Tôi đang yêu rồi…
Tôi! Đang! Yêu! Rồi?!
Hạ Kha bị bốn chữ này gây sốc đến mức bàng hoàng. Cũng chỉ là một chút thẫn thờ mà thôi, anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, cất điện thoại đi, rồi làm như không có chuyện gì quay về chỗ ngồi. Tuy nhiên, cô gái ngồi đối diện anh liếc mắt một cái đã nhận ra anh không bình thường nên quan tâm hỏi:
- Anh làm sao vậy?
- Hả? - Anh hoàn hồn, ngước mắt nhìn lại cô ấy.
- Công ty xảy ra chuyện gì sao?
- Không có gì
- Nhưng mà… - Cô gái hơi nhăn mày, nói: - Sau khi anh nghe điện thoại xong thì có vẻ không được ổn lắm.
- Chậc. - Anh tặc lưỡi, nói: - Cô rất giỏi quan sát cảm xúc của người khác, sau này nhất định sẽ là một người vợ tốt.
- Đâu có… - Không phải khiêm tốn, thực sự là anh thể hiện quá rõ ràng đến kẻ mù cũng có thể nhìn ra.
- Không giấu gì cô, có chút chuyện thật. - Hạ Kha thoải mái cởi bỏ lớp ngụy trang.
- Rất nghiêm trọng sao? - Thấy vẻ mặt nghiêm nghị của anh, cô gái cũng trở nên căng thẳng theo.
- Nói thế nào đây nhỉ… - Hạ Kha suy nghĩ một lát rồi tiếp tục nói: - Cũng không tính là quá nghiêm trọng, chẳng qua con mèo nuôi trong công ty đã lâu nay lại dẫn mèo đực về thôi.
Cô ấy sững sờ một lúc rồi bất ngờ reo lên với vẻ phấn khích:
- Công ty các anh có nuôi mèo sao? Em thích mèo nhất đó!
- Ừm, nuôi mấy con lận. Trong đó có một con cứ làm người ta phải lo lắng suốt. Trước đây tôi cứ ngỡ là nó đã được làm phẫu thuật triệt sản rồi, tâm tịnh trông không giống mèo gì cả, bây giờ mới biết, hoá ra nó đang giấu mình thôi. - Hạ Kha đã từng nghe nói có vô số cuộc xem mắt thất bại, nhưng hiếm khi nghe nói đến xem mắt thành công. Vậy mà Hình Vận lại thực sự xem mắt thành công!
- Không nhìn ra anh lại thích mèo đến vậy. - Cô gái che miệng cười khẽ, hỏi: - Là mèo hoang sao?
Anh thoáng nghĩ rồi gật đầu:
- Có thể coi như vậy đi.
Cách hình dung này khá phù hợp. Lúc trước thời điểm vớt được Hình Vận ở ngày hội tuyển dụng về, thoạt nhìn cô rất giống một bé mèo hoang bị các công ty lớn nhỏ bỏ rơi. Thực tế thì suýt chút nữa anh cũng định phớt lờ cô, ai bảo anh mê tín chứ, sau khi nghe thấy tên cô cảm thấy đây là điềm lành, “để” trong công ty làm linh vật cũng không tệ.
Linh vật này rất hữu ích, không những “chiêu tài" mà còn rất có năng lực. Có năng lực đến mức chỉ cần nghĩ đến việc Hình Vận xin phép nghỉ để lấy chồng, nghỉ sinh con, và thậm chí có thể nghỉ hẳn để trở thành một bà nội trợ toàn thời gian cũng khiến anh có chút sầu não. - chuyển ngữ bởi xiaolinglong của autumn.nolove
- Mèo hoang nào cũng vậy, thật sự không dễ nuôi trong nhà đâu.
- “Cô ấy” được dạy dỗ đàng hoàng. - Những năm gần đây rất nhiều công ty trong ngành rất muốn chiêu mộ được Hình Vận, nhưng cô vẫn biết “ăn quả nhớ kẻ trồng cây” nên chưa bao giờ ngó ngàng đến mấy kẻ đưa ra những cơ hội cho mình: - Chỉ là nó đã dẫn theo một con mèo đực về mà thôi.
- Như vậy cũng tốt mà. Dù sao anh đã nuôi vài con rồi, nuôi thêm một con nữa thì có sao đâu.
- Nhưng nó là mèo đực!
- Ỏ… - Anh chỉ nuôi mèo cái sao? Sở thích kỳ lạ gì thế không biết? Người làm mai không có nhắc đến!
- Cô không biết đấy chứ, với tính cách của nó thì một khi dẫn được mèo đực về tinh thần sẽ rất dễ dao động!
- Điều này… cũng đúng, mèo động dục thật sự rất ồn ào, không khéo còn đẻ ra một lứa mèo con nữa mà chúng ta cũng không thể vứt chúng đi được…..
- Cô mới động dục ấy!
“...”
Được rồi, coi như “cô ấy” đang đến thời kỳ động dục đi, nhưng việc đẻ mèo con không thể nhanh thế được? “Cô ấy” sẽ không như vậy đâu!
- Cái đó… - Cô gái hít một hơi thật sâu, mím môi rồi mỉm cười nói: - Nếu như thật sự lo lắng thì sao anh không quay lại công ty xem thử thế nào? Không sao đâu, không cần để ý đến em. Mẹ em từng nói rằng đàn ông nên đặt sự nghiệp lên hàng đầu. - bản edit này được đăng tải duy nhất trên nền tảng 𝖙y𝖙
Không thể nói chuyện được nữa! Hoàn toàn không thể nói chuyện được nữa! Mời anh về công ty làm công tác con sen của anh đi!
- Cô rất nghe lời mẹ mình nhỉ.
- Vâng.
- Hồi còn đi học luôn cố gắng học hành không ngừng cải thiện bản thân để không làm họ thất vọng, tốt nghiệp đại học xong lại chăm chỉ làm việc để không làm cha mẹ thất vọng. Và bây giờ chạy đi xem mắt cũng chỉ để không khiến họ phải thất vọng có phải không?
- …Anh… anh cũng vậy sao? - Cô ấy có chút cảm động, cuối cùng người đàn ông này cũng nói được câu khiến cô có cảm giác cùng chung hoàn cảnh.
- Sao có thể như thế được.
- “……”(‵o′)凸
- Cô thấy vậy có vô vị không? Ai nói với cô rằng cứ phải kết hôn sinh con mới là người bình thường, cuộc đời không phải là một bài kiểm tra và không có câu trả lời tiêu chuẩn. Chẳng phải bản thân sống một cuộc đời vui vẻ mới là điều bình thường nhất sao? ( truyện đăng trên app TᎽT )
- Vậy thì sao anh lại đến đây để xem mắt?
- Tôi chỉ là muốn đến đây xem những người như thế nào mới đi xem mắt thôi.
- Nếu như anh có thời gian sao không về công ty xem con mèo cái của mình mang mèo đực về thế nào đi?
Anh hơi kinh ngạc:
- Có lý!
- …Đồ thần kinh! Nếu như không phải thấy anh đẹp trai thì bà đây cũng không nhịn lâu như thế đâu! Tạm biệt! - Cô gái không chịu đựng được nữa đứng phắt dậy.
“...”
- Nhân tiện, chúc mèo cái nhà anh sẽ không ngừng dẫn theo mèo đực về nhà!
- Phụt…. không thể, không thể, tuyệt đối không thể có khả năng đó, cô đánh giá “cô ấy” quá cao rồi… - Có thể mang một “con” về đã là chuyện ngoài ý muốn rồi, mà xác suất của loại chuyện ngoài ý muốn này không cao lắm.
“...” - Đệch mợ, đồ vô tri này!