Địa chỉ đồn cảnh sát mà Hình Vận gửi cách khu nghỉ dưỡng không xa, chỉ tầm mười phút đi bộ. Do chuyện xảy ra khá đột ngột, Hạ Kha cũng không kịp đi chào Hà Ngộ một tiếng, sau khi nhận được vị trí từ WeChat của Hình Vận, anh lập tức ra cửa chạy thẳng một mạch chỉ mất một nửa thời gian là đã đến nơi.

Trước khi bước vào đồn cảnh sát, anh vẫn nghĩ nếu túi xách bị cướp cũng không sao, chỉ cần người không bị gì là được, không phải chuyện gì to tát. Nhưng kết quả...

- Cậu vô tâm thật đấy, lại dám để bạn gái một thân một mình trên đoạn đường vắng vẻ đó. Cô ấy đụng phải một người đàn ông kiên quyết khẳng định là chồng cô ấy, suýt chút nữa đã đưa cô ấy đi. May là vận khí của cô ấy không đến nỗi nào, chạy đến một nhà máy và nhờ các nhân viên bảo vệ giúp đỡ, mà nhân viên bảo vệ cũng không ngồi trơ mắt nhìn, chuyện như vậy gần đây xuất hiện rất nhiều. Cậu có coi tin tức chưa vậy, nếu mấy người nhân viên bảo vệ đó thực sự tin người đàn ông kia là chồng của cô ấy, sẽ không can thiệp vào chuyện nhà người khác, hoặc là nhân viên bảo vệ đó cùng một giuộc với người đàn ông kia… hậu quả thật sự không thể tưởng tượng nổi… - Cảnh sát kể lại những gì đã xảy ra khi đưa Hạ Kha đi gặp Hình Vận. - chuyển ngữ bởi Hạ Tuyết của au-tumn-no-love

Sự việc này nằm ngoài dự đoán của Hạ Kha, đúng như chú cảnh sát đã nói, nếu cô thật sự xảy ra chuyện gì, anh cảm thấy bản thân dù có chết vạn lần cũng không thể đền tội.

- Cô ấy ổn chứ? Cô ấy có bị thương không? - Anh dè dặt hỏi.

- Bị trật chân, túi xách bị cướp, ngoài ra đúng là không bị gì cả, nhưng một cô gái gặp phải chuyện như vậy thì làm sao có thể ổn được. Tổn thương tâm lý chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng…

Nghe những lời nói này khiến Hạ Kha không kìm lòng được mà bước nhanh hơn. Thấy vậy, viên cảnh sát không nói gì thêm nữa, đưa anh vào một căn phòng, sau đó giải thích: 

- Đồng nghiệp của tôi đang điều tra từ camera giám sát. Theo quy định vẫn phải để người trong cuộc xác nhận lại, nếu không có vấn đề gì thì cô ấy mới có thể rời đi.

- Ừm. - Anh thất tha thất thểu gật đầu, gấp gáp cất bước vào gian phòng trước mặt.

Vừa bước vào cửa, anh nhìn quanh tìm hình bóng của Hình Vận. Rất nhanh, bóng dáng khá chật vật lọt vào tầm mắt anh. Tóc rối, quần áo có chút bẩn, giày cao gót được cởi ra đặt sang một bên, quấn chăn. Cô đang cầm một cốc nước ngồi trên cái ghế ngay cạnh máy tính, cả người dường như vẫn còn hơi run rẩy.

- Sếp Hạ... T-T

Sau khi nhìn thấy anh, cô như thể được gặp lại người thân. Thấy nhẹ nhõm hẳn đi.

- Ngốc thật... - Hạ Kha nhịn không được khẽ chửi rủa. Đã sợ đến mức như vậy, vừa rồi lại còn muốn giấu anh?

- E hèm... - Viên cảnh sát dẫn Hạ Kha đi vào thấp giọng tằng hắng, khéo léo ngắt lời bọn họ rồi quay đầu nhìn về phía ba người đàn ông mặc đồng phục bảo vệ trong phòng. Nói: - Anh bạn trẻ, đây chính là ba người đã cứu bạn gái của cậu, nhớ phải cảm ơn người ta đàng hoàng, trở về hãy làm cho người ta cờ thưởng hay đại loại như thế nhé. 

- Ừm. - Hạ Kha nghe xong mới để ý đến ba người bảo vệ trong phòng. Trong lúc nhất thời không biết nên bày tỏ lòng biết ơn như thế nào, chỉ có thể liên tục nói: - Cảm ơn.

Ba nhân viên bảo vệ kia đều xua tay nói không sao...

- Không có gì, chuyện nên làm thôi.

- Đúng vậy, đâu có lý nào thấy chết mà không cứu.

- Cậu nên qua an ủi bạn gái của cậu đi, cô ấy thật sự đã bị dọa cho hồn vía lên mây.

Hình Vận dần dần bình tĩnh lại, nói: 

- Không phải, không phải, anh ta không phải bạn trai của tôi, anh ta là ông chủ của tôi.

- Ông chủ? - Chú cảnh sát ném ánh mắt mờ mịt qua lại giữa hai người họ, nhưng không tin phán đoán của mình là sai cho lắm: - Không phải bạn trai của cô à?

Hình Vận lúng túng cười khan, đáp: 

- Không có khả năng đâu ạ. Sếp của chúng tôi đẹp trai như vậy, sao lại thích tôi.

- Cái này cũng khó mà nói trước được. - Cảnh sát nhân dân đương nhiên hiểu rõ lòng dân, chú ấy chỉ nói mới nói một câu "Bạn gái cậu", anh sếp cũng không thèm phủ nhận, nói không chừng hiểu lầm kiểu này lại khiến anh ta vui vẻ.

- Chú cảnh sát, chú đừng nói bừa. Tôi và sếp Hạ là người của hai thế giới, chúng tôi không xứng với nhau.

Chú cảnh sát liếc mắt nhìn qua Hạ Kha đang đứng im lặng một bên, nói:

- Tôi lại cảm thấy rất xứng đôi.

“-_-|||...” - Chú bị mù à? !

- Nói không chừng sau buổi tối hôm nay hai người sẽ đến với nhau, lúc đó nhớ làm cờ thưởng để cảm ơn chúng tôi nhé. 

- …Sếp Hạ, anh không giải thích vài câu được sao? - Chú cảnh sát này cố chấp với cờ thưởng quá vậy trời! 

- Có gì để giải thích chứ? - Hạ Kha nhàn nhạt quét mắt nhìn chú cảnh sát, nói: - Cũng không mất đi miếng thịt nào mà.

- Cũng đúng… - Cũng đúng cái mốc xì á! Nếu là trước đây cô sẽ cảm thấy không có gì, nhưng hễ nghĩ tới những lời Từ Y Y nói lúc chiều là cô khó có thể bình tĩnh được!

Ngược lại, Hạ Kha đúng là hoàn toàn không quá để ý, ngước mắt nhìn chú cảnh sát, hỏi:

- Còn mất bao lâu nữa?

Chú cảnh sát nhìn đồng nghiệp của mình đang ngồi trước máy tính, hỏi lại:

- Thế nào rồi? Tra ra không?

Đồng nghiệp gật đầu một cái.

Gần như cùng lúc, Hạ Kha nhận ra được Hình Vận ở bên cạnh mình đang run rẩy, theo bản năng túm chặt chăn, rõ ràng là rất sợ hãi. Anh có chút không đành lòng, quay sang hỏi viên cảnh sát:

- Cô ấy cũng phải xem à?

- Đúng vậy, cô ấy là đương sự quan trọng trong vụ này. Theo quy định thì phải chính miệng cô ấy xác nhận mới được. - Nói đoạn, chú cảnh sát ngẩng đầu lên chỉ vào camera giám sát ở góc phòng nói: - Ở đây chúng tôi có camera giám sát, nếu chúng tôi bắt được nghi phạm thì những thứ này có thể là bằng chứng trước tòa.

Anh nhẹ nhàng “ừm”, nắm lấy bàn tay đang túm chặt tấm chăn của Hình Vận vào lòng bàn tay mình. Nếu có ai đó cùng bạn đối mặt sẽ có thể xoa dịu phần nào nỗi sợ hãi, phải không?

Bạn đang đọc truyện "Thế Giới Nợ Tôi Một Mối Tình Đầu" được edit và đăng tải duy nhất tại ứng dụng TY T. Xuất hiện ở nơi khác đều không phải do nhóm Autumnnolove đăng, vui lòng hãy đọc bản edit chính chủ tại TY T.   

29 năm cuộc đời của Hình Vận tuy không được coi là công chúa trong tháp ngà nhưng dù gì cô cũng là một bông hoa nhỏ trong nhà kính, chưa từng trải qua sóng to gió lớn nào. Đối với Hình Vận, những gì xảy ra tối nay đã không thể dùng cách nói “khủng khiếp” để hình dung được nữa rồi. Tới giờ mỗi khi nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy sợ hãi trong lòng. Nếu có thể, cô thật sự không muốn nhớ lại, đương nhiên cũng không dám đối mặt với đoạn camera giám sát đã ghi lại chuyện xảy ra, cảm giác này giống như muốn cô trải qua những chuyện này một lần nữa…

Đúng, cô vốn đang có nghĩ như vậy.

Tuy nhiên, hơi ấm không ngừng lan ra từ lòng bàn tay Hạ Kha khiến cô không thể nghĩ được gì khác!

Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy? Muốn nói gì thì cứ nói đi chứ! Tại sao lại nắm tay cô mà không nói một lời? !

- Sếp… sếp Hạ… Anh đang rất lạnh hả? - Đây là khả năng duy nhất mà Hình Vận có thể nghĩ tới, chắc chắn là như vậy. Chẳng qua sếp chỉ muốn dùng cô làm máy sưởi ấm mà thôi. 

Hạ Kha không nói gì, chỉ cụp mắt xuống, trừng mắt nhìn cô, ra hiệu cho cô im lặng.

Hình như tâm trạng của sếp không tốt thì phải? Cô không dám nói nhiều nữa, nên đành im lặng.

Anh ý thức được bàn tay đang trong lòng bàn tay mình càng lúc càng cứng ngắc, tưởng là do cô sợ nên anh lại nắm chặt hơn. Hiển nhiên, Hạ Kha không hề nhận ra đây là một vòng luẩn quẩn. Bởi, anh đang chăm chú nhìn màn hình phát video từ camera giám sát.

Trong đoạn clip, Hình Vận chạy nhanh vào khu vực camera giám sát, thỉnh thoảng vừa quay lại nhìn vừa đập thật mạnh vào cửa phòng bảo vệ, sau vài lời khoa tay múa chân với nhân viên bảo vệ thì bọn họ mới cho cô vào. Không bao lâu sau, có thêm một gã đàn ông đuổi theo đến đây. Hệ thống camera giám sát này được thiết lập ở lối vào nhà máy, không thể quay rõ những gì đang diễn ra bên trong phòng bảo vệ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy họ đang nói chuyện...

- Đúng, đúng, đúng, chính là người đó!

- Lúc hắn chạy vào cùng cô bé này còn nói “đừng giận lẫy nữa, anh nhận lỗi là được mà? Em cần gì phải bỏ nhà đi chứ”, sau đó khép nép nài nỉ cô bé về nhà cùng hắn.

- Đúng vậy, tại thái độ và giọng điệu khá thành khẩn, lại không có dấu hiệu bạo lực gia đình, nên ban đầu chúng tôi cũng không tiện can thiệp.

Ba nhân viên bảo vệ ở một bên phối hợp giải thích hình ảnh trên màn hình.

Lúc một chú bảo vệ trong số đó kể đến đoạn “Sau đó hắn liền mất kiên nhẫn trực tiếp lôi cô ấy ra ngoài” thì trong đoạn clip Hình Vận cũng bị người đàn ông kéo ra khỏi phòng bảo vệ. Cô liều mạng vùng vẫy, nắm chặt khung cửa không chịu buông tay. Giằng co một hồi lâu, một nhân viên bảo vệ bước ra trước, bảo vệ Hình Vận ở phía sau, dường như đang tranh cãi với người đàn ông kia...

- Lúc này tôi cảm thấy có gì đó không ổn, cô bé liên tục hét lên rằng không biết hắn và khóc lóc cầu xin chúng tôi giúp đỡ. Tôi tiến lên hỏi hắn tên cô ấy là gì, hắn không trả lời được, tôi cảm thấy nhất định có vấn đề, liền kêu hai người đồng nghiệp kia ra. - Nhân viên bảo vệ đang giải thích hành động bảo vệ Hình Vận của mình lúc đó.

Đúng như lời anh ấy nói, hai đồng nghiệp của anh ấy đã theo ra ngoài, giằng co với gã đàn ông kia khoảng chừng vài phút, hắn thấy không thể đưa người đi được bèn chộp lấy túi xách của Hình Vận rồi bỏ chạy.

Đoạn camera giám sát này cuối cùng cũng giải thích được tất cả, Hạ Kha nặng nề thở hắt ra một hơi. Khi nghe những gì cảnh sát nói trước đó, anh chỉ cảm thấy áy náy, sau khi thực sự chứng kiến ​​những gì đã xảy ra, anh bắt đầu sợ hãi.

Cách anh thể hiện sự sợ hãi của mình là không kiềm chế được quay lại và hét vào mặt Hình Vận: 

- Sao cô không bắt taxi?!

- Tôi... tôi có gọi, nhưng tài xế không tìm được chỗ đến, thậm chí cả định vị cũng không thể dẫn đường, nên đành phải bỏ tôi xuống giữa đường... 

Hình Vận giật mình vì cơn tức giận đột ngột của anh, bất giác co rúm người lại.

- Loại tài xế gì thế này? Đến từ công ty nào? Biển số xe là bao nhiêu? Tôi muốn khiếu nại!

- Đừng, đừng, đừng... đừng manh động, tài xế cũng không còn cách nào khác, đã xin lỗi tôi mấy lần...

- Xin lỗi thì có ích gì! Nếu tối nay cô xảy ra chuyện gì, liệu tài xế đó có thể đền mạng của mình không?!

Hình Vận buồn bực lẩm bẩm nói: 

- Nếu đêm nay tôi xảy ra chuyện gì, người nên đền mạng chính là anh…

“...” - Nói mới nhớ! Không sai, anh chính là căn nguyên. Hạ Kha cũng biết rõ, tuy nhiên bởi vì biết rõ nên mới nổi giận đùng đùng.

Anh chỉ đang giận bản thân thôi, nếu thực sự là vì công việc mà anh phải tìm cô thì cũng được đi. Thế nhưng mục đích của anh ngay từ đầu vốn đã không chính đáng.

- À! Nhắc mới nhớ, anh đến đây tìm tôi không sao chứ? Giám đốc hạng mục phải làm sao? - Lúc này Hình Vận mới nhớ ra thủ phạm đã khiến cô phải chạy đến nơi quái quỷ này.

- Không cần để ý đến anh ấy. - Hạ Kha tức giận trả lời.

- Nhưng mà… - Người ta là đối tác quan trọng của công ty mà nh?

- Đã là lúc nào rồi, cô còn lo mấy chuyện này? Cô có bị bệnh không chứ? - Thấy cô vẫn lo lắng cho mình, anh càng cảm thấy áy náy. Giọng điệu vì vậy mà đầy tức giận.

“...” - Cô chẳng hiểu vì sao mình lại bị nạt nộ, cũng không dám lên tiếng nói chuyện.

- Này này, không được cãi nhau, không được to tiếng, đây là đồn cảnh sát. Muốn cãi thì về nhà mà cãi… - Chú cảnh sát thấy vậy có lòng tốt giúp giảng hòa: - Cô bé à, bạn trai của cô cũng lo lắng cho cô thôi.

- Đã nói là anh ta không phải là bạn trai của tôi mà! - Cô trút giận lên cảnh sát.

- Được rồi được rồi, là ông chủ, là ông chủ… - May mắn thay, viên cảnh sát tính tình khá tốt: - Ông chủ à, cậu cũng bình tĩnh tí đi. Bạn gái của cậu đâu có muốn gặp phải loại chuyện này đâu phải không? Biết là cậu lo lắng, nhưng cậu phải nói một cách tử tế, bây giờ cô ấy đang cần được an ủi, kiểu ngoài cứng trong mềm như cậu không thể nói chuyện với con gái đâu. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙 

Hạ Kha: “...”

Hình Vận: “...”

- Sao vậy? Tôi nói sai cái gì à? - Đối mặt với sự im lặng cùng lúc của họ, viên cảnh sát có chút bối rối.

- Cô ấy có thể đi được chưa? 

Hạ Kha nghĩ rằng là nên rời khỏi đồn cảnh sát này càng sớm càng tốt thì hơn.

- Xong hết rồi. Để tôi kêu đồng nghiệp đưa biên bản cho cô ấy ký trước khi rời đi. Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ điều tra. Nếu có bất kỳ tiến triển nào sẽ thông báo cho hai người sớm nhất có thể.

- Ừm... - Hạ Kha gật đầu, hỏi thăm Hình Vận: - Chân của cô sao rồi? Đi được không?

Hình Vận cố gắng cử động cái chân đang bị trật, có chút khó xử, ngước mắt lên nhìn, nói: 

- Vẫn còn hơi đau, anh không lái xe đến đây à?

- Đi bộ đến.

- ...Vậy lát nữa chúng ta làm sao đến đó? 

Có vẻ như khu nghỉ dưỡng golf mà ngay cả thiết bị định vị cũng không thể chỉ đường cách đây không xa, bởi vì Hạ Kha đến khá nhanh; nhưng dù có gần đến mức nào đi nữa, vẫn mất khoảng mười phút đi bộ. Với tình trạng hiện tại, cô hoàn toàn không thể đi được dù chỉ vài bước.

- Sao cũng được, cô thích tư thế nào? Ôm công chúa? Hay tôi cõng cô?

“>  <”

Sếp Hạ, anh hài hước vậy!

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play