dụng hai người làm việc tự do vào công ty bọn họ.

Kết nối với tầng hai của trung tâm thương mại.

Một đám người vây quanh người đàn ông trẻ tuổi đứng đầu, người phụ trách trung tâm mua sắm háo hức cười nói: “Cậu cả Trữ, ở đây có một nhà hàng rất ngon, cậu có muốn nếm thử hay không?"

Trữ Lễ Hàn không nói gì.

Ngược lại thư ký Vương ở phía sau anh đột nhiên dừng bước. Hả?

Vì sao anh ấy lại giống như là nhìn thấy Úc Tưởng?

Úc Tưởng rất xinh đẹp, chỉ cần không làm xấu khuôn mặt của mình, cô đứng ở đâu thì sẽ trở thành tâm điểm chú ý cực kỳ thu hút ngay tại đó.

Thư ký Vương nhớ tới nhiệm vụ mà mình vẫn còn chưa làm xong——

Tặng quà cho Úc Tưởng.

Nếu đưa đến nhà họ Úc thì sợ nhà họ Úc suy nghĩ nhiều. Đưa đến công ty của Úc Tưởng thì lại sợ tổng giám đốc công ty hiểu lầm. Dù có làm thế nào đi nữa thì cũng rất khó xử.

Nhưng chuyện này không thể không làm, cậu cả Trữ đã tự mình lên tiếng mà.

Thư ký Vương lùi lại phía sau vài bước, quay người đi đến cửa hàng hàng hiệu ở tòa nhà bên cạnh.

Một lát sau, người phụ trách trung tâm thương mại mới phát hiện không thấy thư ký Vương đâu cả.

Anh ta cũng không quan tâm đến việc thư ký Vương đã đi đâu.

Một cô gái trẻ tuổi đeo túi LV, mặc quần áo Gucci, mái tóc xoăn gợn sóng, trang điểm theo phong cách thời thịnh, vừa bước tới trước mặt anh ta liền gọi một tiếng "Anh".

Người phụ trách trung tâm thương mại cười xấu hổ với Trữ Lễ Hàn, sau đó mới kéo cô gái lại: "Em đang làm gì vậy?"

Anh ta quay đầu lại: "Thật ngại quá cậu cả Trữ, đây là em gái của tôi.”

Trữ Lễ Hàn căn bản không quan tâm đó là em gái của ai.

Anh chỉ gật nhẹ đầu, sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ.

Cô gái không hề che giấu âm lượng của mình, nói: "Hôm nay em tới tham gia hoạt động trao giải, tiện thể tới thăm anh. Anh đang đi kiểm tra cùng với cậu cả Trữ sao?"

Người phụ trách nói qua loa: "Được rồi được rồi, anh biết rồi, em tự đi trước đi. Lát nữa anh sẽ đến gặp em.”

Cô gái không vui nắm lấy cánh tay anh ta, nhỏ giọng nói: "Em ở lại thêm vài phút thì sao? Các hoạt động bên dưới vẫn còn chưa bắt đầu, em chán quá. Em không thể nói chuyện được với đám người nổi tiếng trên mạng kia. Hơn nữa...”

“Hơn nữa cái gì?”

“Lát nữa em sẽ đi giữa các anh, anh bảo nhân viên của anh chụp giúp em một tấm nhé?”

“Em làm gì thế?” 

“Không phải là em muốn làm gì đâu, không phải lần trước em đã nói với anh rồi sao? Cô con gái nhà giàu giả đó. Sau khi em vạch trần cô ta, cô ta đã đến tham dự tiệc đính hôn của nhà họ Kim, có lẽ là người chống lưng của cô ta đã dẫn cô ta đến. Sau đó những người trên mạng nói em vu khống cô ta, muốn em xin lỗi... Tại sao em phải xin lỗi chứ? Cô ta chính là con gái nhà giàu giả mà! Lát nữa em sẽ chụp ảnh rồi đăng lên mạng, để cho bọn họ xem, ai mới là hàng thật giá thật...”

“Em điên rồi sao?” Người phụ trách nghiến răng nghiến lợi: “Em muốn trêu chọc cậu cả Trữ à?”

“Mười một giờ rưỡi rồi.” Giọng nói Trữ Lễ Hàn nhàn nhạt vang lên.

Người phụ trách lập tức đẩy em gái mình ra và ra hiệu cho nhân viên bên cạnh ngăn lại.

Sau đó anh ta mới vội vàng quay lại bên cạnh Trữ Lễ Hàn.

Mà ở phía bên kia, thư ký Vương đang cẩn thận lựa chọn một chiếc Hermes Kelly kiệt tác mà tất cả phụ nữ đều sẽ yêu thích.

16 vạn tệ.

Thư ký Vương vừa mới đi một vòng cùng với Trữ Lễ Hàn.

Người trong cửa hàng đều biết anh ấy, cũng không dám bày ra dáng vẻ gì, thậm chí còn không dám đề cập đến việc phân phối hàng, nhanh chóng mang tất cả hàng mới ra.

Tuy nhiên, thư ký Vương lại rất chu đáo, chọn thêm một chiếc khăn lụa và một bộ đồ ăn bằng sứ cho Úc Tưởng.

Không thể tặng những món quà làm tổn hại đến thể diện của cậu cả Trữ được.

Sau khi đóng gói xong, thư ký Vương ước lượng trọng lượng trong tay, cảm thấy cũng khá ổn rồi, lúc này mới bước xuống lầu.

Vừa đi vừa gọi điện thoại cho Trữ Lễ Hàn.

Trữ Lễ Hàn nhanh chóng bắt máy: "Alo.”

“Cậu cả Trữ, đúng lúc tôi nhìn thấy Úc Tưởng ở dưới lầu, hình như là đang tham gia hoạt động gì đó. Bây giờ tôi mang quà đến tặng cho cô ấy, cậu thấy có thích hợp không?”

Úc Tưởng?

Trữ Lễ Hàn dừng bước, nhìn khắp tầng dưới nhưng không nhìn thấy bóng dáng của Úc Tưởng đâu.

Nhưng mà lại thoáng nhìn thấy Hà Vân Trác đang đẩy cánh cửa xoay và chậm rãi bước vào.

"Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác và đám con nhà giàu An Tử Khải đó, vì muốn tranh giành việc dạy Úc Tưởng chơi golf nên suýt chút nữa đã đánh nhau tập thể..." 

Giọng nói của thư ký Vương dường như vẫn còn đang vang vọng bên tai.

Trữ Lễ Hàn vuốt ve đầu ngón tay, anh hỏi người phụ trách: "Hội trường ở đây đang tổ chức hoạt động gì?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play