Hình Vận bừng bừng khí thế “phắn” đi xem mắt. 

Thực ra trước đây cô và Hạ Kha có cùng một quan điểm: hai người rõ ràng không thân thuộc hay quen biết, mới chỉ gặp lần đầu tiên đã tính đến chuyện kết hôn. Chuyện này quả thực là một chuyện rất buồn cười mà cũng rất khó xử. Thế nhưng vào ngày hôm đó, cả nhà cô như muốn nổ tung sau khi nhận được tấm thiệp mời cưới lần thứ hai của em họ bên nội!

Cô đã suy nghĩ rất nhiều về vấn đề này, vốn dĩ cô cũng chẳng là phải người theo chủ nghĩa không kết hôn, chỉ là cô chợt nhận ra bản thân quá bận rộn với công việc, mà vòng bạn bè lại quá ít. Cô không có thời gian hay cơ hội để làm quen và kéo dài mối quan hệ với một người đàn ông, và cũng chẳng có sức lực để thay đổi hiện trạng. Cái cảm giác này giống như bạn bị sâu răng đã lâu, lúc đầu thì không để ý nhưng phát hiện ra lại chẳng thèm đi khám cho đến khi nó bắt đầu khiến bản thân bị đau nhức…

Bây giờ mới là thời điểm hạ quyết tâm điều trị nó!

Cứ như thế, cô dứt khoát chấp nhận đi tìm nha sĩ,… À! Không đúng, là đi xem mắt…

Nơi hẹn gặp là một quán Starbucks nằm ở khá xa, Hình Vận tìm thấy nó thông qua định vị trên điện thoại, nhưng cảnh vật xung quanh cũng không tệ, gần bờ sông lại ít người qua lại. Sau khi xác định đúng nơi, cô nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, thấy vẫn còn sớm hơn giờ hẹn tận 15 phút, cô thở phào nhẹ nhõm. Lúc này cô mới lục lại lịch sử đoạn chat trên Wechat với người em họ ra, tìm bức ảnh của đối phương mà em họ đã gửi cho cô xem để xem lại mặt tránh lát nữa không nhận ra. 

Mà thực ra nó cũng chẳng thể gọi là một bức ảnh, chính xác là ảnh thẻ làm việc của ngân hàng - có ảnh chụp chân dung của đối phương ở trên đó. Dùng ảnh thẻ đi làm để đi xem mắt, hẳn là một “Trực nam*”……. =_=

(*Trực nam: thường dùng để chế giễu một số người đàn ông nói quá thẳng thắn và dễ làm tổn thương người khác, một mặt họ có vẻ ngoài có EQ thấp, mặt khác họ ngốc nghếch đáng yêu - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙)

Hay người này rất tự tin với ngoại hình của bản thân chăng? Quả thực, đây là tấm ảnh chứng minh thư đẹp nhất mà Hình Vận từng được thấy. Người này mặt mày đoan chính, cao ráo sáng sủa, gọn gàng tươm tất, trông rất ưa nhìn. Liệu người thật có đẹp trai hơn không nhỉ?

Nghe bảo hình như công việc ở ngân hàng khá bận rộn cho nên mới trì hoãn chuyện đại sự cả đời đến tận bây giờ. Cô luôn cảm thấy đồng cảm với những người có cùng số phận như mình, bỗng nhiên cảm thấy thân thiết đến lạ ấy…

- Xin chào.

Đột nhiên có tiếng chào lịch sự vang lên, Hình Vận hơi sửng sốt. Cô ngước mắt nhìn người vừa cất lời. 

Chu choa mạ ơi! Là một chú đẹp trai!

Người đàn ông trước mặt thoạt nhìn khoảng chừng 36 - 37 tuổi, mặc một bộ vest chỉnh tề, thắt cà-vạt, yết hầu lộ rõ, để râu có vẻ điềm tĩnh quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành.

- Xin… xin chào! - Hình Vận khôi phục lại tinh thần, cô vẫn rất tự biết thân biết phận, không cho rằng kiểu đàn ông có ngoại hình bậc này sẽ chạy đến bắt chuyện với cô, bèn hỏi: - Anh muốn hỏi đường hả? Nhưng em cũng không rành đường ở đây lắm đâu.

- Không phải…- Đối phương mỉm cười, hơi xấu hổ chỉ vào màn hình điện thoại của cô rồi lại chỉ vào mình.

“... ???” - Hình Vận sửng sốt, một lúc sau mới hiểu ý anh ta: “?!”

Chẳng lẽ đây chính là đối tượng xem mắt của cô?! 

Cô khó tin cúi đầu xem lại ảnh chụp trong điện thoại, rõ ràng là một người đàn ông “sạch sẽ hợp vệ sinh" và rất đẹp trai nhưng sao lại trông chẳng giống chú đẹp trai trước mặt này vậy!

- Cái ảnh này… - Khóe miệng của người đàn ông cong lên một cách xấu hổ: - Là chụp từ mấy năm trước.

“...” - Mấy năm qua anh đã trải qua những chuyện gì vậy?!

- Xin lỗi, bình thường anh không thích chụp ảnh. Khi Hình Trừng muốn xin ảnh chụp thì anh đang ở nơi làm việc, thấy việc tự sướng ở ngân hàng không thích hợp cho lắm, nên đành chụp ảnh thẻ làm  việc của mình cho cô ấy, anh không muốn lừa gạt gì em đâu.

-Không… Không sao… em hiểu mà… - Đúng hơn thì nên nói khí chất của anh ấy không hợp với việc tự sướng ở bất kỳ đâu.

- Vậy thì tốt rồi… - Anh ấy thở phào, nói: - Vào trong trước đi.

- Ừm. - Cô gật đầu rồi đi theo vào trong.

Người đàn ông cực kỳ lịch thiệp đi ở đằng trước, mở cửa giúp cô và quay lại hỏi:

- Em muốn uống gì?

- Em tự mua là được rồi… - Trước khi đến buổi xem mắt, Hình Vận cũng đã tham khảo từ các “tiền bối” rất có kinh nghiệm đi xem mắt trên mạng. Buổi hẹn đầu tiên tốt hơn hết nên mạnh ai nấy trả, nhỡ mà không thành công cũng đỡ bị người ta nắm thóp.

- Đừng khách sáo, cũng chỉ là một ly cà phê thôi mà.

- Nhưng em không muốn uống cà phê, em muốn uống Frappuccino…

Anh ấy nhịn không được mà bật cười thành tiếng, hỏi:

- Ừm, biết rồi. Vậy hương vani có được không?

- Không không không... ý của em không phải vậy, thật ra, em có thể tự mua được…

Đối phương chỉ mỉm cười nhìn cô rồi đi về phía quầy thu ngân, khi cô hoàn hồn đuổi theo thì anh ấy đã gọi món và thanh toán xong rồi.

- T_T… - Xong rồi, người ta sẽ không nghĩ cô là người thực dụng chứ?

- Em đừng phức tạp hóa vấn đề, cho dù hai ta không thể tiến thêm bước nào nữa, em cũng là chị gái của Hình Trừng, mời chị gái của bạn mình uống một ly cà phê… - Anh ấy thoáng dừng lại một chút rồi thay đổi lời nói: - Uống một ly Frappuccino không phải chuyện gì to tát cả.

- ... Vậy được…. được thôi. - Sao luôn cảm thấy vừa rồi anh ấy im thoáng dừng là cố tình nhỉ? Hay là anh ấy đang chế nhạo cô?

Không, nhất định là do cô đang nghĩ nhiều rồi, người đàn ông này thoạt nhìn thực sự rất ga-lăng và phong độ kia mà!

Sau khi thay Hình Vận nhận đồ uống, anh ấy lịch sự hỏi cô muốn ngồi ở đâu. Cô tiện tay chỉ chiếc bàn ở ngay bên cạnh, anh ấy liền đặt đồ uống xuống rồi kéo ghế ra cho cô… Tất cả hành động của anh ấy đều rất tự nhiên, giống như những hành động này đã thành thói quen chứ không hề có dấu hiệu cố tình diễn ra…

Càng lúc cô càng không hiểu vì sao kiểu người như anh ấy lại chạy đi coi mắt. 

Dường như nhận ra sự nghi ngờ từ Hình Vận, sau khi ngồi xuống anh ấy chủ động nói:

- Chắc Hình Trừng đã nói sơ sơ tình hình của anh cho em nghe rồi nhỉ? Công việc của anh khá bận rộn, bình thường đã mệt lắm rồi nên lâu lâu có thời gian nghỉ ngơi cũng ít khi ra ngoài chơi. Về phần bạn bè, thật ra đến cái tuổi này bạn bè cực kỳ hữu hạn, ngoại trừ đồng nghiệp thường liên lạc hàng ngày thì cũng chỉ có mấy người bạn cũ ngày trước, không hơi sức đâu mà đi làm quen những người bạn mới. Cho nên, xem mắt là cách hiệu quả nhất với anh ở thời điểm này.

- À à! - Hình Vận gật đầu thật mạnh, cô rất đồng cảm. 

- À phải rồi, có kỳ khi hỏi tên em không?

- Hình Vận, Vận trong vận may ấy. 

Anh ấy thầm đọc nó mấy lần trong đầu.

- Tên nghe rất hay.

- Cám ơn. Còn anh thì sao? Anh tên gì vậy? - Cô chợt nghĩ đến lời nói của Hạ Kha, quả thực hai người thậm chí còn không biết tên của nhau lại đang nói chuyện kết hôn.

Anh ấy có chút ngượng ngùng ấp úng một lát, mới mở miệng đáp: 

- Sở Nam, là Nam trong cây gỗ lim.

Hình Vận nhấp một ngụm Starbucks trong tay rồi thản nhiên hỏi tiếp:

- Anh là người gốc Tứ Xuyên sao?

- Hả? - Anh ấy hơi bất ngờ, ngạc nhiên hỏi lại: - Sao em biết vậy?

- Gỗ lim vân vàng của Tứ Xuyên chẳng phải rất nổi tiếng còn gì?

- Thật vậy… - Anh ấy khẽ mỉm cười, có lẽ đây là nụ cười chân thật nhất ngày hôm nay rồi: - Ông nội của anh là người Tứ Xuyên, lại làm nghề mộc. Mặc dù đã chuyển đến đây lâu rồi, nhưng ông nội vẫn rất nhớ quê nhà. Cái tên này là ông ấy đã đặt cho anh đấy.

- Hóa ra là vậy. - Cô bày ra vẻ mặt đã hiểu, nói: - Tên của anh nghe cũng rất hay đó

- … Lần đầu tiên có người nghe tên anh lại có phản ứng như vậy.

- Uhh… - Lẽ nào phản ứng của cô không đúng? Cô có chút lo lắng hỏi lại: - Vậy phản ứng của người khác sẽ như thế nào?

- Em không nên biết thì sẽ tốt hơn.

“...”

- Anh rất thích phản ứng của em. 

“...” - Cô đột nhiên sửng sốt, đây là lần đầu tiên trong đời có người đàn ông nói thích cô! Mặc dù rất có thể là được yêu thích theo một cách kỳ lạ và khó hiểu nào đó nhưng nó cũng đủ khiến cô cảm thấy bối rối rồi.

Bạn đang đọc truyện "Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.   

Đúng lúc Hình Vận đang đỏ mặt không biết phải trả lời thế nào, thì điện thoại trong túi bỗng đổ chuông. Cô bèn nói tiếng “xin lỗi" với Sở Nam rồi lấy điện thoại ra xem, chữ “Sếp lớn" trên màn hình đập vào mắt cô. Cô bấm chuyển điện thoại sang chế độ im lặng không chút do dự, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, mỉm cười nhìn người đàn ông đối diện, rồi tiếp tục câu chuyện xem mắt của mình: ( truyện đăng trên app TᎽT )

- À, anh có yêu cầu gì với nửa kia tương lai của mình vậy?

Sở Nam thấy vậy cũng rất phối hợp không để ý cuộc điện thoại lúc nãy nữa, cười và đáp:

- Cùng quan điểm sống, sở thích không quá trái ngược, có thể chung sống cùng nhau là được. 

- Sở thích của anh là gì?

Anh ấy hơi cau mày, ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Bóng đá.

- Ồ? Anh thích chơi bóng đá sao?

Thật sự không nhìn ra đó, trông ăn mặc đồ vest đi giày da thế này cứ có cảm giác chẳng liên quan gì đến thể thao cả. 

- Thích xem thôi.

“...”

Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, Hình Vận chau mày cố nén cơn bực từ chối. Sở Nam một lần nữa phối hợp tiếp tục chủ đề nói chuyện:

- Còn em thì sao?

- Em thích xem phim hoạt hình Nhật Bản. - Cô không nghĩ nhiều mà trả lời.

- Em… - Anh ấy ngập ngừng chốc lát, suy nghĩ nên chọn từ gì để nói: - Vẫn còn một chút trẻ con chưa lớn ấy nhỉ. 

- À… - Cô hiểu hết ẩn ý trong câu nói này mà. Mỗi lần mẹ cô thấy cô xem phim hoạt hình Nhật Bản, mẹ cô đều chế giễu “30 tuổi đến nơi rồi mà còn xem phim hoạt hình, có thấy mình trẻ con không”. Quả nhiên, sở thích như vậy hoàn toàn không nên nói ra trước mặt mọi người trong khi bản thân đã sắp 30 tuổi. Cô cười khổ vài lần rồi nhanh chóng chữa cháy: - Ha ha ha, đùa thôi. Thật ra em thích đi du lịch hơn.

- Khéo vậy, anh cũng thích lắm.

- Thật sao? - Nguy hiểm thật, lần này có được xem là trả lời đúng không nhỉ?

- Ừm. - Anh ấy mỉm cười gật đầu, nói: - Anh dự định sẽ đến đảo KohRong* trong kỳ nghỉ đông năm nay.

(*Đảo KohRong: là một hải đảo lớn thuộc tỉnh Koh Kong, kể từ 2008 thuộc tỉnh Sihanoukville của Vương quốc Campuchia.)

- @_@... - Đảo… đảo gì cơ? Đó là nơi nào? Ở đâu vậy? Làm gì nhỉ?

Cô bỗng cảm thấy bản thân mình rất “thất học”, đang than thở cho bao nhiêu năm đọc sách vô ích thì chiếc điện thoại chết tiệt lại đổ chuông!

Cuối cùng, Sở Nam không thể tiếp tục làm ngơ được nữa bèn nói:

- Hay là cứ nghe đi. Đừng để ý anh, có lẽ đối phương đang có việc gấp cần tìm em.

- Xin… xin lỗi, là sếp của em. Có lẽ thật sự khá gấp… - Nói liền tù tì mấy câu xin lỗi, Hình Vận mới miễn cưỡng nhận cuộc gọi. 

Ngay khi cuộc gọi được kết nối, cô còn chưa kịp nói “alo” đã nghe thấy tiếng rống giận dữ của Hạ Kha từ trong điện thoại vang lên:

- Cô còn cần dùng điện thoại để làm gì nữa! Sao không vứt nó đi cho xong!

- Dạ sếp Hạ ạ, xin hỏi có chuyện gì không ạ? ^_^

- … Cô giả vờ đoan trang cái gì, cô còn chưa coi mắt xong sao?

- Dĩ nhiên. - Đồ thần kinh! Mới ngồi xuống chưa bao lâu đã kết thúc, mất niềm tin nơi cô quá rồi đấy!

- Thật phiền phức… - Anh tức giận hừ một tiếng, nói: - Mấy trang CG* cô phụ trách cần thay đổi một số chi tiết, cô mau gửi tệp gốc cho Y Y đi.

(*CG: viết tắt tiếng anh Computer Graphic là một thuật ngữ được các nước phương Tây sử dụng để chỉ công nghệ đồ họa web kỹ thuật số của Nhật Bản. Trong tiếng Nhật truyền thống, nó là từ viết tắt của đồ họa vi tính. chuyển ngữ bởi xiaolinglong của autumn.nolove)

- Vâng, chút về tôi sẽ…

- Không có thời gian.

- Anh… - Muốn chết có phải không? Cô suýt nữa đã nói ra lời này, may là kịp sửa lại lời nói ngay khi nhớ đến hình tượng “đoan trang” của bản thân: - Anh vội vậy sao, vậy thì đợi tôi xong việc bên này sẽ…..

- Gửi ngay lập tức.

“...” - Bỏ đối tượng xem mắt qua một bên mở máy tính bảng ra để gửi tệp gốc ư? Bất lịch sự lắm! 

- Tôi đang chờ số liệu của bản kế hoạch đấy.

- Biết rồi… - Nói tóm lại cứ đồng ý trước đã, còn đối phó với loại chuyện này dù sao cũng cần có thời gian nên kéo dài được đến đâu thì hay đến đấy.

Thế nhưng suy tính của cô chỉ tồn tại trong giây lát trước khi bị Hạ Kha đánh vỡ tan tành:

- Cho cô tối đa 10 phút.

- ><... - Đồ tư bản gian ác!

Hình Vận khóc không ra nước mắt tắt điện thoại, trong lòng suy sụp tới nơi.

- Đi thôi! - Sở Nam đối diện bỗng nhiên cầm ly cà phê đứng lên.

- Hả? - Cô ngước mắt đầy vẻ khó hiểu.

- Không phải em còn có công việc cần giải quyết hay sao?

- Đợi… đợi chút cũng không sao đâu…

- Công việc quan trọng hơn. - Vừa nói, anh ấy cầm cốc Frappuccino trên bàn giúp Hình Vận: - Để anh chở em về công ty cho. 

- … Vậy thì làm phiền anh rồi.

Nhìn thấy thái độ kiên quyết của anh ấy, Hình Vận đành từ bỏ kỳ kèo. 

 

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play