Giang Hải Triều bị đánh thức bởi những giọt nước mắt của trợ lý nhỏ.
“Hu hu hu, ông chủ ơi anh đã phải chịu khổ rồi!” Trợ lý nhỏ khóc đến hoa lê đái vũ*.
(*Nguyên văn 梨花带雨: Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)
Giang Hải Triều không nói nên lời, đêm qua không phải anh chỉ bị ngất xỉu là vì hạ đường huyết thôi sao?
Sao thằng nhóc này lại khóc như đang viếng mộ ông ngoại cậu ấy vậy?
“Ông chủ, anh cảm thấy thế nào rồi, khỏe hơn chưa?”
Giang Hải Triều: “Chưa chết được.”
Trợ lý nhỏ lau nước mắt, vẻ mặt đau khổ nói: “Ông chủ, tôi phải nói với anh một chuyện, anh phải chuẩn bị tâm lý trước đã.”
“Ừ.” Cho đến nay Giang Hải Triều luôn vô tư, trong mắt anh, dù trời có sập xuống cũng chỉ là chuyện vặt vãnh.
Huống hồ, anh lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, đã trải qua sóng to gió lớn bao nhiêu lần thì còn gì mà chưa thấy?
Người đẹp thủy tinh có thể có, nhưng tim thủy tinh thì không được.
Giang Hải Triều: “Lại có người đăng tin bôi nhọ tôi hả” Anh mỉm cười và nói: “Chuyện nhỏ thôi, đâu đến nỗi phải khóc như vậy.”
“À…” Trợ lý nhỏ nghẹn lời, cậu ta không ngờ Giang Hải Triều đối với chiều hướng dư luận lại có thể đánh hơi nhạy bén đến vậy: “Không phải, không phải——”
Giang Hải Triều nhìn đồng hồ, “Hôm nay còn phải thi đấu nữa, cậu tránh ra trước, tôi đi đánh răng đây.”
Trợ lý nhỏ cứ đuổi theo sau lưng Giang Hải Triều, dáng vẻ hêt như cô vợ nhỏ bị oan ức nhưng lại không dám lên tiếng.
Cho đến khi Giang Hải Triều vệ sinh cá nhân xong, mang dép xuống lầu, thì trợ lý nhỏ mới ấp úng: “Ông, ông chủ, tôi có chuyện phải nói với anh…”
“Nói đi.” Giang Hải Triều lắc mái tóc mới vừa gội xong, trong khi dùng khăn để lau đầu, thì đã ngâm nga một giai điệu không rõ rồi bước xuống lầu.
Dường như tâm trạng anh không bị ảnh hưởng gì, bất kể chuyện lớn hay nhỏ nào, chỉ cần khi tỉnh dậy là có thể vứt hết ra sau đầu.
Trợ lý nhỏ nhìn theo bóng lưng thong dong của ông chủ nhà mình, trong một lúc không nỡ nói với anh về chuyện Đại ma vương lên núi.
“Ông chủ à, hôm nay anh khi ghi hình chương trình.” Trợ lý nhỏ nói tiếp: “Cẩn thận nha, nhất định phải chú ý, hạn chế tiếp xúc với các khách mời nam khác— Đặc biệt là Tùy Vận Thành và Hạng Tư Minh, nếu họ bám lấy anh, thì anh hãy đá họ ra thật mạnh!”
Tùy Vận Thành và Hạng Tư Minh đứng chờ Giang Hải Triều ở phòng khách: “...”
Trợ lý nhỏ lập tức bịt miệng, mắt mở to như chuông đồng.
“Thôi, cậu về đi.” Giang Hải Triều trực tiếp phớt lờ hai người đang đứng ở cửa như thần giữ cửa, nói với trợ lý: “Đừng có gây thêm rắc rối.”
Trợ lý nhỏ muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi, chỉ nhìn theo bóng lưng xa dần của Giang Hải Triều .
Ông chủ à, hôm nay ngàn vạn lần đừng có buông thả nha.
Sẽ bị lật xe đấy!
——
“Được rồi, hạng mục thi đấu hôm nay của chúng ta rất đơn giản, đó là lùa những con gà đang được thả rong trên núi về chuồng.” Đạo diễn vẫn cầm cái loa phát thanh lớn, về phía mặt của nhóm người đang buồn ngủ, không một chút thương tiếc mà hét lớn: “Cuối cùng, căn cứ vào số lượng gà bắt được, sẽ phân công nhiệm vụ chuẩn bị bữa ăn dã ngoại hôm nay.”
“Đạo diễn à, hôm nay chúng tôi phải tự nấu ăn à?”
Đạo diễn: “Đúng vậy, tất cả nguyên liệu kể cả củi lửa và dụng cụ nấu ăn, mọi người đều phải tự tìm cách.”
Phong Thức Viễn rên rỉ: “Tôi không biết nấu ăn.” Tưởng Văn Văn cũng không hơn không kém*: “Tôi cũng không biết.”
( Nguyên văn 八斤八两 gốc là 半斤八両: Giống với thành ngữ kẻ tám lạng người nửa cân, đều là có ý shai người có khả năng hoặc trình độ gần như nhau [gần như nhau] )
Mọi người đều lo lắng cho bữa trưa hôm nay.
Chỉ có Giang Hải Triều, đứng đó mà khoanh tay lại, vẻ mặt thờ ơ.
chỉ còn vài ngày nữa, Giang Hải Triều thầm nghĩ, Hạng Tư Minh và Tùy Vận Thành là hai tên công tử bột, để anh xem có thể chịu đựng được bao lâu.
Đặc biệt là Tùy Vận Thành, tên đó đã sống trong nhung lụa từ nhỏ, Giang Hải Triều thực sự tò mò muốn xem anh ta chạy theo bắt gà khắp nơi sẽ trông ngu ngốc cỡ nào.
“Thầy Giang, đến lượt anh đọc quảng cáo rồi.”
Đọc quảng cáo, nói ngắn gọn là quảng cáo.
Giang Hải Triều rất chuyên nghiệp mà bước ra trước ống kính. Mặc dù là gương mặt không trang điểm, nhưng dưới ống kính chất lượng cao, khuôn mặt ấy vẫn đẹp đến nao lòng người. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙
“Được rồi, ở đây tôi xin cảm ơn nhà tài trợ kiêm nhà sản xuất của chúng tôi” Giang Hải Triều liếc nhìn bảng trắng mà nhân viên đang cầm: “truyền thông Dương Phàm.”
Chờ đã, truyền thông Dương Phàm ?!
Trong nháy mắt, Giang Hải Triều mất đi sự kiểm soát biểu cảm, trên mặt viết đầy những câu hỏi “Tôi là ai”, “Tôi ở đâu” và “Tình huống gì đây”.
Truyền thông Dương Phàm, là công ty truyền thông nổi tiếng thuộc Tập đoàn họ Hoắc.
Là một trong ba công ty truyền thông lớn nhất của ngành giải trí.
Những năm gần đây, Giang Hải Triều luôn tránh xa truyền thông Dương Phàm bất cứ khi nào có thể.
Những dự án liên quan đến Dương Phàm, Giang Hải Triều hoàn toàn không động vào.
Không ngờ đến có một ngày lại lật xe, ngày nào cũng lật xe.
Lúc đầu tài nguyên của Giang Hải Triều bị sụt giảm, nhưng khi chọn tới chọn lui, thì đã chọn ra chương trình giải trí không được chú ý đến.
Ai có ngờ đến, chương trình này lại là ngoạ hổ tàng long* đâu?!
(*藏龙卧虎: Là thành ngữ ngụ ý rằng tài năng của ai đó chưa được phát hiện, họ giống như một con hổ đang cúi mình hoặc một con rồng ẩn trong bóng tối mà người khác không thể nhìn thấy.)
Bây giờ, chương trình《Cuộc sống là một hành trình bất tận》có thể nói là quy tụ một dàn những người có tên tuổi.
Có diễn viên nam trẻ tuổi đang nổi đình đám trong giới giải trí, có cả học sinh xuất sắc được vô số người hâm mộ, thậm chí nhà tài trợ cũng là truyền thông Dương Phàm có tiếng tăm lừng lẫy.
Một chương trình ghi hình ở nơi hẻo lánh như thế này, lại có thể quy tụ một dàn những người có tên tuổi như vậy, con mẹ nó thật quá vô lý!
Giang Hải Triều nhìn dòng chữ được in đậm đến chói mắt ở trên tờ kịch bản, đột nhiên muốn về nhà.
Đạo diễn nhẹ nhàng gọi anh vài câu, nhưng Giang Hải Triều vẫn im lặng.
“À, nếu anh không muốn, thì chúng tôi thay người khác cũng được.” Đạo diễn vẫy tay với Phong Thức Viễn: “Tiểu Viễn, cậu qua đây!”
Phong Thức Viễn còn chưa tỉnh ngủ hẳn, dụi mắt bước lên, đứng kề bên Giang Hải Triều.
“Anh Hải” Phong Thức Viễn vốn là người hòa đồng, lại thêm nhỏ tuổi, vì vậy rất thích dính lấy Giang Hải Triều: “Chúng ta cùng một nhóm nhé, nhóm chúng ta bắt gà sẽ giỏi lắm đấy.”
Giang Hải Triều im lặng, không lên tiếng.
“Nào, Tiểu Viễn cậu ra đây đọc quảng cáo đi!”
Phong Thức Viễn tỏ vẻ mơ hồ: “Ồ” Nhưng cũng chẳng ai trả tiền quảng cáo cho cậu ta cả.
Tuy nhiên thằng nhóc này vốn không có tính toán gì, bảo đọc là đọc, đọc xong vẫn tiếp tục dính lấy Giang Hải Triều: “Anh Hải à, anh Hải chúng ta chung nhóm đi, hãy hợp sức lại, để bắt gà chung với nhau!”
Bắt gà? Giang Hải Triều cười lạnh, nhìn bộ dạng của người nào đó kìa, rõ ràng là đến để bắt, gian đi ấy chứ?
“Tiểu Viễn” Giang Hải Triều nói: “Cậu sang bên kia đi.”
Giang Hải Triều lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Tôi bỗng nhiên có chút việc riêng cần giải quyết. ”
——
Trong căn phòng gạch đỏ, đạo diễn cúi đầu, sợ sệt đứng một bên.
Về phần Giang Hải Triều thì vẻ mặt không một chút cảm xúc mà khoanh tay, ngồi trên ghế
“Nói đi, tình hình thế nào?” Giang Hải Triều đoán, với cái tính cách của tên khốn Hoắc Diễm, chắc chắn sẽ không đơn giản chỉ là tài trợ thôi.
Giang Hải Triều liếc nhìn màn hình giám sát, lạnh lùng cười: “Không lẽ còn kết nối trực tiếp phía bên kia nữa à?”
Thấy đạo diễn im lặng, Giang Hải Triều đã hiểu ra tình hình.
Không thể diễn tả được cảm giác, chỉ biết là cảm thấy uất nghẹn.
Vô cùng uất nghẹn.
Giống như Tôn Ngộ Không cố hết sức mà nhảy cà tưng tưng một hồi, kết quả vừa quay lại, vẫn không thoát khỏi lòng bàn tay của Như Lai.
“Hoắc Diễm đâu rồi?” Giang Hải Triều lạnh lùng hỏi.
Anh không tin, sau khi Hoắc Diễm thấy Hạng Tư Minh và Tùy Vận Thành xuất hiện, thì có thể nhịn được mà không để tâm đến sao.
Theo tính cách nóng nảy của Hoắc Diễm, có lẽ cậu sẽ lái xe suốt đêm lên núi để cắn chết hai người đó.
Đạo diễn nháy mắt ra hiệu cho các nhân viên, bảo mọi người ra ngoài, chỉ để Giang Hải Triều một mình trong phòng.
Giang Hải Triều nhắm mắt lại, thở dài thật sâu.
Không lâu sau, có tiếng bước chân của người đàn ông vang lên phía sau. Giang Hải Triều không cần quay lại cũng biết ngay đó là ai. ( truyện trên app T𝕪T )
Con người Hoắc Diễm này, có tính tình mạnh mẽ thường dễ nổi nóng, nhưng tác phong lại rất bình tĩnh.
Không bao giờ làm những việc vô ích, không bao giờ chiến đấu trong một trận chiến không nắm chắc.
Vì vậy bước chân của cậu luôn vững vàng và chậm rãi, giống như con sói nấp sâu trong rừng rậm, không một tiếng động mà lặng lẽ tiếp cận con mồi của mình.
Giang Hải Triều ngồi thẳng dậy, cố gắng để bản thân trông không quá rụt rè.
Lần này Hoắc Diễm vô lý, anh không thể rơi vào thế yếu được!
“Hoắc tổng, cậu là ý gì đây?” Giang Hải Triều ôm hai tay trước ngực, lạnh lùng hỏi: “Đùa giỡn người khác, thấy vui lắm à?”
Hoắc Diễm đứng sau lưng anh, giơ tay mà đặt lên vai Giang Hải Triều.
Người đàn ông hơi cúi người, từ từ ôm Giang Hải Triều vào lòng mình.
“Nếu bỏ vài chục triệu vào một chương trình nhỏ, cũng gọi là đùa giỡn” Hoắc Diễm nói: “Thì tôi không còn gì để nói nữa.”
Giang Hải Triều đẩy người đang đứng phía sau ra, đứng dậy, lạnh lùng nhìn cậu: “Hoắc Diễm, cậu có quyền gì mà xen vào chuyện của tôi? Đúng, cậu có tiền, có tiền ghê gớm lắm sao?”
Anh tiến lên vài bước, chọc mạnh vào ngực Hoắc Diễm— Rất tốt, không đẩy nổi.
Nhưng khí thế không được thua kém, Giang Hải Triều khẽ cười một tiếng: “Cậu có tiền như thế, có thể tìm người khác chơi với cậu đi, tôi như thế này rồi, Hoắc tổng sợ là không chịu nổi đâu.”
Hoắc Diễm không nói gì, để mặc Giang Hải Triều trút giận với mình.
Nổi giận cũng được, giận dỗi cũng được, còn hơn bị anh vô tâm vô phế mà quên đi.
“Hoắc Diễm, tôi không hiểu, sao cậu cứ bám riết lấy tôi không buông vậy?” Giang Hải Triều nhíu mày, đôi mắt xinh đẹp tràn đầy phẫn nộ.
Diện mạo luôn hung dữ của người đàn ông nay lại buông xuống, có vẻ, như đã bị phân tâm trong giây lát.
“Đúng vậy” Hoắc Diễm bước từng bước tới gần: “Cả đời này tôi sẽ không buông tay.”
Buông tay? Sau đó nhìn Giang Hải Triều tìm kiếm niềm vui mới, nhìn anh một lần lại một lần ôm người khác ngủ sao?
Hoắc Diễm đã nhìn đủ rồi, cũng nhịn đủ rồi.
Cuối cùng cậu không thể kiềm chế được tính chiếm hữu gần như điên cuồng của mình nữa, hận không thể xóa sạch những người xung quanh Giang Hải Triều.
Hận không thể, ngay lập tức chiếm lấy người trước mặt làm của riêng mình
Hoắc Diễm: “Đã chơi bời nhiều năm như vậy, đến lúc về nhà rồi chứ?” Cậu nói chậm rãi: “Bà xã.”
“Cậu, cậu đừng có quá đáng!” Giang Hải Triều không ngờ Hoắc Diễm có thể vô liêm sỉ đến thế: “Ai là vợ cậu!”
Đệt, thật yếu quá.
Giang Hải Triều hối hận vì câu nói trước đó của mình chưa được phát huy tốt, khiến bản thân giờ trông như một thằng nhóc đang làm nũng.
Anh đang sắp xếp lại ngôn từ, nhưng Hoắc Diễm không cho anh cơ hội thể hiện lần nữa.
Giang Hải Triều chỉ cảm thấy trước mắt lóa lên một cái, sau đó đã bị Hoắc Diễm ấn lên bàn.
Hay thật, cái bàn gỗ cũ kỹ, vừa chạm vào đã kêu kẽo kẹt, Giang Hải Triều đoán chắc, bây giờ những kẻ nghe trộm bên ngoài đã nghĩ lung tung rồi.
Kẽo kẹt, kẽo kẹt... Giang Hải Triều nghe thấy âm thanh không thể chứng minh sự trong sạch của mình.
Hoắc Diễm ôm Giang Hải Triều, vùi mặt vào hõm cổ anh.
“Giang Hải Triều, bao giờ anh mới hiểu” Hoắc Diễm hôn nhẹ vào má anh: “Sớm muộn gì anh cũng sẽ phải về nhà thôi.”
Về nhà?
Giang Hải Triều như nhìn thấy một cái lưới khổng lồ, đang từ từ lao đến mà phủ lên người mình.
“Cái đệt, Hoắc Diễm cậu bị bệnh à?” Giang Hải Triều dùng hết sức để bẻ ngón tay của cậu đang ôm chặt hông anh ra.
Bỗng nhiên, anh nhìn thấy chiếc nhẫn quen thuộc trên ngón tay áp út của Hoắc Diễm.
Dù đã ly hôn nhiều năm, Hoắc Diễm vẫn đeo chiếc nhẫn bạc ấy.
Lòng trắc ẩn của Giang Hải Triều khi bỏ nhà ra đi hàng chục năm bỗng chốc quay trở lại.
Những lời thề trước mặt cha xứ, Giang Hải Triều đã sớm quên từ lâu.
Nhưng hồi đó trong ánh mắt đầy yêu thương của Hoắc Diễm, Giang Hải Triều vẫn không thể nào quên được.
Lúc Hoắc Diễm đọc ra lời thề, đôi mắt hơi đỏ, ngón tay run rẩy, còn có ánh mắt tràn ngập tình cảm— Tất cả những thứ này là điều mà Giang Hải Triều không muốn nhớ lại nhất.
Cuộc hôn nhân vội vàng kia, là một trở ngại trong lòng Giang Hải Triều.
Giang Hải Triều: “Hoắc Diễm, chúng ta không có khả năng nữa.” Anh thở dài, những lời này mà Giang Hải Triều đã nói vô số lần rồi: “Thật đấy, hãy buông tha tôi, cũng như buông tha cho bản thân cậu.”
“Nếu tôi không muốn thì sao?” Hoắc Diễm ngước lên, áp trán vào Giang Hải Triều.
Nếu tôi nhất định phải có được anh thì sao?
Nếu tôi thà chết cũng không buông tay thì sao?
“Hoắc Diễm, cậu nhất định phải như vậy sao.” Giang Hải Triều nói nhỏ.
Được thôi, ông đây có nhiều biện pháp để khiến cậu tuyệt vọng đấy.
Khi Giang Hải Triều bước ra khỏi căn phòng gạch đỏ, các nhân viên ở bên cạnh đều có nhiều biểu cảm khác nhau.
Anh cố gắng không để bản thân trông quá... quá như bị xâm phạm.
Giang Hải Triều ho khan, nói với đạo diễn: “Tùy Vận Thành đâu rồi?”
Giang Hải Triều: “Hôm nay tôi muốn cùng nhóm với cậu ta.”
Đồ chó, không phải cậu thích theo dõi à? Được thôi, ông đây cho cậu xem đến chán luôn.