Điều duy nhất Hạ Kha cảm thấy may mắn là: dưới tình thế cấp bách, anh không có thời gian để bịa ra một lời nói dối quá hoàn hảo nên đành phải dựa vào sự thật. Nói cách khác, những gì anh nói là nửa thật nửa giả, đối tác vận hành trò chơi quả thực là có, nhưng chi tiết cụ thể thật ra đã được thỏa thuận xong hết rồi và hoàn toàn không cần người viết quảng cáo hay lập kế hoạch như Hình Vận tham gia. Giám đốc phụ trách hạng mục này của công ty đối tác tên là Hà Ngộ, là người quen cũ của anh, giúp diễn kịch không có vấn đề gì, nhưng có chút mất mặt. - chuyển ngữ bởi Hạ Tuyết của autumn.nolove
Không còn lựa chọn nào khác, Hạ Kha chỉ đành nhắm mắt gọi điện thoại cho Hà Ngộ. Đúng như anh đoán, Hà Ngộ đồng ý mà không nói gì. Tuy nhiên trêu chọc là điều không thể tránh khỏi...
- Công ty của các cậu phúc lợi tốt thật, nhân viên yêu đương mà ông chủ còn giúp phòng ngừa cặn bã. Có phải là hôn nhân sắp đặt không? Còn thiếu người không? Tôi cũng muốn tới.
- Cậu có bị điếc không? Tôi đã nói với cậu rồi, đây là tình huống đặc biệt, nếu tôi không can thiệp, Thẩm Thanh sẽ quậy cho banh chành hết.
- Này, Hạ Kha, thái độ, thái độ. Chú ý thái độ của cậu, lúc cầu cứu phải có dáng vẻ như đang cầu cứu.
- Chỗ tôi có mấy cô em không tệ, nếu như cậu không có hứng thú… - Hạ Kha trước nay cảm thấy dụ dỗ có hiệu quả hơn cầu xin.
- Ái chà, sao không nói sớm, hai chúng ta là gì của nhau cơ chứ, chút chuyện nhỏ này chỉ cần cậu mở miệng thì người làm anh em này tuyệt đối không thể chối từ!
- Ừ. - Mục đích đã đạt được, anh đi thẳng vào vấn đề: - Hẹn gặp ở đâu để thuận tiện cho cậu?
- Bây giờ tôi phải đến khu nghỉ dưỡng để chơi golf với ông chủ của tôi.
- … Lão Lưu nhà các cậu có phải bị bệnh không? Buổi tối mà lại đánh golf là sao? Cậu phải đi cầm đèn pin soi cho ông ấy à? - Hạ Kha sửng sốt một lúc lâu mới chắc chắn rằng mình không có nghe lầm.
- Cậu quên trên cõi đời này có một thứ gọi là ánh đèn sân golf sao?
- Giàu thế?
Cũng đều là ông chủ, sao anh lại bần hèn như vậy chứ? Người ta đang khoe khoang ánh đèn sân golf nhưng anh lại muốn tìm người diễn xuất để lừa gạt nhân viên!
- Tất nhiên là không giàu đến thế.
“...” - Mẹ kiếp đang cười anh à?
- Với trình độ của Lão Lưu, ban ngày đánh 18 lỗ ông ấy sợ mất mặt, không thể làm gì khác hơn là đi đến sân tập vào ban đêm, tôi chịu trách nhiệm dạy ông ấy.
- Vậy cậu có thể giúp được tôi không? Cô gái đó đang đợi tôi gửi địa chỉ, thời gian cấp bách. Cậu cho tôi một câu trả lời chính xác đi.
- Chỉ cần bảo cô gái đó đến khu nghỉ dưỡng thôi. Cậu không cần lái xe, tôi đến đón cậu.
- Cậu có đần không vậy? Lão Lưu ở đó làm sao mà diễn? - Anh cũng muốn giữ thể diện, trước mặt ông chủ của công ty đối tác phải ra dáng một ông chủ chứ.
- Cậu mới đần đấy, không phải tôi đã nói với cậu rồi sao, Lão Lưu sợ mất mặt, cậu chỉ cần đứng bên cạnh ông ấy vung gậy mấy phát là không cần cậu mở miệng ông ấy cũng sẽ chủ động quay về phòng chờ. Lúc đó cô gái kia cũng vừa đến đúng không? Chúng ta đánh golf và bàn chuyện, hoàn mỹ.
- Cũng được, đúng là có kịch bản. - Anh vui vẻ quyết định như vậy.
Sau khi cúp điện thoại, Hạ Kha lập tức gửi địa chỉ cụ thể của khu nghỉ dưỡng đánh golf cho Hình Vận.
Không lâu sau Hà Ngộ cũng đến, anh ấy vẫn làm việc hiệu quả như mọi khi. Lái xe hơn một giờ, cuối cùng cũng tới khu nghỉ dưỡng golf, hiển nhiên Hạ Kha không vô vị tới nỗi đến bên cạnh Lão Lưu dùng một cú đánh golf làm nhục ông ấy. Nên chừa lại mặt mũi cho ông ấy thì hơn.
Vì vậy, anh giả vờ tình cờ gặp nhau, lên tiếng chào hỏi Lão Lưu, hẹn Hà Ngộ sau khi Hình Vận đến sẽ liên lạc anh ấy. Sau đó đến quán cà phê để giết thời gian.
Bạn đang đọc truyện "Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.
Khoảng chín giờ, Hình Vận vẫn chưa liên lạc với anh. Nơi này quả thực hơi xa một chút, nhưng sẽ không mất nhiều thời gian như vậy mới đúng? Hơn 2 tiếng trước Hình Vận bảo là đã đi rồi mà.
Anh đã thử gọi cho Hình Vận, không có ai bắt máy. Không lẽ là để trong túi xách nên không nghe thấy?
Hạ Kha cũng không quá để ý, cứ cách vài phút nhớ ra lại gọi. Cứ như vậy lặp đi lặp lại, cuối cùng đến khoảng 10h30 tối cô mới trả lời điện thoại…
- Cô không cần phải dùng điện thoại nữa! Hơn sáu ngàn nhân dân tệ có thể mua một chiếc dây chuyền thật đẹp để đeo trên cổ, mua điện thoại làm gì?! - Hình Vận còn chưa nói được gì, Hạ Kha đang rất đói và tức giận liền trút hết hét vào điện thoại.
- Xin lỗi, thật sự xin lỗi... vừa rồi tôi không tiện nghe điện thoại...
Nghe vậy, anh cau mày nói:
- Cô đang ở đâu?
- Ừm... - Cô do dự, đáp: - Tôi có chút việc, có thể sẽ không đến kịp. Hay là tôi thiết kế lại nhân vật và gửi vào email của anh nhé?
Đôi lông mày của Hạ Kha càng ngày càng nhíu chặt:
- Cô còn ở nhà người đàn ông đó sao?
- Làm sao có thể chứ.
- Vậy đang ở đâu? Tại sao lại không thể đến đây?
“...”
- Tôi đang hỏi cô đó! - Anh gằn giọng, cảm thấy có chút mất khống chế, thậm chí có thể tưởng tượng được, Hình Vận ở đầu bên kia điện thoại có lẽ đang run lên vì sợ hãi.
Cô quả nhiên không phụ sự kỳ vọng của anh mà thành thật khai báo:
- Cảnh sát... là đồn cảnh sát...
Câu trả lời ngoài dự kiến khiến Hạ Kha sửng sốt, hồi lâu sau anh mới lấy lại tinh thần. Anh lo lắng hỏi:
- Xảy ra chuyện gì vậy? Túi bị cướp à?
Đây là tình huống có khả năng xảy ra nhất khi đến đồn cảnh sát mà anh có thể nghĩ tới.
- Cũng gần giống vậy…
- Đồn cảnh sát nào? Tôi tới đón cô.
- Không cần, không cần…
Một giọng nam vang dội từ bên cạnh bao phủ lời nói khách sáo của cô:
- Cô gái, nếu có bạn đến đón thì tốt quá! Ở đây rất vắng vẻ, muốn bắt xe không dễ đâu. Lỡ như lại gặp phải nguy hiểm gì thì phải làm sao? Không phải lần nào cô cũng may mắn giống như lần này, phải có chút ý thức tự bảo vệ mình chứ...
Chủ nhân của giọng nói này có lẽ là cảnh sát.
Hiển nhiên cô không chịu được sự cằn nhằn của viên cảnh sát này nên lặng lẽ thỏa hiệp:
- Sếp Hạ à, vậy làm phiền anh...