[Đấu La II] Ta Là Truyền Nhân Võ Hồn Điện 10000 Năm Trước!

Buổi gặp mặt bất ổn và ý tưởng điên rồ của Hỏa Quýt!?


8 tháng

trướctiếp

Quay trở về rừng rậm, Hỏa Quýt nhanh chóng vào chế độ ẩn nấp và thu lại toàn bộ nội lực quanh người, ý đồ không để kẻ nào phát giác ra được cô.

"Mấy nhóc hồi nãy chắc là đến săn hồn hoàn, mình có nên nghĩa hiệp cứu mấy hồn thú không nhỉ? dù sao cũng là đồng loại, mình không thể trơ mắt nhìn như vậy được!" Hỏa Quýt một thân chính nghĩa ngào ngạt, tự hỏi tự trả lời và tự quyết định.

Không lâu sau, mùi cá nướng biến mất hẳn trong không khí, điều đó chứng tỏ mấy nhóc kia đã và đang sắp tiến vào, cô âm thầm ẩn nấp trong đám cây âm u đằng xa, dùng 8 con mắt để quan sát chúng.

Sẵn nói luôn, Hỏa Quýt là Hồn thú dạng Nhện, đã sống hơn 70000 năm, hơi bị già, Hồn thú tên gọi Hỏa Diễm Chu Mâu, sắp tiến vào giai đoạn đột phá bình cảnh tấn bậc lên làm Hỏa Kim Diệm Hoàng Mâu, sở hữu hai thuộc tính không chế và cường công, giăng tơ và phóng hỏa.

----------------

Không uổng công chờ, Hỏa Quýt cuối cùng cũng đã thấy thân ảnh tiến đến trong tầm mắt, nhưng kì lạ là chỉ có hai người, còn cậu nhóc nướng cá kia lại không có thấy đi cùng, hiển nhiên là đã tách ra hoặc đã trở về gia rồi.

Hỏa Quýt đem một thân khí lực thu hảo, một chút cũng không lộ ra, âm thầm bám theo hạ cái nhân loại nhỏ bé trước mặt, nói sau cùng, Hỏa Quýt cũng là Hồn thú hơn 10 vạn năm, một ngón tay cũng đủ sức đè chết hai đứa nhóc này, nhưng là Hỏa Quýt có ý thức riêng biệt, khác so với các Hồn thú căm hận nhân loại kia.

"Này Bối Bối, cái kia tiểu Hạo đệ đệ thật sự không có gì nguy hiểm sao?" Đường Nhã đôi chút lo lắng lên tiếng.

Đáp lại, tiểu tử gọi Bối Bối hơi ninh mày một chút, như suy nghĩ gì đó rồi nói: “Hẳn là sẽ không, Vũ Hạo khẳng định sẽ không dám một mình tiến sâu vào trong rừng rậm, có thể chỉ là tìm kiếm quanh bìa rừng đi!”

"Ân, mong là vậy, nếu không chúng ta quay lại giúp đệ ấy tìm kiếm hồn hoàn phù hợp?" Đường Nhã vẫn có chút không yên tâm hỏi.

Bối Bối nghe vậy trực tiếp lắc đầu phản đối: “Đệ ấy có lòng tự trọng và suy nghĩ riêng, ngươi không nghe đệ ấy nói sao? hồn lực chỉ có một nửa, miễn cưỡng mới trở thành một hồn sư, đệ ấy muốn tự lực!”

"Ài, vậy thì vậy đi, nếu có duyên thì gặp lại!" Đường thở dài, chấp nhận lời Bối Bối giải thích, cũng nhanh chóng tập trung tìm Hồn thú thích hợp cho bản thân làm hồn hoàn.

Ngược lại, bên kia ẩn nấp Hỏa Quýt, nghe được không sót chữ nào, liền cho chút suy tính, kia tên nhóc nướng cá khi nãy, cô cảm nhận hắn không chỉ nửa hồn lực, mà có một cổ dị khí kì lạ quanh quẫn, nhưng là, lúc đó cô không quan tâm, hiện tại ngẫm lại, thật sự khiến người ta có chút bận tâm.

Nghĩ thế, Hỏa Quýt không chút do dự xoay người rời đi, dùng tinh thần lực cảm giác đến xung quanh động tĩnh, rất nhanh đã tìm thấy tên nhóc nướng cá đang chật vật giao thủ với một con Phong Phí Phí hồn thú, ngoại hình chính là một con tinh tinh lông vàng.

"U! tính ra tên nhóc này vận may không ít, tìm đường chết nhanh thật đấy!" Hỏa Quýt nhìn qua loa cảm thán, đôi chân nhanh chóng thuấn di đến gần vị trí cảm nhận được.

----------------

Hoắc Vũ Hạo, tên nhóc nướng cá trong miệng Hỏa Quýt, hiện tại đang vô cùng chật vật với con hồn thú vô tri trước mặt, thuộc tính của hắn cùng nó không tương thích, có đánh hắn cũng không có nhận được gì, mà không đánh thì hắn lại bị nó đánh, cầm trong tay chùy thủ hồn đạo khí, hắn nghiến răng nhìn chằm chằm Phong Phí Phí hành động.

Bên kia, trong đôi mắt to tròn long lanh của Phong Phí Phí, hình ảnh của Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn biến thành nó đồ ăn, đôi tay nó vung lên vỗ vỗ vào ngực lấy le vài cái, đôi chân đã thoăn thoắt leo từ cành này sang cành khác mà không hề có chút giảm tốc nào, ánh mắt nóng bỏng của nó vẫn luôn dán vào người Hoắc Vũ Hạo.

Dường như địch ý quá lớn, Hoắc Vũ Hạo có chút nóng vội, trực tiếp dùng một tia tinh thần lực ngưng tụ bắn về phía Phong Phí Phí, một kích là trúng nhưng không đủ mạnh, lập tức liền chọc giận Phong Phí Phí, khiến nó nổi điên mà lao xuống chỗ hắn vung nắm đấm đến.

Tuy rằng tinh tinh so với vượn người đều có chút nhỏ hơn, nhưng lực đấm này của nó, so với một con gấu nâu còn phải mạnh hơn gấp mười lần, Hoắc Vũ Hạo mặt có chút tái đi, hoảng hốt vội tránh được một kích, bên dưới mặt đất chỗ hắn liền một hố to lớn sụp lở.

Tiếp đến, Hoắc Vũ Hạo đều phải cắn răng mà né tránh tất cả các công kích từ gần cho tới xa của Phong Phí Phí, hắn hơi thở đều đã loạn xạ, tinh thần tiêu hao hắn cũng trở nên không ổn định, cắn răng gắng gượng đánh trúng vào nó một kích tinh thần lực, làm nó bị choáng vài giây, Hoắc Vũ Hạo mới lật được một chút tình thế, mở ra đôi đồng tử kim sắc, nhìn đến yếu điểm của Phong Phí Phí mà đem chủy thủ một đao đâm vào trong nó lồng ngực.

Dưới tình huống đó, Phong Phí Phí kịp thời thanh tỉnh, tức giận đem một đấm giáng xuống, đánh bay cái kia nhỏ nhắn tiểu hài tử văng đến tận gốc cây va đập mà hộc cả máu mồm.

Nhưng Phong Phí Phí bị đâm ngay lồng ngực, hơi suy yếu mà loạng choạng đôi chút, chủy thủ kia hồn đạo khí có chút tác dụng, đâm được xuyên qua lớp lông dày của Hồn thú mà làm nó bị trọng thương, là vết thương chí mạng, đáng tiếc rồi Hoắc Vũ Hạo lực tay không đủ, hoàn toàn là đâm chưa tới động mạch chủ.

Ngay lúc Phong Phí Phí tiến gần Hoắc Vũ Hạo, một đạo chói sáng từ lòng đất chui lên, đem Phong Phí Phí một táp cắn chết, sau đó lại tiến gần Hoắc Vũ Hạo quan sát, cho đến khi bị tiếng động làm cho giật mình, nó mới nhìn qua tới thân ảnh của Hỏa Quýt.

"Ấy, Hỏa Diễm Chu Mâu đại nhân a, ngươi cũng là hứng thú với tên nhóc này sao?" Hồn thú vừa mới hung hắn táp Phong Phí Phí, lại có chút rén nhìn về phía Hỏa Quýt.

Đáp lại, Hỏa Quýt nhướng mày nhìn nó, lên tiếng dò hỏi: “Ngươi định làm gì tên nhóc này? nhìn ra được trên người hắn kim quang kì lạ ư?”

Hồn thú không phản đối gật đầu, giải thích: “Tên nhóc này trong người hắn mang một sức mạnh tinh thần chi lực, dù hồn lực chỉ có nửa hồn, nhưng là thiên tài khó tìm thuộc tinh thần hệ, hơn nữa, trên người hắn có bí ẩn, ta cũng không rõ lắm”

"Ồ? kim quang? là sứ mệnh chi thần? có khả năng thành thần đi? nên ngươi nhắm đến hả?" Hỏa Quýt dò xét nhìn Hồn thú trước mặt.

"Ân ân, chính là như thế!" Hồn thú gật đầu lia lịa.

Hỏa Quýt lắc đầu cười: “Nhưng là không có khả năng, Thiên Mộng Băng Tầm ngươi là 10 vạn năm tinh thần hệ Hồn thú, ta nghĩ ngươi thấy được đi, hắn kim quang tuy có, nhưng đang dần dần bị rút đi, ta cam đoan, không đến 1 năm nữa, hắn liền mất cái này kim quang!”

Thiên Mộng Băng Tầm hít sâu rồi tiếc nuối nói: “Nhưng là ta vẫn nghĩ liều một phen, xem xem có chút hi vọng nào không! dù sao, Hồn thú chúng ta là không thể thành Thần, nhờ cậy nhân loại có khả năng thành Thần cũng không phải không thể!”

Cả hai trầm mặc một hồi lâu, đều vì cái kia Thần mà thở dài, Đấu La Đại Lục này có chút bất công với Hồn thú, ưu ái đều ném lên thân các nhân loại kia, Hồn thú tới 100 vạn năm đều chỉ có thể chết đi, hoàn toàn không có cơ hồi tiến lên Thần giới làm Thần, nói trắng ra, Thần giới trên kia nhân loại hóa thành không chấp nhận Hồn thú có thể cùng chúng sánh ngang.

"Ngươi rời đi trước, ta cảm giác ta có mục tiêu rồi, lần này liều thử một phen, ta nghĩ muốn để Hồn thú toàn bộ đều được phép hóa Thần!" Hỏa Quýt nghiêm túc nói ra suy nghĩ, liền nhìn đến Thiên Mộng Băng Tầm sửng sốt cùng hoài nghi.

"Nga? ngươi là 70 vạn năm Hồn thú, so với chúng ta ngươi là nguy hiểm không ít, đều có thể chết bất cứ lúc nào, đột phá chính là con đường sinh tử! ngươi dám cam đoan ngươi sống sót qua nhật tử sao?" Thiên Mộng Băng Tầm nghi hoặc hỏi.

Đáp lại, Hỏa Quýt có hơi suy tư, nhưng rất nhanh đã có đáp án, một cái gật đầu chắc chắn: “Ta có cảm giác với tới được, cá cược một chút không?”

"Uy! không giỡn đấy chứ? thế ngươi định cược gì đây Hỏa Diễm Chu Mâu đại nhân?" Thiên Mộng Băng Tầm khó tin, hỏi.

“Nếu ta làm được, Băng Bích tiểu bò cạp là của ta, ngược lại, ta đều thành tro, mà hồn lực đều trước khi tan biến chuyển hết cho ngươi! thế nào?”

"Ta dựa! ngươi cái này không được, lỡ ngươi thành công thì sao? Băng Bích là ta một lòng ái nguyện ái cả đời, ngươi cái này không chấp nhận!" Thiên Mộng Băng Tầm phun tào, bất mãn phản đối.

Hỏa Quýt lập tức bật cười: “Ha ha, ta đùa đấy, dù sao Băng Bích tiểu bò cạp cũng là của Tuyết Nữ cái kia mặt lạnh, ta nhưng không dám động tới a”

Thiên Mộng Băng Tầm nghe hai chữ Tuyết Nữ mặt đều muốn xanh hơn làn da của nó, tức khắc lại truyền đến cảm xúc của hoa nam thất tình, Hỏa Quýt trực tiếp cười khanh khách không kiên dè, lập tức liền gặp phải ánh mắt ghét bỏ của nó.

----------------

Hai Hồn thú vui vẻ trò chuyện không lâu, Hoắc Vũ Hạo đã có dấu hiệu của sự sắp tỉnh lại, mà bên kia, hai nhóc phiền phức vì nghe thấy tiếng động lớn do Thiên Mộng Băng Tầm đào đất chui lên thu hút nên cũng đã và đang lao đến với tốc độ bàn thờ, vì để tránh rắc rối không đáng có, Thiên Mộng Băng Tầm nhanh chóng chui xuống lỗ mà tự lấp đất lại, còn Hỏa Quýt thì vờ làm người tốt sơ cứu cho Hoắc Vũ Hạo.

Hai người kia vừa tới liền thấy cô ngồi đó băng bó giúp Hoắc Vũ Hạo cánh tay bị thương, vờ như không cảm giác được có người tới, tức khắc Hỏa Quýt liền nhận được một sự hảo cảm đến từ phía cả hai.

Bối Bối thầm nghĩ: “Thật là ngoài lãnh trong nóng, mình suýt thì đánh giá sai người này!”

Còn Đường Nhã thì trực tiếp tiến đến, lo lắng nhìn cả hai: “Hai ngươi không sao đi? ta vừa nãy nghe tiếng động thật lớn đâu! tiểu Hạo đệ là như thế nào thương đến ngất vậy?”

"Không biết, ta cũng là nghe đến tiếng động nên đi xem xem, vừa hay gặp được hắn, có lẽ vì đánh nhau với Hồn thú đằng kia đi!" Hỏa Quýt nhàn nhạt lên tiếng.

"Là một con Phong Phí Phí thuộc tính Phong, xem ra không thích hợp với Vũ Hạo, có lẽ là vô tình chạm mặt nhau tới! Vũ Hạo là một đao đâm trúng yếu điểm nó, cũng may! " Bối Bối nhìn xác Phong Phí Phí lên tiếng giải đáp, mặc dù chả ai cần, trừ Đường Nhã.

Đường Nhã thở dài áy náy, lên tiếng: “Ài, đáng lẽ ra khi nãy chúng ta nên đi cùng đệ ấy, nếu không đệ đấy cũng sẽ không gặp nguy hiểm như vậy!”

"Không, chuyện này không thể trách ngươi được, Vũ Hạo đệ tự có ý nghĩ riêng, ngươi xen vào đệ ấy mới khó xử!" Bối Bối nhanh chóng an ủi Đường Nhã, còn Hỏa Quýt cô thì nhìn cả hai một cách ngứa mắt.

Không giúp thì lăn, ở đấy rắc rắc cái gì a!!!!

ΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩΩ

Hắc Bạch drama: “Hiiiiiiii lại là ta đây! chiến thần drama, kẻ hủy diệt sự yên bình, phản đồ của giáo đoàn HE đã trở lại và lợi hại hơn xưa!”

“Theo ta cảm thấy, Hoắc Vũ Hạo là nam chính của phần II, cực kì mạnh lúc về sau, nhận được nhiều tài nguyên kì tích mà không ai nghĩ tới, chẳng hạn như được Tuyết Băng hai đế trở thành hồn hoàn, cả Thiên Mộng Băng Tầm cũng trở thành hắn hồn hoàn đầu tiên, nhưng nếu bỏ bớt buff của tác giả thì hắn cũng chỉ là kẻ rất đổi tầm thường”

“Không biết các ngươi còn nhớ Đại sư của Đường tam hay không? hắn cũng là nửa hồn lực, tu luyện chậm chạp, cấp hồn lực mãi dừng ở 20 30 cấp, cả đời không đột phá được cho đến khi được ăn thảo dược Đường tam đưa”

“Mà Hoắc Vũ Hạo thì trực tiếp bị buff quá đà, dẫn đến ta xem chỉ thích nhìn xem Đường Vũ Đồng múa may quay cuồng đánh nhau, thế nên ta kiến nghị bộ này harem nhá!”

"Cảm mơn:)"


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp