Úc Tưởng nhìn hai bên trái phải, lại nhìn mâm đựng trái cây, rượu, bánh ăn vặt xa hoa trước mặt Lăng Sâm Viễn.
... Cũng không phải là không được.
Úc Tưởng nhanh nhẹn đứng lên, ngồi sang phía đó.
Lần này trên mặt Hà Vân Trác đã có chút không nhịn được rồi.
Mấy vị con nhà giàu xung quanh cũng cảm thấy bản thân trong ngoài bất nhất, trong lúc nhất thời tay chân đều cứng đờ. Không ai lên tiếng hòa giải bầu không khí căng thẳng này, họ rất sợ nếu lỡ lời sẽ bị lôi ra trút giận.
Cứ thế, lại bốn mươi giây trôi qua.
Cuối cùng, Hà Vân Trác là người đầu tiên hành động, anh ta kéo lấy cái ghế bên cạnh đến sát bên Úc Tưởng ngồi xuống.
Lần này thì hay rồi, hai bên đều kẹp cô ở giữa.
Úc Tưởng không nói gì, cô quyết định ra tay trước: “Thêm một ly nước trái cây.”
Người phục vụ đang ở một bên ngẩn người lúc này mới phản ứng lại, vội rót cho cô một ly.
Lăng Sâm Viễn nhìn cô, lên tiếng hỏi: “Cậu Hà dẫn theo cô ấy đến đây là định chơi trò gì vậy?”
“Dạy cô Úc đánh golf thôi.” Hà Vân Trác nhìn về phía sân cỏ trước mặt, lên tiếng trả lời.
Lăng Sâm Viễn nhanh chóng quay đầu nhìn Úc Tưởng, hỏi: “Cô Úc muốn học đánh golf sao lại không tìm tôi?”
Thật ra vốn dĩ anh ta không hề xem trọng Hà Vân Trác nhưng lại không biết rằng đối phương đã sớm xem anh ta là tình địch.
Anh ta chỉ đơn giản là muốn chỉnh đốn Úc Tưởng.
Một tên con nhà giàu ở bên cạnh cuối cùng cũng tìm được cơ hội chen vào, vội hỏi: “Cậu Lăng và cô Úc cũng quen biết sao?”
Lăng Sâm Viễn gật đầu nói: “Quan hệ còn không đơn giản.”
Úc Tưởng: ?
Đồ đàn ông chết tiệt, cô hoài nghi anh ta muốn sử dụng cô như tấm khiên canh đao cho nữ chính.
Lăng Sâm Viễn lại tiếp tục chủ đề lúc nãy: “Tôi đánh golf không tệ đâu.”
Anh ta vừa nói vừa nhìn vào Úc Tưởng.
Không phải cô thích tôi sao? Vậy chứng minh cho tôi xem cô thích tôi đến mức nào đi.
Lúc này Úc Tưởng khe khẽ thở dài, cô nhíu mày lại bày ra bộ dạng vô cùng khó xử. Mà Vân Trác và Lăng Sâm Viễn đều đang âm thầm quan sát biểu cảm của Úc Tưởng.
Hà Vân Trác nghĩ, ăn quả đắng rồi đúng không? Không dám đắc tội với người khác chứ gì? Nếu như em cầu xin tôi giúp đỡ thì tôi còn có thể xem xét giúp em một chút. Dù sao tôi cũng chướng mắt tên Lăng Sâm Viễn kia lâu rồi.
Còn Lăng Sâm Viễn lại nghĩ, Hà Vân Trác mà cô cũng không dám đắc tội sao? Tôi làm hỏng chuyện tốt của cô rồi chứ gì? Vậy thì thật sự là quá tốt rồi.
Trong đầu hai người đàn ông lại xuất hiện những suy nghĩ khác nhau.
Úc Tưởng lên tiếng: “ Nếu không thì hai người đánh nhau một trận đi. Người nào tanhg thì người đó sẽ dạy tôi?”
Hà Vân Trác: “...”
Lăng Sâm Viễn: “...”
Nhóm con nhà giàu: “...”
Cmn vậy mà cô cũng dám nói? Sao cô lại dám bảo Hà Vân Trác đánh nhau với Lăng Sâm Viễn chứ?
“Nhanh lên một chút, thời gian không còn sớm nữa. Con người tôi tiếp thu tương đối chậm. Nếu ai đánh tanhg rồi đến dạy tôi, đoán chừng là phải dạy đến lúc trời tối đó.” Úc Tưởng nhấp một ngụm nước trái cây, hàng lông mi dài khẽ rung, ánh mắt tỏ ra bản thân rất vô tội.
Tên con nhà giàu bên cạnh đã rất sốt ruột rồi.
Anh ta nghĩ thầm trong lòng mình sẽ đến để giảng hòa, vì thế, tên con nhà giàu kia tranh thủ tận dụng thời gian, cười nói: “Khó dạy dỗ, vậy hay là thôi đi. Việc này cứ để tôi, không cần phải làm phiền đến cậu Lăng và cậu Hà nữa.” - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Úc Tưởng lại nhấp thêm một ngụm nước trái cây, suy nghĩ một chút lại nói: “Hả? Anh cũng muốn dạy tôi chơi sao? Nếu không thì... ba người cùng đánh?”
Tên con nhà giàu: “...”
Cô chủ nhà họ Úc này thật sự không biết hai chữ "lợi hại" viết thế nào sao?
Lần này hoàn toàn không có ai dám tiếp lời cô, sợ cô sẽ hỏi đến bản thân mình, sao nào? Cô thật sự tưởng rằng sẽ có bốn người, năm người có thể đánh nhau vì mình sao?
Lăng Sâm Viễn lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng: “Xã hội còn có pháp luật, đánh nhau xem chừng có hơi không thích hợp. Chúng ta có thể đổi lại, cùng nhau thi đấu về kĩ thuật chơi golf.”
Úc Tưởng: “Được đó. Vậy hai người cố lên.”
Cô nói xong liền cầm lấy một cây gậy đánh golf bỏ không ở bên cạnh, nhét vào trong tay Hà Vân Trác.
Hà Vân Trác đứng lên: “Mời.”
Vốn dĩ xem là tình địch, nên trong lòng Hà Vân Trác đương nhiên không thoải mái.
Lăng Sâm Viễn cũng chậm rãi đứng dậy đi về phía mặt cỏ của sân golf.
Úc Tưởng lại nhấp thêm hai ngụm nước trái cây, sau đó lấy điện thoại ra định tìm bạn nói chuyện.
Mấy vị con nhà giàu phía sau đã không thể nhịn thêm được nữa, vừa thấy hai người kia rời đi liền sầm mặt xuống kéo đến chỗ Úc Tưởng, lạnh giọng nói: “Cô Úc đây thật sự cho rằng nhà họ Úc vẫn còn cường thịnh như lúc trước sao?”
Úc Tưởng cũng không thèm ngẩng đầu lên, đáp: “Tôi đâu có cho là như thế.”
“Vậy sao cô Úc lại mở miệng ngông cuồng như vậy?”
“Ngông cuồng sao? Là bọn họ nhất quyết đòi tranh nhau dạy tôi đánh golf mà. Haiz, kỳ thật tôi không thích đánh golf chút nào. Tôi có thể có cách gì chứ?”
Vị con nhà giàu kia nghe vậy sắc mặt càng xanh, biết rằng tranh luận với Úc Tưởng sẽ không bao giờ có kết quả liền dứt khoát nói ra lời uy hϊếp: “Cô Úc thật sự không sợ doanh nghiệp nhà họ Úc hiện giờ vốn dĩ đã lung lay sắp đổ, giờ lại càng thêm khó khăn hơn sao?”
Úc Tưởng: “Vậy phiền anh đổ thêm chút dầu, tranh thủ khiến cho nhà họ Úc phá sản trong vòng một tháng. Thật sự không dám giấu giếm, tôi thấy mấy người bác cả và chú ba đã sớm không vừa mắt tôi từ lâu. Lần trước tôi nói chuyện với bọn họ, để cho tôi tới công ty nhận cái chức đó không cần làm việc nhiều mà lương tháng mười ngàn nhưng bọn họ đều không vui.”
Vị con nhà giàu: “...”
Cô hết thuốc chữa rồi.
Một vị con nhà giàu khác bên cạnh cũng lộ ra vẻ tà ác trên mặt lên tiếng: “Vậy cô không sợ chúng tôi sẽ dùng thủ đoạn khác để đối phó với cô sao?”
Lời này của cậu ta có ẩn ý.
Để đối phó với một người con gái thì còn có thể có thủ đoạn gì? Hủy hoại trong sạch của người đó?
Úc Tưởng: “Cậu đây là đang muốn cho ai đội nón xanh? Hay là lát nữa cậu nói thẳng lời này trước mặt bọn họ đi.”
Tên con nhà giàu kia bị nghẹn họng.
“Cậu nhóc, tôi rất khâm phục tinh thần của cậu, vậy mà lại không chịu khuất phục trước thế lực của hai người bọn họ... Rất tốt. Thật ra tôi thấy cậu cũng không tệ...” Úc Tưởng cũng không nói hết lời cợt nhả cuối cùng ra.
Người nọ nghe vậy vội vàng đến một góc bên cạnh để ngồi, đồng thời cũng gắt gao giữ chặt miệng, tức giận đến một câu phản bác cũng không nói ra được. Chỉ lo Úc Tưởng sẽ nói với cậu ta nhiều hơn vài câu, lát nữa hai người kia quay lại thì tội danh đào góc tường sẽ bị chụp lên đầu cậu ta, lúc đấy khó mà thoát thân.
Lúc này, ánh mắt của người nhặt bóng nhìn Úc Tưởng còn có thêm mấy phần kính trọng.
Cô gái được dẫn tới nơi như này, không có ai mạnh mẽ như vậy đâu.
Xung quanh lúc này đã không còn tiếng ồn ào của ruồi, Úc Tưởng cũng chuyên tâm cùng nhắn tin với Liêu Giai Phỉ.
Úc Tưởng: [Ở công ty, mọi người nói tài khoản của tôi bùng nổ? Là tài khoản gì?]
Liêu Giai Phỉ vốn dĩ không muốn để ý đến cô nhưng bây giờ Úc Tưởng càng ngày càng được giám đốc Thẩm xem trọng, Liêu Giai Phỉ chỉ có thể căn răng nhắn lại: [Là tài khoản khoai lang nhỏ của cô... Cô quên rồi sao?]
Úc Tưởng: [Bây giờ mới nhớ ra.]
Cô rời khỏi phần giao diện tin nhắn và nhanh chóng mở cái app kia ra.
Cô thật sự có tài khoản tên là “Ngư Ngư”, có đến 230.000 fans, tổng số like là 1.231.000.
Đời trước cô cũng không nhận được nhiều sự chú ý của người khác đến vậy.
Úc Tưởng suy nghĩ một lát, sau đó hào hứng tùy tiện click mở một trang đứng đầu danh sách tìm kiếm.
Phía dưới bình luận nhiều lượt like nhất là: [Xấu hơn cả hình ảnh quái vật P giả danh cô gái xinh đẹp, cầu xin cô rời khỏi không gian mạng.]
Úc Tưởng: ?
Hóa ra các fans đều là anti-fan sao?
Cả hai đời cô đều chưa từng cảm thấy cạn lời đến vậy.
Úc Tưởng vốn định cứ như vậy đóng lại nhưng thời gian trôi qua thực sự quá nhàm chán. Cô dứt khoát lướt xuống xem những bình luận khác, hầu như tất cả đều là những lời mắng người, đại loại là mắng cô dựa hơi người khác, dựa vào các loại trang sức quý báu, đắt tiền, không có thứ nào thuộc về bản thân.
Lướt xuống thêm chút nữa, những bình luận mới nhất lại không giống như vậy.
[Hình như là hiểu lầm người ta rồi?]
[Vậy mà cô lại có thể tham gia tiệc cưới của nhà họ Kim? Nhà cô thật sự có tiền sao?]
[Tôi từ streamer Lạc Lị qua đây... Ở buổi phát sóng trực tiếp của cô ấy, tôi đã nhìn thấy cô.]
[Không biết bao giờ Hi Hi Tử xin lỗi cô. Haiz, Lạc Lị đã chứng thực người ta thực sự là người có tiền. Cô ấy có thể tham gia tiệc cưới của nhà họ Kim ở lầu hai, nghe nói trên đó toàn là những người tai to mặt lớn quyền quý bậc nhất nơi đây.]
Úc Tưởng lướt qua một lượt, đại khái cũng hiểu hết tình hình.
Hóa ra là sau khi nguyên thân gia nhập tổng công ty nhà họ Thẩm đã có ý nghĩ muốn biến bản thân thành một cô chủ nhà danh môn được bao người ngưỡng mộ, tận hưởng cảm giác có vô số fan vậy quanh.
Vì vậy cô ấy đã đăng kí tài khoản, lúc rảnh rỗi hứng lên sẽ chia sẻ cuộc sống hằng ngày của mình lên đó.
Nhưng nhà họ Úc lại thật sự sa sút, tiền tiêu vặt ngày thường của Úc Tưởng cũng không còn nhiều như trước, cũng chỉ có thể đi cọ nhiệt túi xách của chị họ, xe của anh họ. Những tấm ảnh chụp với những đồ dùng xa hoa đắt đỏ đều là từ mấy năm trước.
Sau đó, cô ấy lại bị một người khác cũng là cô chủ nhà danh môn - Hi Hi Tử vạch trần.
Xã hội bây giờ, ai nấy đều thích hóng chuyện, vừa nghe nói có người giả trang cô chủ nhà danh môn, tất cả những cư dân mạng đều kéo tới tài khoản của cô nhẹ thì bị người ta mắng mỏ, chỉ trích, nặng thì bị nhục mạ cả nhà. ( truyện trên app T𝕪T )
Thậm chí còn có trang web đăng bài với chủ đề: “Luận về lòng hư vinh của con gái thời nay.”
Úc Tưởng không còn gì để nói.
Con gái thời nay cái rắm!
Cô cũng đâu có chỉ thẳng mặt đám chó săn tin tức mà mắng "Luận về giới truyền thông thất đức."
Ngay lúc Úc Tưởng đang không biết nói gì, Lăng Sâm Viễn đột nhiên trở lại. Anh ta nhận lấy chai nước từ tay người nhặt bóng, vặn nắp chai uống liền mấy ngụm lớn rồi cúi xuống thấp giọng hỏi: “Hôm nay cô cùng Hà Vân Trác ra ngoài, Trữ Lễ Hàn có biết chuyện này không?”
Úc Tưởng nghĩ một hồi liền ngẩng đầu lên.
Hả?
Sao anh ta lại biết cô và Trữ Lễ Hàn?
Úc Tưởng lộ ra vẻ mặt đầy vô tội: “Tôi và cậu cả Trữ có chuyện gì chứ?”
Lăng Sâm Viễn: “Cô cứ giả vờ đi.”
Úc Tưởng không tiếp lời Lăng Sâm Viễn mà quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, Hà Vân Trác đang đứng đó với sắc mặt rất khó coi.
Úc Tưởng: “Hà Vân Trác sao vậy?”
Lăng Sâm Viễn: “Đánh thua tôi.” Anh ta khựng lại, cân nhắc một chút lại hỏi: “Vừa rồi cô không nhìn thấy chút nào sao?”
Úc Tưởng: “Hả?”
Lăng Sâm Viễn tức giận đến bật cười: “Không phải cô thích tôi hay sao? Hả? Vừa rồi tôi chơi bóng mà cô cũng không nhìn?”
Úc Tưởng: “Tôi sợ nhìn thấy bộ dạng anh bị thua, thế thì tôi sẽ vì anh mà đau lòng khổ sở.”
Lăng Sâm Viễn: “…Cô cảm thấy tôi sẽ thua?”
Lăng Sâm Viễn chậm rãi đứng thẳng lên: “Cô mở to hai mắt mà nhìn cho rõ, tôi đánh cho anh ta phải chịu thua thế nào.”
Lăng Sâm Viễn nói rồi trở lại chính giữa sân, cùng Hà Vân Trác bắt đầu trận đấu thứ hai.
Mà lúc này sắc mặt của Hà Vân Trác rất nặng nề, cũng không muốn kết thúc như vậy.
Nhóm con nhà giàu bên ngoài càng lúc càng sốt ruột.
Bọn họ thật sự sợ hai người sẽ đánh nhau.
Lúc này, trong đầu Úc Tưởng rốt cuộc cũng vang lên tiếng nói của hệ thống.
Hệ thống: [Xảy ra chuyện gì thế?]
Hệ thống: [Hai người bọn họ đang làm gì vậy?]
Úc Tưởng: Vì tranh giành quyền lợi dạy tôi đánh golf.
Hệ thống có hơi lơ mơ, nó chỉ mới đi mở một cuộc họp nhỏ, sao khi trở về lại cảm thấy nội dung cốt truyện trở nên xa lạ như vậy?
Đúng lúc này, nhân viên phục vụ hốt hoảng chạy tới, gọi: “Cậu Hà! Cậu Hà!”
Hà Vân Trác khẽ nhíu mày, lúc này mới tạm thời dừng thế giằng co với Lăng Sâm Viễn và chậm rãi đi về phía nhân viên phục vụ: “Có chuyện gì? Nói mau.”
“Hoa anh cần đã tới nơi rồi. Xếp đầy một xe tải, không thiếu một đóa.” Nhân viên phục vụ khẽ nói.
Hà Vân Trác quay đầu lại nhìn thoáng qua Lăng Sâm Viễn.
Lăng Sâm Viễn không thích Ninh Nhạn, điểm này anh ta biết rất rõ. Vậy thì hôm nay tại sao Lăng Sâm Viễn lại tranh tài với anh ta?
Rất rõ ràng... Là vì Úc Tưởng.
Vậy thì hôm nay cũng không cần đánh golf nữa rồi.
Hà Vân Trác nhìn về phía Úc Tưởng, nói: “Đi thôi, tôi dẫn em đi xem thứ này.”
Anh ta phải làm cho Lăng Sâm Viễn mất mặt, chọc cho Lăng Sâm Viễn tức điên lên.
Nhóm con nhà giàu kia không biết suy nghĩ của Hà Vân Trác, thấy thế còn âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm không tới nỗi đánh nhau là được, mặc kệ là xem cái gì.
Đầu kia, Lăng Sâm Viễn không đợi được Hà Vân Trác quay lại cũng thu gậy, chậm rãi đi tới.
Sau đó cứ như vậy, một nhóm người đều đi tới cửa câu lạc bộ.
Chỉ thấy trước cửa là một chiếc xe tải lớn. Hà Vân Trác đi tới phía trước, giữ chặt hai bên cửa xe rồi mở tung ra. Bên trong tràn đầy những bông hoa hồng đủ màu sắc, xuất hiện rực rỡ trước mắt tất cả mọi người.
Hà Vân Trác xoay người, nhìn Úc Tưởng với vẻ "thâm tình", hỏi: “Thích không?”
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Vì sao cô lại quyến rũ thêm một người đàn ông thế?]
Úc Tưởng: "Chuyện này không liên quan đến tôi, anh ta và Lăng Sâm Viễn đấu với nhau mà."
Hệ thống: [Tôi không tin.]
Lúc này, Hà Vân Trác rút ra một đóa hoa hồng từ bên trong, chậm rãi đi đến trước mặt Úc Tưởng.
Một bên khác, vẻ mặt Lăng Sâm Viễn hết sức phức tạp.
Nhóm con nhà giàu kia cũng rất lơ mơ.
Úc Tưởng nhận lấy bó hoa, nhìn một chút rồi nói: “Màu sắc của hoa rất đẹp.”
Hà Vân Trác nghe vậy hơi mỉm cười: “Em thích là tốt rồi.”
Sau đó, ở ngay trước mặt anh ta Úc Tưởng lấy điện thoại tìm ra một trang web "cung cấp gấp hoa tươi số lượng lớn" trên giao diện tìm kiếm.
Cô nhấn vào giao diện, bắt đầu liên lạc với người bên kia điện thoại: “Một xe tải hoa tươi, chất lượng cực kỳ tốt, là do chính anh lái tới sao? Không có vấn đề gì thì có thể giảm 70%.”
Hà Vân Trác: “...”
Hệ thống: ?
Hệ thống: [Bây giờ tôi tin rồi.]
Mà lúc này, Lăng Sâm Viễn ở một bên đã sớm không nhịn được mà cười thành tiếng.
Úc Tưởng rất thú vị.
Để cô ở bên cạnh, thực sự có thể khắc chết người đó.
Cùng lúc đó.
Thư ký Vương ở bên cạnh Trữ Lễ Hàn cũng đang nghe điện thoại.
Thư ký Vương nghe xong, cúp điện thoại do dự rồi nói: “Có chuyện này không biết có nên báo cho anh biết hay không?”
Trữ Lễ Hàn mới đi từ trong nhà tắm ra, ôm lấy áo tắm dài, chậm rãi ngồi xuống: “Nói đi.”
Thư ký Vương: “Không phải anh đã nói phải theo dõi Úc Tưởng sao? Tôi đã cho người theo dõi. Tin tức mới được truyền về từ câu lạc bộ Tam Phong nói là...”
Anh ấy dừng một chút, khó khăn mở miệng: "Nói rằng Lăng Sâm Viễn, Hà Vân Trác, còn có của đám công tử An Tử Khải đều vì tranh vị trí dạy Úc Tưởng đánh golf mà thiếu chút nữa kéo bè kéo lũ đánh nhau.”
Như này thì trên đầu cậu cả của bọn họ xem như lại có một thảo nguyên xanh à?
Trữ Lễ Hàn: “...”