[Đấu La II] Ta Là Truyền Nhân Võ Hồn Điện 10000 Năm Trước!

Bị dụ dỗ gái nhà quê Hỏa Quýt!!!


8 tháng

trướctiếp

Nhìn bàn tay bị thương, Hỏa Quýt hơi chép miệng bất mãn tí, bàn tay ngọc ngà của cô bị hỏng rồi, phải làm sao đây, tính ra lúc đó cô bộc phát nhân tính không tồn tại ra để cứu tên nhóc đó một mạng a, thật khiếp.

"Ngươi không sao chứ? tới tới, ta băng bó giúp ngươi!" Đường Nhã nhìn vết thương đổ máu, có chút chịu không nổi mà run rẩy lên tiếng giúp, từ hồn đạo khí, Đường Nhã đem tới một băng vải dài, một chút thuốc bôi dạng lỏng.

"Nga, không sao, chỉ là vết thương ngoài da, nhưng đa tạ ngươi!" Hỏa Quýt mặt bình thản nhìn lòng bàn tay vết thương, cũng không có quá nhiều biểu tình đau đớn cho lắm, dù sao cô cũng là Hồn thú dạng Boss mà, dăm ba mấy vết thương bé tí teo này thì làm gì được cô chứ.

Bối Bối cũng bị sự ngoài lãnh trong nhiệt của cô làm cho cảm lạnh, vội tiến tới nói: “Khi nãy thật nguy hiểm đâu! ngươi hung hăng đưa tay vào là muốn phế nó sao? nếu không phải Hồn thú mới trăm năm, ngươi đã tạc vỡ bàn tay rồi!”

"Ngạch, ta cứu người!" Hỏa Quýt nhún nhún vai tỏ vẻ cô không sai, đem băng vải sót lại từ tay Đường Nhã cướp lấy, tự thân vận động mà quấn lên.

Cả hai trực tiếp câm miệng hảo, Hỏa Quýt cô là cứu người bị thương, ngược lại hai cái Hồn tôn đây là vô dụng đứng đó, nếu không có cô, tên nhóc đó đã đăng xuất sang một sever khác rồi a, ở đó mà lên giọng bề trên với cô, thật nực cười.

----------------

Tầm một khắc sau, Hoắc Vũ Hạo cuối cùng cũng hấp thu xong Hồn hoàn, hiện tại hắn chân chính trở thành Hồn sư, có thể tu luyện và đến học viện học rồi.

"Ta thành công rồi!!!" Hoắc Vũ Hạo trực tiếp kinh hỉ hét lớn, phóng thích sự vui sướng tồn động trong hắn ra ngoài, hắn quên luôn hiện tại hắn đang đứng trước mặt ba người mới quen.

"Chúc mừng ngươi nha tiểu Hạo đệ, chúc mừng ngươi trở thành chính thức Hồn sư!" Đường Nhã nhanh chóng hòa mình vào niềm vui của hắn, lên tiếng chúc mừng.

Hoắc Vũ Hạo giờ mới để ý đến những người xung quanh, lúc này mới ngượng ngùng đưa tay gãi gãi đầu, sau đó lại như chợt nhớ ra gì đó vội nhìn đến Hỏa Quýt cô, rất nhanh đã tiến đến trước mặt cô mà cúi đầu đa tạ, suýt thì hắn muốn quỳ lạy cô luôn mới chết.

“Tỷ tỷ! thành thật rất đa tạ ngươi, mạng của ta giờ là của ngươi, ta sẽ làm mọi thứ ngươi yêu cầu, tỷ tỷ ngươi chính là ân nhân cứu mạng của ta!”

Vãi thật chứ! nít ranh miệng còn hôi sữa mà nói những lời thật cảm lạnh quá.

Hỏa Quýt quơ quơ tay lắc đầu, biểu tình đạm bạc lên tiếng: “Miễn đi, nhân tính bộc phát thôi, ta cũng không có muốn!”

Đường Nhã: “...”

Bối Bối: “...”

Hoắc Vũ Hạo: “...”

Bọn ta là không có nhân tính bộc phát đi.

----------------

Cả bọn nhanh chóng rời khỏi chốn thị phi đó, tiến gần ra khỏi rừng rậm, Hỏa Quýt dừng bước lại, nhìn cả ba rồi nhìn xung quanh một lát, quyết định tách ra, nhưng đời đâu như là mơ, cô định tách nhưng ba người kia không có chịu.

"Tỷ tỷ, trong rừng nguy hiểm, ngươi cùng chúng ta rời đi đi!" Hoắc Vũ Hạo nhìn Hỏa Quýt, có hơi lúng túng nói.

Đường Nhã cùng Bối Bối cũng đồng tình gật đầu, biết đâu cô lại bộc phát nhân tính mà cứu người trong rừng nữa thì sao? lần đầu là bàn tay, lần sau tới cái gì đâu? bọn họ còn lo sợ cho cô hơn chính cô ấy.

"Đúng đúng, ngươi nha, nữ hài tử đi lang thang trong rừng rậm là rất bất ổn, không bằng để chúng ta mang ngươi về nhà đi?" Đường Nhã anh dũng lên tiếng.

Hỏa Quýt trực tiếp lắc đầu, hai tay khoanh giữa ngực cao ngạo nói: “Từ nhỏ đến lớn ta đều ở đây Sâm Lâm rừng rậm, nhà ta luôn là ở đây đâu!”

Cả ba trực tiếp đực mặt ra, xanh xanh tím tím biến sắc: “!!!!?”

"Cái gì!!? ngươi vẫn luôn ở trong rừng ư!?" Bối Bối  nhịn không được kích động, phải nói rằng, ở Sâm Lâm rừng rậm nguy hiểm trùng trùng thế này mà vẫn có người sống sót được từ nhỏ cho đến giờ thì đúng là kì tích quá rồi.

"Ân!" Hỏa Quýt gật đầu, không nói nhiều trực tiếp xoay người tiến vào rừng.

Nhưng lại bị một bàn tay nhỏ nhắn túm lấy vạc áo, Hỏa Quýt quay đầu lại nhìn hung thủ thì thấy Hoắc Vũ Hạo với ánh mắt kiên định như một vị ca ca với ý đồ bảo kê muội muội nhìn cô.

Úc, ta nhìn lầm đi? ta già rồi, mắt mờ cả rồi ha ha.

"Tỷ tỷ, ngươi cũng là Hồn sư sao? cùng ta đến học viện nhập học đi! ở rừng không tốt đâu tỷ tỷ!" Hoắc Vũ Hạo vội rủ rê cô với lời ngon tiếng ngọt mà hài tử nào cũng khoái.

Ta mới không phải Hồn sư gì đó, ta mới không thèm đi học!

"Ta không là Hồn sư, ta không thích đi học, ta thích tự do! cáo từ!" Kéo kéo lại vạc áo từ tay Hoắc Vũ Hạo, Hỏa Quýt hiên ngang xoay người rời đi.

Đường Nhã nhìn Bối Bối lại nhìn qua Hoắc Vũ Hạo, trong đầu toan tính gì đó không ai biết được, đột nhiên "A" lên một tiếng rồi ôm bụng ngồi thụp xuống đất, biểu tình đau đớn.

Nghe được tiếng la, ai cũng nhìn lại Đường Nhã, Bối Bối trực tiếp bị dọa cho luống cuống vội xem xét Đường Nhã xem thương tích ở đâu, còn Hoắc Vũ Hạo thì lo lắng hỏi thăm Đường Nhã các thứ, còn Hỏa Quýt thì ờm... đi luôn òi.

Đùa đấy, Hỏa Quýt là người.. à Hồn thú tốt bụng mà, làm gì có việc bỏ mặt người gặp nạn chứ! đúng hông?

Hỏa Quýt: “Gì cơ? người hông vì mình trời tru đất diệt nha!”

----------------

Sau đó, hông biết bằng một thế lực nào đó, Hỏa Quýt đã được nhờ cõng Đường Nhã về học viện một đoạn, lí do rất đơn giản, Đường Nhã là nữ hài tử, mà Bối Bối cùng Hoắc Vũ Hạo lại là nam hài tử,  không thể tùy tiện đụng chạm được, trong tình thế nguy cấp thì được, nhưng đã có một nữ hài tử khác ở trong đoàn rồi thì đành ngượng ngùng nhờ cậy thôi.

"Ta là đương các ngươi kẻ ở đi? ta phi!" Hỏa Quýt ghét bỏ nhỏ giọng mắng, nhưng chân vẫn thành thật mà theo bọn họ đến Học viện nào đó.

"Thứ lỗi, chúng ta nãy giờ đều đã quên hướng ngươi giới thiệu một chút, ta gọi Bối Bối, kia là Đường Nhã, còn đây là Hoắc Vũ Hạo!" Bối Bối dẫn đường nãy giờ mới chợt nhớ ra quên giới thiệu, nên nhanh chóng dẫn đầu giới thiệu hết luôn cho tiện.

Hỏa Quýt gật đầu xem như đã biết, sau đó như không có chuyện gì mà cõng Đường Nhã trở về, cô cảm thấy thật bình thường chả có gì thiếu lịch sự cả, ai mượn giới thiệu chi ha ha.

Cả ba cạn kiệt ngôn từ, không biết nên dùng biểu cảm nào để nhìn Hỏa Quýt: “...”

"Không biết tỷ tỷ ngươi xưng hô là gì?" Hoắc Vũ Hạo gãi gãi đầu, ánh mắt nhìn chăm chăm Hỏa Quýt hỏi.

"Ngươi hỏi làm gì?" Hỏa Quýt với ánh mắt hông mấy thiện cảm nhìn hắn như nhìn một người đang có ý đồ xấu với bản thân.

Hoắc Vũ Hạo hơi luống cuống mà nhìn sang Bối Bối ra tín hiệu éc ô éc, Bối Bối lập tức bắt sóng được mà giải thích hộ: “Là như thế này, chúng ta ở đây đều giới thiệu nhau để xưng hô, gọi nhau cho tiện, đều xem như gặp nhau một lần coi nhau như chỗ quen biết đi, ngươi cũng cho chúng ta biết ngươi như thế nào xưng hô một chút!”

Hỏa Quýt suy nghĩ một lát cảm thấy cũng có lý, mới không nóng không lạnh phun ra cái tên của mình: “Ta gọi Hỏa Quýt, Hỏa trong Hỏa Diễm Chu Mâu, Quýt trong Kim Quýt thơm ngọt!”

Cả ba gần như hóa đá: “...”

"Kim Quýt là loại quả dại hơi chua lét thì phải?" Đường Nhã nhịn hông được ngóc đầu lên hỏi.

"Thường dùng để làm cảnh, ở học viện chúng ta cũng có không ít, nhưng chua lắm, ít ai ăn được!" Bối Bối gật đầu trả lời.

Hoắc Vũ Hạo cười cười nhìn cô, nhỏ giọng nói: “Tỷ tỷ, tên tỷ thật đặc biệt, là phụ mẫu tỷ đặt sao?”

"Tên ta tự đặt, có ý kiến?" Hỏa Quýt lườm cả ba, thản nhiên nói.

Lần nữa hóa đá: "..." Ở trong rừng, tên tự đặt, bị phụ mẫu bỏ ở rừng, không tiếp xúc nhiều mọi thứ xung quanh! Hỏa Quýt thật đáng thương mà!! lại đây ca ca tỷ tỷ đệ đệ hôn hôn bổng bổng ngươi a.

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Hỏa Quýt vẻ mặt kiêu ngạo: “Mẫu thân ta là Phệ Hồn_Bỉ Bỉ Đông cao cao tại thượng, người gặp người chết, quỷ gặp quỷ u mê! cái kia mẫu thân là Thiên Sư chi thần Thiên Nhận Tuyết, tuyệt sắc mỹ nhân của nhân giới thần giới!”

Bỉ Bỉ Đông xấu hổ che mặt: “Thành thật xin lỗi, ta chỉ có một cái hài tử tên Tuyết nào đó thôi!”

Thiên Nhận Tuyết hơi thẹn thùng nhìn Bỉ Bỉ Đông: “Thành thật mà nói, ta thích ý tưởng của ngươi, nhưng là, ta không có hài tử nào tuổi như vậy lão, quá cả ta!”

Những ai đó xin được giấu tên: “Nhị vị mẫu thân xin an tọa, an tâm giao lại Hỏa Quýt cho chúng ta là được!”

Hỏa Quýt vô thức giơ lên ngón giữa, sau đó ba chân bốn cẳng xoay người chạy đi trong sự hỗn loạn: “Các ngươi tránh xa ta raaaa!! mụ mụ cứu con!!!!”

Bỉ Bỉ Đông cùng Thiên Nhận Tuyết cười trừ: “Chúng ta thật không quen biết ngươi a!”  


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp