Sau cơn choáng váng cùng hao hụt hồn lực, Hoắc Vũ Hạo cũng miễn cưỡng tỉnh dậy, đối mặt với ba cái quen thuộc trước mắt, hắn có chút ngu ngơ nhìn xung quanh, thấy cái kia xác Phong Phí Phí nằm đó, hắn liền quay sang nhóm cả ba mà cảm tạ: “Đa tạ nhị vị tỷ tỷ ca ca giúp ta!”

"Không, kia là ngươi tự tay diệt xuống, cùng ta bất đồng!" Hỏa Quýt lắc đầu phũ nhận công lao, mặc dù cô chả có công gì cả.

Đường Nhã cũng nhanh chóng nhảy vào nói: “Tiểu Hạo đệ, ngươi cảm thấy trong người có vấn đề gì không? có đau ở đâu không?”

Hoắc Vũ Hạo ngớ người, sau đó tự thân kiểm tra qua, xác nhận là thương tổn ngoài da, cùng bên trong lồng ngực ẩn ẩn đau nhức, còn lại đều vô cùng hảo: “Ân, không sao, đều là thương nhẹ, nam tử chúng ta đều chịu được!”

Sau đó, trước sự quan tâm tận tình của Đường Nhã, Hoắc Vũ Hạo mới ngại ngùng cười mà nhận lời đi săn hồn thú với hai người, ngược lại đứng bên cạnh im lặng từ nãy giờ Hỏa Quýt, đột nhiên có hứng thú lên tiếng: “Kia các ngươi đừng tiến quá sâu, xác nhặt về không kịp đâu, ta đi trước!”

Nói xong, không đợi ba người kịp phản ứng, Hỏa Quýt đã thoăn thoắt bước chân rời đi, một chút do dự hay để tâm đều không có, làm người ta cảm giác đến Hỏa Quýt cô thực vô tâm cao lãnh người.

----------------

Tại hang động âm u, nơi nhện giăng tơ sinh sống, Hỏa Quýt ung dung tiến vào như nhà của mình, mặc dù đó nhà cô của 10 vạn năm trước.

"Nga, các ngươi sinh sống đông vui quá a" Hỏa Quýt tiến tới chỗ con đầu đàn, gọi Đại Địa Ma Chu Nữ Hoàng 9999 năm sắp đột phá lên 10 vạn năm.

Đám nhện con từ mấy ngàn năm tò mò bu lại hóng drama, riêng Đại Địa Nữ Hoàng thì có hơi hông vui nhìn Hỏa Quýt, do dự 5 giây mới mở miệng rống lên vài tiếng: “Có chuyện gì nói, tốn thời gian!”

“Nha? gì mà cọc cạch thế, dù sao cũng là đồng loại, ta cũng hông có tổn thương các ngươi a”

Đáp lại là 8 ánh mắt khinh thường nhìn Hỏa Quýt, đôi hàm đầy nọc độc của Đại Địa Nữ Hoàng khép lại, 4 đôi chân từ trên lưới nhện di chuyển xuống gần Hỏa Quýt, thấp giọng nói: “Ngươi chừng nào đột phá? tìm ta nhờ giúp à?”

Hỏa Quýt xoa xoa đôi tay, miệng cười kiểu gian thương: “Cũng không lâu nữa, gần sát rồi, nhưng là ta không có nhờ giúp, ta đến mượn đồ”

"Mượn? mượn thứ gì?" Đại Địa Nữ Hoàng hơi đảo mắt, từ ngữ khí có thể thấy nó hơi nghi hoặc bản thân có thứ gì có thể cho cô mượn được, trừ cái mạng này.

“Không đáng giá lắm, ta muốn ngươi mở ra thông đạo đến Băng Hỏa Lưỡng Nghi, lấy cho ta một loài hoa che giấu hơi thở Hồn thú”

“Lăn!”

"Ây yo, đừng phũ với người ta như thế chứ? Đại Địa Nữ Hoàng a, ngươi nhẫn tâm nhìn ta bị nhân loại làm thịt sao? đừng tàn nhẫn thế mà, Đại Địa Nữ Hoàng~" Hỏa Quýt lăn lê bò lết, ăn vạ mà ôm chi của Đại Địa Nữ Hoàng, dùng gương mặt đáng thương không tồn tại để năn nỉ.

“Bại hoại!”

"Nhân loại chính là bại hoại, ta học hỏi học hỏi" Hỏa Quýt cười cười nhìn Đại Địa Nữ Hoàng.

Đại Địa Nữ Hoàng "hừ" lạnh một tiếng, mở miệng nói: “Ngươi có thể trao đổi thứ gì?”

"Hả? còn có trao đổi nữa sao? ta không có gì cả ngoài trái tim yêu thương này!" Hỏa Quýt hơi ngạc nhiên, sau đó dùng hai tay tạo thành hình trái tim nhỏ hướng về phía Đại Địa Nữ Hoàng.

"Lăn a!!!" Đại Địa Nữ Hoàng đã hoàn toàn nổi cáu, ha ha thật đáng yêu.

Hỏa Quýt lập tức liền bật cười, từ trong túi đeo hông lấy ra một viên ngọc trông khá đẹp mắt, còn thoang thoảng có mùi hương của hồn khí, đem nó đưa trước mặt Đại Địa Nữ Hoàng, nói: “Ngươi cũng sắp đột phá 10 vạn năm Hồn thú a, ta đưa ngươi đan dược, ngươi nuốt xuống liền tấn cấp, không hề nguy hiểm, một chút cũng không! tin sao?”

Đại Địa Nữ Hoàng dĩ nhiên không tin tưởng lắm, với cái mặt xinh đẹp này, lời ngon tiếng ngọt nói ra làm người ta buộc phải mềm lòng mà tin tưởng, nhưng trong mắt nó, Hỏa Quýt chính là một cái lòng dạ ác quỷ, là một cái gian thương thứ thiệt của Sâm Lâm rừng rậm này.

"Ta nếu tin ngươi ta liền theo họ ngươi!" Đại Địa Nữ Hoàng khảng khái lên tiếng.

Hỏa Quýt nghe xong lập tức làm mặt quỷ, bỉu môi khinh thường, nói: “Ngươi a Nữ Hoàng, ngươi đổi thành họ ta ngươi liền gọi Hỏa Địa Ma Chu Nữ Hoàng nga~! nghe lên thật khó gọi!”

Đám Đại Địa nho nhỏ nghe tới lập tức bu lại gần nhoi nhoi phản đối, tên chúng đã quá đẹp, chúng không cần đổi tên, chúng phản đối.

"Mệt ngươi, hừ! mau theo ta!" Đại Địa Nữ Hoàng có hơi bất lực, cầm đầu dẫn đường Hỏa Quýt tiến vào thông đạo đầy khí độc, tiến đến một nơi danh lam thắng cảnh Băng Hỏa Lưỡng Nghi.

"Hảo, ta ái ngươi muốn chết Đại Địa Nữ Hoàng a" Hỏa Quýt nhanh chóng nịnh bợ thêm tí liền theo chân Đại Địa Nữ Hoàng tiến vào trong.

----------------

Bên phía Hoắc Vũ Hạo cùng Đường Nhã Bối Bối hai người này tiến vào trong rừng rậm, nhưng là chủ dám tiến sâu thêm vài chục mét, dù sao chúng cũng chỉ mới 12 13 tuổi, tiến sâu quá chết thì lại chả ai nhặt xác.

Cả ba lang thang quanh khu vực đó đã thật lâu, vẫn chưa tìm được một Hồn thú tinh thần hệ nào phù hợp, niên đại quá tiểu có, quá lớn có nhưng quá lớn cả bọn lại không dám đụng, một kích tinh thần hệ không thể so sánh với một kích của một con Đại Hùng trăm năm được, tinh thần là nơi nhân loại yếu nhất, muốn che chắn ít nhất cần Hồn Tông trở lên, cả ba hiện tại chưa đạt đến mức đó, nhiều nhất cũng chỉ mới tiến vào Hồn Tôn mà thôi.

"Ài, Hồn thú tuyệt chủng hết rồi hay sao mà đi cả buổi chả thấy ma nào thế!?" Đường Nhã nhìn ngang ngó dọc rồi bức xúc lên tiếng.

Phía sau Bối Bối cũng nhìn xung quanh đề phòng bất trắc, nghe Đường Nhã nói liền phản bác: “Chúng ta là ở khá gần bìa rừng, ngươi trông chờ gì ở bìa rừng hồn thú niên đại thích hợp đây? hơn nữa người đáng lẽ sốt ruột phải là Vũ Hạo đệ, ngươi sốt ruột cái gì?”

"Ta sốt ruột dùm tiểu Hạo đệ không được sao? ngươi a Bối Bối, ngươi không tôn trọng Tông chủ, ta phi!" Đường Nhã trực tiếp trừng Bối Bối.

Nãy giờ im lặng Hoắc Vũ Hạo, đang dùng tinh thần quan sát xung quanh, hắn cũng sốt ruột không kém, Hồn hoàn đầu tiên này vô cùng quan trọng đối với hắn, chỉ cần thu hoạch được, hắn đã có thể trở thành hồn sư mà tiến vào học viện.

Ngay lúc cả 3 đang loay hoay, một tiếng rống khủng bố vang lên, kèm theo đó là chấn động cùng uy áp khiến rừng rậm một mạnh loạn lên, đàn chim rừng sợ hãi cất cánh bay đi tán loạn, cả ba giật mình có chút hốt hoảng, nhanh chân liền rời khỏi nơi đó, bởi họ biết, nếu đối mặt với Hồn thú hung hãn, chúng đánh không lại.

Bất quá, tiếng rống lúc nãy cũng không phải về Hồn thú nào tà ác, chỉ là một con Hỏa Diễm Chu Mâu đang cắn thuốc nên phê pha thôi, là Hỏa Quýt, cô sau khi tiến vào Băng Hỏa Lưỡng Nghi, bị say độc của Đại Địa Nữ Hoàng, hiện đang dùng hình thái thật để nghiên ngã tứ phương.

"Dựa! biến trở lại cho ta mau Hỏa Diễm!! ta cắt chân ngươi bây giờ!!!" Đại Địa Nữ Hoàng tức giận dùng 8 chấn tát Hỏa Quýt nhiều cái, mục đích là để cô thanh tỉnh giữa cơn phê.

"Úc, ta, ta quên phong bế bản thân, quên mất, quên mất độc ngươi thật mê người, ta bị say!" Hỏa Quýt hóa hình lại, mặt bị đánh đỏ cả lên, lắp bắp lên tiếng thanh minh.

"Hừ! mau lấy thứ ngươi cần, chúng ta nhanh chóng rời đi, ở khói độc địa phương chúng ta đều thật không tốt!" Đại Địa Nữ Hoàng thúc giục nói.

Nghe vậy, Hỏa Quýt cũng tự tát bản thân một cái, thanh tỉnh lại liền nhanh chóng dùng tinh thần quét qua toàn bộ khu vực, rất nhanh liền đã dò đến thứ cần lấy, chân thuấn di một cái đã bay lên trên vách đá cao chục mét, một tay bám vào phiến đá, tay còn lại chụp đến tiểu thảo đang đong đưa trong gió.

Thấy mọi thứ đã xong, cả hai liền ba chân bốn cẳng rời khỏi địa phương, một chút cũng không dám ở lại lâu, ra tới bên ngoài, Hỏa Quýt cầm trong tay tiểu thảo, không do dự trực tiếp há mồm cắn xuống, đem tiểu thảo một táp nuốt trọn, sau đó năn nỉ Đại Địa Nữ Hoàng giúp cô hộ pháp để bản thân hấp thu tiểu thảo, Đại Địa Nữ Hoàng cũng không keo, trực tiếp lắc đầu từ chối, nhưng đã thấy Hỏa Quýt ngồi xuống thiền định, nó đành bất lực canh giữ.

----------------

Sự kiện đột xuất xảy ra đối với ai cũng đều cảm thấy không tốt, nhưng vừa hay lại khá tốt với Hoắc Vũ Hạo ba người, vì hỗn loạn, Hồn thú bị rối rắm phương hướng, dẫn đến một con Bạch Huyễn Cầu Vòng Thố đi lạc đến trước mặt họ, nó bề ngoài không kém một con thỏ bạch tạng là mấy, nhưng mắt nó lại rất đặc biệt, con ngươi mang cửu sắc hoa đồng, là một Hồn thú trăm năm tinh thần hệ.

"Quá tốt rồi tiểu Hạo đệ, tới! mau bắt nó lại!!" Đường Nhã lập tức hưng phấn lên, mở ra võ hồn, trực tiếp dùng Lam Ngân Thảo đem Cầu Vòng Thố nhốt lại bên trong, đồng thời, Bối Bối cũng ra tay, Lôi Đình Nộ ngay lập tức được thi triển, dòng điện ngàn von phóng tới, đem Cầu Vòng Thố giật cho tê tái tâm hồn.

Nhắm vào đúng lúc nó suy yếu, Hoắc Vũ Hạo liền dùng chủy thủ, nhanh chóng đâm vào bộ lông dày của nó, tuy nhiên, Cầu Vòng Thố liền lúc đó mở ra đôi mắt, từ đôi hoa đồng tụ ra một tia nhiệt lớn, nhắm thẳng tới Hoắc Vũ Hạo.

"Cẩn thận!!!" Đường Nhã và Bối Bối cả kinh, lập tức lao đến, tiếc là khoảng cách khá xa mà cả hai thực lực không được cao, tốc độ so với một kích kia liền đuổi không kịp.

Vào lúc Tử thần chuẩn bị kề lưỡi hái vào cổ Hoắc Vũ Hạo kéo đi, Hỏa Quýt bằng một cách thần kì nào đó lại xuất hiện đúng lúc, trực tiếp dùng bàn tay thần thánh của mình che lại đôi mắt Cầu Vòng Thố, "tạc" một tiếng, lòng bàn tay Hỏa Quýt liền huyết chảy xuống không ngừng.

"Dựa! bắn thật rát đâu! nhóc con, đem nó sát đi!" Hỏa Quýt thu tay lại, phun tào Cầu Vòng Thố, sau đó nhìn Hoắc Vũ Hạo còn đang khiếp sợ chưa hoàn hồn mà lên tiếng.

Nghe được Hỏa Quýt nói, Hoắc Vũ Hạo mới kinh ngạc nhìn vết thương rướm máu của cô, chưa kịp nói lời quan tâm đã bị cô chặn họng, hắn chỉ có thể nghe theo lời cô đem chủy thủ hung hăng đâm xuống Cầu Vòng Thố, một hồn hoàn màu vàng hiện lên, hắn kinh hỉ lập tức ngồi xuống hấp thu nó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play