Hình Vận bị Từ Y Y cưỡng ép kéo đi, lúc định thần lại cô đã bị đẩy vào trong taxi.
- Cậu làm gì vậy? - Cô rất khó hiểu trước hành động của Từ Y Y, trong giọng điệu lộ ra chút oán trách.
- Làm ơn đi! Cậu không nhìn ra người phụ nữ kia là bạn gái của Hạ Kha sao?
- Hả? - Cô ngạc nhiên kêu lên: - Không phải chứ?
- Cậu chậm hiểu thật… - Từ Y Y trợn tròn mắt và hỏi ngược lại: - Không phải là người yêu thì tại sao lại cùng nhau đi mua đồ lót?
“...” - Có vẻ đúng đấy.
- Không phải người yêu mà mua đồ lót cho người ta à?
“...” - Cũng không sai.
- Được rồi, vậy cậu nói mình biết đi, cô ấy không phải là bạn gái của sếp Hạ thì là ai?
Hình Vận cau mày, vẫn cảm thấy có chút khó tin:
- Nhưng không phải anh ta luôn nói mình độc thân sao?
- Vấn đề là ở chỗ đó đó, rõ ràng anh ta không muốn chúng ta biết anh ta có bạn gái, nhưng hôm nay chúng ta lại tình cờ gặp anh ta, lại ở một nơi như thế và trong hoàn cảnh cực kỳ ngại ngùng.
- Nếu là ngại thì chắc chắn phải là anh ta ngại chứ. Tại sao chúng ta lại phải chạy?
- Nếu sếp không muốn để mọi người biết chuyện, thì dù có vô tình biết, cậu vẫn phải giả vờ như không biết, đây là quy tắc sinh tồn ở nơi làm việc đấy.
- ...Nhưng cậu không cảm thấy chúng ta chạy như vậy ngược lại là tự chột dạ sao? Giả vờ như mình không biết cũng không hẳn là tốt.
Kỳ thực, nếu Từ Y Y không nhắc nhở, thì cô thật sự cũng không biết gì, cứ giữ nguyên bản sắc của mình: không ngại.
- Không, không, không, tình huống lần này khá đặc biệt, chúng ta bỏ chạy có lẽ Hạ Kha sẽ nhẹ nhõm hơn.
“...” - Hình Vận bị những lời nói mâu thuẫn của cô ấy làm cho mụ mị đầu óc.
- Người phụ nữ kia nhìn qua là thấy cực kỳ khôn ngoan, khó đối phó. Chắc chắn cô ấy đã nhìn ra gì đó nên mới đột nhiên gọi Hạ Kha đến trả tiền, nếu chúng ta tiếp tục ở lại, cô ấy nhất định sẽ làm khó cậu, lúc quay về còn cãi nhau với Hạ Kha. Nói không chừng cô ấy sẽ ngày ngày đến công ty, canh chừng anh ta, đến lúc đó cuộc sống cậu càng khó khăn hơn…
- Chờ... chờ một chút... - Cô dường như đã tìm ra ngọn nguồn của mớ hỗn độn này: - Nhìn ra cái gì đó là cái gì? Tại sao phải làm khó mình? Chuyện này liên quan gì đến mình?
- Ây da... - Từ Y Y ngẩn người, do dự một lát cuối cùng quyết định thử nói: - Được rồi, để mình nói cho cậu biết, mình cảm thấy Hạ Kha thích cậu.
“...” - Từ Y Y, đầu óc cậu có vấn đề à.
- Mình nói thật mà! Dạo này trông anh ta cứ kỳ kỳ. Mình có đếm thử, trung bình một ngày anh ta uống tám ly cà phê, mỗi lần đến phòng trà đều lén nhìn cậu đấy!
- Cái đó là đang xem mình có lười biếng hay không mà... -_-|||
- Coi như là vậy đi, nhưng chuyện vừa rồi giải thích thế nào đây?
- Chuyện gì?
- Mình cố ý muốn biết anh ta sẽ phản ứng thế nào khi nghe tin cậu sắp đến nhà của người đàn ông xem mắt. Quả nhiên, cậu không thấy phản ứng của anh ta rất kịch liệt sao? Nếu không phải bạn gái anh ta đột nhiên xuất hiện thì anh ta chắc chắn sẽ ngăn cản không cho cậu đi đến đó!
- Cho là vậy đi, nhưng anh ta cũng có bạn gái rồi mà? Làm sao có thể?
- Tại sao lại không thể? Đứng núi này trông núi nọ, loại chuyện này không phải rất thường gặp sao?
“...”
- Tóm lại, dù sau này anh ta có nói gì với cậu thì cũng đừng để ý đến anh ta. Đồ cặn bã! Coi như mình đã nhìn lầm anh ta!
- Cậu đừng nói vậy, anh ta không phải loại người như vậy đâu.
- Cậu nói đỡ cho anh ta á? - Từ Y Y kinh ngạc hét lên: - Chẳng lẽ cậu cũng thích anh ta?!
Vậy ra đây là tiêu chí để Từ Y Y đánh giá xem thích hay không thích ư? Hình Vận càng ngày càng cảm thấy lời nói của cô ấy càng không thể tin, cô bĩu môi trả lời lấy lệ: - Đúng, đúng, đúng, thích, thích được chưa.
- ...Cậu trả lời lấy lệ với mình đúng không?
- Đúng vậy.
- Hừ! Cứ chờ xem, nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì tối nay anh ta nhất định sẽ nghĩ ra mọi cách để ngăn cản cậu! →_→
- Cậu không thể chúc mình tối nay thuận lợi sao?
- Đương nhiên! Nhất định phải thuận lợi! Ngàn vạn lần đừng để Hạ Kha được như ý! Cố lên! Làm anh ta tức chết đi!
=_=.......
Hình Vận cuối cùng cũng lên đường với sự chúc phúc đặc biệt của Từ Y Y. Sau này cô mới biết, có một loại chúc phúc khác có tên khoa học gọi là - nguyền rủa.
Bạn đang đọc truyện "Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.
- Vẫn chưa hiểu à? Anh đang mời em đến nhà anh.
Khi Sở Nam nói những lời này, Hình Vận quả thực không hiểu ý tứ trong đó. Nhưng bây giờ cô dường như đã hiểu được một chút...
Cô vừa theo Sở Nam vào cửa nhà, liền nhìn thấy một người phụ nữ trung niên tươi cười nhiệt tình chào đón cô:
- Tới rồi à!
Có thần thái sang trọng như vậy chắc chắn không phải là giúp việc, rất có thể bà ấy là... mẹ của Sở Nam?
Hình Vận bối rối, như bị điểm huyệt ở cửa vậy. Cho đến khi lời nói của Sở Nam truyền đến...
- Đây là mẹ của anh.
Thật sự là mẹ của anh ấy! Hóa ra cô được mời đến nhà là để ra mắt người lớn!
Vậy ra đây chính là ý của Từ Y Y khi cô ấy nói "quá nhanh"? Thực sự là quá nhanh! Lần thứ ba gặp mặt là đã đến gặp phụ huynh luôn? Hơn nữa trước đó ngay cả đánh tiếng một cái cũng không có!
- Đúng đúng đúng... Ây da, con xem mẹ kích động một cái liền quên giới thiệu bản thân mình… - Mẹ Sở Nam liên tục gật đầu phối hợp với lời nói của anh ấy, thuận tiện âm thầm quan sát Hình Vận.
Mặc dù người giới thiệu trước đó cũng cho bà ấy xem qua ảnh, nhưng những người trẻ tuổi bây giờ chụp hình ngay cả mẹ ruột còn nhận không ra nên không thể nào nắm chắc được. Cô gái này ngược lại nhìn rất giống trong ảnh, xinh đẹp, ăn mặc chỉnh tề, không giống như những cô gái ngày nay mù quáng theo đuổi thời trang ăn mặc lòe loẹt. Hơn nữa đứng cùng Sở Nam cũng rất đẹp đôi… - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙 ( truyện trên app T Y T )
Càng nhìn bà ấy càng vui vẻ, nụ cười trên môi càng lúc càng rạng rỡ. Nhưng là loại ánh mắt tựa hồ đang đánh giá con dâu tương lai này lại khiến Hình Vận rất khó chịu, so ra nụ cười của cô khô khốc đến mức môi gần như nứt ra:
- Dạ... dạ chào dì.
- Ây, được rồi, được rồi, vào nhanh đi, đừng đứng ngoài cửa nữa. Mau vào trong ngồi đi... - Vừa nói bà ấy vừa đưa tay kéo Hình Vận vào nhà, thấy Hình Vận đang cúi người định cởi ra giày, bà ấy vội vàng ngăn lại: - Không cần cởi, cứ như vậy vào đi, không sao đâu.
- Không sao ạ, giày của con rất dễ cởi. - Cô vừa nói vừa cởi giày ra.
Người nhà bọn họ đều mang dép đi trong nhà, chỉ cô đi giày cao gót thì thật là bất lịch sự. Màn biểu hiện có dạy dỗ này khiến mẹ Sở Nam càng vui vẻ hơn, bà ấy không ngừng tìm dép cho cô sợ cô chờ lâu.
- Sao vậy? - Sở Nam đứng ở một bên chú ý tới cô đang bị hoảng hốt. Anh ấy hạ thấp giọng, buồn cười hỏi: - Bị dọa sợ sao?
- Vâng... có một chút... em tưởng anh ở một mình...
Lời nói của cô tuy rất nhỏ, nhưng vẫn lọt vào tai Mẹ Sở Nam - người đang chăm chú theo dõi nhất cử nhất động của cô. Vì vậy không đợi Sở Nam mở miệng, mẹ anh ấy đã vội vàng cướp lời:
- Con đừng hiểu lầm! Nhà dì còn có một căn hộ, ban đầu là để Sở Nam chuyển đến đó ở một mình, nhưng nó lại không biết nấu ăn, ngày nào cũng ăn cơm ở ngoài hoặc ăn mì gói thôi. Như vậy sao mà được chứ, sẽ không tốt cho sức khỏe. Dì mới nhất quyết bắt nó dọn về nhà, dù gì ở nhà cũng có cơm nóng canh nóng mà ăn. Tóm lại con yên tâm, nhà tân hôn thì nhà dì đã chuẩn bị sẵn rồi, vị trí cũng khá tốt, đi làm rất thuận tiện...
“...”
Chủ đề này khiến Hình Vận có chút lúng túng, nhưng lại không tiện cắt ngang.
- Mẹ… - Sở Nam nhịn không được nói: - Ý cô ấy không phải vậy.
- Mẹ biết rồi, mẹ chỉ muốn làm cho con gái nhà người ta yên tâm hơn thôi mà.
- Dì ơi, con đi đôi dép này được rồi. Dì không cần tìm đâu ạ. - Cô chỉ muốn nhanh chóng chuyển chủ đề.
Cũng may, mẹ Sở Nam không nói tiếp nữa, cau mày nhìn đôi dép trong tay:
- Đôi dép này có to quá so với con không?
- Không sao đâu ạ, con cũng chỉ ngồi một lát thôi...
- Sao có thể được, tới cũng tới rồi, ăn bữa cơm đạm bạc, lát nữa để Sở Nam đưa con về.
- Dạ không cần phiền thế đâu ạ, trước đó con không có nói với bố mẹ nên họ cũng đang chờ con về ăn cơm. - Không thể được! Làm sao một người không có kinh nghiệm yêu đương như cô lại có thể ăn tối với bố mẹ bạn trai như chưa có chuyện gì xảy ra? Nghĩ thôi mà đã cảm thấy lúng túng muốn chết!
Đáng tiếc, lần này Sở Nam lần này không có giúp cô mà ngược lại đề nghị:
- Không thì bây giờ em gọi điện báo cho họ một tiếng đi.
- Đúng vậy, để dì nói cho… - Mẹ Sở Nam xung phong nhận việc, nói chính xác hơn là bà ấy nóng lòng muốn liên lạc với sui gia tương lai.
- Chuyện này... - Muốn cô chết có phải không! Nếu như ba mẹ cô biết ba mẹ Sở Nam giữ cô lại ăn cơm thì nhất định sẽ tán thành bằng cả hai tay hai chân! Suy nghĩ một chút, cô chỉ có thể lùi lại một bước: - Việc này phiền dì quá ạ, để con gửi tin nhắn WeChat cho mẹ con.
- Cũng được. - Vì sợ làm con gái nhà người ta sợ hãi, sau khi ngẫm nghĩ, mẹ Sở Nam đã thỏa hiệp, dù sao tương lai còn dài nên hôm nay cũng không cần gấp gáp.
Như vậy, Hình Vận không hiểu sao lại bị ghim chặt xuống bàn ăn. Mặc dù mẹ Sở Nam khách sáo nói:
- Trong nhà chỉ có cơm canh đạm bạc, con đừng để ý.
Nhưng trên thực tế, trên bàn ăn giống như bữa ăn đêm giao thừa: vô cùng thịnh soạn. Hiển nhiên, Sở Nam có thông báo cho bố mẹ biết trước nên bọn họ đã sớm chuẩn bị. Chỉ có cô là người duy nhất không hề chuẩn bị...T_T
Khác với mẹ anh ấy, ba của anh ấy tương đối ít nói nhưng trông rất hiền lành. Ông luôn cười hì hì. Nói chung, ba mẹ anh ấy rất thân thiện, nhưng cô vẫn cảm thấy không được tự nhiên, cô chỉ mong bữa ăn kết thúc càng sớm càng tốt. Tuy nhiên dường như ba mẹ anh ấy vẫn chưa nói chuyện đủ…
Ngay lúc Hình Vận đang tuyệt vọng, điện thoại di động reo lên. Cô chưa bao giờ cảm thấy nhạc chuông điện thoại di động của mình lại êm tai như vậy, sau khi nói cáo lỗi, cô lập tức lấy điện thoại di động từ trong túi ra, chữ "Sếp Lớn" trên tên người gọi hiện ra khiến cô càng kích động hơn. Đột nhiên cảm thấy các vì sao trên bầu trời của cô đều sáng!
Theo kinh nghiệm từ trước đến nay, Hạ Kha gọi điện cho cô vào lúc này chắc chắn không phải chuyện tốt. Nếu là trước đây chắc cô sẽ mắng thêm vài câu, nhưng lần này...
Hình Vận trả lời ngay lập tức:
- Alo! Sếp Hạ ạ, có chuyện gì gấp sao?
- Có! Gấp lắm.
- Hả... Có chuyện gì xảy ra vậy?
Cô đột nhiên có chút căng thẳng, ban đầu vốn dĩ chỉ muốn diễn kịch một mình, bất kể Hạ Kha có trả lời thế nào, cô cũng sẽ giả vờ chạy về công ty tăng ca. Không ngờ… thật sự là có việc gấp?!
Hạ Kha ở đầu bên kia im lặng vài giây sau mới lên tiếng lần nữa:
- Tôi hẹn gặp với một nhà điều hành trò chơi để bàn bạc việc hợp tác phát hành một trò chơi mới. Đối phương muốn xem qua thiết kế nhân vật, cô mau chuẩn bị nó cho tôi càng sớm càng tốt.
- Nghiêm trọng như vậy? - Vẫn tốt, vẫn tốt, cũng không phải chuyện gì quá nghiêm trọng, cô thầm thở phào nhẹ nhõm nhưng giọng điệu vẫn lo lắng: - Anh chờ tôi nhé! Tôi về lấy máy tính rồi qua đó ngay!
- Không tới cũng không sao…
- Được rồi, anh gửi địa chỉ cụ thể qua cho tôi đi.
“...” - Hạ Kha chỉ im lặng.
Đương nhiên, anh không có đánh Thẩm Thanh bất tỉnh, chỉ là anh đã thề độc một câu, hứa sẽ ngăn cản Sở Nam và Hình Vận phát triển đến bước kia. Cuối cùng mới khiến Thẩm Thanh từ bỏ ý định trực tiếp lao đến giết chết Sở Nam.
Vốn dĩ anh muốn gọi điện cho Sở Nam, tin là sau khi biết quan hệ của Hình Vận và anh, không cần anh nói thêm gì nữa, Sở Nam cũng sẽ không muốn tiếp tục có quan hệ với Hình Vận. Nói cách khác, sau khi biết những chuyện này mà vẫn có ý định tiếp tục, thì Sở Nam nhất định rất nghiêm túc, cũng không phải cứ tùy tiện tìm người kết hôn như anh nghĩ trước đây. Nếu đã như vậy, anh không còn gì để nói. Tuy nhiên, số điện thoại Thẩm Thanh đưa không liên lạc được và dường như đã ngưng sử dụng. Đến nước này, cũng không biết là quyết tâm đoạn tuyệt với Thẩm Thanh, hay là sợ mình sẽ không kiềm chế được bản thân…
Nói tóm lại, Hạ Kha không còn cách nào khác đành phải đi tìm Hình Vận. Cái lý do cũ rích như là làm thêm giờ cũng bị anh lấy ra sử dụng, vốn dĩ chỉ định dò xét bọn họ đã tiến triển đến mức nào, sau đó lập kế hoạch dài hạn, nhưng không ngờ tới cô lại tự mình diễn xuất. Xem ra cuộc điện thoại của anh đến kịp thời, rất đúng lúc! - chuyển ngữ bởi Hạ Tuyết của autumn-nolove
Chẳng qua là Hình Vận rõ ràng muốn lâm trận bỏ trốn...
Đây cũng chuyện nằm trong dự liệu, dù mạo hiểm đến mấy, không có kinh nghiệm vẫn là không có kinh nghiệm, súng thật và đạn thật hoàn toàn khác với chiến thuật trên giấy trong truyện manga mà cô từng đọc - sợ hãi cũng là điều khó tránh khỏi. Vấn đề là, tại sao phải chạy trốn đến chỗ anh? Anh căn bản không có gặp giám đốc dự án nào cả!