Đương nhân loại ngu ngốc, ta ăn nằm ở Sâm Lâm hơn 60000 năm, từ một con be bé nhện tiến hóa lên đại lão nhện, gần như trở thành kẻ già nhất lãnh địa, hóa thành nhân dạng đi phiêu du không ít nơi thú vị, năm đó ta chứng kiến cuộc chiến giữa các vị Thần, ta cũng rung động trước sức mạnh người người thèm khát đó, sau 10000 năm ngủ say bế quan, ta thức dậy, mọi thứ đã thay đổi quá nhiều, nhiều đến mức nơi ta ở không còn ai nhớ đến danh xưng đỉnh đỉnh của ta.
"Ngu ngốc các ngươi a! như nào dám trêu vào ta đâu? thật nực cười!" Ta kiêu ngạo nhìn đám Hồn thú chật vật nằm dưới đất, bật cười vì sự ngu ngốc của chúng.
"Hỏa Hoàng Chu Mâu, ngươi, ngươi chơi đê tiện quá đấy!" Một trong đám Hồn thú hổn hển chất vấn.
“Hứ! ta, đại danh đỉnh đỉnh Hỏa Quýt! mới không có đê tiện, ta là sức mạnh áp đảo hoàn toàn a~”
Đám Hồn thú ấm ức lườm Hỏa Quýt một cái, sau đó cụp đuôi rời đi, mới vừa còn nhộn nháo, chớp mắt đã không còn gì để chơi, làm Hỏa Quýt phát bực trong người: “Đáng ghét mà, vì cái gì ở đây lại chán đến như vậy chứ? ta có nên ra ngoài kia chơi không đây!?”
----------------
Trên con đường mòn quen thuộc thường ngày, Hỏa Quýt đẩy ra những tán cây che chắn trước mặt, ý đồ tìm kiếm thứ gì đó lót dạ, đáng tiếc, tìm cả buổi trời rồi nhưng vẫn không có gì để bỏ miệng.
Hỏa Quýt bực bội lèm bèm: “Rừng rậm gì mà nghèo tài nguyên thế không biết, chả có một con thú nhỏ gì cả, đói chết ta rồi đây này!”
Hỏa Quýt hông biết, tại cô mà bọn thú nhỏ sắp rơi vào danh sách đỏ, tỉ lệ tuyệt chủng đạt đến 98%, ngày ăn đến cả ổ, ai mà sống cho nổi.
Vừa đi vừa phát tiết, cho đến khi Hỏa Quýt ngửi được trong không khí một mùi thơm nức mũi, bụng cô réo lên, không chần chừ gì nhiều, Hỏa Quýt bật tốc hành ba chân bốn cẳng chạy đến chỗ có mùi hương, thậm chí có cả khói trắng từ đó bốc lên.
Lao ra khỏi rừng rậm u tối, trước mắt là một con suối dài xanh mát, Hỏa Quýt nhìn thấy phía xa một tên nhóc đang loay hoay nước cá, mùi quá thơm, bụng cô lại quá đói, không kiên dè gì tiến tới hỏi thăm.
"Này người anh em, cá ngươi làm có trao đổi không? ta đổi với ngươi một ít da thú bán?" Hỏa Quýt thẳng thắn vào vấn đề, khiến cậu nhóc kia chưa phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn Hỏa Quýt như nhìn một sinh vật lạ nào đó.
Cho đến khi Hỏa Quýt không kiên nhẫn mà gọi cậu, thì cậu mới hoàn hồn trở lại, cũng quan sát được ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần của cô, sao đó lại ngẩng cmn người làm Hỏa Quýt muốn một chiêu tiễn cậu lên đường ngay và luôn.
"Này! ta nói ngươi có nghe không? ngẩng người cái rắm gì mà ngẩng lắm thế!?" Hỏa Quýt phát ra âm thanh của sự éo kiên nhẫn.
Lúc này, cậu nhóc kia mới hoàn toàn thanh tỉnh, hơi rụt rè lên tiếng hỏi: “Ngươi, vị tỷ tỷ này, ta, ta giúp gì được chưa ngươi sao..?”
Cái rắm, bà nói nãy giờ mi bị hoa mắt ù tai hay gì mà không nghe hả? đờ mờ thật chứ!
"Ta hỏi, ngươi có trao đổi cá nướng hay không? ta có một ít da thú có thể đổi ngươi đem bán!" Lặp lại lần nữa với chất giọng không có tí kiên nhẫn nào.
Đáp lại, cậu nhóc gãi đầu cười cười rồi đưa một con cá nướng cho Hỏa Quýt, hơi thẹn thùng nói: “Không ngại, tỷ tỷ ngươi ăn đi, ta không có trao đổi gì đâu!”
U? ở đâu có miếng ăn từ trên trời rơi xuống a? phải biết lúc ở trong rừng cô đã phải lăn lộn thê thảm mới có thể tồn tại đến bây giờ nga.
"Ngươi chắc chứ? không trao đổi thật à?" Hỏa Quýt lần đầu cũng như lần cuối nghi hoặc nhìn cậu nhóc.
Rep rất nhanh, cậu nhóc gật đầu vô cùng uy tín, Hỏa Quýt mới chắc chắn mà nhận lấy con cá nướng thơm phức kia, vừa cắn miếng đầu tiên cô đã cảm nhận được hương vị của sự hạnh phúc, nướng vừa lửa, da cá thì giòn rụm, thịt thì mềm mọng nước, chút gia vị mằn mặn làm con cá trông đơn giản lại ngon vô cùng.
"Ngon, ngươi a người anh em, nướng rất đỉnh, ta thích!" Như một vị khách mà vui vẻ đánh giá 5 sao cho món ăn.
Cậu nhóc ngượng ngùng gãi đầu, cũng ăn lên con cá còn lại, cũng gật gù hài lòng với cách nấu nướng của bản thân, sau đó lại nhìn sang Hỏa Quýt, thấy cô đã chén xong con cá, mà bụng nhỏ kia lại cứ phản lạ lùng.
"Tỷ tỷ, ngươi còn đói sao?" Cậu nhóc ngây ngô nhìn Hỏa Quýt hỏi.
Đáp lại là cái gật đầu vô cùng không có liêm sỉ của cô, cá quá ngon, cô ăn không dứt, thêm nữa là dạ dày Hồn thú với nhân loại không giống nhau, cô ít nhất phải ăn thêm chục con nữa mới cảm thấy no được.
“Để ta bắt cá giúp ngươi người anh em, ngược lại, ngươi giúp ta nướng chúng, ta sẽ trả thù lao xứng đáng!”
Nghe Hỏa Quýt nói vậy, cậu nhóc liền xua tay nói: “Tỷ tỷ không cần trả công, ta cũng là chưa no, có thể hay không giúp ta bắt thêm ít cá đi?”
"Hảo" Hỏa Quýt khoan khoái gật đầu, nhặt lên trong tay một thanh gỗ nhỏ, bất động nhìn chằm chằm lũ cá đang ngu ngơ bơi lên thớt, Hỏa Quýt chớp thời cơ dùng một lực nhanh siêu tốc đánh bay lũ cá lên bờ.
Cậu nhóc kia nhìn mà há hốc mồm trầm trồ không thôi, thầm nghĩ vị tỷ tỷ trước mặt cũng là một Hồn sư siêu mạnh nào đó đi lạc đi.
----------------
Tầm vài khắc sau, cậu nhóc nướng tầm chục con ăn, còn phần kia chừa lại vài con gói ghém để ăn lâu dài, lũ cá nướng vàng ươm đã được đưa vào dạ dày cả hai, chén no nê xong, Hỏa Quýt phủi mông đứng dậy, ý định trở về rừng thì chợt nghe có tiếng éo éo như con gì đó kêu vang lên từ xa, đưa mắt nhìn thì thấy có hai kẻ sà lơ đang đi tới.
Cậu nhóc kia cũng để ý thấy, nhìn hai người kia lại thấy một vị khác tỷ tỷ dùng tốc độ bàn thờ bay tới chỗ cậu, nhanh nhão mở miệng: “Tiểu đệ đệ, ngươi vừa rồi có hay không nướng cái gì? thật sự quá thơm! có thể hay không làm cho ta ăn thử thử, ta đói!”
Đờ mờ, thật là vãi chưởng.
"Ta, ta mới vừa nướng xong, nếu tỷ tỷ muốn vậy, ờm, để ta nướng giúp tỷ!" Cậu nhóc hơi bối rối nhưng cũng nhanh chóng nhận lời, dù sao cũng chỉ nướng thêm hai con, cậu cũng không mất gì, chỉ mất cá thôi.
Phía sau một tên nhóc khác cũng đang từ từ tiến tới, nhìn qua so với cô nhóc kia thì có vẻ chửng chạc hơn, trầm ổn bình thản hơn.
Hỏa Quýt đánh giá tên đó, thì tên đó cũng đánh giá Hỏa Quýt, cảm nhận của hắn về cô là một tiểu cô nương lạnh lùng, trầm tĩnh ít nói và rất nhiều cảnh giác.
Còn cảm nhận của cô về hắn là vô duyên, mất lịch sự và sà lơ hết sức, tự dưng cái nhìn con gái nhà người ta chằm chằm hà, không biết phép tắc, không có phép lịch sự tối thiểu, chê!!
Đánh giá là một chuyện, cả hai nhanh chóng bị thu hút qua phía hai người kia, cô nhóc đó xứ lải nhải miệng liên tục, nghe mà nhức nhức cái đầu rồi, nhưng vì cũng đáng eo nên miễn cưỡng bỏ qua.
"Đường Nhã, ngươi nên giữ hình tượng lại!" Tên nhóc đi tới, kéo kéo lại tay cô nhóc, lên tiếng.
Cô nhóc gọi Đường Nhã lập tức né né ra, rồi trừng tên nhóc đó một cái, môi mấp máy vài cái như đang mắng hắn là đồ đầu gỗ, sau đó lại mặc kệ sự đời tiếp tục công cuộc lải nhải.
Cho đến khi cá nướng xong, Đường Nhã ăn nhăng nhăng nhăng thì liên tục tấm tắc khen lấy khen để làm cậu nhóc kia ngượng ngùng mà gần như đỏ mặt, bên cạnh tên nhóc kia cũng ăn, cũng khen, sau đó như vô tình hỏi về lai lịch của cô, tiếc là cậu nhóc kia cũng éo biết, mà nhân vật chính là cô thì đã biến về tế đàn từ hồi cổ chí kim nào rồi.
ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ
Hắc Bạch drama: “Hiiiiii lại là ta đây, chiến thần drama, kẻ hủy diệt sự yên bình, phản đồ của giáo đoàn HE đã trở lại và lợi hại hơn xưa đây!!!!”
“Truyện này lấy ý tưởng từ chỗ nào ta cũng éo biết luôn, viết chơi chơi cho vui nhà vui cửa chuẩn bị đón tết thôi à”
“Ai ủng hộ thì đọc vui thôi chứ Đấu la chương II ta cũng chả gớ tới nên cũng chả biết nội dung và cốt truyện như lào:)”