Sau màn bốc thăm đơn giản, các vị khách quý đi về phòng của mình.
Sắc mặt Giang Hải Triều không chút thay đổi mang theo vali của mình, lời đồn cầu nguyện của nông gia đại viện phòng thật sự là "Đại viện phòng", tốt nhất là anh cùng Hạng Tư Minh mỗi người ở một tầng còn có thể cách mười phút đi đường.
Tổ chương trình đã sắp xếp chỗ ở cho khách quý xong, liền giữ thái độ ngồi yên không để ý tới, từng người đều tự đi tới phòng giám sát.
Vì thế, Giang Hải Triều thành công, lạc đường.
Anh nhìn không gian căn phòng không khác biệt lắm, cùng đường núi chín khúc mười tám quẹo, đang muốn lấy điện thoại di động, mở bản đồ chỉ dẫn vạn năng ra.
Anh quay phim ở một bên yếu ớt nhắc nhở anh, "Anh Hải, nơi này không thể dùng điện thoại."
Quy trình ban đầu của tổ trương trình chính là muốn tịch thu điện thoại của tất cả khách quý, nhưng đối phương là Giang Hải Triều, tổ chương trình cũng không dám làm quá mức.
Giang Hải Triều: "Các người có hậu kỳ đi."
Anh quay phim gật gật đầu, Giang Hải Triều: "Sẽ biên tập."
Quay phim đại ca lại gật gật đầu, Giang Hải Triều nở nụ cười, "Cắt đi không được sao?"
Quay phim trầm mặc.
Được rồi. Giang Hải Triều xưa nay không thích chơi bài lớn, cho dù là công việc tầm thường anh cũng sẽ cố hết sức làm cho tốt nhất.
Nếu là quy củ của tổ chương trình, Giang Hải Triều cũng chỉ khẽ thở dài, nộp điện thoại di động ra.
Nhân viên công tác ở một bên ngẩn người, Giang Hải Triều: "Thế nào, không thu điện thoại di động tôi?"
"Không có không có." Nhân viên công tác ngay lập tức tiến lên cầm lấy điện thoại của Giang Hải Triều, bọn họ chỉ là đánh giá thấp mức độ nghiêm túc đối với công việc của Giang Hải Triều.
Mất đi điện thoại, tình huống càng trở nên tồi tệ hơn.
Sau khi Giang Hải Triều hỏi đường bà lão ven đường thất bại, anh cuối cùng cũng nhớ tới, có lẽ, có thể, anh có thể đi theo "Bạn cùng phòng" Hạng Tư Minh của mình.
Anh biết, Hạng Tư Minh ở ngay phía sau cách mình không xa.
Giang Hải Triều phía sau nhìn Hạng Tư Minh, tên kia trang bị cũng rất đầy đủ: gậy leo núi, bản đồ, nón che nắng, chống nắng phun sương có đủ tất cả, thể hiện đúng như một học bá tính cách nghiêm cẩn.
Chỉ là, Giang Hải Triều không nghĩ tới Hạng Tư Minh vậy mà có ngày chú ý tới vậy.
Phải biết, trước kia lúc hai người ở cùng một chỗ, người này đừng nói là nón che nắng, đi ra ngoài một cây dù cũng đều không mang.
Hạng Tư Minh cúi đầu, một mặt chuyên tâm nhìn chằm chằm bản đồ. Giang Hải Triều mang một chiếc vali nhỏ của mình theo, tới gần một chút, lại nhích tới gần một chút.
"Cái kia," Giang Hải Triều mở miệng, "Nếu không, cùng một chỗ?"
Khi lời này được nói ra, Giang Hải Triều thấy tay anh quay phim đều run rẩy.
Mà trên mặt nhân viên công tác cũng hiện rõ sự xúc động đối với tỉ lệ người xem tăng vọt.
Hạng Tư Minh cất bản đồ, trầm mặc gật đầu.
"Hả? Cậu biết đi như nào sao?" Nhìn người kia cất bản đồ, Giang Hải Triều có chút nghi hoặc, người này không phải vừa mới vẫn nghiên cứu đi như thế nào tới?
"Ừ, đi theo tôi." Hạng Tư Minh vừa nói, vừa lấy ra một cái nón che nắng đội lên đầu Giang Hải Triều.
Giang Hải Triều dừng một chút, đi theo phía sau Hạng Tư Minh.
"Đúng lúc mua thừa một cái, " Hạng Tư Minh vừa đi, vừa nói, "Anh đội đi."
"A, cảm ơn."
Hai người thuận lợi một đường đi tới đại viện phòng "xa hoa" trong lời đồn, trên đường thậm chí ngay cả cột mốc đường cũng không thèm nhìn qua.
Giang Hải Triều hoài nghi sâu sắc về người đi theo sau mình này, chính là vì chế giễu!
Tên này rõ ràng là biết đường đi như thế nào, còn làm ra vẻ để bản thân đi phía sau anh nhìn bản đồ.
Rõ ràng là đang giễu cợt anh không biết đường!
Giang Hải Triều khẽ cắn môi, đại trượng phu co được dãn được, không so đo cùng tiểu tử xấu này.
"Hoan nghênh hai vị tới khu nhà ở cao cấp của chúng ta, nơi này là vì hai vị mà chuẩn bị tiệc nông gia." Người của tổ đạo diễn dặn dò đơn giản hành trình ngày thứ nhất. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
Đơn giản chính là, ăn no, rồi ngủ.
Cực kì phù hợp với mong đợi của Giang Hải Triều —— nếu nói bỏ vị khách không mời mà đến Hạng Tư Minh này qua một bên.
Giang Hải Triều rửa mặt qua loa, anh đã đói bụng hơn nửa ngày, nhìn thấy cả bàn đầy thức ăn thơm phức chớp mắt liền đầy máu sống lại.
Cái gì, ở cùng một phòng với bạn trai cũ? Ăn cơm nào có quan trọng?
Ngay khi Giang Hải Triều cầm đũa lên chuẩn bị khởi động, trước mắt bỗng nhiên có thêm một cái khăn mặt.
"Hả?" Giang Hải Triều giơ đũa, ngẩng đầu, thấy Hạng Tư Minh đứng ngay trước mắt mình.
"Trên mặt có nước," Hạng Tư Minh cụp mắt nhìn anh, "Lau đi."
Thấy Giang Hải Triều không định để đũa xuống, Hạng Tư Minh cũng không chần chờ, trực tiếp bắt đầu, nhẹ nhàng đem khăn mặt đặt lên khuôn mặt có chút ửng đỏ của anh.
Giang Hải Triều tuyệt đối không ngờ rằng, một lòng làm cơm nguội, cũng sẽ thất bại.
Tay anh cầm đũa hơi nới lỏng, lại nắm thật chặt, "Cái này —— "
"Được rồi." Hạng Tư Minh đưa ngón tay vuốt mái tóc hơi ướt trên trán anh cái, "Anh ăn tiếp đi."
Khá lắm, Giang Hải Triều đều có thể nghe nơi xa phòng giám sát truyền tới tiếng thét chói tai.
Giang Hải Triều khẽ cắn môi, xem một bàn thức ăn ngon trước mặt, cũng không tính so đo với cậu ta.
Chính là không tim không phổi như vậy.
Không gì có thể ngăn cản bước chân của một người làm cơm nguội được.
Cũng may Hạng Tư Minh không tiếp tục ở trước mắt anh lắc lư nữa, Giang Hải Triều rất vui vẻ ăn uống.
Anh giơ ngón tay cái lên hướng về phía máy quay, "Cảm ơn, ăn rất ngon."
Sau khi ăn cơm xong, Giang Hải Triều rốt cuộc nghĩ tới chính mình còn chưa quan sát qua xung quanh căn phòng này.
Anh không thấy vali hành lý của mình, nghĩ rằng tổ đạo diễn đã xách lên phòng cho mình rồi.
Giang Hải Triều giẫm lên cầu thang bằng gỗ, lên lầu hai.
Căn phòng này tuy nói là hai tầng, nhưng phía dưới tầng kia là một khoảng không đất xi măng rộng rãi, tồn phóng các loại loại thịt cùng đồ vật khác, cũng không có phòng ở.
"Chủ nhà, phòng ngủ đều ở lầu hai sao?" Đi đến một nửa, bước chân Giang Hải Triều đột nhiên dừng lại, nói cách khác, trong tưởng tượng của anh, một người ở một tầng là không thể nào.
Nói cách khác, anh và Hạng Tư Minh sẽ cùng nhau ở đây?!
Giang Hải Triều nhìn ngón tay thon dài trắng nõn của mình, tạo nghiệp mà, thế nào mà hết lần này tới lần khác liền sờ trúng tờ giấy kia vậy? Hơi nghiêng một chút, sờ những phòng khác không tốt sao?
Phòng đá cũng được mà.
Vận may vô dụng mẹ kiếp lại tăng lên rồi.
Giang Hải Triều thở dài, đẩy cửa phòng lầu hai ra.
Đập vào mắt là một cái phòng khách chỉnh tề sạch sẽ, bên trong đơn giản còn mang theo một chút phong cách điền viên —— hài lòng.
Phòng tắm mặc dù không có bình nước nóng, nhưng tất cả đồ vệ sinh cá nhân đều đầy đủ, mà khí trời nóng bức căn bản cũng không dùng đến nước nóng —— hài lòng.
Giang Hải Triều lại dạo qua một vòng, bên ngoài ban công chính là non xanh nước biếc, hài lòng;
Còn có một gác xép nhỏ ngắm cảnh ban đêm, mặc dù bên trong chất đầy đồ vật khác, nhưng dọn dẹp một chút cũng không tệ, hết sức hài lòng.
Anh lại nhìn phòng ngủ một chút, hơi kinh ngạc, vì bên trong có một giường ghép lớn, ước chừng dưới mười mấy đại lão gia cũng có thể ngủ được.
Giang Hải Triều đoán, chỉ riêng căn phòng này gần như chiếm hai phần ba toàn bộ cả phòng.
Hả? Khoan đã! Giang Hải Triều bỗng nhiên ý thức được một vấn đề.
Nói cách khác, lầu hai, chỉ có, một gian phòng?
Giang Hải Triều ngây tại chỗ khoảng chừng mười giây, sau đó anh nhìn vali hành lý của mình trong phòng, cùng vali hành lý của Hạng Tư Minh.
Giang Hải Triều quay đầu, mỉm cười hướng về máy quay phía cửa, "Đạo diễn, anh đi ngoài một chút."
***
"Tôi xin thề, đây tuyệt đối không phải do chúng tôi cố ý sắp xếp." Đạo diễn gấp đến độ chóp mũi đã toát mồ hôi.
Ồ, nói cách khác anh cùng Hạng Tư Minh này nghiệt duyên là do ông trời quyết định?
Thấy Giang Hải Triều mặt lạnh không nói gì, tổ đạo diễn cũng thật sự nóng nảy.
Phải biết rằng, sự tình huyên náo ai cũng biết của Giang Hải Triều và Hạng Tư Minh, hiện tại vô số cặp mắt đều nhìn chằm chằm vào Giang Hải Triều.
Trong quần chúng ăn dưa, có không ít đều là bênh vực kẻ yếu vì Hạng Tư Minh.
Mà fan của Giang Hải Triều cũng không phải ngồi không, trong tiếng chinh phạt, cố hết sức tranh luận chuyện tình cảm, một người nguyện đánh một người nguyện chịu.
Một nhóm người cảm thấy Hạng Tư Minh là thiếu niên vô tri bị tên sở khanh lừa dối; một nhóm người lại cảm thấy Hạng Tư Minh là cam tâm tình nguyện ở cùng với Giang Hải Triều, không có ai có lỗi với với ai vừa nói.
Người ở hai bên cãi nhau có thể nói khí thế ngất trời, túi bụi.
Kết quả vừa quay đầu, Giang Hải Triều và Hạng Tư Minh liền lên, giường —— a không, ngủ ở cùng một giường?
Giang Hải Triều nhíu mày, tình huống này không ổn, hoàn toàn không ổn.
"Nếu không," đạo diễn khó xử nói, "Tôi sẽ gọi tất cả bọn họ lên, chúng ta lại làm một quy trình lần nữa, lại rút thăm lần nữa?"
Giang Hải Triều không hề nghĩ nhiều liền cự tuyệt, nguyên nhân cá nhân anh là một chuyện, không thể chậm trễ chương trình công việc ban đầu của chương trình.
"Quên đi." Giang Hải Triều nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng buồn ngủ, đầu óc cũng chuyển sang bất động.
Không phải là cùng bạn trai cũ nằm trên một cái giường sao?
Giang Hải Triều khoát tay, "Mệt rồi, mọi người cũng nghỉ ngơi sớm một chút."
Tổ đạo diễn gần như rưng rưng tiễn Giang Hải Triều.
Một nhân viên công tác lặng lẽ nói nhỏ một câu, "Dường như, Giang Hải Triều cũng không xấu như bọn họ nói."
"Đúng vậy, còn rất dễ nói chuyện."
"Đâu chỉ là dễ nói chuyện, " đạo diễn cảm khái, "Chúng ta phá chương trình làm nhiều ngày như vậy, các người gặp qua so với đại minh tinh như anh ấy chuyên nghiệp hơn sao?"
Một chút tiểu minh tinh nhân khí cao có lẽ sẽ ôm lòng kính sợ tổ chương trình, nhưng bởi vì hoàn cảnh thật sự gian khổ, bọn họ ít nhiều cũng sẽ phàn nàn, bất mãn.
Càng miễn nhắc tới những minh tinh có chút chút danh tiếng kia, đến kiểu chương trình này nhất định chính là tới tra tấn tổ đạo diễn.
Lúc thì kêu mệt, lúc thì ghét bỏ hoàn cảnh kém rồi làm loạn muốn đi, lúc lại không hài lòng quy định thi đấu liền quăng vẻ mặt.
Vốn nghe nói Giang Hải Triều muốn tới, đạo diễn sau đó vui sướng thật lớn, lại gánh lấy áp lực cực lớn.
Đây chính là người đứng ở đỉnh trong giới giải trí, đạo diễn đã chuẩn bị tâm lý bị vị này hành hạ xong.
Nhưng, nhìn xem Giang Hải Triều ngáp dài, bộ dáng chậm rãi trở về phòng, đạo diễn bỗng nhiên có chút hiểu được, vì sao Giang Hải Triều có thể trở thành ảnh đế trẻ tuổi nhất trong giới nghệ thuật diễn xuất.
Mà vị ảnh đế trẻ tuổi hình tượng huy hoàng này không kiên trì một lúc nữa, ngay tại thời điểm vào nhà liền vỡ vụn.
Giang Hải Triều nhìn con chuột lớn nhảy lên mu bàn chân anh, ngay cả tiếng thét chói tai cũng đều mắc trong cổ họng. ( truyện trên app T𝕪T )
Chết tiệt! Mắc hao tổn rất lớn!
Nháy mắt một cái, cả người Giang Hải Triều liền nổi da gà, hoa dung thần sắc của anh liền nhảy dựng lên, theo bản năng túm lấy người phía sau.
"Có chuột!" Giang Hải Triều biết hình tượng của mình bây giờ khẳng định yếu bạo, thế nhưng, đó là con chuột rất rất to!
Giang Hải Triều bật một lực không sai, lập tức nhảy lên thân thể người kia.
Lực cánh tay Giang Hải Triều cũng không tệ, ôm thật chặt lấy cổ của người kia.
Chính là thị lực hơi kém một chút.
Giang Hải Triều đang thốt lên kinh ngạc, nhảy nhót, muốn ôm một loạt thao tác về sau, mới nhìn rõ mặt của người kia.
A, là Hạng Tư Minh.
Tốt, rất tốt.
Giang Hải Triều nhìn bản thân ôm thật chặt cổ tay người ta, chân gắt gao vòng ngang hông người ta.
Con chuột gây chuyện kia còn ở trong phòng điên cuồng di chuyển.
"Đừng sợ." Hạng Tư Minh mặt không đổi sắc ôm eo Giang Hải Triều, nhấc chân đá bay đặt cạnh cây chổi cửa.
Con chuột lớn tử bị một nhát đập đến hôn mê bất tỉnh, sau đó chạy tán loạn, đoạt cửa sổ mà chạy.
"Không sao." Hạng Tư Minh chụp lưng Giang Hải Triều.
"Ha." Giang Hải Triều từ trên người cậu ta xuống, lại đợi một hồi.
Hạng Tư Minh ôm bên hông cậu ta tay dường như không có ý định buông ra.
"Tắm chưa?" Hạng Tư Minh hỏi.
Giang Hải Triều: "Vẫn chưa."
"Tôi mang theo thuốc bôi sau khi phơi nắng, " Hạng Tư Minh dừng một chút, "Không cẩn thận mang nhiều, anh tắm xong, có thể dùng."
"Được."
"Còn có nước chống muỗi, " Hạng Tư Minh nói, "Cùng màn."
"Cũng là không cẩn thận mang nhiều?"
Hạng Tư Minh gật đầu, "Ừ."
Ha, Giang Hải Triều cười lạnh, nếu móng vuốt của cậu khoát trên lưng lão tử có thể buống lỏng, tôi có lẽ sẽ tin.