《Cuộc sống là một hành trình bất tận》 là một chương trình giải trí thuộc kiểu thi đấu trong nông trại.

Đúng vậy, nông trại, thi đấu.

Sau khi Giang Hải Triều nhận được kịch bản chi tiết của chương trình từ tổ chương trình, cuối cùng cũng hiểu được vì sao chương trình này chẳng gây được chút sóng gió nào.

Có chuyện gì kì lạ, vì vậy mà mới có thể kết hợp được nông trại với thi đấu chứ?

Xem chú heo của ai chạy nhanh hơn à?

Hiện giờ các chương trình truyền hình trong nước đều có định hướng rất rõ ràng, hoặc là các chương trình thực tế vừa táo bạo vừa nhanh nổ tiếng, hoặc là các chương trình giải trí nhẹ nhàng chữa lành tâm hồn.

Giống như《Cuộc sống là một hành trình bất tận》không xác định được phong cách, không rõ ràng, thì thật sự khó tìm ra một chương trình thứ hai như vậy.

“Buổi sáng sẽ thông qua các trò chơi và thi đấu mà tích lũy điểm số, để quyết định cho bữa tối và phòng ngủ tối hôm đó.” Trợ lý nhỏ nghiêm túc đọc kỹ lịch trình, thực ra lịch trình khá đơn giản, chỉ là cái “thi đấu” này thật sự là...

Trợ lý nhỏ lo lắng nhìn Giang Hải Triều: “Ông chủ, anh được không?”

Giang Hải Triều nhắm mắt nghỉ ngơi, giơ một ngón tay lên lắc lắc: “Đàn ông, không thể nói không được.”

“Ông chủ, hay lắm.” Trợ lý nhỏ vừa động viên vừa an ủi: “Anh cứ yên tâm, chị Vương đã thương lượng với tổ chương trình rồi, họ sẽ không làm khó anh đâu.”

Mặc dù Giang Hải Triều bị ảnh hưởng về hình ảnh, nhưng địa vị và danh tiếng trong giới giải trí vẫn còn đó. Chưa kể tới đội ngũ sản xuất nhỏ như vậy, ngay cả những chương trình giải trí lớn trong nước, cũng phải phải đối xử với anh như bậc thầy.

May mắn là, Giang Hải Triều không hề có thói xấu làm màu và mắc bệnh ngôi sao, đối với công việc, anh nổi tiếng vì sự chuyên nghiệp trong giới giải trí.

Ban đầu cứ tưởng rằng sau chuyện này, thì lần ghi hình chương trình này sẽ khá vắng vẻ.

Không ngờ, vừa mới dừng xe ở cửa sân bay, trợ lý nhỏ đã nghe thấy tiếng hò hét hoành tráng* bên ngoài.

(* Nguyên văn 山呼海啸般:miêu tả một khung cảnh thật ấn tượng và choáng ngợp. Thường được dùng để minh họa một khung cảnh thiên nhiên, nhưng cũng có thể dùng trong bối cảnh trang trọng nơi có nhiều người,đặc biệt là những người lính hoặc chiến binh dũng cảm đã sẵn sàng hoặc đã bắt đầu trận chiến. - Quả chanh màu xanh t.y.t)

“Anh Thủy anh Thủy!”, “Anh Hải!”, “Giang Hải Triều!”.

Tiếng hét chói tai liên tục vang lên, gọi đủ loại, thậm chí còn có người gọi cả tên mụ của Giang Hải Triều.

“Hải Tạp!”

Rõ ràng Giang Hải Triều cũng khá bất ngờ, anh nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thấy khá nhiều khuôn mặt quen thuộc.

Một số fan đã đã đồng hành với anh suốt chặng đường từ lúc là diễn viên vô danh, Giang Hải Triều nhận ra hết, cũng luôn ghi nhớ trong lòng.

Anh còn chưa kịp cảm động, thì đã nghe thấy một tiếng hét long trời lở đất: “Em gái Thủy!”.

Ngay sau đó, tất cả mọi người đều ngầm hiểu mà đồng thanh hô to: “Em gái Thủy!”

“Em gái Thủy! Cố lên!”, “Em gái Thủy, nhớ giữ gìn sức khỏe nha, hu hu…”

Giang Hải Triều sinh ra đã rất đẹp trai, không phải kiểu đẹp trai bình thường. Là đẹp đến cực điểm nhưng không nữ tính, đẹp mà không quá kiều diễm. Trời sinh đã toát lên một khí chất vừa trong trẻo vừa cám dỗ.

Vì vậy, mặc dù Giang Hải Triều có vóc dáng người mẫu cao 1m88, vẫn không ngăn được một nhóm fan cuồng nhiệt gọi anh là “Em gái Thủy”.

Thủy là chữ thủy trong tam điểm thủy*, còn em gái, thì con mẹ nó là chữ em gái trong em gái xinh đẹp.

(*三点水: Ba nét chấm 氵 của bộ “thủy”)

Giang Hải Triều chết lặng mà bước xuống xe, nhìn đám người đang hò hét đến khàn cả giọng kia, cảm động nhỏ nhoi trong lòng anh tan biến sạch sành sanh.

Em gái Thủy? Cái mụ nội mấy người chứ mà Thủy!

Thông qua nhân viên bảo vệ, Giang Hải Triều nhìn thấy rõ người đứng đầu, một khuôn mặt hết sức quen thuộc kia.

Cô gái này bao nhiêu năm vẫn hay khóc như vậy.

Khóc khi đón máy bay, khóc khi tiễn máy bay, khóc ở fanmeeting, cái gì cũng khóc.

Xen ra, sau khi xảy ra chuyện lần này cũng đã rơi không ít nước mắt.

Cô vừa khóc, vừa đi theo Giang Hải Triều: “Em gái Thủy, anh phải chăm sóc bản thân thật tốt nha.”

Giang Hải Triều im lặng gật đầu.

“Hu hu hu em gái Thủy, anh yên tâm chúng em luôn ở đây, chúng em đều tin tưởng anh.”

Ừ thì, vẫn hơi cảm động.

“À đúng rồi, anh cầm lấy cái này, gặp cái gì không hiểu thì có thể tham khảo.”

Giang Hải Triều nhìn bìa sách mà cô gái đưa tới, thật sự… Cuốn sách rất khó để hình dung.

《Nuôi heo một cách khoa học 》

“Cứ cầm lấy đi, đừng để bị xấu mặt ở bên ngoài.” Cô bé vừa khóc, vừa nhét cuốn sách vào tay Giang Hải Triều.

Giang Hải Triều cảm thấy, cầm cuốn sách này mà qua cửa an ninh thì còn xấu hổ hơn.

Anh nhận lấy sách, xoay người đã đưa ngay cho trợ lý nhỏ đang đi theo phía sau.

Thái Minh Minh còn trẻ, vì trẻ tuổi nên da mặt dày, không sợ xấu hổ.

“Em gái Thủy anh phải nuôi heo cho tốt nha, hu hu…”

“Em gái Thủy! Hu hu hu em gái Thủy, chúng em mãi mãi ở đây!”

Giang Hải Triều mang theo vô vàn tiếng gọi kì quặc đó, thì cũng không hề quay đầu lại mà bước vào cửa kiểm tra an ninh.

Địa điểm quay chương trình là ở một thôn quê nhỏ, môi trường ở thôn quê cũng không tệ lắm, cây cối um tùm, còn có chim hót và hoa thơm.

Điều duy nhất chưa tốt, đó là con đường núi lầy lội khó đi.

Khi Giang Hải Triều vừa bước xuống xe thì suýt chút nữa đã ngã nhào.

Trợ lý hoảng hốt vội vàng đỡ anh, cũng suýt ngã nhào theo.

“Ông chủ, ông chủ anh đừng sợ, tôi có mang theo gậy leo núi đấy!”

Trang bị khá đầy đủ, Giang Hải Triều cười vẫy tay: “Không cần đâu.”

Anh còn chưa yếu ớt đến thế. Trợ lý nhỏ theo anh chưa lâu, có lẽ còn chưa biết, tuổi thơ của Giang Hải Triều đã trôi qua trong một thôn quê nhỏ giống thế này.

Như vậy, cũng coi như là trở về chốn cũ rồi.

Giang Hải Triều nhìn bầu trời xanh thăm thẳm, đã lâu không được cảm giác được thả lỏng như vậy.

Không cần phiền lòng bởi các tay săn ảnh, không phải phiền muộn  những tin đồn tiêu cực có liên quan đến bản thân— Càng không có những bạn trai cũ khó đối phó.

Thật sảng khoái!

Giang Hải Triều hít vào một hơi thật sâu luồng không khí trong lành, xoay người, đầy sức sống mà vác vali của mình lên, bước vào trong núi.

Tổ ghi hình đóng quân ở sâu trong thung lũng núi, ngoại trừ tổ đạo diễn và khách mời ra, thì những người đi theo khác chỉ có thể ở nơi đây cách chỗ đó 1 km.

Nói cách khác, thì Giang Hải Triều phải tự lực cánh sinh trong hơn một tuần.

Trợ lý nhỏ nhìn theo bóng lưng Giang Hải Triều mà rưng rưng: “Ông chủ nhớ giữ gìn sức khỏe nha, tôi đợi anh ra ngoài.”

Giang Hải Triều quay đầu lại mà liếc nhìn cậu ấy một cái: “Cậu mà còn nói với cái giọng điệu như đưa tôi vào cục cảnh sát thế này nữa, thì ngày mai tôi sẽ bảo tổ chương trình cho cậu một chỗ.”

Trợ lý nhỏ vội vàng bịt miệng lại, hoảng hốt mà lắc đầu.

“Quay về chờ đi.” Vali của Giang Hải Triều không nặng lắm, nhưng đường núi khó đi, anh chỉ có thể vác vali lên vai: “Coi như là đi nghỉ dưỡng ở nông thôn mấy ngày vậy.”

Đi được khoảng mười phút, Giang Hải Triều cuối cùng cũng thấy vài anh em cầm máy quay.

Dọc theo đường đi, Giang Hải Triều không thực sự quá mệt, nhưng trên trán vẫn lấm tấm một lớp mồ hôi mỏng.

Giang Hải Triều đặt vali xuống, vén vạt áo lên để lau mồ hôi: “Người anh em, có nước không?”

Anh quay phim không nói gì, chỉ im lặng lắc đầu.

Được rồi, có lẽ Giang Hải Triều biết được nhịp điệu của chương trình này rồi.

Theo một khía cạnh nào đó,《Cuộc sống là một hành trình bất tận》cũng có thể coi là tuân thủ theo nguyên tắc của các chương trình thực tế.

Không có sự dàn dựng, thật sự chỉ là ném một nhóm người nổi tiếng xuống thung lũng để trải nghiệm cuộc sống mà thôi.

Giang Hải Triều thở dài, ít nhất, thì cũng ít nhất đã rời xa được những thị phi kia.In

Trong khoảng thời gian này, coi như là lắng đọng vậy.

Giang Hải Triều vốn lạc quan, anh nghĩ, biết đâu sau này còn có thể nhận kịch bản về một thằng nhóc đến từ nông thôn.

Tuy nhiên, niềm vui của Giang Hải Triều tan biến ngay khi anh bước vào phòng ghi hình.

Ngày đầu tiên tổ chương trình sắp xếp là tất cả các khách mời thông qua phương thức rút thăm, để quyết định phòng ngủ trong đêm đầu tiên.

Dĩ nhiên, các phòng có những bài trí khác nhau.

Phòng tốt nhất là một căn nhà nhỏ hai tầng có sân vườn, sạch sẽ, rộng rãi, trên bàn được đặt đầy đủ các món ăn nông thôn chính tông.

Và căn phòng tồi tàn nhất, chính là một căn phòng lụp xụp, đích xác hơn là một túp lều tranh, bên trong chẳng có gì ngoài một chiếc giường làm bằng đá.

Giang Hải Triều tự nhận mình khá may mắn, dù không rút được căn nhà nhỏ nông thôn cao cấp, cũng không đến nỗi phải ở trong túp lều tranh.

Nhưng ngay khi anh tự tin bước vào phòng ghi hình, nụ cười lịch sự trên môi Giang Hải Triều bị cứng lại.

Ai có thể cho anh biết, Hạng Tư Minh là một học sinh xuất sắc của một trường danh tiếng, sao lại muốn tham gia chương trình tồi tàn này!

“Anh Hải tới rồi!” Đạo diễn nhiệt tình chạy tới chào hỏi, ông chưa bao giờ nghĩ rằng cái miếu hoang nhỏ này lại có thể đón tiếp vị đại thần như Giang Hải Triều.

Không, là hai vị đại thần như Giang Hải Triều và Hạng Tư Minh.

Niềm vui của đạo diễn tràn ngập qua những lời nói, chỉ thiếu điều ôm Giang Hải Triều lên cao.

Tuy nhiên, niềm vui và nỗi buồn của nhân loại không ai hiểu được.

Giang Hải Triều ngơ ngác mà nhìn Hạng Tư Minh, trong lòng có hàng vạn con ngựa hoang chạy qua.

Anh cũng không muốn mất bình tĩnh trước ống kính một lần nữa, con mẹ nó tại sao! Tại sao không ai báo cho anh biết Hạng Tư Minh cũng tham gia chương trình tồi tàn này!

Với bạn trai cũ ghi hình chung chương trình giải trí, không, là với bạn trai cũ ghi hình chung chương trình giải trí thực tế ở chốn rừng sâu, sẽ có cảm giác thế nào? ( truyện trên app T𝕪T )

Vả lại còn cố tình là Hạng Tư Minh!

Hạng Tư Minh, nam khôi kiêm học sinh xuất sắc của trường đại học Thanh Hoa, tương lai sẽ là lão đại của ngành nghiên cứu khoa học, vô vàn ánh hào quang sẽ tập trung vào trụ cột tương lai của đất nước.

Tính cách không được tính là tốt, cũng không được tính là xấu, nói thẳng ra là một thiên tài không chịu nhún nhường.

Khi Giang Hải Triều ở bên cậu ta, cảm nhận lớn nhất đó là sự nhàm chán.

Bởi vì tâm trạng Hạng Tư Minh không bao giờ hiện rõ trên khuôn mặt. Tức giận, vui vẻ, đau khổ đều ẩn sâu trong đôi mắt hẹp dài kia.

Giang Hải Triều cũng lười đoán, Hạng Tư Minh lại không chịu nói ra, hai người không giận không hờn một thời gian, Giang Hải Triều quyết đoán mà chia tay.

Thậm chí lúc chia tay, Giang Hải Triều cũng không thấy chút cảm xúc nào từ trên mặt người này.

Lúc đó Hạng Tư Minh chỉ thản nhiên gật đầu, rồi biến mất khỏi thế giới của Giang Hải Triều.

Ban đầu nghĩ rằng mối quan hệ ngắn ngủi này kết thúc khá suôn sẻ— So với việc chia tay người khác, Hạng Tư Minh dễ nói chuyện đến cực điểm.

Cho đến một ngày, Giang Hải Triều nghe Vương Lâm nói, sau đó Hạng Tư Minh sa sút tinh thần một thời gian khá dài.

Các giáo viên trong trường bọn họ đều hoảng sợ, thậm chí cả hiệu trưởng cũng ba bốn lần hỏi han xem Hạng Tư Minh có phải gặp chuyện gì không.

Lúc đó Giang Hải Triều mới biết, thằng nhóc này không phải là một tảng băng trôi, chỉ là một thằng khốn cứng đầu và bướng bỉnh.

Giá mà sớm biết như thế, thì nói không chừng Giang Hải Triều còn có thể ở bên cậu ta thêm một thời gian nữa.

Đạo diễn vui tươi hớn hở mà giới thiệu từng khách mời với Giang Hải Triều: “Đây là vài vị khách mời thường trú của chương trình chúng tôi” Đạo diễn chỉ vào một người đàn ông lớn tuổi hơn một chút, với hai người nam và một người nữ đang ngồi bên cạnh

“Đây là đội trưởng, Phùng Nguyên; đây là Phong Thức Viễn, Lý Sơn; còn đây là Tưởng Văn Văn—” Đạo diễn chỉ về phía Hạng Tư Minh, có chút ngượng ngùng mà khẽ ho: “Vị này là, khách mời mới của chúng ta, học sinh xuất sắc của trường đại học Thanh Hoa. Trước đó đã từng tham gia một chương trình thi đấu trí tuệ,  chắc mọi người cũng biết.”

Đạo diễn không nói rõ ra, nhưng mọi người trong phòng đa phần cũng biết, mối quan hệ giữa Hạng Tư Minh và Giang Hải Triều.

Dù sao thì chuyện của Giang Hải Triều gây chấn động cả thành phố, trong số những bạn trai khá nổi tiếng ngoài Tùy Vận Thành, thì là vị học sinh xuất sắc nhưng lại lãnh đạm trong tin đồn này, Hạng Tư Minh.

Quần chúng ăn dưa nghĩ muốn vỡ cả đầu cũng không hiểu nổi, hai người không dính dáng gì tới nhau này, làm sao lại có thể đến với nhau được.

Trong mắt mọi người, Hạng Tư Minh là lão đại có chỉ số thông minh vượt trội, còn là nam thần về ngoại hình lẫn trí tuệ.

Thậm chí ngay cả trong giới học thuật có tiêu chuẩn rất cao, Hạng Tư Minh đều có một chỗ đứng.

Chính vì vậy, Giang Hải Triều càng không muốn trêu chọc vào cậu ta.

Dù sao đó cũng là đoá hoa của đất nước, Giang Hải Triều đã vô đạo đức hái một lần rồi, không muốn hái lần thứ hai.

Nhưng, sao đoá nhỏ này lại ngu ngốc thế nhỉ? Vô duyên vô cớ lại chạy vào rừng sâu núi thẳm làm cái gì?

Chẳng lẽ luận văn chưa đủ nhiều, hay là kỳ thi quá dễ?

Giang Hải Triều dẹp hết những suy nghĩ buồn phiền trong đầu, kéo vali ngồi xuống chỗ của mình.

May mắn thay đạo diễn không có điên đến mức sắp xếp anh ngồi chung với Hạng Tư Minh.

Nhưng, cho dù cách một khoảng, Giang Hải Triều vẫn rõ ràng cảm nhận được khí chất lạnh lẽo của Hạng Tư Minh.

“Được rồi, bây giờ mời các khách mời đến rút thăm.”

Giang Hải Triều xoa xoa hai tay, anh đã không còn hy vọng rút được thăm tốt nữa, chỉ cần không chung phòng với Hạng Tư Minh, anh sẵn sàng ở túp lều tranh!

Anh bừa chọn một tờ giấy rồi rút ra— “Chúc mừng đã trúng căn nhà sang trọng.”

Nhìn xem, nhìn vận may này xem! Giang Hải Triều lập tức từ trạng thái u ám chuyển sang tươi vui, vui vẻ trưng tờ giấy ra trước ống kính.

“Tốt lắm, vậy thì chúc mừng Hạng Tư Minh và Giang Hải Triều rút trúng căn nhà sang trọng.” Đạo diễn cầm loa nhỏ, trong giọng nói đó, đều tràn đầy kỳ vọng vào rating của chương trình.

Hiệu ứng chương trình, tối đa ngay lập tức.

Gì cơ? Giang Hải Triều nghi ngờ mà quay đầu nhìn người đứng bên cạnh.

Ngón tay thon dài của Hạng Tư Minh khẽ cử động, dường như để chứng minh suy đoán của Giang Hải Triều, cậu ta từ từ vén tờ giấy lên.

Đúng vậy, Giang Hải Siêu khẳng định mình nghe không nhầm.

Con mẹ nó đây là chung một căn phòng!

Giang Hải Triều bối rối nghĩ, anh biết căn nhà có hai tầng, nhưng không ai nói với anh, là phải với một người khác, ở, chung!

Giang Hải Triều nhìn Hạng Tư Minh, rõ ràng nhìn thấy trong mắt có một tia… Kiềm chế nụ cười?! 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play