Trải nghiệm đi xem mắt lần đầu tiên của Hình Vận kết thúc như vậy đấy… T_T
Trên đường trở về công ty, cô và Sở Nam chỉ tiếp xúc với nhau thông qua việc chỉ đường mà thôi. Cô vẫn luôn cảm thấy ngay cả ông trời cũng không muốn giúp cô, rõ ràng ngày thường vào giờ cao điểm tan tầm sẽ bị tắc đường nhưng hôm nay đường sá lại thông thoáng đến bất ngờ. Chỉ chưa đầy 10 phút, xe của Sở Nam đã dừng trước cửa tòa nhà văn phòng của công ty cô.
- Thành thật xin lỗi, còn làm phiền anh đưa em về. Hôm nào… - Cô vừa nói vừa tháo dây an toàn xin lỗi, nhưng đang nói thì đột nhiên dừng lại. Có lẽ anh ấy không muốn “hôm nào” đâu nhỉ? Nghĩ vậy, cô bèn sửa lại: - Nói chung là cám ơn anh nhé.
- Hôm nào không bận nữa thì mời anh ăn một bữa cơm nhé.
- …?? Excuse me?
- Anh nghĩ chúng mình khá hợp nhau, có muốn thử không. - Anh ấy cười rất dịu dàng: - Được chứ?
“...” - Hình Vận có chút bối rối.
Thấy cô không trả lời, anh nhanh chóng bổ sung thêm câu:
- Em đừng cảm thấy kỵ cục gì cả, nếu không muốn cũng không sao mà…
- Em bằng lòng!
“...”
Cô lại nói to thêm một lần nữa:
- Em bằng lòng chứ!
Sở Nam ngẩn ra chốc lát, không khỏi bật cười thành tiếng. Anh ấy nói nửa đùa nửa thật:
- Em nói câu này… hơi sớm thì phải?
- Ỏ? (@_@)
- Chờ lúc cưới nhau em nói cũng không có muộn đâu.
“...” - Hai má cô bỗng chốc ửng đỏ.
- Mau lên đó đi, đợi khi nào em hết bận thì liên lạc lại với anh nhé.
- Vâng… Anh đi đường cẩn thận….
- Ừm.
Hình Vận đứng thẳng người, mỉm cười nhìn theo chiếc xe dần xa. Mãi cho đến khi chiếc xe trắng ấy bo cua hòa vào dòng xe cộ đông đúc cô mới quay người giẫm trên đôi giày cao gót bước vào tòa nhà văn phòng. Vẻ đoan trang này chẳng thể giữ được lâu, khi cửa thang máy chầm chậm đóng lại…
Cô đang yêu rồi sao?!
Cô đang yêu sao?!
Cuối cùng cô cũng có thể kết thúc cuộc đời FA 29 năm dài đằng đẵng rồi sao?!
Từ nay về sau cô cũng có thể tám chuyện phiền muộn trong lúc hẹn hò với đồng nghiệp trong công ty rồi sao?!
Nghĩ đến đây, Hình Vận vén lại mái tóc dài ngang vai, nhịn không được mà bắt chước cách “flex" tình yêu của đám chị em đồng nghiệp…
- Ôi trời, ảnh phiền phức lắm, đã bảo với anh ấy là dạo gần đây tôi rất bận thế mà ngày nào cũng đòi gặp nhau. Còn nói nào là không gặp được tôi thì sẽ ăn cơm không vô. Đúng là buồn nôn.
- Bạn trai của tôi cũng thế, sáng nào cũng phải mang đồ ăn sáng cho tôi và đòi đưa tôi đến công ty. Bực bỏ xừ ra! Bình thường để mặt mộc được rồi, bây giờ mỗi ngày tôi toàn phải dậy sớm ít nhất một tiếng để trang điểm.
- Mấy đứa thấy phiền thì cứ nói thẳng ra nhé. Đám đàn ông rất ngốc, không nói với bọn họ thì họ vẫn sẽ cho rằng bản thân thể hiện rất tốt. Chị nói thẳng luôn với ông bồ của chị là khoảng thời gian này bà bận lắm đừng có tới phiền bà, nếu thật lòng xót bà thì cứ chờ bà xong việc đưa bà đi ăn một bữa thịnh soạn là được.
- Uầy, uầy, kể ra nhắc tới mới nhớ cuối tuần trước bạn trai tôi vừa đặt tiệc trà chiều ở trên đu quay chọc trời. Các cô đã từng đi thử chưa? Nghe nói rất lãng mạn đó.
“...”
“...”
Bạn đang đọc truyện "Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.
Hình Vận đang cố gắng đóng một số vai trong những màn kịch đó. Thực ra cô không ghét những hành vi tương tự của các đồng nghiệp, bởi ai đang yêu cũng đều như vậy cả, muốn được khoe sự ngọt ngào của tình yêu, cái gọi “hạnh phúc đến mức tràn hết ra ngoài” có lẽ là thế này đây. - chuyển ngữ bởi xiaolinglong của autumn.nolove
Nghĩ rằng mình chẳng mấy chốc cũng sẽ trở thành một trong số bọn họ cảm nhận được cảm giác hạnh phúc đó, cô bất giác ngẩng đầu lên và cười thành tiếng:
- Ha ha ha ha ha ha ha…
Cửa thang máy từ từ mở ra, đập vào mắt cô là một đám người quen thuộc đang xúm lại nhìn mình. Cảm thấy từng ánh mắt ấy giống như đang nhìn một kẻ bị bệnh thần kinh, tiếng cười của cô cũng dần khô khan:
- Ha… ha… ha...
Bầu không khí trở nên ngượng ngùng khó xử, đồng nghiệp trong thang máy đều nhìn cô với ánh mắt vô cùng kỳ lạ…
Câu hỏi lúc này chính là, tại sao bọn họ lại tụ tập trước cửa thang máy vậy? ( truyện trên app T Y T )
- Mọi người ở đây làm gì vậy? - Sự xấu hổ thay thế bởi sự tò mò của Hình Vận, cô phá vỡ sự im lặng trước tiên.
Sau đó, mọi người cũng đều lần lượt lấy lại tinh thần…
- Tan làm rồi. - Người làm bản kế hoạch đứng đầu hăng hái trả lời.
- Tan làm sao? - Cô trợn tròn hai mắt: - Không phải tăng ca sao?
- Đã xong hết việc rồi nha.
Từ Y Y đứng một bên cau mày nói:
- Sao cô còn ở đây vậy? Không phải là đang đi xem mắt sao?
- Hạ Kha nói CG có vấn đề, bảo tôi gửi file gốc cho cô mà tôi thì không thể nào bỏ đối tượng xem mắt qua mắt qua một bên rồi đi gửi email được?
- Cho nên bây giờ cô bỏ đối tượng xem mắt qua một bên rồi về đây tăng ca sao? - Bởi vì quá khó tin nên giọng của Từ Y Y bất giác cao lên.
- Không phải chứ? - Em gái lễ tân nghe xong cũng không thể tin nổi: - Những lời dở hơi này là thật sao? Anh ấy tự mình chạy đi xem mắt rồi hả?
- … Em nói cái gì? Xem mắt? Anh ta! - Hình Vận nhìn Từ Y Y với vẻ mặt không dám tin.
Từ Y Y gật đầu xác nhận với cô.
- Chắc là bị cô “truyền cảm hứng” nên sếp đột nhiên nói rằng muốn thử trải nghiệm bộ môn thể thao cổ điển xem mắt này xem nó như thế nào.
- Vậy mà anh ta còn làm căng CG quái gì với tôi chứ! - Cô đã bị lừa! Chắc chắn là bị anh ta lừa mà!
- Ai mà biết được, cô đi mà hỏi sếp ấy. - Từ Y Y đoán mò nói: - Có lẽ xem mắt không được thuận lợi lắm hoặc là quá nhạt nhẽo rồi?
- T_T…
Được lắm! Hạ Kha!
Hình Vận lấy điện thoại ra, tức giận bấm gọi cho anh ấy. Đám đồng nghiệp không vội tan làm, những cặp mắt tò mò bừng sáng lấp lánh đang hướng về phía Hình Vận, họ luôn cảm thấy có trò hay để xem, lại còn đến từ “gái ế” có sức mạnh mông muội không thể coi thường được. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Quả nhiên, chờ một hồi điện thoại kết nối được với Hạ Kha. Hình Vận nghiến răng nghiến lợi gào lên:
- Sếp Hạ! Anh đang ở cái xó nào?
- Gửi email xong rồi hả?
- Không không không! Tôi cảm thấy nên để tôi tự mình xử lý thì hơn, làm phiền Y Y nhiều quá cũng không hay lắm.
- Có lý.
- Cho nên bây giờ tôi đang ở công ty, còn anh thì sao?
Hạ Kha ở đầu dây bên kia im lặng, lát sau mới có giọng nói truyền đến:
- Sao cô lại chạy về công ty rồi? Không phải đi xem mắt sao?
- Xem mắt nào có quan trọng bằng công việc chứ! Tôi nghĩ kỹ rồi, phụ nữ hiện đại nên coi sự nghiệp là hàng đầu!
- Chà! Giác ngộ rồi à, tôi thích đó.
“...” - Ai cần anh thích chứ! Anh cũng đâu có cưới tôi!
- Bởi vì thấy cô có tính giác ngộ cao nên để tôi về sẽ tìm cho cô một “viện dưỡng lão” tốt. Vừa rồi tôi có xem sơ qua thì phát hiện có một số chỗ khá được, nhân viên y tế đều rất chuyên nghiệp.
- Sao anh lại phải tìm viện dưỡng lão cho tôi chứ? - Người già nhà bọn họ đâu có ai muốn đến chỗ đó đâu nhỉ.
- Với tình trạng này của cô thì khả năng cao là sẽ cô độc đến già nên tôi chuẩn bị trước giúp cô, coi như đây là chế độ dành cho nhân viên.
- Đây đâu thể coi là chế độ! Rõ ràng là nguyền rủa thì có! Anh dựa vào đây mà nguyền rủa tôi cô độc đến già chứ!
- Dựa vào cái cách nói chuyện như ăn phải thuốc nổ này của cô thôi. - Giọng nói của anh lộ rõ vẻ cười trên nỗi đau của người khác. - Xem mắt thất bại rồi sao?
- Ngại quá, khiến anh thất vọng rồi. Tôi đang yêu nhé!
“...”
Không chỉ Hạ Kha im lặng, mà những đồng nghiệp ở bên cạnh đang xem kịch hay cũng im lặng.