Trữ Lễ Hàn xoa xoa thái dương.

Số lần anh và Úc Tưởng gặp nhau quá ít, anh cố nhớ lại Úc Tưởng trong bữa tiệc ở khách sạn Hải Lệ... xem cô có quan hệ gì với đám người Hà Vân Trác và An Tử Khải không?

Không nghĩ về chuyện này nữa.

Trữ Lễ Hàn phát hiện, trước đêm hỗn loạn hôm đó, thậm chí là trong bữa tiệc ở khách sạn Hải Lệ, ấn tượng của anh về Úc Tưởng đều hoàn toàn mờ nhạt.

Lấy đêm đó làm ranh giới.

Cái tên Úc Tưởng này bất ngờ trở nên chói mắt như vậy. Thật sự rất chói mắt.

Một lúc lâu sau cũng không nghe Trữ Lễ Hàn nói gì, thư ký Vương có chút hốt hoảng, anh ấy do dự hỏi: “Cậu cả, vẫn tiếp tục theo dõi sao?"

“Đúng vậy.”

Thư ký Vương đáp lại, sau đó nhanh chóng chuyển chủ đề: "Còn có một chuyện nữa là video ở khách sạn Hải Lệ ngày hôm đó, sau khi bị xóa thì rất khó khôi phục lại. Chúng tôi nghi ngờ rằng có thể là có hacker chuyên nghiệp đã hack vào hệ thống của khách sạn để dọn dẹp hậu quả, hiện tại đang trong quá trình điều tra..."

Trữ Lễ Hàn nghe xong cũng không quá tức giận.

Lần bị tính kế này, ngoại trừ việc tai nạn gặp Úc Tưởng ra thì đối với anh cũng không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Bây giờ sốt ruột nhất chính là khách sạn Hải Lệ đang liều mạng tìm ra kẻ đứng sau là ai, nếu không thì mối quan hệ trong đó sẽ không rõ ràng. 

Suy nghĩ của Trữ Lễ Hàn dừng lại.

Bây giờ nhìn lại vụ tai nạn ngày hôm đó, từ việc Úc Tưởng tình nguyện làm thuốc giải đến việc điều chỉnh đồng hồ báo thức và rời đi sớm... Một loạt hành động đều giống như là đang cố gắng giải quyết rắc rối của anh.

Tất nhiên, Trữ Lễ Hàn cũng sẽ không ngây thơ đến mức kết luận ngay rằng Úc Tưởng làm như vậy là vì muốn tốt cho anh.

Trong khi thư ký Vương còn đang thao thao bất tuyệt, báo cáo công việc.

Trữ Lễ Hàn ngắt lời: "Cậu đi chọn một món quà rồi gửi đến chỗ của Úc Tưởng.”

Thư ký Vương lập tức dừng lại.

Hả?

Tại sao chủ đề lại chuyển về Úc Tưởng vậy?

Anh ấy không đoán ra tâm tư của cậu chủ Trữ nhưng việc chọn quà này anh ấy thật sự rất giỏi.

Thư ký Vương nhanh chóng trả lời: "Vâng!”

Bên ngoài câu lạc bộ ở phía bên kia.

Thực sự có người đã lái xe tới và mang hoa đi với mức giảm giá 30%. Người nhận hàng vui mừng đến mức miệng cũng không khép lại được. Dù sao thì chất lượng của số hoa này thực sự rất tốt! Tất cả đều là hoa hồng! Thế mà lại còn giá rẻ nữa! Cả một chiếc xe tải lớn đấy!

Tâm trạng của Úc Tưởng cũng rất tốt.

Tài khoản ít ỏi của cô nhanh chóng được cộng vào 38.000 tệ.

Hà Vân Trác: “…”

Anh ta mua với giá cao mà cô lại bán với giá năm đồng.

Thực sự biết cách kinh doanh mà!

Lúc này Úc Tưởng ngẩng đầu nhìn trời: "Sắc trời không còn sớm nữa...”

Hà Vân Trác nhanh chóng nói: “Tôi đưa em về nhà nhé.”

Hôm nay anh ta đã bỏ rất nhiều công sức vào Úc Tưởng, nếu như vẫn không chiếm được trái tim của Úc Tưởng, cuối cùng để rơi vào tay Lăng Sâm Viễn thì không phải là làm trò cười cho người khác sao?

Đây sẽ là chuyện mà cả đời này anh ta chỉ cần nhớ tới là sẽ không có cách nào nhắm mắt lại được!

Úc Tưởng vui vẻ đồng ý: “Được thôi.”

Hà Vân Trác đáng lẽ phải vui mừng khi nghe thấy hai từ này, bởi vì anh ta có thể đâm vào trái tim Lăng Sâm Viễn một nhát. Nhưng suy nghĩ một chút, anh ta lại có chút không vui nổi. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Hình như đã bận rộn vô ích rồi.

Hà Vân Trác không nghĩ về chuyện đó nữa, kẻo càng nghĩ lại càng tức giận.

Anh ta ném chìa khóa cho người lái xe rồi nhanh chóng đưa Úc Tưởng lên xe.

Đám con nhà giàu không dám giữ người lại.

Hôm nay mọi người đã chịu đủ nhiều kích thích rồi nên cần phải chậm lại để tránh cho tình hình càng thêm xấu hổ và mất kiểm soát.

“Cậu Hà, lần sau lại gặp nhé!”

“Cậu Hà đi cẩn thận!”

Mọi người tiễn Hà Vân Trác đi rồi mới quay lại nhìn về phía Lăng Sâm.

“Anh Lăng và cô Úc quen nhau như thế nào?”

Có một tên mạnh dạn hỏi.

Dù sao cũng phải hiểu rõ ràng về mối quan hệ này thì sau này mới biết phải đối xử với Úc Tưởng như thế nào chứ.

“Trong một cuộc họp, cô ấy nhìn tôi rất lâu, sau đó nói thích tôi.” Lăng Sâm Viễn thản nhiên nói.

Lăng Sâm Viễn phát hiện Úc Tưởng này đặc biệt giống một con ngựa hoang.

Khi ở cạnh cô, cô sẽ khiến bạn rất tức giận. Nhưng một mặt cô nói thích anh một mặt cô lại đi trêu trọc người khác. Thế thì loại cảm giác thuần hóa ngựa hoang này cũng có chút thú vị.

Lăng Sâm Viễn nói xong thì xoay người bước vào trong: "Tôi còn có việc, mọi người cứ tự nhiên.”

Đám phú nhị đại cứ cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu.

Lăng Sâm Viễn vẫn còn chưa nói rõ cảm giác của anh ta đối với Úc Tưởng là gì? Úc Tưởng thích anh ta, vậy anh ta thì sao?

“Có cần nói với cậu Hà một tiếng không?

“Ai sẽ gửi tin nhắn?”

“Tôi gửi, tôi gửi.”

Trên chiếc Ferrari bên này, một bầu không khí yên tĩnh.

Chỉ có hệ thống không nhịn được nghi ngờ hỏi Úc Tưởng: [Đàn ông kỳ lạ như vậy sao? Cô đã làm cho anh ta mất rất nhiều tiền và còn mất cả thể diện, vậy mà anh ta vẫn muốn đưa cô về nhà?]

Là Úc Tưởng có ma lực đặc biệt gì sao?

Úc Tưởng: Tôi cũng cảm thấy hình như anh ta có bệnh đấy.

Người bình thường bị mất mặt như vậy, đáng lẽ đã sớm nổi giận và bỏ đi rồi.

Hệ thống im lặng luôn rồi.

Chắc là nó đi tra cứu thông tin gì đó rồi nhanh chóng quay lại khoe khoang những từ mới của nó.

Hệ thống: [Có thể là "chi phí chìm". Ở trước mặt những người này nếu cô khiến anh ta càng mất mặt, càng chịu thiệt thì anh ta sẽ lại càng muốn tóm lấy cô để trả thù cho sự nhục nhã trước kia của anh ta.]

Úc Tưởng: ? Anh ta làm kinh doanh thì thật sự sẽ không khiến cho nhà họ Hà phá sản sao?

Hệ thống đã đọc cốt truyện: [Không đâu, anh ta dựa vào kỹ thuật hacker và năng lực đàm phán xuất sắc để từng bước mở rộng Hà thị.]

Úc Tưởng: …

Thật sự là một thế giới vô pháp vô thiên, dựa vào kỹ thuật hacker mà cũng thành công sao?

Úc Tưởng: Đúng rồi, ngươi có biết vì sao Hà Vân Trác lại đến tìm tôi không? Anh ta và bác cả của tôi có giao dịch gì? Đổi tôi lấy tiền à?

Hệ thống: [Chuyện này không phải là nên hỏi cô sao? Tại sao cốt truyện lại thay đổi?]

Úc Tưởng: ?

Hệ thống: ?

Một người và một hệ thống im lặng không nói gì.

Một lúc lâu sau, cuối cùng hệ thống cũng tìm được một số manh mối từ hồ sơ cốt truyện.

Hệ thống: [...Có gì đó không ổn lắm.]

Úc Tưởng: Có chuyện gì vậy?

Hệ thống: [Cô có biết tại sao Hà Vân Trác thích Ninh Nhạn như vậy mà lại không dám cầu hôn cô ta không?]

Câu chuyện về nam phụ và nữ phụ ác độc này cũng không được nói rõ ràng trong cốt truyện nguyên tác!

Nếu viết kỹ càng thì người đọc sẽ phàn nàn về số từ!

Úc Tưởng suy nghĩ trong lòng ‘Tôi làm sao mà biết được?’

Hệ thống cũng thật sự không có ý định chờ cô trả lời, nhanh chóng nói tiếp: [Không phải bởi vì Ninh Nhạn không thích anh ta! Nhà họ Ninh không có quyền thế bằng nhà họ Hà, nếu nhà họ Hà chủ động muốn liên hôn, nhà họ Ninh chắc chắn sẽ không từ chối.] 

Úc Tưởng: Vì vậy?

Hệ thống: [Trong cốt truyện nguyên tác, vào ngày thứ hai trong bữa tiệc ở nhà họ Kim, Hà Vân Trác đã mời một cô gái trẻ họ Đổng đi ăn tối. Nửa tháng sau, bọn họ đính hôn. Nhiều năm sau, Hà Vân Trác cũng không kết hôn cùng với cô gái trẻ họ Đổng này. Nhưng cô Đổng mang thai và đứa nhỏ là của cha Hà.]

Úc Tưởng: ???

Lượng thông tin này hơi lớn rồi đấy.

Hệ thống khó khăn lên tiếng: [Bây giờ không biết là đã xảy ra sự thay đổi ở chỗ nào, người mà Hà Vân Trác nhắm tới trong cốt truyện đã đổi từ cô chủ Đổng thành cô rồi.]

Úc Tưởng: ???

Úc Tưởng: Tôi có một câu nói tục không biết có nên nói hay không.

Hệ thống: [Thôi thì đừng nói nữa, sẽ vang lên tiếng bíp bíp đấy.]

Úc Tưởng cạn lời châm chọc: Tình cảm trong cuốn tiểu thuyết này đều là nhân vật phản diện mà!

Đây là loại kịch bản quỷ quái gì thế? Con mẹ nó, ngay cả một người bình thường cũng không có!

Hệ thống: [Vì vậy nữ chính mới bị ngược đến chết đi sống lại chứ.]

Úc Tưởng còn đang nói chuyện phiếm với hệ thống ở đây, điện thoại của Hà Vân Trác ở bên kia đang rung lên nhưng anh ta đang lái xe nên tạm thời không thể đọc tin nhắn.

Hà Vân Trác đột nhiên nói: "Tôi có nên cảm ơn cô Úc đã đồng ý để tôi đưa cô về nhà không?”

Úc Tưởng thu hồi lại suy nghĩ: "Nếu anh nhất quyết muốn cảm ơn thì cũng không phải là không được.”

Hà Vân Trác: “…”

Hà Vân Trác: “Tôi còn tưởng cô Úc sẽ không đồng ý với tôi chứ.”

Úc Tưởng: "Chủ yếu là suy xét đến, trên đường về nhà không thể để mấy phú nhị đại bên cạnh anh úp sọt được.”

Khóe miệng Hà Vân Trác giật giật, vừa tức giận lại vừa buồn cười.

Hà Vân Trác: “Cô Úc yên tâm, bọn họ sẽ không làm ra chuyện khó coi như vậy đâu.”

Úc Tưởng quay đầu cười với anh ta: "Vậy tôi yên tâm rồi.”

Cứ tiếp tục hành động to gan thì đến cuối cùng ai cũng không nể mặt đâu!

Hà Vân Trác bị loá mắt bởi nụ cười sáng lạn trên mặt cô.

Hà Vân Trác cảm thấy đây là cơ hội nên thấp giọng nói, đưa chủ đề quay lại chủ đề chính: "Cô Úc có biết tại sao hôm nay tôi lại mời cô ra ngoài không?"

Úc Tưởng: “Hả?”

Hà Vân Trác: "Thật ra cha tôi rất thích cô Úc, ông ấy rất hy vọng tôi có thể đến được với cô Úc.”

Một cô gái bình thường sẽ vui mừng khôn xiết khi nghe thấy những lời này.

Suy cho cùng, những gì Hà Vân Trác nói có nghĩa là gia đình của anh ta rất thích cô. Nếu đó là ý của gia đình, như vậy thì việc gả vào nhà giàu cũng rất dễ dàng. Cuộc sống sau khi kết hôn hẳn là cũng không tệ lắm.

Nhưng Úc Tưởng suy nghĩ một chút. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Câu nói “Cha tôi rất thích cô Úc” này, chính là ý trên mặt chữ phải không?

Một lúc lâu sau cũng không thấy Úc Tưởng trả lời.

Trên mặt Úc Tưởng ngay cả một chút tươi cười cũng không có, huống chi là mong cô sẽ lộ ra vẻ mặt thụ sủng nhược kinh*.

(*) Thụ sủng nhược kinh: vừa vui mừng vừa lo sợ.

Hà Vân Trác lại một lần nữa nhận ra rằng Úc Tưởng thực sự khác biệt, cô rất khó đối phó.

Hà Vân Trác bất đắc dĩ cười: "Nhưng hình như cô Úc không thích tôi lắm? Tôi có thể hỏi tại sao không?"

Tất nhiên Úc Tưởng không thể cứ luôn làm người câm được.

Ừm nếu như anh ta đã hỏi, vậy tôi sẽ nổi lòng từ bi soạn cho anh ta một đoạn văn ngay tại đây…

Úc Tưởng khẽ cau mày: “Thật sự mà nói, tôi rất thích xe hoa của cậu chủ Hà.”

Khóe miệng Hà Vân Trác giật giật.

Điều cô thích là số tiền cô nhận được từ việc bán hoa phải không?

Không ngờ con gái nhà họ Úc lại keo kiệt đến mức độ này.

Úc Tưởng: “Cậu chủ Hà xuất thân từ một gia đình giàu có, lại tốt nghiệp một trường danh tiếng, vừa từ nước ngoài trở về, vả lại cũng rất đẹp trai và có kiến ​​thức sâu rộng... quả thực là chọn một người trong hàng ngàn người."

Hà Vân Trác nhướng mày.

Thật hiếm khi có thể nghe được vài lời xuôi tai từ miệng Úc Tưởng, không thể không nói, tâm trạng của anh ta quả thực đã tốt hơn rất nhiều.

Nhưng nếu Hà Vân Trác nói chuyện kĩ càng với Lăng Sâm Viễn thì nhất định sẽ phát hiện miệng của Úc Tưởng chưa bao giờ nói những lời tốt đẹp.

“Vậy tại sao cô lại không thích tôi chứ?” Hà Vân Trác truy hỏi.

Úc Tưởng: “Bởi vì tôi không thể.”

“Tại sao không thể?” Hà Vân Trác tiếp tục truy hỏi.

Úc Tưởng thở dài, khuôn mặt xinh đẹp của cô thật đúng là khiến người ta thương tiếc.

Úc Tưởng nói: "Tôi còn trẻ không hiểu chuyện, đầu óc mê muội không phân biệt được đúng sai, thôi bỏ đi không nói nữa.”

Hà Vân Trác rất nhanh đã đoán được rồi.

Là chỉ tuổi trẻ không hiểu chuyện, lúc yêu đương đã từng có quan hệ thân mật với người khác? Cho nên bây giờ cảm thấy tự ti vì bản thân đã không còn sạch sẽ nữa sao?

Hà Vân Trác cũng không cảm thấy kỳ lạ.

Úc Tưởng có khuôn mặt xinh đẹp như vậy, nếu không có trải nghiệm xằng bậy thì anh ta mới cảm thấy kỳ lạ đấy.

Chỉ là, Lăng Sâm Viễn có biết những chuyện này không?

Hà Vân Trác cười: "Không sao, ai cũng có lúc tuổi trẻ không hiểu chuyện, ở nước ngoài tôi cũng từng có hai người bạn gái, tôi và gia đình tôi đều không phải là người cổ hủ, sẽ không truy cứu chuyện quá khứ..."

Hà Vân Trác dừng lại một lát rồi lại nói: "Lúc đầu khi gia đình nhắc đến chuyện này với tôi, tôi cũng rất do dự. Nhưng sau khi tiếp xúc với cô Úc, tôi mới phát hiện cô Úc là một người rất thú vị, tôi hy vọng có thể tiến thêm một bước với cô Úc, cô Úc cảm thấy thế nào?"

Anh ta dám nói những lời trái với lương tâm, trong lòng anh ta không khó chịu sao?

Úc Tưởng chớp mắt.

Hệ thống: [Xem ra cô không từ chối được anh ta đâu... Cô vẫn nên nhanh chóng đi tìm Trữ Lễ Hàn đi! Chỉ có anh ấy mới có thể giải quyết được chuyện này!]

Úc Tưởng không trả lời hệ thống.

Lúc này, xe đúng lúc dừng lại trước cổng biệt thự nhà họ Úc, Úc Tưởng ngước mắt lên, có chút do dự nhìn Hà Vân Trác: "Thật sao?"

Nước trong mắt cô rưng rưng, quả thực có chút rung động lòng người.

Hà Vân Trác: “Thật.”

Anh ta cho rằng mình đã làm hết sức mình, rất khó có người phụ nữ nào lại không cảm động bởi điều này.

Úc Tưởng hít sâu một hơi, ngẩng đầu nhìn Hà Vân Trác: "Thật ra không giấu gì anh... tôi muốn tìm một người cha cho đứa bé ở trong bụng, tôi cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi.”

Hà Vân Trác: ???

Hệ thống cũng suýt chút nữa bị nứt thành hai nửa vì quá sốc.

Hà Vân Trác miễn cưỡng tìm lại giọng nói của mình: "Cô nói cái gì?”

“Cậu chủ Hà không nghe rõ sao? Vậy để tôi nói lại một lần nữa.”

“…Không cần đâu.” Hà Vân Trác nhanh chóng ngắt lời cô. Lời vừa thốt ra, anh ta mới nhận ra giọng điệu của mình có chút thất thố.

Hà Vân Trác nhìn chằm chằm Úc Tưởng, cố gắng đè nén sự kinh ngạc và tức giận trong lòng, hỏi: "Mấy tháng rồi?"

Úc Tưởng: “Anh tự mình xem thử?”

Hà Vân Trác cúi đầu nhìn thoáng qua.

Bụng dưới của cô phẳng lì và chưa có dấu hiệu phình lên, có lẽ cũng không quá ba tháng.

Trên trán Hà Vân Trác nhất thời nổi đầy gân xanh.

Đây là tuổi trẻ không hiểu chuyện sao?

Dựa theo số tháng này...

Vậy là đầu năm nay cô vẫn còn không hiểu chuyện à?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play