Úc Tưởng: ?
Hà Vân Trác: ?
Những người đi sau Trữ Lễ Hàn: ?
Lúc này Hệ thống mới hắng giọng rồi lên tiếng nhắc nhở: [Trữ Lễ Hàn đang ở góc tầng hai của lối thoát hiểm.]
Úc Tưởng không nói nên lời:...
Úc Tưởng: Nếu đứa trẻ chết thì ngươi có biết sữa sắp về rồi không?
Hà Vân Trác định nói gì đó với Úc Tưởng nhưng không muốn người khác nghe thấy.
Dù sao đi nữa thì những lời này mà được thốt ra với thân phận hiện tại của anh ta có hơi xấu hổ.
Sắc mặt Hà Vân Trác chợt thay đổi nhưng anh ta không hành động ngay mà đã hỏi trước: "Cô có quen không?"
Nếu hai bên nhìn thấy mặt nhau thì đối phương sẽ cứ thế trở thành kẻ thù của nhà họ Hà.
Cũng khiến mặt mũi của Hà Vân Trác không còn gì.
Chưa đầy hai ngày mà anh ta đã phải cúi đầu cầu xin đứa con gái nhà họ Úc đang mang thai về ở bên mình, mà người phụ nữ đó còn mang thai con của một kẻ sát nhân. Tin đồn anh ta đang sốt sắng nhận con ruột của mình, sớm muộn gì cũng sẽ lan truyền khắp giới thượng lưu!
Ánh mắt Hà Vân Trác khẽ động, toàn bộ ưu nhược đều đã được phân tích kỹ càng.
Anh ta thấp giọng: "Nếu có quen biết thì sang chào hỏi người ta một chút. Tôi sẽ chờ cô ở ngoài, việc còn lại thì chờ đến khi cô xong rồi nói tiếp."
Đáng lẽ anh ta không nên tiết kiệm hai, ba tiếng này để làm gì.
Nếu sáng sớm đến tìm Úc Tưởng khi hoạt động vừa xong, sau đó tìm chỗ kín đáo để nói chuyện, thậm chí còn có thể sắp xếp một bữa tối dưới ánh nến thì tốt biết mấy?
Trong lòng Hà Vân Trác đầy rẫy những dòng suy nghĩ ngổn ngang, anh ta quay người, mở cửa ra và quay trở về hội trường.
Mà sau khi quay đầu thì sắc mặt của Hà Vân Trác cũng tối sầm.
Trước mặt anh ta là một người phụ nữ xa lạ, cô ta đang nghe lén.
Tưởng Hi thật sự rất tò mò nên đã âm thầm trốn ở bên ngoài để nghe lén, nhưng không ngờ khi cửa vừa mở ra thì đã phải đối mặt với Hà Vân Trác.
Tưởng Hi khựng lại, vừa sợ hãi lại vừa xấu hổ.
Trong lòng vẫn có chút ghen tị đến khó tả.
Ngư Ngư thực sự đang mang thai!
Đã thế còn là con của một tên sát nhân!
Quan trọng hơn tất thảy là có một người đàn ông sẵn sàng bất chấp quên đi những thù hận trong quá khứ và ở bên cô!
Thế mà Ngư Ngư vẫn còn do dự? Cô làm gì có tư cách?
Ánh mắt Tưởng Hi léo lên, cô ta không biết Hà Vân Trác có thân phận như thế nào nhưng nhìn cách ăn mặc và cử chỉ của anh ta cũng có thể đoán được, đây là không phải người bình thường.
Cô ta đang định giả vờ như mình vô tình đi ngang qua...
Hà Vân Trác: "Cô tên gì?"
Tưởng Hi khựng lại, hơi do dự một hồi. Nhưng khi cô ta ngước mắt lên lại vô tình bắt gặp ánh mắt dịu dàng của anh ta.
Tương Hi thấy thế thì cũng nhẹ nhõm và đáp lời: "Tôi là Tưởng Hi, trên mạng là Hi Hi Tử. Anh từng nghe tới chưa?"
Hà Vân Trác giờ đang rất khó chịu.
Trên mạng gọi là gì cơ?
Ai thèm quan tâm đến tên của một người nổi tiếng ở trên mạng làm gì?
Trên mặt anh ta không bộc lộ biểu cảm gì khác mà chỉ cười nhẹ, và nói: "Được, tôi nhớ rồi."
Vừa dứt lời thì cũng quay đi.
Tưởng Hi rất mong chờ vào anh ta, vì quá xúc động nên đã thốt lên: "Anh tên gì?"
Cậu Trữ mà anh trai cô ta tiếp đón là giấc mơ của ngàn người. Nhưng tiếc thay, anh quá xa vời, xa đến nỗi không thể với tới. Cả đời này, cô ta cũng không thể nào chạm vào anh được! - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Nhưng người đàn ông này thì khác....Trẻ tuổi, đẹp trai, hiền lành, mà chiếc đồng hồ trên tay anh ta chắc là Rolex Submariner phải không? Mấy năm nay nó đã vượt mức gần 300.000 nhân dân tệ!
Cô ta không hề biết rằng bây giờ Hà Vân Trác đang rất mất bình tĩnh.
Còn muốn hỏi tên của anh ta sao?
Trong lòng Hà Vân Trác chợt thấy lạnh lẽo.
Nói với cô ta để cô ta có thể đi truyền bá tin đồn của anh ta tốt hơn à?
Tưởng Hi thấy đối phương không lên tiếng mà chỉ nhìn chằm chằm vào mình khiến cô ta chợt thấy hơi sợ hãi. Nhưng rồi cũng cho là bản thân đang nghĩ nhiều.
Cô ta vội nói: "Vừa rồi chắc anh cũng đã thấy tôi đúng không? Tôi đứng đối diện Ngư Ngư."
Ngư Ngư?
Là Úc Tưởng sao?
Hà Vân Trác chợt nghĩ ra gì đó.
"Tôi tên Hà Vân Trác." Anh ta dừng lại một chút: "Xin lỗi, giờ tôi phải đến quán cà phê để chờ cô ấy."
Vừa nói xong thì anh ta cũng nhanh chóng rời đi.
Sau khi Hà Vân Trác trở về nước, đã dần xuất hiện tràn lan trên các bản tin tài chính.
Dù có nói tên hay không cũng chẳng sao. Người phụ nữ tên Tưởng Hi rồi cũng nhận ra anh ta từ tin tức mà thôi.
Quan trọng hơn hết là anh ta đã biết tên của cô ta, và đương nhiên cũng có cách để khiến cô ta phải ngậm chặt miệng.
Tưởng Hi không biết Hà Vân Trác đang nghĩ gì.
Cô ta quay sang nhìn bóng lưng của anh ta rồi mới cúi đầu mở trình duyệt và tra tìm.
Hà Vân Trác...
Trình duyệt nhanh chóng hiện ra một loạt nội dung.
Cô ta thực sự đã tìm thấy nó!
Vừa về nước... Con trai của ông trùm bất động sản..
Người như vậy mà cũng theo đuổi Ngư Ngư?
Tương Hi cố nén sự bất mãn trong lòng.
Cô ta thực sự muốn lật mặt Ngư Ngư, đến lúc đó cô sẽ bị cư dân mạng dè bỉu.
Tưởng Hi nhanh chóng cầm chặt điện thoại và bước đi với dòng tâm trạng bất an.
Lẽ ra cô ta nên xin WeChat trước khi để Hà Vân Trác rời đi!
....
Nhưng Tương Hi lại không ngờ, nếu cô ta cố chờ thêm một chút và ghé tai nghe trộm thêm một lát nữa thì sẽ có tin còn chất động hơn.
Chỉ cách cô ta một bức tường.
Úc Tưởng khẽ thở dài.
Đàn ông đúng là không đáng tin cậy.
Nói đi là đi.
Úc Tưởng: "Anh xuống đi, tôi leo cầu thang nhiều quá nên mệt."
Trữ Lễ Hàn: "..."
Hệ thống: [...]
Mà nhóm người đằng sau Trữ Lễ Hàn còn hoảng hốt hơn.
Hóa ra... Hóa ra nữ chính máu chó gây ra bao nhiêu chuyện có quen cậu Trữ sao?
Điệu bộ... khá đáng gờm đấy nhỉ? Ngay cả cậu Trữ mà còn phải xuống để gặp cô sao?
Không khí cứ thế im lặng suốt mấy giây.
Ngay khi bọn họ cho rằng cậu Trữ sẽ tức giận thì Trữ Lễ Hàn lại chậm rãi đi đến.
Anh rẽ vào góc cầu thang và bước xuống lầu một.
Nhưng khi cách Úc Tưởng tầm ba bậc thang thì anh đã dừng lại.
Với khoảng cách như thế này, vừa không quá gần gũi mà cũng tiện để nói chuyện với nhau, phân rõ địa vị.
Úc Tưởng phải hất cằm lên mới có thể nhìn thấy Trữ Lễ Hàn.
Dù sao anh cũng rất cao.
Lúc này, Trữ Lễ Hàn rũ mắt nhìn chằm chằm cô.
Hôm nay, Úc Tưởng mặc một chiếc váy trắng đơn giản, mái tóc buộc cao, nét mặt thoải mái phóng khoáng và chiếc cổ thanh tú.
Kể từ lần gặp mặt trước đó, dấu vết trên cổ cô đã biến mất hoàn toàn. Mà cô cũng chẳng mang trang sức gì nên nhìn thấy có vẻ hơi trống vắng, chỉ để lộ mỗi làn da trắng ngần.
Đã thế vẻ mặt cô còn chẳng thấy chút sợ hãi nào.
Lông mi dài trông rất ngây thơ.
Trong đầu mọi người vô thức hiện lên dòng suy nghĩ: Cô gái này đẹp quá!
Một cảnh tượng rất lóa mắt!
Đúng lúc này, họ chợt nghe thấy tiếng cậu Trữ đang nói một cách chậm rãi: "Tôi là sát nhân hay kẻ cuồng sát nhân?"
Nhóm người phía sau Trữ Lễ Hàn đã trợn tròn mắt.
Cậu Trữ không chỉ quen nhân vật chính trong tin đồn đẫm máu này! Mà thậm chí còn là nhân vật chính trong câu chuyện đó!
Hệ thống: [Lật xe rồi chứ gì?]
Hệ thống: [Trữ Lễ Hàn không dễ nhai đâu.]
Úc Tưởng: Đừng nóng vội, ta đang cố sửa chữa.
Hệ thống: ?
Trữ Lễ Hàn: "Tôi yêu cô đến tận xương tủy? Người khác vừa chạm vào cô là tôi sẽ chặt tay họ sao?"
Mặt Úc Tưởng giờ xám như tro, cô đang xấu hổ đến mức muốn đào cái lỗ trong lâu đài để chui xuống.
Trách tôi, trách tôi, đọc quá nhiều tiểu thuyết Mary Sue rồi.
Cứ thuận mồm tự biên tự diễn như thế...
Mà lúc này chỉ có mỗi Úc Tưởng là thấy dằn vặt thôi sao?
Những người phía sau Trữ Lễ Hàn cũng dằn vặt.
Trong lúc nhất thời, bọn họ như mất phương hướng để phân biệt đây là thật hay giả, đắm chìm vào trong cú sốc quá lớn và không tài nào thoát ra được, hoàn toàn không dám gắn Trữ Lễ Hàn chung chỗ với tình yêu.
Mặt của anh vẫn vô cảm như ban đầu, chỉ bình tĩnh nói: "Ngay trước mặt tôi, cô đang mang thai và chuẩn bị gả cho Hà Vân Trác sao? Nếu giờ tôi giết cả nhà Hà Vân Trác, sau đó băm vằm anh ta thành trăm mảnh thì mới chỉ dành một nửa cho chó ăn thôi. Phần còn lại, cô nói tôi xem nên xử lý thế nào?
Mọi người nghe thấy thế cũng rùng mình.
Ngay cả Hệ thống cũng run rẩy.
Nó không ngờ rằng tổng tài bá đạo trong thế giới cũ, một nhân vật phản diện, lại có thể làm ra chuyện độc ác đến như vậy.
Úc Tưởng liếm môi.
Cổ họng cô chợt nghẹn lại, dường như cô có thể cảm nhận được áp lực kinh hồn từ Trữ Lễ Hàn.
Úc Tưởng: "Ừm..."
Úc Tưởng: "Cầm tù tôi... và ép tôi yêu anh?"
Trữ Lễ Hàn: "..."
Hệ thống choáng váng.
Âm mưu chết tiệt gì thế này!
Chuyện này không thể xảy ra được, vô lý! Thế giới này sớm muộn gì cũng khiến cô chết thôi!
Mọi người hít sâu một hơi, ai nấy đều thấy da đầu mình đang tê dại.
Họ muốn thấy vẻ mặt của Trữ Lễ Hàn nhưng lại không dám nhìn.
Trữ Lễ Hàn lại bị cô chọc tức đến độ cười mỉa.
Thậm chí còn gợi lại ký ức về buổi tối trong khách sạn Hải Li ngày hôm đó.
Ánh mắt Trữ Lễ Hàn khẽ động: "Ù, cô đã chọn cho mình một hướng đi tốt đấy, sao cô biết rằng tôi sẽ không giết cô và đưa cô đến chỗ Thẩm Hải?”
Úc Tưởng: "Không được, chẳng phải vậy sẽ thành lợi thế cho Hà Vân Trác sao? Sau khi tôi chết, chúng tôi có thể chôn cùng một huyệt. Cái đó gọi là gì nhỉ? À, song túc song phi. Chúc Anh Đài có nhìn thấy Lương Sơn Bá biến thành bướm không? Chẳng phải cậu Trữ đây bị cắm sừng rồi đấy à?"
Hệ thống: [...]
Cô thật sự đã theo dõi cốt truyện một cách đàng hoàng có phải không? Cô thật sự không sợ Trữ Lễ Hàn sẽ giết người sao?
Trữ Lễ Hàn chợt thấy ngón tay hơi ngứa ngáy.
Anh rất muốn cạy miệng Úc Tưởng xem thử nó lớn cỡ nào.
Trữ Lễ Hàn nhướng mi và bình tĩnh đáp lời: "Vậy thì đổ xi măng đi."
"Trong bụng tôi còn có đứa bé. Ít nhất thì hãy chờ đến khi sinh xong rồi hẳn đổ được không?" ( truyện trên app T𝕪T )
Hệ thống: [...]
Cô đến đây để mặc cả đấy à?
Trữ Lễ Hàn thản nhiên đáp: "Nhưng tôi không thích trẻ con."
Hệ thống: [...]
Hệ thống: [Không sửa được nữa rồi? Trữ Lễ Hàn là một tên biến thái, đừng tranh cãi với anh ta nữa!]
Úc Tưởng mắt điếc tai ngơ lại liếm môi lần nữa.
Nơi ánh mắt của cô như có tia sáng lập loè, còn lông mi thì run rẩy: "Thật xin lỗi, nhưng hình như trong lòng cậu Trữ đây chỉ có tôi thì phải. Trừ tôi ra, trên thế giới này không còn một sinh vật sống nào có thể có được tình yêu của cậu Trữ đâu."
Những người đằng sau Trữ Lễ Hàn muốn quỳ xuống trước mặt cô.
Rốt cuộc cô có địa vị như nào thế?
Sao chuyện gì cũng dám nói huỵch toẹt ra hết vậy?
Trữ Lễ Hàn lại bước xuống thêm một bậc nữa: "Đáng tiếc thay, tôi không thích cô."
Úc Tưởng dựng tóc gáy.
Đây là bản năng khi thấy nguy hiểm.
Nhưng cô vẫn còn bướng bỉnh lắm.
Úc Tưởng vội vàng nói: "Vậy anh xong rồi."
Trữ Lễ Hàn: ?
Sao? Cô không sợ à? Giờ lại thành anh xong rồi sao?
Úc Tưởng: "Năm đầu sau khi tôi mất đi, anh sẽ không có cảm giác gì nhiều. Đến năm thứ hai khi tôi mất đi, anh sẽ thấy nhớ một chút. Rồi mãi cho đến năm thứ ba, thứ tư, thứ năm, anh quay đầu lại nhìn nhưng đã không tìm thấy tôi nữa rồi, chỉ còn buồn bã và mất mát....Sau mười năm, anh đã đứng trên đỉnh của sự nghiệp, cũng là đỉnh của sự lạnh lùng thì lại càng nhớ tôi nhiều thêm, nhưng tiếc là người thì đã mất, mà vì anh không thích trẻ con nên con cũng chẳng còn...."
"Anh càng nghĩ càng thấy đau khổ. Từ nay trở đi, nhìn ai cũng thấy giống tôi mà chẳng ai có thể là tôi."
"Anh có được tất cả, riêng tình yêu lại không có, chỉ có thể sống quãng đời còn lại trong sự hối tiếc và cô đơn."
Hệ thống: [...?]
Trữ Lễ Hàn: "..."
Hệ thống: [Cô đã đọc được bao nhiêu cuốn tiểu thuyết rồi?]
Úc Tưởng: Cũng bình thường thôi, khoảng vài trăm bộ. Ta thấy thà cho ta làm nữ chính trong lò hoả táng còn hơn làm bia đỡ đạn như này....Này, ngươi nghĩ tài bắn súng của Trữ Lễ Hàn có chuẩn không? Một phát tiễn ta về trời luôn.
Hệ thống: [...]