Tiến triển thuận lợi với Sở Nam quả thực là một điều đáng mừng, nhưng chính vì quá suôn sẻ, nên Hình Vận ngược lại càng trở nên thận trọng. Sợ rằng không cẩn thận một cái là sẽ thất bại trong nháy mắt.

Thấy đã gần đến cuối tuần, cô càng căng thẳng hơn. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô đến nhà bạn trai, nên chuẩn bị chút gì đó đúng không?

Lần đầu đến nhà không thể đi tay không, nhưng nên mua gì đây? Cuộc hẹn vào lúc 5 giờ rưỡi, trùng hợp lại là giờ ăn tối, cũng không biết anh ấy dự định ra ngoài ăn, hay là cô nên mua nguyên liệu rồi đến đó trước để nhân cơ hội thể hiện khía cạnh vợ hiền dâu thảo của mình? Tệ hại hơn là cô sợ mình sẽ ngủ quên lúc đang xem phim tài liệu, vì vậy cô đành rủ Từ Y Y cùng đi uống cà phê, tiện thể cô cũng có thể thỉnh giáo vấn đề yêu đương từ vị tiền bối này một chút…

- Cậu nói cái gì? Anh ấy hẹn cậu hôm nay đến nhà anh ấy hả? - Từ Y Y kích động bật dậy khỏi ghế.

Tiếng hét thu hút mọi sự chú ý trong quán cà phê đang yên tĩnh vào khoảng thời gian buổi chiều.

- Đúng... đúng rồi... - Hình Vận lúng túng nhìn xung quanh, sau đó đưa tay kéo cô ấy ngồi lại ghế: - Cậu ngồi xuống trước rồi nói tiếp.

Từ Y Y ngoan ngoãn ngồi xuống, nhưng sự kích động vẫn không giảm: 

- Cậu đồng ý rồi sao?

Trông vẻ mặt của Từ Y Y có vẻ cực kỳ nghiêm trọng, Hình Vận sợ hãi: 

- Mình không nên đồng ý sao?

- Cậu... - Từ Y Y nhịn không được muốn mắng Hình Vận, nhưng dù sao bọn họ cũng chỉ là bạn bè, lời nói quá gay gắt sẽ gây nên thù hằn, vì vậy cô ấy chỉ có thể bày tỏ một cách uyển chuyển nhất có thể: - Cũng không phải là không nên, chẳng qua là… cậu không cảm thấy như vậy là hơi nhanh sao?

- Đúng vậy, mình cũng không ngờ mới đó mà anh ấy đã hẹn mình đến nhà anh ấy rồi, thật sự hơi bất ngờ, nhưng… - Cô bất đắc dĩ mím môi: - Cậu cũng không phải là không biết bố mẹ mình thúc giục cỡ nào, trong tình cảnh này, mình làm gì có thời gian tiếp cận từng bước một, phát triển nhanh hơn cũng không phải không tốt.

Hình Vận vẫn cho là trình tự của tình yêu chính là - tỏ tình, nắm tay, ôm, hôn sau đó đến nhà đối phương. Đó là những gì cô đọc trong truyện manga, nhưng nhân vật chính trong truyện manga đó toàn là những cô gái trẻ đương độ thanh xuân, không có ngoại lệ, trong khi cô đã hai mươi chín tuổi rồi. Tình yêu ở độ tuổi này làm sao có thể giống tình yêu của những thiếu niên thiếu nữ thời kỳ mới lớn được?

- Nói như vậy cũng không sai, vấn đề là… - Từ Y Y vẫn còn lo lắng: - Cậu có chắc là cậu đã sẵn sàng chưa?

- Thật sự cũng không chắc chắn được, mình thậm chí còn không biết phải chuẩn bị những gì.

- Tóm lại là cậu đã quyết định sẽ đi đúng không? - Từ Y Y vẫn rất mâu thuẫn, về mặt cảm tính cô ấy rất muốn ngăn cản Hình Vận, nhưng về mặt lý trí, cô ấy cảm thấy Hình Vận nói cũng có lý.

Hình Vận gật đầu.

Tuy vẻ mặt của Hình Vận không quá chắc ăn, nhưng cũng không có vẻ là đang do dự. Xem ra cô ấy không thể ngăn Hình Vận được rồi. Vì vậy, cô ấy hít một hơi thật sâu và đột nhiên đứng dậy nói: 

- Vậy chúng ta đi thôi.

- Đi đâu? - Vẻ mặt Hình Vận cực kỳ mù mờ.

- Đi chuẩn bị cho cậu đó. - Vừa nói Từ Y Y vừa nhìn đồng hồ, mới một giờ hơn. Vẫn còn nhiều thời gian, cô ấy bèn nói: - Nếu cậu đã quyết định rồi thì việc còn lại cứ giao cho mình.

- Y Y, mình biết tìm đến cậu là đúng mà… T_T

- Còn phải nói!

- Vậy mình cần làm gì?

- Cậu không cần làm gì cả, chỉ cần giữ vững tinh thần và thể lực. Nếu không mình sợ tối nay cậu sẽ không chịu nổi.

“...” - Tại sao nghe có chút đáng sợ thế nhỉ?

Bạn đang đọc truyện "Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.    ( truyện đăng trên app TᎽT )

Từ khi biết được đối tượng xem mắt của Hình Vận là Sở Nam, Hạ Kha đã rơi vào một cuộc đấu tranh nội tâm chưa từng có. Nhiều lần anh không nhịn được muốn nói những gì mình biết cho Hình Vận nghe, nhưng hễ lời đến miệng lại không thể nói ra được.

Phải nói thế nào đây?

“Ngại quá, có lẽ trong lòng người đàn ông đó đã có một người phụ nữ khác. Trước kia anh ấy theo đuổi người phụ nữ kia dữ dội lắm, đeo bám tới cùng, dùng mọi thủ đoạn luôn, bị tôi đánh không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn không chịu từ bỏ! Đây mới là cách mà anh ấy thích một người, điên cuồng đến mức khiến người ta muốn báo cảnh sát, những việc như không liên lạc hơn một tuần hay thậm chí là không gửi một tin nhắn WeChat, có thể chứng minh rằng anh ấy hoàn toàn không thích cô! Sở dĩ anh ấy quen cô là vì người anh ấy yêu đã từ bỏ, sự kiên trì đơn phương của anh ấy không thể thay đổi được gì nên anh ấy đành phải dùng phương pháp phản kháng tiêu cực này”. chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Sao mà nói ra được mấy lời ở trên cơ chứ! 

Huống chi, lập trường của anh tương đối gượng gạo, nhìn thế nào cũng giống như trên danh nghĩa là vì muốn tốt cho cô, nhưng lại là đang giúp Thẩm Thanh đoạt lại Sở Nam.

Trong sự vướng mắc gần như khiến anh “ăn không ngon ngủ không yên”, cuối cùng anh chịu đựng đến cuối tuần, vốn tưởng rằng không nhìn thấy Hình Vận thì anh có thể tạm thời nhẹ nhõm, nhưng không ngờ tới…

Thậm chí ngay cả cuối tuần cũng có thể không hẹn mà gặp!

Thật ra từ khi Hình Vận bước vào cửa hàng thì anh đã nhìn thấy, lúc đầu còn tưởng rằng mình bị ám ảnh nhưng đúng là gặp được cô thật! Đợi sau khi xác nhận là cô không sai, Hạ Kha theo bản năng quay đầu nhìn chỗ khác, định giả vờ như không nhìn thấy, còn cố tình đi vài bước đến góc tường. Sự thật đã chứng minh kiểu ẩn nấp này không hề đáng kể...

- Ơ? - Cô bước tới với vẻ mặt kinh ngạc: - Sếp Hạ? Trùng hợp vậy, anh cũng đến đây mua đồ lót à?

- … Đây là cửa hàng đồ lót nữ mà. - Rõ ràng đã hạ quyết tâm, khẳng định mình nhận nhầm người, kết quả, cô luôn tìm cách khiến anh không thể làm gì được.

- Đúng đó! Vậy anh… tại sao… - Sau khi nhận ra điều này, biểu tình của Hình Vận có chút bối rối.

Chẳng lẽ sếp của bọn họ có sở thích mặc đồ của nữ giới?

- Đây là cái gì? - Chưa đợi cô kịp bối rối xong, ánh mắt của Hạ Kha đã bị thu hút bởi vật thể ren màu đen không rõ tên mà cô đang cầm trên tay.

- Quần lót… - Hừ, đúng là, cô cũng yên tâm, ngay cả quần lót lọt khe cũng không nhận ra, sao có thể là người thích mặc đồ nữ được.

- Tất nhiên tôi biết nó là quần lót. - Anh có bị ngu đâu chứ: - Ý tôi là, cô thường mặc quần lọt khe à?

“...” - Lúc này Hình Vận mới muộn màng nhận ra, xấu hổ vội vàng giấu chiếc quần lót ra sau lưng.

Hai người thân thì thân thật, nhưng dù sao vẫn là quan hệ giữa ông chủ và nhân viên. Thảo luận về đồ lót có chút kỳ quái… phải là vô cùng kỳ quái! Cảm giác như từ giờ mỗi lần nhìn thấy anh ta sẽ giống như là nhìn thấy quần lọt khe vậy!

- Không nghĩ tới cô lại là loại linh vật như vậy.

- … Sếp Hạ này, tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi làm việc có năng lực, xin đừng lúc nào cũng coi tôi như linh vật của công ty.

Hạ Kha mở miệng, nhưng còn chưa kịp nói cái gì...

- Điên à! Đây là trọng điểm sao? - Từ Y Y ở một bên im lặng quan sát bọn họ hồi lâu, không thể chịu đựng được nữa. Đương nhiên, quan trọng hơn là cô ấy dường như cảm thấy có hy vọng, cô ấy không ngăn được Hình Vận, nhưng có lẽ Hạ Kha có thể! Nghĩ đến đây, cô ấy gượng cười, nhìn về phía Hạ Kha, cố ý nói: - Sếp Hạ, anh đang nghĩ gì vậy, nếu ngày nào cô ấy cũng mặc loại quần áo này, cô ấy lại độc thân trong chừng ấy năm qua hay sao? Hôm nay là tình huống đặc biệt, vũ khí nội y… anh cũng biết đấy.

Hạ Kha lập tức hiểu ra điều đúng như cô ấy mong đợi, đột nhiên trợn mắt nhìn Hình Vận: 

- Hôm nay cô đến nhà anh ấy à?!

- Hả? - Làm sao Hạ Kha có thể đoán ra được chứ? Việc mặc quần lọt khe và đến nhà Sở Nam có liên quan với nhau sao?

- Cô còn định mặc quần lót lọt khe để đến nhà anh ấy à?!

- Sếp… sếp Hạ… anh có thể nói nhỏ nhỏ thôi được không...

Làm ơn! Cả cửa hàng đồ lót đều nghe thấy! Cô có thể cảm nhận được vô số cặp mắt đang nhìn về phía mình! Những ánh mắt vô cùng quái dị.

- Đúng vậy đó, sếp Hạ à, anh kích động như vậy làm gì? - Từ Y Y cố ý hỏi, tiện thể, cô ấy ghim một đao vô cùng chính xác, rằng: - Chuyện này cũng không liên quan đến anh.

- Ai nói chuyện này không liên quan đến tôi! Tôi…

Còn chưa chờ anh nói xong, đột nhiên một giọng nữ vang lên từ quầy thu ngân phía sau không xa:

- Hạ Kha! Đến thanh toán giúp chị!

Hình Vận: “...”

Từ Y Y: “...”

Tiếng gọi bất thình lình này không chỉ cắt đứt lời nói của Hạ Kha mà còn khiến Hình Vận và Từ Y Y đều phải kinh ngạc.

- Đứng ở đây chờ! - Hạ Kha ném lời dặn dò cho Hình Vân rồi lẳng lặng đi về phía quầy thu ngân.

Trông Hạ Kha chẳng khác nào một chú chó nhỏ trung thành đang chờ lệnh chủ khiến Hình Vận và Từ Y Y hoàn hồn. Sau khi đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt của hai cô gái nhất trí dõi theo bóng dáng của Hạ Kha đang đi về phía quầy thu ngân. - chuyển ngữ bởi Hạ Tuyết của autumn.n olove

Người phụ nữ xuất hiện trong tầm mắt cả hai trông lớn tuổi hơn Hạ Kha, ăn mặc sang trọng, trang điểm tỉ mỉ khí chất xuất chúng. Khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp, là mẫu người mà đa phần đàn ông chắc chắn đều sẽ thích nhưng khiến cho phái nữ cảm thấy rất khó gần. Hạ Kha dừng lại bên cạnh cô ấy, tiện tay đưa ví của anh cho cô ấy. Cô ấy thản nhiên nhận lấy, lấy thẻ ngân hàng ra hỏi: 

- Mật khẩu vẫn như cũ chứ?

Anh lơ đãng nói: 

- Ừm, lập tức quay người muốn tìm Hình Vận để tiếp tục chủ đề vừa nãy, nhưng lại phát hiện...

Hai người kia đã không thấy đâu!

Sau khi tìm kiếm xung quanh một vòng mà vẫn không tìm thấy ai trong số họ, anh lao thẳng ra ngoài không chút nghĩ ngợi.

- Ơ... Ơ... Cậu đi đâu đấy? - Thẩm Thanh ở một bên thấy thế, khó hiểu hét lên. Đáng tiếc lần này Hạ Kha không để ý tới.

Cô ấy không còn cách nào khác ngoài việc nhanh chóng thanh toán hóa đơn, thu dọn đồ đạc và đuổi theo anh ra ngoài. Nhìn thấy anh đứng ngoài cửa, cau mày, vẻ mặt lo lắng nhìn xung quanh tìm kiếm thứ gì đó, Thẩm Thanh tò mò bước tới: 

- Sao vậy? Gặp người quen à?

Anh im lặng một lúc rồi đột nhiên nói:

- Cho em số điện thoại của Sở Nam.

- … Cậu nhìn thấy Sở Nam sao? - Sắc mặt cô ấy tái nhợt, bần thần nhìn xung quanh.

- Không phải. - Anh không có thời gian giải thích: - Em có chuyện cần tìm anh ấy.

- Cậu muốn làm gì?

- Đừng nói nhảm nữa, đưa số cho em nhanh lên!

Cô ấy im lặng hồi lâu mới thở dài, nói: 

- Cậu đừng gây rắc rối nữa, không cần cậu quản chuyện của chị và anh ấy. 

- Ai cần quản chuyện vô nghĩa của chị chứ!

- Vậy cậu muốn lấy số điện thoại của anh ấy làm gì…

- Anh ấy muốn ngủ với người của em!

“...” - Sự im lặng của Thẩm Thanh khiến tiếng gào của Hạ Kha càng thêm vang dội, ngay cả bản thân Hạ Kha cũng tự mình sợ hãi.

Đúng, anh đã bị tiếng rống của mình làm cho tỉnh táo...

- Không phải... - Anh dần dần bình tĩnh lại: - Chẳng qua là nhân viên của em mà thôi, chuyện có chút phức tạp, chị không cần suy nghĩ nhiều, lát nữa em sẽ giải thích với chị. Cho em số điện thoại của anh ấy đi đã...

- Chết tiệt! Tên khốn đó đá chị thì thôi đi! Lại còn cắm sừng lên đầu cậu?! - Thẩm Thanh đột nhiên kích động ngắt lời anh. 

- ... Hình như là chị đã đá anh ấy mà?

- Không cần để ý những chi tiết đó! Vấn đề là, anh ấy thực sự dám cho cậu cái sừng!

- Em đã nói đây chỉ là nhân viên của em mà thôi...

- Đừng nói thêm gì nữa! Bây giờ chị sẽ giúp cậu giết anh ấy!

“...”

Thật nực cười! Anh rối rắm suốt mấy ngày nay là vì cái gì? Còn không phải là hy vọng giảm thiểu tổn thương cho Hình Vận đến mức thấp nhất sao? Nếu để Thẩm Thanh chạy đi quấy rối, Hình Vận không những biết hết mọi chuyện mà thậm chí còn là ở thời điểm xấu hổ nhất. Tình huống này quá mất kiểm soát, tạm thời vẫn nên đánh Thẩm Thanh bất tình sẽ tốt hơn.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play