#Tên đàn ông cặn bã Giang Hải Triều#

Đây là hot search đã được treo trên mạng suốt một ngày trời, sắp vượt quá thời gian vàng tuyên truyền trong vòng hai mươi tư giờ.

Đội ngũ quan hệ công chúng đã kiệt sức, hoàn toàn bất lực trước luồng dư luận ngày càng sôi sục.

Dù sao, những thông tin trên hot search đều là thật.

Giang Hải Triều quả thật là một tên đàn ông trăng hoa không thể nghi ngờ.

Ban đầu một tay săn ảnh nổi tiếng trong giới giải trí đã tung tin, cách đây nửa năm trước Giang Hải Triều từng hẹn hò lúc nửa đêm với một thần tượng đang nổi đình đám.

Lúc đầu, cũng chỉ là một scandal mập mờ không quá lớn cũng không quá nhỏ.

Nhưng cứ một mực, là cái tên săn ảnh này lại tiếp tục tung ra, trong vòng nửa năm sau người bên cạnh Giang Hải Triều đã thay đổi.

Không phải chỉ thay đổi một người, mà là thay cả một đám.

Từ những diễn viên nam trẻ tuổi đang nổi tiếng, những nam khôi của trường đại học Thanh Hoa cho đến những người dẫn chương trình của đài truyền hình thì phải nói là cần gì có đó.

Danh sách người yêu cũ của Giang Hải Triều thật sự là rất dài.

Đối tượng mà Giang Hải Triều quen lâu nhất, cũng không quá một tháng.

Phải vô tâm vô phế* đến mức nào, mới có thể thay đổi bạn trai nhiều đến như vậy chỉ trong vòng nửa năm?

(*Vô tâm vô phế [没心没肺]: Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.)

Mặc dù không ngoại tình, nhưng hành động thay đổi một đám bạn trai trong nửa năm như vậy, chắc chắn là đã chà đạp lên giới hạn đạo đức của công chúng.

Đêm đó, gần như toàn bộ hot search đều liên quan đến Giang Hải Triều.

#Mỗi một tháng Giang Hải Triều đều thay bạn trai#, #Cái tên Giang Hải Triều đã nói lên con người#, #Giang Hải Triều nên cút ra khỏi giới giải trí#.

Những tay săn ảnh cũng lợi dụng cơ hội này để tăng độ chú ý, tung ra hết bức ảnh này đến bức ảnh khác.

Trong những bức ảnh mờ ảo đó, thì bên cạnh Giang Hải Triều luôn được vây quanh đủ loại người.

Không chỉ là những diễn viên nam  trẻ tuổi của phim truyền hình nổi tiếng, thậm chí còn có cả những thần tượng hàng đầu vừa mới nổi lên gần đây.

Nhưng dù có xuất sắc đến đâu, hay người có ngoại hình đẹp đến cỡ nào, thì chẳng qua cũng không quá một tháng, sẽ chẳng còn thấy xuất hiện bên cạnh Giang Hải Triều.

Thay vì nói Giang Hải Triều cố ý chơi đùa tình cảm, không bằng nói người này có bản tính trời sinh là một kẻ cặn bã.

Cảm giác mới lạ đến nhanh, đi cũng nhanh.

Chơi chán rồi thì thay, dù sao cũng dư thời gian để chơi, với có điều kiện.

Fan của mỗi nhà đều tràn ngập sự phẫn nộ, kẻ thì than khóc, người thì chửi rủa.

Dư luận bắt đầu sôi sục, tin đồn thật giả lẫn lộn, những người tự xưng là người trong giới giải trí đã tung tin ra, sự công kích từ fan của mỗi nhà đều làm cho trận hỗn chiến trên mạng trở nên tăng cao lên. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

“Những tên đàn ông cặn bã như Giang Hải Triều nên biến mất khỏi giới giải trí!”

“Thật không hiểu sao loại người như vậy mà lại được nhận cúp ảnh đế. Nước trong giới giải trí thật thâm sâu.”

“Chỉ có mình tôi mới biết Hạng Tư Minh cũng bị tên đàn ông cặn bã đó hại thôi sao? Huhuhu, anh Minh à, anh cứ vậy mà làm một học sinh vừa giỏi vừa đẹp trai nhất trường như trước kia không phải tốt hay sao, thế mà lại để tên đàn ông cặn bã đó lừa gạt?”

Fan mỗi nhà đều tranh nhau đính chính tin đồn cho nhà mình, đổ hết mọi trách nhiệm lên đầu Giang Hải Triều.

“Tên đàn ông cặn bã lừa gạt tình cảm của anh nhà tôi!”

“A a a tôi sẽ giết chết* Giang Hải Triều, huhuhu anh nhà tôi thật đáng thương!”

(*Từ 鲨人 này trong nguyên văn và từ 杀人 là hai từ có cách phát âm giống nhau, vì vậy trong câu văn đang sử dụng tiếng lóng trên mạng. Cả hai đều có nghĩa là muốn giết một ai đó.)

“Con trai à, sao con lại ngã vào vòng tay của một tên đàn ông trăng hoa như vậy chứ, tim mẹ đau quá huhu.”

Cuộc trò chuyện lập đi lập lại, đều không thoát ra chủ đề chính —— Anh nhà mình quá ngây thơ, vì vậy mới bị lừa gạt bởi tên đàn ông cặn bã!

Về phía Giang Hải Triều, có nhiều người thoát fan, rồi quay lại giẫm đạp, nhưng còn có một số fan trung thành vẫn ngoan cố bênh vực.

“Bớt bán thảm* dùm, cũng đâu phải do Giang Hải Triều kề dao lên cổ họ, rồi ép họ hẹn hò đâu.”

(*Bán thảm: Có nghĩa là đóng vai nạn nhân, tỏ vẻ bị hại, đáng thương để tăng thương cảm của người qua đường.)

“Cười chết đi được, yêu đương là chuyện của cá nhân? Anh nhà mấy người đã hai mươi mấy tuổi rồi cũng không biết là xem qua bao nhiêu bộ phim người lớn, đâu còn ngây thơ nữa, còn không phải chỉ vì khuôn mặt đẹp trai của Giang Hải Triều thôi sao!”

“Bị lừa gạt cái gì? Với điều kiện của Giang Hải Triều, anh ấy muốn ai cũng chỉ cần ngoắc ngón tay là có, cần gì phải lừa gạt? Có khi là anh nhà mấy người chủ động theo đuổi trước không phải sao?”

Tất nhiên, những lời phản bác nhanh chóng bị nhấn chìm trong sự chỉ trích của fan mỗi nhà và người qua đường chính nghĩa.

Chuyện Giang Hải Triều là một tên đàn cặn bã, không có chỗ nào có thể tẩy trắng được.

Ngay ngày hôm đó, studio của hai nhãn hiệu cao cấp đã tuyên bố hủy hợp đồng với Giang Hải Triều;

Bộ phim cổ trang《Chiết Kích Trầm Sa》do Giang Hải Triều đảm nhận vai nam chính sắp được khởi quay cũng loan tin sẽ thay đổi diễn viên;

Công ty quản lý của Giang Hải Triều đối với chuyện gia hạn hợp đồng, cũng trở nên lấp lửng.

Vào ngày hôm đó, sự nghiệp diễn xuất của Giang Hải Triều đã rơi xuống vực thẳm.

***

Bên ngoài cửa phòng khách sạn năm sao, người quản lý Vương Lâm mặt mày ủ rũ.

Trợ lý nhỏ ở bên cạnh gõ cửa, nhưng người bên trong một chút cũng không có tiếng động nào.

“Chị Vương à, đã lâu như vậy mà ông chủ vẫn không có chút tiếng động gì cả, chị nói xem, anh ấy có thể...?”

“Câm miệng.” Vương Lâm khoanh tay, giẫm lên giày cao gót màu đen, bình tĩnh đi đến trước cửa phòng Giang Hải Triều.

Vương Lâm là người nổi tiếng trong giới giải trí. Cô đã đồng hành với Giang Hải Triều từ lúc còn là một diễn viên nhỏ vô danh, khi cố gắng nỗ lực trở thành một ảnh đế để nhận được sự chú ý từ công chúng, có thể nói là trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, với tình huống khó khăn trước mắt, cũng coi như là chuyện khá nhỏ nhặt.

Nhưng trợ lý nhỏ bên cạnh Vương Lâm là một đứa trẻ mới tốt nghiệp đại học, mới đi làm công việc đầu tiên mà đã gặp phải chuyện lớn như vậy, tất nhiên trong lòng sẽ lo lắng.

Vương Lâm thử gõ cửa, nhưng vẫn không có người đáp lại.

Trợ lý nhỏ gãi đầu, lặng lẽ giậm chân, lo lắng nhìn Vương Lâm.

Gặp phải chuyện lớn như vậy, sự nghiệp diễn xuất của Giang Hải Triều gần như bị hủy hoại.

Thấy tương lai sáng lạng đột ngột bị hủy hoại, ai mà chẳng nghĩ quẩn… Trợ lý nhỏ càng nghĩ càng hoảng: “Ngàn vạn lần đừng có chuyện gì xảy ra. Có cần gọi báo cảnh sát không?”

Vương Lâm liếc cậu ấy một cái, thản nhiên nói: “Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

Nói xong, cô thuần thục rút thẻ phòng ra, mở ra cửa phòng của Giang Hải Triều một cách nhanh nhẹn.

Trợ lý nhỏ vẫn chưa kịp phản ứng, thì Vương Lâm đã giẫm lên giày cao gót mà hấp tấp xông vào phòng Giang Hải Triều.

“Giang Hải Triều, cậu…” Vương Lâm nhìn cảnh tượng trong phòng, sững sờ: “Cậu, có chuyện gì thế này?”

Phòng khách sạn năm sao cực kỳ sang trọng, trước cửa sổ sát đất có một bồn tắm kiểu hồ bơi thu nhỏ, hương thơm thanh mát và ngọt ngào của nến Jo Malone Wild Bluebell thoang thoảng, ngọn nến thơm được thắp sáng lờ mờ, đã cháy gần hết nửa ngón tay.

Vương Lâm ngây người một lúc, nhìn chằm chằm vào người đang nằm ở mép bồn tắm để ngắm cảnh, trong lúc nhất thời không nói lên lời.

Ai có thể ngờ rằng, người đang ở tâm điểm của cơn bão dư luận, thế nhưng lại còn thản nhiên thắp nến thơm, vừa ngâm mình trong bồn tắm vừa ngắm biển như vậy?

Giang Hải Triều, quả đúng là cậu.

“Sao thế, không thấy tôi đi tự sát” Đôi vai và tấm lưng trắng nõn của người đàn ông lộ ra ngoài không khí, những giọt nước long lanh từ từ trượt xuống: “Thất vọng à”

Vương Lâm cầm áo choàng tắm, đưa qua: “Tình hình bên công ty không mấy lạc quan lắm.”

“Ồ.” Giang Hải Triều nhúc nhích, nhưng lại không có ý muốn đứng dậy. Anh lười biếng mà nằm sấp bên bồn tắm, nhẹ nhàng thổi tắt ngọn nến.

Vương Lâm: “Giang Hải Triều, không phải cậu thực sự muốn rút lui khỏi giới giải trí đấy chứ?”

“Hừ” Một tiếng cười lạnh, Giang Hải Triều thản nhiên cầm lấy áo choàng tắm: “Chuyện có lớn lắm đâu.”

Lúc này Vương Lâm mới thật sự hiểu, cô đã đánh giá thấp sự vô tâm vô phế của Giang Hải Triều. Người này vẫn chưa nhận ra mức độ nghiêm trọng của vấn đề, thảo nào mà vẫn còn vui vẻ ngâm mình trong bồn tắm!

Vương Lâm bất đắt dĩ mà lắc đầu, quay lưng về phía Giang Hải Triều: “Mặc quần áo đàng hoàng rồi đi ra ngoài, lần này thật sự xảy ra chuyện rồi đấy.”

“Ồ.” Tiếng nước ào ào vang lên, cuối cùng Giang Hải Triều cũng chậm rãi xoay người.

Trợ lý nhỏ đứng ở cửa ôm chặt ba lô trong tay. Khoảnh khắc Giang Hải Triều xoay người, đầu óc trở nên trống rỗng.

Dáng người đàn ông cao ráo, nhưng lại có khung xương nhỏ, với những đường cong khẽ nhấp nhô đã phác họa ra kết cấu cân đối.

Trong ánh sáng mờ ảo, làn da trắng ngần được lộ ra của người đàn ông, như ánh trăng chiếu xuống trong đêm tối.

Trợ lý nhỏ không dám nhìn xuống, chỉ có thể di chuyển ánh mắt nhìn lên, nhưng khi không biết phải làm sao, thì bắt gặp ánh mắt quyến rũ lòng người kia của Giang Hải Triều.

Trong giới giải trí không thiếu những vẻ bề ngoài xinh đẹp, quyến rũ, đẹp trai, khôi ngô tuấn tú, tao nhã, muốn gì có đó.

Nhưng cứ một mực thì chỉ có Giang Hải Triều, là có thể ở trong một đám người mang vẻ bề ngoài xinh đẹp mà tự mở ra một con đường máu, chinh phục được đông đảo trái tim của fan, cũng là nhờ trên người anh mang một phần ngây thơ như thủy tinh.

Nước da của Giang Hải Triều trắng sáng, khuôn mặt vốn dĩ đã sáng như ngọc, lại cố ý sinh ra thêm một đôi mắt đẹp rất khó để phân biệt nam nữ, đôi mắt cực kỳ đẹp, hệt như trên giấy Tuyên Thành trắng như tuyết, xuất hiện một màu đỏ thẫm làm rung động lòng người.

Nói thẳng ra thì đôi mắt của Giang Hải Triều thật sự rất đẹp, đuôi mắt ngoan ngoãn thu lại, tạo thành một vòng cung nhỏ dịu dàng, làm giảm đi tính hung hăng, đồng thời cũng làm cho nảy sinh cảm giác ngây thơ vừa trong sáng vừa đầy dục vọng.

Theo lời fan của anh nói, đó là “Đôi mắt tưởng chừng như ngây thơ, nhưng sinh ra đã mang trong mình một màu sắc, là sự giận dữ”.

Giống như Giang Hải Triều, các đường nét trên khuôn mặt đều nhợt nhạt— Đôi môi mỏng, sống mũi hẹp và thẳng, góc cạnh trên khuôn mặt mềm mại không chút sắc bén.

Nhìn thì trong veo như nước suối, nhưng lại trong sáng đến tột cùng, thay vào đó thì làm cho cảm giác ham muốn khó có thể cưỡng lại được.

Khiến người ta dễ dàng nảy sinh ý đồ xấu, muốn phá hoại, muốn đập vỡ anh, muốn giam cầm anh.

Trong sáng và dục vọng đều được cân bằng hoàn hảo trên người Giang Hải Triều.

Anh giống như một chiếc ly thủy tinh được chế tạo khéo léo, khiến người ta yêu thích đến nỗi không muốn buông tay ra, nhưng lại không khỏi muốn đập vỡ một cách tàn nhẫn, ngắm nhìn vẻ đẹp bị loảng xoảng sau khi bị vỡ nát ra.

Đối với sự hoàn hảo được chế tác tỉ mỉ, với vẻ đẹp mong manh lại càng thêm nhiếp nhân tâm phách* hơn.

(*Nhiếp nhân tâm phách – 摄人心魄: Mô tả những điều đẹp đẽ đến mức khiến người nhìn đánh mất chính mình.)

Một cảm xúc mạnh mẽ hơn cả mong muốn bảo vệ, đó là mong muốn được phá hủy.

Yêu anh, nhưng cũng muốn phá vỡ anh, hòa tan anh vào trong máu thịt mình.

“Này.” Vương Lâm giơ tay lên, che lại đôi mắt đang mở lớn của trợ lý nhỏ lại: “Nhìn lung tung cái gì thế?”

Trợ lý nhỏ mới lấy lại tinh thần, vội quay lưng lại mà hoảng hốt xin lỗi.

Giang Hải Triều kéo áo choàng lại, rất thân thiện vỗ đầu trợ lý nhỏ, hạ giọng mà cười nói: “Không sao đâu.”

Trợ lý nhỏ ấp úng nói không nên lời, chỉ có thể cúi đầu, lặng lẽ đi theo sau hai người, cố gắng hít thở sâu để lấy lại nhịp tim đang đập dồn dập.

Thảo nào fan của Giang Hải Triều thường nói anh giết người bằng khuôn mặt, thử hỏi xem nếu bị ánh mắt đó nhìn chằm chằm, thì ai có thể cưỡng lại được chứ?

Không lạ gì mà nhiều người đã ngã vào vòng tay Giang Hải Triều như vậy... Trợ lý nhỏ thì thầm.

Giang Hải Triều vô tình quyến rũ người khác mà không hề hay biết, cũng chẳng hay biết trợ lý nhỏ ở sau lưng đã đỏ bừng mặt. Anh khoanh tay, đi thong thả theo sau Vương Lâm vào phòng làm việc.

“Bộ phận quan hệ công chúng đã cố hết sức rồi, nhưng…” Vương Lâm có chút đau đầu mà nhìn cái người đang ngồi dựa trên ghế sofa, chuyện lần này Giang Hải Triều thật sự không thể xem là vô tội, bởi vì, những tin đồn tình cảm do các tay săn ảnh tung ra đều là sự thật.

Đúng thực là trong nửa năm nay Giang Hải Triều đã thay một đám bạn trai, từ các chàng trai đẹp nhất trường đại học danh tiếng đến diễn viên nổi tiếng trong giới giải trí.

Tốc độ liên tục không chừa chút kẽ hở này, khiến bất cứ ai cũng khó chấp nhận.

Nhưng mỗi một lần, Giang Hải Triều đều nói đã gặp phải người mình thực sự thích, tuy nhiên thời gian mà anh nói “Rất thích” kia, thì lâu nhất cũng chỉ được một tháng.

Không tới một tháng, Giang Hải Triều sẽ nói “Chán rồi”, thì người bên cạnh anh cũng sẽ thay đổi.

Cặn bã đến mức rõ ràng.

Đối với kiểu người trời sinh đã cặn bã như Giang Hải Triều, Vương Lâm cũng bó tay với anh, chỉ có thể cố gắng giúp anh che giấu.

Nhưng chung quy thì giấy cũng không gói được lửa.

Giang Hải Triều vừa buông thả vừa ham chơi, đi qua giữa rừng hoa vạn đoá*, thì cuối cùng cũng bị lật xe.

(*Câu đầy đủ là 万花丛中过,片叶不沾身: Đi qua giữa rừng hoa vạn đóa, lá một phiến cũng không chạm vào người, ý chỉ người vô cùng đào hoa, vô số người tình nhưng không thực lòng yêu ai cả)

“Chậc, chẳng phải chỉ là quen thêm vài người bạn trai thôi sao.” Đuôi mắt Giang Hải Triều hơi rũ xuống, lông mi vừa dày vừa dài, làm lộ ra cảm giác vô hại như động vật nhỏ.

Trong suy nghĩ của Giang Hải Triều, chuyện tình cảm chỉ cần bạn mời tôi nguyện*, hợp thì nói chuyện, không hợp thì tan, cớ sao lại cho là cặn bã?

(*Nó thể hiện sự tương đồng hoặc sự đồng thuận giữa hai bên trong một tình huống cụ thể.)

“Đừng có quên” Vương Lâm gõ gõ bàn, vẻ mặt bất lực: “Bây giờ cậu là người của công chúng, mọi lời nói và cử chỉ đều nằm dưới tầm mắt của công chúng.”

Khi Giang Hải Triều chơi chán rồi thì đổi, với hành động thay đổi liên tục như vậy, không chỉ xúc phạm đến giới hạn đạo đức của công chúng, mà cũng đã trực tiếp ném vỡ đi hào quang ảnh đế của anh.

Những thành tựu trong sự nghiệp diễn xuất của anh, mọi công sức bỏ ra để diễn xuất, tất cả đều bị ảnh hưởng bởi scandal lần này.

Nói thật ra, bây giờ trong mắt người qua đường, Giang Hải Triều chỉ là một tên đàn ông cặn bã nhưng lại có kỹ năng diễn xuất tốt một chút.

Một hot search bôi nhọ, với một thông tin tiêu cực, cũng có thể trở thành vết nhơ trong sự nghiệp diễn xuất của Giang Hải Triều.

Giang Hải Triều chống cằm, chớp mắt: “Vậy thì cũng hết cách.”

Anh xoa mặt, ngáp một cái: “Vậy tôi quay về Vân Nam bán nấm thôi.”

Vương Lâm bị anh chọc tức đến nỗi đau đầu, quay sang đàm phán với ban lãnh đạo công ty.

Trợ lý nhỏ nhìn vẻ mặt không màng tới chuyện gì của Giang Hải Triều, rồi lại nhìn Vương Lâm nhíu chặt mày như có thể kẹp chết ruồi, lúng túng mà đứng ở giữa hai người.

“À, ông chủ, anh thực sự sẽ…” Trợ lý nhỏ không dám nhìn Giang Hải Triều, chỉ nhìn chằm chằm vào cổ tay trắng nõn gần như trong suốt của Giang Hải Triều, nhìn cổ tay xinh đẹp khi lắc lư, xoay điện thoại chơi.

“Cậu còn chưa biết đấy” Giang Hải Triều cười nói: “Ở Vân Nam của chúng tôi, nếu may mắn kiếm được hàng tươi ngon, thì có thể bán được rất nhiều tiền đấy——.”

“Giang Hải Triều” Vương Lâm cắt ngang câu chuyện hoang đường của Giang Hải Triều: “Bên công ty có thể sẽ không gia hạn hợp đồng với chúng ta nữa.”

“Hả?” Trợ lý nhỏ hoảng hốt, phải biết rằng cậu ấy mới vào làm được vài ngày, nay đã phải đối mặt với nguy cơ thất nghiệp: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

Giang Hải Triều tiếp tục xoay điện thoại, im lặng một lúc.

“Xin lỗi.” Vương Lâm cảm thấy hơi áy náy, dù sao cũng do cô không kịp bịt miệng các tay săn ảnh.

Cô theo Giang Hải Triều bôn ba trong giới giải trí nhiều năm như vậy, trong lòng hiểu rõ, lúc đầu Giang Hải Triều thực sự chỉ vì tiền mà bước chân vào ngành này, thế nhưng, ngoài tiền bạc, thì anh thực sự có đam mê công việc này.

Chiếc cúp ảnh đế, không phải chỉ nhờ khuôn mặt đẹp mà có được.

Trong chiếc cúp bằng vàng đó, đã có vô số ngày đêm mà Giang Hải Triều vất vả, cũng có mồ hôi và nước mắt của anh trong nhiều năm.

“Chà” Giang Hải Triều chống cằm, mỉm cười: “Không sao đâu.”

Vương Lâm khẽ cắn môi: “Tôi sẽ cố nghĩ ra cách khác.”

Giang Hải Triều ho khan, đột nhiên nghiêm túc lại, Vương Lâm cũng theo đó trở nên nghiêm nghị.

Sau một hồi, Giang Hải Triều từng tiếng một nói: “Tôi đói rồi.”

Anh nói: “Muốn ăn lẩu bò cay.”

Không có chuyện gì mà một bữa lẩu không thể giải quyết được.

Vương Lâm gật đầu: “Hôm nay tôi  đặt vé máy bay về Vân Nam cho cậu.” Cô nghiêm mặt mà mở điện thoại, tra thông tin chuyến bay gần nhất.

Chết tiệt thật, mặc kệ không quan tâm nữa.

Đột nhiên, một cuộc điện thoại cắt ngang hành động của Vương Lâm.

Nhìn số điện thoại quen thuộc, Vương Lâm hơi nhíu mày.

Tùy Vận Thành, diễn viên nam trẻ tuổi mới nổi trong làng giải trí, nhờ vào một bộ phim hình sự gần đây, mà đoạt giải nam diễn viên chính xuất sắc.

Cũng từng là bạn trai của Giang Hải Triều... Một trong số đó.

“Tùy Vận Thành?” Trong đầu Giang Hải Triều tìm kiếm một vòng, trước mắt hiện lên gương mặt tuấn mỹ.

Giang Hải Triều ngả người ra sau, ra hiệu cho Vương Lâm không nhận cuộc gọi. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Phải biết, lúc trước khi anh với Tùy Vận Thành chia tay, đã ầm ĩ đến long trời lở đất.

Mặc dù chính Tùy Vận Thành là người đơn phương làm ầm ĩ đến long trời lở đất.

Nếu là trước kia, Vương Lâm cũng sẽ nghe theo anh, nhưng bây giờ Giang Hải Triều đang hãm sâu trong bùn lầy, Vương Lâm cũng không muốn vào thời điểm này lại đắc tội với hoàng tử trong giới giải trí.

Sau lưng Tùy Vận Thành là tập đoàn điện ảnh hàng đầu Tầm Phong, anh ta cũng là đại thiếu gia nói một là một của tập đoàn Tầm Phong.

Đối mặt với nhân vật lớn khó chọc vào như vậy, Vương Lâm vẫn nhíu mày mà nhận cuộc gọi.

“Xin chào, đây là…” Vương Lâm còn chưa kịp nói xong lời khách sáo, người ở đầu bên kia điện thoại đã đi thẳng vào vấn đề.

“Giang Hải Triều đâu?” Giọng điệu đối phương hơi lạnh lùng, không biết còn tưởng tới để trả thù: “Tôi có chuyện cần tìm anh ta.”

Giang Hải Triều rúc người vào trong ghế sofa, im lặng lắc đầu.

Chuyện bạn trai cũ này, Giang Hải Triều từ trước đến nay có thể tránh thì sẽ tránh.

Dù sao lúc trước mỗi một lần chia tay, đều luôn ầm ĩ không vui.

Thật ra Giang Hải Triều muốn dễ hợp dễ tan, nhưng đối phương lại không chịu buông tay.

Dây dưa đến cuối cùng, Giang Hải Triều không còn cách nào khác mà đành phải sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng, một câu “Tôi chán rồi”, phối hợp với một khuôn mặt lạnh lùng và vô tình của người đàn ông, xử lý gọn gàng lưu loát.

Giang Hải Triều không bao giờ quay đầu lại, cũng không để lại chút hy vọng nào cho việc quay lại.

Giọng Tùy Vận Thành lạnh lẽo vang lên từ trong loa điện thoại: “Giang Hải Triều.” Đối phương nhất quyết không buông tha: “Nghe điện thoại đi.”

Aizz... Giang Hải Triều đành miễn cưỡng mà nghe điện thoại, nhưng lại không nói gì, chỉ trầm giọng đáp lại.

“Anh được lắm.” Tùy Vận Thành cười lạnh một tiếng: “Chia tay với tôi chưa đầy một tuần, đã quấn lấy Hạng Tư Minh rồi—”

Đào móc chuyện cũ, là điều khiến Giang Hải Triều nhức đầu nhất. Giang Hải Triều rũ mắt xuống, trầm giọng nói: “Trong mắt cậu, tôi là loại người như vậy, có đúng không.”

Giang Hải Triều tự chế giễu cười: “Đúng thế, họ nói đều đúng cả, tôi chỉ là một ‘Tên đàn ông cặn bã’ thôi” Anh liếm môi, cười nói: “Bây giờ tôi đã bị báo ứng rồi, cậu hài lòng chưa, Tùy Vận Thành?”

Chưa kịp đợi Tùy Vận Thành lên tiếng, Giang Hải Triều thở dài: “Thôi được rồi, tôi muốn yên tĩnh.”

Tùy Vận Thành im lặng một lúc, đột nhiên thở dài: “Tôi, mẹ nó tôi không phải có ý đó.”

“Sao cũng được.” Giang Hải Triều không quan tâm, dù sao bây giờ anh đã lưu lạc đến tình trạng như bây giờ, cũng chẳng còn gì để mất nữa.

Giang Hải Triều: “Để tôi yên đi, có được không?”

Một lúc sau, Tùy Vận Thành gượng gạo mà nói, dường như muốn an ủi Giang Hải Triều vài câu.

“Cục cưng, thực ra tôi…”

Mặt Giang Hải Triều không chút thay đổi mà bấm tắt điện thoại.

Điện thoại bị cúp, trong phòng yên tĩnh giây lát.

“Ờ thì” Trợ lý nhỏ cố gắng phá vỡ không khí có chút xấu hổ: “Không ngờ Tùy Vận Thành còn có như vậy, có chút cứng rắn, mà với người kiên cường như vậy lại có một mặt dịu dàng, haha.”

Trong bộ phim hình sự đó, hình tượng lưu manh xấu xa mà Tùy Vận Thành thể hiện đã để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng khán giả.

Với tính tình thực sự của Tùy Vận Thành cũng không tốt hơn là mấy, nổi tiếng là khó trêu chọc trong giới giải trí.

Nếu không phải tận tai nghe thấy, trợ lý nhỏ khó có thể tin người vừa ăn nói khép nép, đó lại là Tùy Vận Thành nổi tiếng trong giới giải trí.

Trong phòng lại chìm vào im lặng.

Vương Lâm mở máy tính, nhíu mày lại, có vẻ như đang xử lý chuyện quan trọng.

Giang Hải Triều nhàm chán mà kéo điện thoại di động, trong con ngươi nhẹ nhàng phản chiếu ánh sáng lấp lánh.

“Vậy, hai người cứ làm việc đi.” Trợ lý nhỏ cũng mở laptop, chuẩn bị tổng hợp lịch trình gần đây của Giang Hải Triều— Tuy là, rõ ràng Giang Hải Triều không còn hoạt động gì để tham gia nữa.

Trong hộp thư xuất hiện một email đặc biệt, trợ lý nhỏ nghi ngờ ngẩng đầu, nhìn về Vương Lâm.

Vương Lâm: “Tôi đã tổng hợp danh sách mối quan hệ có thể giúp ích, cậu phụ trách liên hệ bọn họ đi.”

“À, vâng.” Trợ lý nhìn danh sách người liên lạc thật dài, hỏi: “Những người này là ai thế?”

Vương Lâm liếc cậu ấy một cái, hàm ý nói: “Đừng hỏi.”

Trợ lý nhỏ gật đầu, thận trọng xem những người trong danh sách một lượt.

Những người này, chắc hẳn có thể giúp được ông chủ.

Trợ lý nhỏ nghĩ, nếu đã như vậy, thì một cây làm chẳng nên non ba cây chụm lại nên hòn núi cao.

Cậu ấy siết chặt nắm tay, bất chợt nảy ra ý tưởng.

Tối hôm đó, một nhóm chat[Giao lưu hữu nghị]đã lặng lẽ được thành lập.

Trợ lý nhỏ lễ phép gửi lời chào đến nhóm, sau đó cậu ấy nghĩ, vào thời điểm quan trọng này, bán thảm một chút là điều cần thiết.

[Chào các vị lão đại! Tôi là trợ lý của Giang Hải Triều.

Gần đây ông chủ gặp phải một số chuyện không vui, tâm trạng rất tồi tệ, đã vài ngày không ăn uống gì cả.

Hy vọng mọi người có thể giúp đỡ anh ấy, cảm ơn nhiều!]

Trong khi đó người mà trợ lý nhỏ miêu tả là vài ngày không ăn uống, đang thong thả cất điện thoại, đội mũ lưỡi trai: “Đi, ăn lẩu thôi.”

Trợ lý nhỏ chột dạ mà mím môi, im lặng đi sắp xếp xe.

Một tiếng đồng hồ trôi qua, dầu cay sôi sùng sục, trong nhóm vẫn im phăng phắc.

Vương Lâm nhúng miếng thịt bò xong, khi vừa đặt vào trong bát Giang Hải Triều, vừa hỏi trợ lý nhỏ: “Người mà bảo cậu liên hệ có phản hồi gì không?”

Trợ lý nhỏ lắc đầu: “Trong nhóm chưa thấy ai nói gì cả.”

Vương Lâm: “Trong nhóm?”

“Ờm.” Trợ lý nhỏ hít hít mũi: “Bọn họ đều rất đáng sợ.”

Trong nhóm rõ ràng không ai nói gì cả, nhưng không hiểu sao, trợ lý nhỏ cảm thấy các vị lão đại trong danh sách đều tràn ngập sát khí.

Vương Lâm nhất thời không nói nên lời, nhìn chằm chằm cậu ấy, nói: “Cậu có biết, những người đó là ai không?”

“Ai thế?”

Vương Lâm nghiến răng: “Con mẹ nó đấy là những bạn trai cũ của Giang Hải Triều!”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play