Hình Vận, năm nay 29 tuổi, trước giờ chưa từng yêu đương, vậy mà lúc này cô đang phải đối diện với lần “kabedon*” đầu tiên trong cuộc đời…
(*Kabedon: là từ tiếng Nhật thông dụng để miêu tả tư thế dồn đối phương vào chân tường, 壁/Kabe nghĩa là bức tường, ドン/don là âm thanh khi lấy tay đập vào tường.)
Khuôn mặt đẹp trai khiến người ta “mất mạng” đó càng ngày càng tiến gần, nhịp tim của cô cũng càng lúc càng nhanh. Cô ra sức nhắm chặt mắt lại, một cảnh tượng quá đẹp khiến cô ấy không dám nhìn.
“Bé may mắn ~~~”
Giọng nói nhẹ nhàng phả vào mặt, kéo dài, âm tiết cuối kéo ra dài ơi là dài, khiến người ta dễ liên tưởng đến bầu không khí mờ ám hết sức viển vông.
Cho nên mới nói, đừng nên gọi cô như vậy! Một cô gái gần 30 tuổi nhưng chưa một lần trải qua yêu đương sẽ không có sức đề kháng với những thứ tương tự trước mắt đâu! Nghe những lời nói kiểu này thì lỗ tai sẽ mang thai mất thôi!
- Cô muốn đi đâu thế?
- Ưm… - Cô vẫn nhắm chặt mắt, cả mặt nhăn lại vô thức nắm chặt chiếc thẻ chấm công trong tay. - Đến… đến giờ tan làm rồi…
- … Không phải trước đó tôi đã nói với cô rằng hôm nay phải tăng ca hay sao! Cô bị điếc hay ngốc thế?!
- Á?! - Cô đột nhiên mở mắt ra, tất cả những viễn cảnh màu hồng trong đầu lập tức tan thành mây khói.
- Á cái gì mà á! Đi thay đổi ảnh nhân vật cho tôi!
- Tôi… - Cô hít một hơi thật sâu. Bắt gặp ánh mắt giận dữ của Hạ Kha, cô cúi đầu lẩm bẩm nói: - Hôm nay tôi có việc…..
- Có chuyện gì mà lại quan trọng hơn cả công việc!
- À thì…. Tôi… - Hình Vận có chút không tự nhiên.
Từ Y Y - người có mối quan hệ khá tốt với cô đứng cạnh máy photo cũng không chịu đựng được nữa, liền trả lời thay Hình Vận:
- Hôm nay cô ấy phải đi xem mắt.
- >皿<……
Im miệng dùm đi! Hình Vận quay đi chỗ khác và nhìn chăm chú.
Trong xã hội hiện nay, việc chấp nhận đi xem mắt cũng giống như thừa nhận bản thân mình đã già còn ế. Mặc dù từ độ tuổi của cô thì đúng là như vậy thật. Đôi lúc tám chuyện với bạn bè, cô cũng từng tự chế nhạo bản thân nhưng duy nhất không bao giờ thừa nhận điều đó trước mặt Hạ Kha!
Bởi lẽ, “vị sếp” này của bọn họ thích xát muối lên vết thương của người khác nhất.
Chắc chắn sẽ bị chế giễu! Anh ta tuyệt nhiên sẽ lấy chuyện đó ra để chế giễu cô trong một thời gian dài!
- Phốc… - Quả nhiên Hạ Kha nhịn không được mà cười phá lên. Chẳng bao lâu sau, anh nhận ra rằng điều này thật không lịch sự. - Không …. Không phải, tôi không có ý cười nhạo cô…
“...” - Ít nhất anh hãy nhịn cười trước khi nói những lời này hộ tôi!
- Tôi chỉ cảm thấy có chút buồn cười thôi….
“...” - Cho nên mới nói, anh hoàn toàn đang cười chế nhạo tôi!
- Ài, Tôi không có ý nói cô buồn cười, mà là việc đi xem mắt rất buồn cười. Hai người ngay cả tên của nhau còn không biết lại lấy việc kết hôn ra để làm chủ đề nói chuyện, đây không phải là yêu đương mà là đàm phán kinh doanh thì đúng hơn….
Quả nhiên người sinh ra ở vạch đích nói gì cũng đúng.
Bạn đang đọc truyện "Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.
Dưới góc nhìn công việc của nhân viên như Hình Vận, tên Hạ Kha này có rất nhiều khuyết điểm bao gồm: soi mói, độc miệng, tham công tiếc việc, lại hơi mắc bệnh sạch sẽ mức độ nhẹ song rất biết cách bóc lột sức lao động của bọn họ. Tuy nhiên nếu như nhìn dưới góc độ của phụ nữ thì giá trị nhan sắc của Hạ Kha rất cao, tài năng, phong độ, tự gây dựng sự nghiệp lập nên một công ty tư vấn phát triển. Dù lợi nhuận không cao nhưng có thể nói là người có công việc ổn định và có tinh thần cầu tiến, quý hiếm biết bao. - chuyển ngữ bởi xiaolinglong của autumn.nolove
Trước giờ Hạ Kha không phải lo lắng hay bận tâm chuyện tình cảm, có điều bình thường vẫn có phụ nữ đến công ty họ tìm Hạ Kha để “bàn chuyện công việc”. Xem mắt? Đối với Hạ Kha, đây đúng thật là một chuyện cười không nào tưởng tượng được. Nhưng với cô thì lại khác…..
- Vậy anh nói xem tôi phải làm như thế nào đây? - Hình Vận chán nản rũ vai, không sao cả, thừa nhận mình là một “kẻ thua cuộc” trước mặt một kẻ sinh ra ở vạch đích cũng chẳng có sao.
- ...Làm như thế nào là làm như thế nào? - Hạ Kha mơ hồ bối rối.
- Mấy người ngang hàng phải lứa trong nhà tôi đều kết hôn hết rồi.
“...”
- Con của em trai tôi đã hai tuổi.
“...”
- Đến cả anh trai thích chơi bời lêu lổng không có công việc đàng hoàng cuối cùng năm nay cũng sắp lấy vợ.
“...”
- Nhỏ em gái bên ngoại tôi thì đang bước vào giai đoạn chuẩn bị mang thai.
“...”
- Rồi đến cả cô em họ bên nội chẳng mấy xinh đẹp của tôi mấy ngày trước cũng đến đưa thiệp cưới lần thứ hai, tiện thể còn giới thiệu đối tượng xem mắt cho tôi luôn.
“...”
- Mẹ tôi cảm động đến rơi nước mắt, cha tôi mừng quá liền mua ngay một con gà mái về để nấu canh ăn mừng….. Nếu như tôi không đi xem mắt, ông ấy sẽ bắt tôi nôn ra bát canh gà mái đó mất… Nhắc tới mới nhớ, tính ra từ hồi đến tuổi lấy chồng đến nay mà tôi chẳng có lấy một mảnh tình vắt vai, cho dù ba mẹ của tôi có tốt đến đâu cũng sẽ chê tôi thôi, nhưng việc này trách ai đây? Trách ai đây chứ?
“...”
- Hồi nhỏ để không làm cho họ thất vọng tôi đã luôn nỗ lực học hành chăm chỉ phấn đấu mỗi ngày. Nếu như nói tuổi trẻ của người khác rồi sẽ mục nát hết thì tuổi trẻ của tôi đã mục nát ngay từ lúc đầu. Sau khi tốt nghiệp đại học, để không làm họ thất vọng, tôi cố gắng tìm việc làm nhanh nhất có thể, siêng năng mặc cho bị anh áp bức, ngoan ngoãn nghe anh nhục mạ,... Từ bé đến lớn, tôi thật sư5 là “con nhà người ta” trong truyền thuyết, khiến cha mẹ mở mày mở mặt biết bao… Thế nhưng dạo gần đây cứ nhìn thấy tôi là mẹ lại than thở, cha thì lén cầm ảnh chụp của tôi đi mai mối khắp nơi. Bỗng nhiên tôi giống như biến thành hàng ế muốn bán đổ bán tháo cho nhanh hết vậy. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
“...”
- Tôi đã làm sai điều gì sao? Tôi học hành chăm chỉ, làm việc chăm chỉ, ngoan ngoãn kiếm tiền, vui vẻ giúp đỡ người khác, kính già yêu trẻ, thế mà bây giờ trong mắt cha mẹ và họ hàng trong nhà tôi cũng chỉ là một đứa chưa lập gia đình chưa sinh con, trầm tính ít nói, tính tình dở hơi, cho nên mới không thể có nổi một người bạn trai… Anh cảm thấy rất buồn cười sao? Tôi cảm thấy hoàn toàn không buồn cười chút nào, chỉ muốn làm một người bình thường thôi thì có gì đáng buồn cười chứ…?
Suy nghĩ vớ vẩn, suy nghĩ linh tinh, những dòng suy nghĩ không ngừng nghỉ hội tụ thành một luồng năng lượng tiêu cực mạnh mẽ tấn công về phía Hạ Kha, rất nặng nề và cũng rất u ám.
- Cô đi đi… - Hạ Kha chịu thua rồi.
- Tốt quá! - Hình Vận suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi lại: - Sếp Hạ, tôi có thể gọi xe taxi đi không?
- Tùy cô.
- Vậy công ty có thể phụ cấp tiền xe không?
- … Biến!
- Ò……