“Anh Hải, sao anh không chung nhóm với tôi!” Phong Thức Viễn dính sát vào, ôm cánh tay Giang Hải Triều: “Chúng ta là một đội mạnh mà!”
Giang Hải Triều thật sự không hiểu, thằng nhóc này từ nhỏ đã thích dính người như sam không?
Hơn nữa gần đây anh đang có những tin đồn vô căn cứ, theo quy luật tôn thờ người cao chà đạp người thấp được thấy trong giới giải trí, vì vậy Phong Thức Viễn càng nên tránh xa anh.
“Anh Hải, anh Hải?” Phong Thức Viễn ôm cánh tay Giang Hải Triều, ánh mắt nhìn anh rạng rỡ như sao: “Chúng ta chung nhóm đi.”
“Không” Giang Hải Triều không chút thương tiếc mà đánh nát bong bóng phấn hồng trên đầu thằng bé: “Tôi đã chọn được người rồi.”
Khi nói ra câu này, sắc mặt của mọi người ở đây đều thay đổi.
Trên mặt Hạng Tư Minh không lộ ra chút cảm xúc nào, nhưng ánh mắt lại không tự chủ mà nhìn về phía Giang Hải Triều.
Tùy Vận Thành thấy Phong Thức Viễn cứ bám lấy Giang Hải Triều, trong lòng đã bực mình, nhưng nghe Giang Hải Triều nói vậy, lại càng thêm tức.
Cậu ta nắm tay thành nắm đấm, khớp xương kêu răng rắc, ông đây ngược lại muốn xem tên khốn khiếp nào lại dám chung nhóm với Giang Hải Triều?
“Tôi chung nhóm với Tùy Vận Thành vậy.” Giang Hải Triều khoanh tay, mỉm cười với ống kính.
Tùy Vận Thành: “...”
Tên khốn khiếp đó lại chính là mình sao?
Cậu ta bị sự may mắn bất thình lình này đập cho choáng váng, nhìn chằm chằm Giang Hải Triều hơn nửa ngày trời, sửng sốt đến nỗi không nói nên lời.
“Được rồi, bây giờ trò chơi bắt đầu!” Tiếng còi vang lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Ngoài bắt gà thì hình thức thi đấu hôm nay, còn có một phần thi khác nữa.
Tổ chương trình sẽ buộc một quả bóng bay sau lưng tất cả khách mời, những khách mời nào bị đối thủ đâm thủng bóng bay sẽ bị loại.
Vì vậy, một nhóm không chỉ phải hợp tác với nhau để bắt gà, mà còn phải bảo vệ lẫn nhau.
Giang Hải Triều quay đầu nhìn quả bóng sau lưng, nói với đồng đội Tùy Vận Thành: “Cố lên, hãy giành lấy hạng nhất.”
“Anh cứ yên tâm, tôi nhất định sẽ bảo vệ anh.” Tùy Vận Thành cao to, đứng sau lưng Giang Hải Triều thì không ai chạm được vào bóng của Giang Hải Triều.
Nhưng anh ta cũng quên quả bóng được buộc sau lưng mình.
Giang Hải Triều: “Tốt nhất chúng ta nên tựa lưng vào nhau, như vậy sẽ an toàn hơn.”
“Không, tôi sẽ đứng ngay sau lưng anh.” Tùy Vận Thành theo sát Giang Hải Triều, như gà mái già che chở cho gà con vậy.
Sự khác biệt giữa não công việc và não yêu đương.
Giang Hải Triều: “Được rồi.”
Anh và Tùy Vận Thành lần lượt tiến vào trong rừng núi.
Đàn gà trong núi đều được thả rông, tốc độ chạy kia thực sự không phải là nhanh bình thường. Giang Hải Triều đuổi một vòng, thậm chí không thể chạm tới được lông gà. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
“Đây còn là con gà nữa hả?” Nhìn thấy gà bay lên cây, anh thực sự không thể tin vào mắt mình.
Rõ ràng Tùy Vận Thành cũng không ngờ gà ở đây lại hung hãn như vậy. Cậu ta nghĩ một lúc rồi nói: “Chúng ta đợi người khác bắt được đi rồi tính.”
“Sau đó thì sao nữa?” Giang Hải Triều vén bụi cỏ đi tới trước: “Đi cướp của người khác à?”
Tùy Vận Thành mím môi và không nói gì, anh ta thật sự đang nghĩ như vậy.
Mặc dù hơi vô đạo đức, nhưng so với lăn lộn trong bùn đất, trực tiếp cướp lấy sẽ phù hợp với phong cách của anh ta hơn.
Đây là điển hình của hành vi bắt nạt.
Giang Hải Triều không để ý đến anh ta, dù sao anh cũng không hy vọng vào đại thiếu gia Tùy Vận Thành này có thể làm gì, coi như phía sau có một tấm khiên hình người vậy.
“Xuỵt–” Giang Hải Triều thấy một con gà trống mào đỏ đứng cách đó không xa, anh cúi người, chuẩn bị phục kích.
Anh chưa kịp xông ra, Tùy Vận Thành đã níu anh lại: “Để tôi.”
“Hửm?” Giang Hải Triều nghi hoặc, đại thiếu gia muốn bắt gà à?
Tùy Vận Thành chỉ vào một khoảng đất trống ở bên cạnh: “Anh ngồi đó nghỉ ngơi, tôi đi bắt.”
Tên này có thể làm được không? Giang Hải Triều nghĩ một lúc, rồi nhìn về phía ống kính.
Nhưng mà, cơ hội tốt thế này mà bỏ lỡ thì phí.
Giang Hải Triều “ngoan ngoãn” mà gật đầu, kéo theo quả bóng của mình ngồi xuống: “Vậy tôi ở đây canh chừng cho cậu.”
Nói rồi, anh lại mỉm cười: “Thầy Tùy cố lên nhé.” Đôi mắt như được pha mật ong.
Lập tức vành tai Tùy Vận Thành đỏ bừng, sau đó lao ra ngoài.
Vì tình mà bắt gà, còn ai hơn mình?
Hôm nay nếu anh ta không bắt được con này, sẽ không mang họ Tùy nữa!
Giang Hải Triều kéo theo quả bóng của mình, ngồi trên mặt đất chiêm ngưỡng dáng vẻ bắt gà của Tùy Vận Thành.
Chỉ thấy gà chạy phía trước, chó, à không, là thầy Tùy đuổi theo phía sau.
Thật là cảnh gà bay chó sủa.
Giang Hải Triều không nhịn được mà cười. Trong ống kính, nụ cười của anh được phóng to, đôi mắt lấp lánh ánh sáng.
Trong mắt người xem, không khác gì đang nhìn người yêu của mình.
Phía bên kia ống kính, Hoắc Diễm vẫn trước sau im lặng.
Đạo diễn nhìn trời, rồi nhìn đất: “Ách, Hoắc tổng, hay là ngài về phòng nghỉ ngơi một chút đi, trời nắng chang chang mà…”
Chưa dứt lời, đã bị ánh mắt Hoắc Diễm quét tới, dù trời có nóng đến đâu, thì đạo diễn bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.
Ông chỉ có thể tiếp tục nhìn ống kính.
Nhưng tình huống trên màn hình có vẻ càng tồi tệ hơn.
Tùy Vận Thành cầm gà trên tay, tiến về phía Giang Hải Triều.
Giang Hải Triều giơ ngón cái lên với anh ta: “Không tồi đấy.”
“Chuyện nhỏ.” Tùy Vận Thành nói xong, khóe miệng nhếch lên, liếc mắt về phía ống kính: “Chúng ta được đứng đầu chứ?”
Đạo diễn không dám lên tiếng, nhưng Hoắc Diễm vẫn im lặng bỗng mở miệng nói: “Trò chơi, khi nào mới kết thúc?”
“Mới vừa bắt đầu thôi mà.”
Trên mặt Hoắc Diễm thiếu điều muốn viết hẳn một dòng chữ lớn “Ông đây muốn giết người”. Đạo diễn sợ hãi, vội bổ sung: “Nhưng, thầy Giang vốn rất mạnh, có thể sẽ thắng nhanh thôi…”
Chưa dứt lời, Giang Hải Triều trong màn hình đã bị bắt.
Không biết Hạng Tư Minh đã đi theo họ lúc nào, lợi dụng khi hai người buông lỏng cảnh giác, bỗng nhiên chộp lấy bóng của Giang Hải Triều.
Hạng Tư Minh nắm quả bóng, nhưng không có ý định chọc thủng.
“Thầy Giang” Hạng Tư Minh cười nhưng trong mắt không hề mang ý cười: “Anh sắp thua rồi đấy.”
Giang Hải Triều không để ý cậu ta, chỉ nháy mắt ra hiệu cho Tùy Vận Thành: “Cậu cứ đi trước.”
Đùa à, đây là thi đấu theo đội, một người bị bắt thì coi như thua à?
“Không” Tùy Vận Thành ngoan cố không chịu nhúc nhích: “Tôi đổi con gà này với cậu, thả anh ta ra.”
Hạng Tư Minh: “Ai thèm cái này.” Cậu ta nhìn Giang Hải Triều: “Tôi muốn, là anh ta.”
“Đ.m cậu là cái đồ đê tiện!” Tùy Vận Thành rõ ràng bị chọc giận, nhíu mày: “Nhanh thả anh ta ra.”
“Chính anh không bảo vệ tốt anh ta” Hạng Tư Minh phân tích một cách rõ ràng và đầy tính logic: “Anh hoàn toàn không xứng để ở bên cạnh anh ta.”
“Tôi không xứng à?” Tùy Vận Thành nghiến răng: “Vậy cậu xứng chắc?”
Cái quái gì thế? Giang Hải Triều dần dần không nhìn ra chiều hướng của tình huống, hai người này có phải đã quên mất là đang ghi hình cho chương trình không?
Nói chút gì đó có thể phát sóng được không?
Hạng Tư Minh nhìn Giang Hải Triều, nói: “Trực tiếp loại, hay đổi đồng đội, anh tự chọn đi.”
“Hạng Tư Minh!”Tùy Vận Thành tức giận: “Đ.m——” ( truyện trên app T𝕪T )
“Đổi đồng đội.” Giang Hải Triều nhanh chóng cắt ngang, giải quyết cục diện hỗn loạn này.
“Tốt” Hạng Tư Minh mỉm cười buông Giang Hải Triều ra, khoác vai anh: “Bây giờ anh là của tôi rồi.”
“Có thể nói rõ mọi chuyện được không?” Mặt Giang Hải Triều không chút cảm xúc: “Là đồng đội, ok?”
Trò chơi vẫn tiếp tục, loa phát thanh: “Tùy Vận Thành kiếm được một điểm.”
Tùy Vận Thành nhìn con gà trên tay, im lặng một lúc, sau đó gọi với theo người đang bỏ đi:
“Giang Hải Triều.”
Giang Hải Triều quay đầu lại nhìn anh ta: “Sao vậy?” Anh nhíu mày, tính tình nóng nảy này chẳng lẽ định ngay lập tức truy sát anh chứ?
Thật sự cần thiết phải như vậy không? Cách đây một phút vẫn còn là đồng đội cơ mà.
Tùy Vận Thành giơ tay, ném con gà đang cầm cho anh.
“Cầm lấy đi.” Anh ta nói: “Không phải Anh đã nói là anh muốn giành hạng nhất sao.”
Giang Hải Triều suýt bị con gà bay tới đập vào mặt, anh ôm con gà đang vùng vẫy: “Thật sự cho tôi à?”
Sắc mặt Tùy Vận Thành không mấy vui vẻ, nhưng khi đối mặt với Giang Hải Triều, giọng điệu vẫn dịu dàng: “Ừ, nếu không thì sao?”
“Cảm ơn nhé!” Giang Hải Triều vô tâm vô phế mà cười.
“Đi thôi.” Hạng Tư Minh khoác vai Giang Hải Triều.
Nhìn theo hai người khuất dạng, Tùy Vận Thành cuối cùng không kiềm chế được cơn thịnh nộ, giơ tay đánh mạnh vào thân cây.
“Đ.m…”
Phong Thức Viễn chạy tới, cười nói: “Thầy Tùy à, bây giờ chúng ta cùng một nhóm rồi nhé!”
“Cút.”
Ở trước mặt Giang Hải Triều, Tùy Vận Thành như là một chú chó sói lớn đang cố gắng kìm nén tính tình của mình.
Tuy nhiên, ở trước mặt những người khác, Tùy Vận Thành lại là một bộ mặt khác hoàn toàn— Vừa kiêu ngạo vừa hung dữ.
Anh ta vừa lau mồ hôi, vừa đi về phía phòng nghỉ.
Phong Thức Viễn đi sau anh ta, nói: “Quả nhiên, Thầy Tùy tham gia chương trình này là vì anh Hải. Nhưng mà, có vẻ như anh Hải không thích ở bên cạnh anh cho lắm, lúc nãy đổi đồng đội mà không chút nào do dự.”
“Thằng nhóc” Tùy Vận Thành lạnh lùng nói: “Lúc ông đây nổi tiếng trong giới giải trí, thì cậu còn ở trong vũng bùn, ít giả vờ trước mặt ông đây đi.”
Tùy Vận Thành nhìn cậu ta: “Cậu tưởng tôi không biết chút ý đồ nhỏ đó à?”
“Tôi cảnh cáo cậu” Tùy Vận Thành chẳng mảy may quan tâm đến người quay phim đang run bần bật bên cạnh, nói: “Đừng đánh chủ ý lên anh ta, nếu không, về sau cậu đừng hòng sống nổi trong giới giải trí, nghe thấy chưa?”
Phong Thức Viễn không nói gì, Tùy Vận Thành khinh bỉ liếc cậu một cái, sau đó xoay người bỏ đi.
“Kệ đi, ai sợ ai.” Phong Thức Viễn nhún vai, mỉm cười với anh quay phim: “Anh à, nhớ cắt bỏ những cảnh không nên phát sóng nhé.”
Ở phía bên kia ống kính.
Hoắc Diễm nhìn chằm chằm vào màn hình, đạo diễn thì nhìn chằm chằm vào gân xanh nổi trên mu bàn tay Hoắc Diễm.
Đạo diễn âm thầm thở dài, mong muốn lúc đầu khi ông làm chương trình《Cuộc sống là một hành trình bất tận》là tạo ra một chương trình giải trí nhẹ nhàng.
Nhưng ông trăm triệu lần không ngờ đến, một chương trình giải trí tẻ nhạt như vậy lại tạo ra nhiều cảnh Tu La Tràng*.
(*Tu La tràng (修罗场): Là nơi diễn ra cạnh tranh khốc liệt, người chết ta sống, cũng như ván đồ sát mà mỗi người là một phe, ai tham gia hẳn là từ chết tới bị thương.)
Đạo diễn nhìn nụ cười sáng chói của Giang Hải Triều trong màn hình, tâm trạng rất phức tạp.
“Học sinh xuất sắc đúng là khác biệt mà.” Giang Hải Triều nhìn đám gà trong rổ, như nhìn thấy chiến thắng đang gần trước mắt.
Tác phong làm việc của Hạng Tư Minh khác hẳn với Tùy Vận Thành, chỉ cần một mồi nhử, một cái rổ, không cần tốn chút sức lực nào mà vẫn đã bắt được vài con gà.
Hạng Tư Minh im lặng một lúc, rồi lại cắn môi, có vẻ muốn nói điều gì đó.
“Đi thôi” Giang Hải Triều vác rổ nhỏ, trong mắt chỉ có trò chơi: “Bây giờ chúng ta tìm chỗ trốn là được.”
“Vậy nên—” Hạng Tư Minh bỗng lên tiếng.
Giang Hải Triều: “Hả?”
Hạng Tư Minh cúi đầu, dùng gậy gạt bụi cỏ, có vẻ như lơ đãng mà nói: “Lần sau, chọn tôi là được rồi.”
Cậu ta dừng lại một chút, rồi nói tiếp: “Tôi tốt hơn anh ta, thông minh hơn anh ta.” Hạng Tư Minh cúi đầu, không nhìn Giang Hải Triều: “Chọn tôi nhé, Giang Hải Triều.”
Giang Hải Triều sảng khoái mà đồng ý.
“Ban đầu tôi cũng định chung nhóm với cậu mà.” Giang Hải Triều nói, anh đương nhiên biết Hạng Tư Minh là một lựa chọn phù hợp để làm đồng đội hơn.
Nếu không phải vì muốn chọc tức chết cái tên khốn khiếp đang ở đối diện ống kính kia, thì Giang Hải Triều cũng đâu có chọn Tùy Vận Thành.
Bởi vì Tùy Vận Thành dễ bị trêu chọc, dễ bị lừa, còn có khả năng tự an ủi cao.
Về phần Hạng Tư Minh thì... Giang Hải Triều liếc nhìn người bên cạnh một lúc, anh thật sự không muốn chọc giận lão đại tương lai của ngành khoa học kỹ thuật.
Biết đâu, một ngày nào đó Hạng Tư Minh phát minh ra công nghệ cao có thể điều khiển tư duy của con người...
Giang Hải Triều nghĩ ngợi lung tung, lại lặng lẽ tăng khoảng cách với Hạng Tư Minh.
Ừm, đúng là hèn nhát như vậy đấy.
Kết thúc trò chơi, đúng như dự đoán Giang Hải Triều đã dành chiến thắng.
Anh quen với việc đơn thân độc mã*, bỗng nhiên lại có người gánh team như vậy có chút không quen.
(*单打独斗: bằng nghĩa với từ "单枪独马" có ý là hành động một mình, đi đơn độc, không có người hỗ trợ.)
Thì ra đây chính là cảm giác chiến thắng, Giang Hải triều mỉm cười nghĩ.
Nhưng Giang Hải Triều hiểu rõ, cuộc sống mà thắng lợi quá thật thoải mái, thì cái giá phải trả cũng không nhỏ.
Vì vậy, anh luôn thích tự lực cánh sinh.
Giang Hải Triều giơ tay, ôm Hạng Tư Minh— Ừm, trước mặt tất cả mọi người.
“Cảm ơn bạn học Hạng đã giúp tôi dành chiến thắng.” Giang Hải Triều nói xong, sau đó quay sang, cũng ôm Tùy Vận Thành: “Còn có thầy Tùy, cảm ơn.”
Nói chung, Giang Hải Triều ghét sự thân mật mà buồn nôn với người khác như vậy, đặc biệt, còn là với những sinh vật đáng sợ như bạn trai cũ.
Nhưng... Giang Hải Triều liếc nhìn bóng dáng sau máy quay, để đối phó với tên khốn nào đó đang ngấp nghé anh, Giang Hải Triều nhịn được.
Giang Hải Triều nhẹ nhàng gỡ tay Tùy Vận Thành đang ôm chặt hông mình ra: “Đói rồi, nhanh nấu cơm trưa thôi.”
“Người chiến thắng có thể nghỉ ngơi rồi.” Đạo diễn nói, sai người mang hai cái ghế ra: “Nào, hai thầy qua đây nghỉ đi.”
Bỗng nhiên, Hoắc Diễm vẫn im lặng nay đứng dậy.
Trong khoảnh khắc Hoắc Diễm tiến về phía mình, Giang Hải Triều có dự cảm điều gì đó không ổn.
Chạy! Trong đầu anh chỉ còn lại một giọng nói.
Tuy nhiên, sau khi chọc giận con sói hung ác, thì làm sao có thể dễ dàng chạy thoát thân.
“Không cần vội” Hoắc Diễm siết vai Giang Hải Triều, cúi xuống, thì thầm bên tai anh: “Tối nay, tôi đợi anh tan làm.”