Thủy Nguyệt Loan, bữa ăn định mệnh diễn ra một lần nữa.

Còn gì đáng sợ hơn việc đi ăn cùng bạn trai cũ?

Đó là đi ăn với một đám bạn trai cũ.

Mặc dù Giang Hải Triều đã chuẩn bị tinh thần, nhưng khi thực sự đứng trước cửa phòng bao, anh có cảm giác như đi vào hang sói.

Cũng rất hoảng.

Vương Lâm ở bên cạnh động viên anh: “A Hải yên tâm vào đi, tôi đã chào hỏi mọi người trong đó từ trước rồi, họ chỉ muốn ngồi xuống và nói chuyện với cậu trong hòa bình.”

Giang Hải Triều: “Tôi chỉ có một câu hỏi.”

Vương Lâm nghiêm túc suy tư nói: “A Hải, cậu cứ hỏi.”

“Ý kiến mời tất cả bọn họ ngồi chung một chỗ” Giang Hải Triều ngoài cười nhưng trong không cười: “Là do ai nảy ra ý kiến này vậy?”

Trợ lý nhỏ ở bên cạnh yếu ớt giơ tay lên: “Ông chủ, thời gian gấp rút quá, tôi, tôi chỉ——”

“Không sao đâu.” Vương Lâm ấn vai trợ lý nhỏ: “Thái Minh Minh lần này cậu làm đúng, chúng ta phải tin vào năng lực của Giang Hải Triều, hơn hai mươi năm chơi bời ngay cả chút tình huống nhỏ này mà không thể xử lý được sao.”

Giang Hải Triều: “...”

“A Hải, mấy người này do chúng tôi đã cân nhắc kỹ rồi mới mời, cậu yên tâm, đều là những người dễ nói chuyện lại quan tâm để cậu, tình cảnh chắc chắn sẽ không quá khó xử đâu.”

Con mẹ nó có thần thánh nào mà dễ nói chuyện cơ chứ.

Giang Hải Triều ngưng một lúc, rồi hỏi: “Tôi còn một câu hỏi nữa.”

“Hoắc tổng không phải do tôi thêm vào nhóm đâu tôi thề đấy!” Trợ lý nhỏ giơ tay lên thề, cậu ấy thật sự không biết Hoắc Diễm xuất hiện từ lúc nào.

Vương Lâm che miệng ho khan, vỗ vai trợ lý nhỏ: “Không sao không sao đâu, lỡ tay là chuyện thường thôi.”

Trợ lý nhỏ xua tay: “Thật sự không phải! Hơn nữa số người trong nhóm là tôi đã ghi chép cẩn thận ngay từ đầu rồi, không thừa không thiếu—”

“Khụ!” Vương Lâm đẩy Giang Hải Triều: “Được rồi được rồi, đừng để ý đến những chuyện nhỏ nhặt này nữa.”

Cô có thể nói là do cô vô tình, vì vậy mà đưa ID Wechat của Hoắc Diễm cho Thái Minh Minh à?

Đó không phải là chân thành mà nhảy xuống vũng lầy của Giang Hải Triều sao?

May là... Vương Lâm thở dài, người sang trọng như Hoắc Diễm thì luôn bận công việc, có lẽ đó chỉ là một trong nhiều tài khoản công việc của hắn.

“A Hải, bây giờ quan trọng nhất là ở đây—” Vương Lâm chỉ cửa: “Đi thôi.”

Đi thôi, vào mà bắt cá nhiều tay nào, cậu có thể mà!

Sau khi Giang Hải Triều mở cửa và nhìn thấy mọi người trong phòng bao, chỉ muốn đóng gói Vương Lâm và Thái Minh Minh lại mà đưa đi.

Hay thật, đây là nhóm anh trai “Dễ nói chuyện, lại quan tâm cậu” mà Vương Lâm đã nói à?

Tùy Vận Thành— Người anh trai kiêu ngạo nổi tiếng trong giới giải trí.

Hứa Mặc Bạch— Như một tảng băng trôi.

Còn thiếu niên mặc áo trắng ngồi ở góc kia nhưng không nói lời nào, là Hạng Tư Minh, có lẽ là người mà Giang Hải Triều có thể chấp nhận nhất.

Dù sao tên đó chỉ có chút khẩu thị tâm phi thôi, còn trẻ nên dễ bị lừa thôi.

Giang Hải Triều sửa lại áo sơ mi, tầm mắt nhìn từng người đang ngồi quanh trên bàn.

Ở trước mắt bao người— Hay nói chính xác hơn, là trong ánh mắt như sói như hổ, đến mà ngồi xuống ở bên cạnh Hạng Tư Minh.

Hạng Tư Minh vốn là người có khuôn mặt lạnh lùng lại không lên tiếng, mặt không biến sắc mà nhướng mày.

“Thằng nhóc, cậu tới đây làm gì?” Tùy Vận Thành đã ghét Hạng Tư Minh từ lâu.

Chỉ là một đứa sinh viên còn chưa tốt nghiệp, ngoài ngoại hình trong giống người ra, thì hoàn toàn vô dụng. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Đây là niềm vui mới của Giang Hải Triều sau khi chia tay anh ta à?

Một thằng nhóc vô tích sự?

Tùy Vận Thành xoay cổ tay, bẻ khớp ngón tay trêu răng rắc: “Biết điều, thì bây giờ cút ngay.”

“Nếu tôi nói không đấy?” Hạng Tư Minh bình tĩnh đối diện với ánh mắt đầy công kích của Tùy Vận Thành.

Không khí trong nháy mắt trở nên căng thẳng.

“Thôi được rồi, mọi người cứ từ từ cãi nhau.” Giang Hải Triều bất lực mà thở dài, chống cằm, lật cuốn menu ra.

Chậc, toàn mấy món không mặn cũng không nhạt, Giang Hải Triều thích ăn cay, nhàm chán mà lật đi lật lại mãi cũng không tìm được món hợp khẩu vị của anh.

“Cãi xong chưa?“ Nếu đã cãi xong rồi, thì anh sẽ đi ăn lẩu.

Hứa Mặc Bạch: “Tôi muốn nói chuyện riêng với anh.”

Giang Hải Triều khịt mũi cười: “Nói chuyện gì?” Anh gạt menu sang một bên, đôi mắt hơi hạ xuống mà chớp mắt: “Không phải chỉ có chút chuyện đó thôi sao, tôi nói rồi, ai giúp được tôi, thì tôi sẽ theo người đó.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Chỉ đơn giản như thế thôi.” Giang Hải Triều vô tư nhún vai.

Đúng là không còn chút tiết tháo nào.

Hứa Mặc Bạch nhíu mày: “Tôi không phải có ý này.” Anh ta không muốn thấy Giang Hải Triều tự hạ thấp mình xuống còn không đáng một đồng.

“Quên đi” Hứa Mặc Bạch lấy ra một bản hợp đồng: “Đây là tài nguyên mà tôi có thể cho anh.”

Dù là trước đây, hay bây giờ, mỗi lần đối mặt với Giang Hải Triều, thì lý trí, lòng tự trọng, thậm chí là cả giới hạn của Hứa Mặc Bạch đều luôn rút lui hết lần này tới lần khác.

Trước khi gặp Giang Hải Triều, anh ta chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thua bởi tình yêu.

Hứa Mặc Bạch cũng không ngờ đến, sẽ có một ngày tự nguyện hiến dâng tất cả — Cho dù, đối phương hoàn toàn không trân trọng.

“Cảm ơn Hứa đạo.” Giang Hải Triều mỉm cười, nhận lấy hợp đồng từ trong tay anh ta.

Giang Hải Triều lật qua lật lại bản hợp đồng, nhìn thấy những tài nguyên đang ở trên bàn giống như được làm từ thiện mà đưa ra, bật cười: “Ân tình này, tôi nên báo đáp cậu thế nào đây?”

“Hay lấy thân báo đáp thì sao?” Anh nửa đùa nửa thật, đôi mắt xinh đẹp sáng lấp lánh.

“Giang Hải Triều, anh biết tôi không muốn…”

“Đủ rồi.” Tùy Vận Thành đập bàn đứng dậy: “Hứa Mặc Bạch, con mẹ nó anh đừng có mà bắt nạt anh ta.”

Bắt nạt anh? Hứa Mặc Bạch lạnh lùng cười, hồi đó Giang Hải Triều coi trọng cái gì ở thằng ngốc này?

Mặt cũng chỉ tạm đẹp, cả ngày cầm hai trăm tám mươi vạn mà tỏ ra kiêu ngạo, quả nhiên là đại thiếu gia được quen chiều chuộng.

Đây là người mà Giang Hải Triều tìm được sau khi chia tay anh ta à?

Một kẻ nhị thế tổ* mang vẻ hào nhoáng bên ngoài

(*Nguyên văn “二世祖”: là một thành ngữ phổ biến trong tiếng Quảng Đông. Thành ngữ chỉ con cháu những gia đình giàu có, chỉ biết ăn chơi phung phí tiền bố mẹ mà không biết lo lắng cho sự nghiệp.)

“Anh Tùy, tôi nghĩ Giang Hải Triều quyết định thế nào là việc của anh ta, anh không có tư cách khoa tay múa chân ở đây.”

Tùy Vận Thành lạnh lùng liếc nhìn đống hợp đồng, cười lạnh một tiếng: “Vậy Hứa đạo anh có từng nghĩ đến không, nếu thực sự nhận được tài nguyên lớn như vậy, bây giờ Giang Hải Triều bị trên mạng bôi đen, con đường sau này của anh ta nên đi như thế nào?”

Mặc dù Hứa Mặc Bạch là lão đại trong giới điện ảnh, nhưng anh ta chìm đắm trong ánh sáng của nghệ thuật, đối với chiều hướng dư luận trong giới giải trí, hay hoạt động của vốn thì biết rất ít.

Mà Tùy Vận Thành đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ điều gì là phản tác dụng, lúc này Giang Hải Triều cần nhất không phải, đó là tài nguyên tốt được dồi dào kéo đến, mà là ẩn mình.

Thậm chí là phải chịu đựng sự sỉ nhục.

“Trong tay tôi có dự án phim sắp quay, anh vào tổ trước đi.” Lúc đối mặt với Giang Hải Triều, Tùy Vận Thành vẫn chậm rãi nói chuyện, tạm thời đè nén tính tình.

Tùy Vận Thành trầm giọng: “Đợi phim phát sóng—”

“Sau khi bộ phim được phát sóng, liệu ký ức trên mạng cũng biến mất à?” Hạng Tư Minh khoanh tay lại, thản nhiên lên tiếng: “Không, lúc đó sẽ có nhiều tiếng nói chỉ trích anh ta hơn, thậm chí, ngay cả mọi công sức anh ta bỏ ra cho diễn xuất cũng sẽ trở thành con số không.”

Hạng Tư Minh bình tĩnh mà phân tích: “Hơn nữa, làm sao anh chắc chắn phim nhất định sẽ thuận lợi ra mắt?”

“Đ.m.” Tùy Vận Thành siết chặt nắm đấm: “Con mẹ nó cậu thì hiểu cái gì, câm miệng lại ngay cho ông.”

Thấy hai người lại sắp cãi nhau, Giang Hải Triều kịp thời cắt ngang cuộc trò chuyện của họ.

“Thôi được rồi, trong lòng tôi biết phải làm thế nào.” Giang Hải Triều đứng dậy, cuối cùng cũng chịu đứng vào trung tâm ánh mắt của mọi người.

Dáng người của anh cao ráo nhưng lại hơi gầy, lúc mặc quần áo thoải mái thì nhìn không ra, nhưng khi anh mặc vào áo sơ mi trắng như tuyết lại có diềm nếp tuyệt đẹp, toàn thân lại toát lên khí chất gợi cảm và trong trẻo.

Giống như một chú bướm đang đùa giỡn trong bụi hoa, dễ dàng kích thích bản năng săn mồi trong con người, làm cho người ta nhịn không được muốn bắt giữ, giam cầm nó.

Giang Hải Triều ngẩng đầu lên, mái tóc đung đưa, đôi mắt xinh đẹp dưới ánh sáng càng làm rung động lòng người.

Đuôi mắt còn lưu lại chút đỏ của anh đã phai, so với vẻ điềm đạm đáng yêu, thì trong mắt anh lại càng nhiều hơn là sự trong trẻo và lãnh đạm.

Giang Hải Triều: “Tôi biết, đi đến ngày hôm nay là do tôi đáng đời” Anh nhìn quanh mọi người, tự giễu cười: “Thời thế luôn thay đổi*, giờ đến phiên tôi rồi. Cho nên, dù có bao nhiêu bão táp đang đợi tôi ở phía trước, tôi cũng có thể chịu đựng được.”

(*Gốc là Phong thủy luân chuyển [风水轮流转]: ý muốn nói không có chuyện gì là mãi mãi cả, sẽ có lúc nó phải thay đổi.)

“Nhưng còn các cậu” Giang Hải Triều hạ mắt, ánh mắt dừng trên mặt Hứa Mặc Bạch: “Còn hận tôi sao.”

***

Ngoài cửa, vẻ mặt của Vương Lâm và trợ lý rất nghiêm túc như đang chờ bên ngoài phòng sinh.

“Chị Vương, hình như tôi nghe thấy có tiếng cãi nhau.”

Vương Lâm: “Không thể nào đâu.”

Trợ lý nhỏ lau mồ hôi, cũng phải, dù sao đều là nhân vật có tiếng trong giới giải trí, cho dù có hận nhau như thế nào, cũng không thể đánh nhau ở chốn đông người.

Vương Lâm: “Phòng bao của Thủy Nguyệt Loan có cách âm tốt nhất, cho dù bên trong đánh lộn, cậu cũng không nghe thấy được.”

“...”

“Mọi chuyện thế nào rồi?” Thấy Giang Hải Triều vẫn còn nguyên vẹn đi ra, Vương Lâm vừa đưa mũ lưỡi trai và khẩu trang, vừa lo lắng nhìn sắc mặt Giang Hải Triều.

Tuy nhiên, Giang Hải Triều không bao giờ thay đổi vẻ mặt ngay cả khi núi Thái Sơn có sụp đổ ở trước mặt, rất ít ai có thể đọc được điều gì trong đôi mắt vừa thật vừa giả đó của anh.

“Nè.” Giang Hải Triều đưa Vương Lâm mấy tờ tài liệu: “Tôi đã lựa rồi, tất cả đều ở đây.”

Vương Lâm: “Không, tôi hỏi anh đấy.” Cô có cảm giác tội lỗi vì đã bán con trai mình đi: “Cậu, định quay lại với ai?”

“Hử?” Giang Hải Triều dường như mới nhớ ra, có vẻ, mấy tên kia không hề đề cập tới chuyện đó.

Giang Hải Triều sờ thắt lưng thật may mắn vẫn còn nguyên vẹn, cười: “Đi thôi, đi ăn lẩu.”

Có thể trốn được một lúc thì một lúc vậy.

Bỗng, Vương Lâm nhìn tài liệu mà kêu lên: “Cậu định xuống nông thôn à?”

Trợ lý cũng sững sờ, Giảng Hải Triều, mười ngón Giang Hải Triều không dính nước mùa xuân*, giờ định xuống nông thôn à?

(*Mười ngón tay không dính nước mùa xuân 十指不沾阳春水的: Nước mùa xuân là nước tháng Ba, thời tiết vẫn khá lạnh và nước mát. Mười ngón tay không dính nước mùa xuân cho biết người đó không mó vào nước xuân tháng Ba bao giờ, ý nói những người không bao giờ làm việc nhà.)

Xuống nông thôn làm gì? Xuống nuôi heo sao?

“Đúng thế.” Giang Hải Triều lướt điện thoại, tìm quán lẩu có điểm đánh giá cao nhất gần đây.

Thay vì lảng vảng trong mắt công chúng, thì bây giờ Giang Hải Triều nên biến mất một thời gian.

Nhưng, trong giới giải trí vốn là nơi tàn khốc nhất, biến mất quá kỹ sẽ bị mọi người lãng quên.

Giang Hải Triều suy nghĩ rất nhiều, mới chọn một chương trình giải trí nhỏ không có tiếng tăm gì.

《Cuộc sống là một hành trình bất tận》 thực sự là một chương trình nhỏ không đáng để mắt tới, từ đội ngũ sản xuất, đến nền tảng phát sóng, đều vô danh tiểu tốt.

Lý do chủ yếu Giang Hải Triều chọn chương trình này, cũng đúng lúc là do chương trình này ít được chú ý đến.

Vừa có thể mang lại cảm giác tồn tại, vừa lại không quá nổi bật.

Trợ lý nhỏ hoảng hốt mà vội vàng nhận lấy hợp đồng xem qua.

Hay thật, đúng thật là có phần đoạn nuôi heo!

***

Cuộc họp cổ đông kết thúc, người đàn ông mặc vest dựa lưng vào ghế, nhắm mắt thư giãn.

Ở bên cạnh, thư ký đang báo cáo những thông tin điều tra được vài ngày qua.

“Người sử dụng tài khoản ẩn danh để tung tin kia đã được tìm ra, nhưng không phải thu tiền mà làm việc như anh nói trước đây. Mà là” Thư ký nói: “Tôi nghĩ, có lẽ là vì yêu mà sinh hận.”

Hoắc Diễm: “Nói rõ hơn.”

Thư ký: “Sau lưng hắn không có liên quan đến bất kỳ lợi ích nào, chỉ đơn thuần là muốn kéo Giang Hải Triều xuống nước— Làm như vậy, thì có lợi duy nhất đối với hắn, đó là hạ bệ Giang Hải Triều ra khỏi vị trí cao không thể với tới kia.”

“Hơn nữa, theo những thông tin chúng tôi tra ra được, người này có vấn đề tâm lý rất nghiêm trọng.” Thư ký nhíu mày: “Rất có thể, là có khuynh hướng chống đối xã hội.”

Hoắc Diễm mở mắt: “Hiện giờ Giang Hải Triều thế nào rồi?”

“Ách…” Thư ký có hơi khó xử: “Anh ta, có vẻ như anh ta…”

“Nói.”

Thư ký: “Có vẻ anh ta đã tập hợp môt nhóm… Người quen, hình như muốn tìm ai đó có thể giúp anh ta trở lại như ngày xưa, hàn, hàn gắn lại.”

Phòng họp rơi vào yên lặng.

Một lúc lâu sau, Hoắc Diễm mới lấy lại được giọng nói: “Sau đó thì sao nữa?”

Thư ký: “Nếu tôi nghe ngóng không sai, thì anh ta, anh ta bây giờ—”

“Bây giờ có lẽ đang ở trang trại nuôi heo rồi.”

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play