Một bữa cơm trưa, Giang Hải Triều ăn không biết vị.

Thân là đầu bếp tiền bối, Giang Hải Triều nhìn đồ ăn trước mắt, lại không có khẩu vị gì.

"Làm sao vậy," Hạng Tư Minh nhìn Giang Hải Triều, "Không thấy ngon miệng?"

Mặc dù thức ăn trên bàn một lời khó nói hết, nhưng Hạng Tư Minh hiểu rõ Giang Hải Triều.

Giang Hải Triều nhìn như kiêu căng, nhưng thật ra là một người không kén ăn.

Hạng Tư Minh từng gặp Giang Hải Triều ở đoàn quay phim phim. Gặp qua Giang Hải Triều vì một bộ phim, ngay cả chiếc bánh bao trên đất đều cũng ăn không sai.

Hạng Tư Minh có chút bận tâm, "Anh, sao vậy?"

Giang Hải Triều mím môi, cụp mắt xuống, không nói gì.

"Người đàn ông kia vừa mới..." Hạng Tư Minh thấp giọng nói, "Là bởi vì hắn ta sao?"

Mặc dù Hạng Tư Minh không biết lai lịch người đàn ông kia, nhưng anh ta có thể cảm nhận được khí thế người đàn ông này không tầm thường.

Đó là một loại kiên cường trường kỳ của người đứng ở vị trí cao, trên người mang theo sự hung hãn rèn luyện được từ bàn đàm đàm phán.

"Người kia, là ai?" Hạng Tư Minh hỏi, nhưng trong lòng mơ hồ đã có đáp án rồi.

Ngoại trừ Hoắc Diễm, anh ta nghĩ không ra còn có ai có thể kiêu ngạo xuất hiện bí mật trong ổ chương trình này được.

Giang Hải Triều thở dài, không biết nên nói gì mới được.

Nói tâm anh ta xấu, nói anh ta sợ hãi bị chồng trước bắt lại, sau đó như này như kia sao?

“Ông chủ, ông chủ anh sao rồi?" Trợ lý nhỏ thanh âm yếu ớt từ phía sau truyền đến.

Giang Hải Triều ném đũa, khom người, ghé vào tai cậu lặng lẽ nói: "Mau giúp tôi đặt vé máy bay đêm nay quay về."

"Nhưng, chương trình còn chưa có ghi hình xong mà."

"Không kịp nữa rồi." Giang Hải Triều cau mày, "Hoắc Diễm sẽ không bỏ qua cho tôi, tôi nhất định phải bỏ trốn trước đêm nay."

Giang Hải Triều hối hận lúc trước, anh vốn chỉ muốn làm Hoắc Diễm tức giận bỏ đi, ngàn lần không nghĩ tới phóng túng quá mức, sẽ gặp phải báo ứng.

Anh nên sớm biết rằng, loại người Hoắc Diễm này chính là ăn mềm không ăn cứng, cùng tên kia cứng đối cứng, sẽ chỉ bị cậu ta đè xuống đất ma sát.

Đáng tiếc Giang Hải Triều lúc ấy chỉ lo phóng túng, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả sau khi làm xong.

“Ông chủ, thật ra Hoắc tổng cũng không kinh khủng tới vậy." Trợ lý nhỏ nói.

Mới đầu, anh cũng rất e ngại lão đại nhìn qua không dễ chọc này, nhưng, tối hôm qua ở trên xe nhất thời tiếp xúc qua, trợ lý nhỏ cũng nhìn ra một chút manh mối.

Nghĩ đến, cậu cùng lắm là một cái trợ lý nhỏ bên cạnh Giang Hải Triều, lại có thể đi nhờ xe của Hoắc Diễm.

Mặc dù trên đường đi Hoắc Diễm đều trầm mặc, nhưng trợ lý nhỏ có thể cảm nhận được, Hoắc Diễm đối với cậu —— nói chính xác là đối với người bên cạnh Giang Hải Triều, không có ác ý.

Hơn nữa, giương buồm nghiệp điện ảnh tiếng tăm lừng lẫy có thể cho cái chương trình nhỏ tầm thường này bỏ tiền, cũng đủ để chứng minh tất cả.

Trợ lý nhỏ thử thăm dò nói: "Hoắc tổng hẳn không có ác ý, nếu không, anh thử nói rõ ràng với anh ấy xem?"

"Nếu cậu không muốn nhìn thấy tôi khó giữ được trong sạch, thì nhanh lên." Giang Hải Triều không nghĩ giải thích thêm, ân oán giữa anh với Hoắc Diễm, xưa nay không phải một hai câu liền có thể nói rõ hết.

Hoắc Diễm có ác ý hay không Giang Hải Triều không biết, anh chỉ biết tên kia chắc chắn sẽ không tuỳ tiện buông tha chính mình.

Bất luận như thế nào, anh cũng không muốn đối mặt với đại ma đầu Hoắc Diễm kia, anh phải chạy trốn.

Trợ lý nhỏ: "Cũng đúng." Dù sao sói tốt bụng, bản chất vẫn là sói.

"Nhưng, nhiều người nhìn chăm chú như vậy, chúng ta cũng không thể đi được." Trợ lý nhỏ nghĩ, “Ông chủ, chúng ta lại phải nghĩ cách khác đi."

Giang Hải Triều trầm mặc chốc lát, trịnh trọng đè lên vai trợ lý nhỏ, "Đợi tôi phát ra tín hiệu, cậu phụ trợ, hiểu chưa?"

Trợ lý nhỏ giây sau đã hiểu.

Cái gọi là đánh không lại thì bỏ chạy, chạy không thắng liền quỳ.

Đại trượng phu, có thể chịu thiệt khuất phục, nên kinh sợ thì kinh sợ.

"Các vị từ từ ăn." Giang Hải Triều đứng dậy, sắc mặt tái nhợt, trong lồng ngực hơi chập trùng, giống như là bị cái gì đó kích thích.

Giang Hải Triều nhếch mép một cái, lộ ra một tia ý cười miễn cưỡng, "Tôi có chút không khoẻ, về phòng nghỉ trước."

Cái này thật sự không phải là giả bộ, Giang Hải Triều thật sự là cái gì cũng không ăn được.

Khi anh đẩy ra ghế ra, cơ thể hơi chao đảo một cái.

Tùy Vận Thành ở một bên thấy vậy, lập tức tiến lên nắm vai anh.

"Anh thế nào rồi?" Tùy Vận Thành ôm anh, nhìn chằm chằm Giang Hải Triều rũ đôi mắt xuống, tái nhợt môi. - chương mới đăng tải sớm nhất tại 𝖙y𝖙

Người trong ngực lông mi run lên, nhưng không mở mắt, chỉ cười nói: "Được rồi, tôi muốn yên tĩnh."

Giang Hải Triều nhẹ nhàng tránh tay anh ta ra, đi thẳng vào phòng.

Trợ lý nhỏ nhìn ông chủ nhà mình có thể nói tốc độ trở mặt ở cấp thần, kém chút là không có chỗ cho anh quỳ gối.

Cái gì, là ảnh đế! Cái gì, là kỹ thuật diễn xuất!

"Anh ấy thế nào rồi?" Hạng Tư Minh nhìn về phía trợ lý nhỏ, đồng thời, ánh mắt của mọi người ở bàn ăn đều hướng về phía trợ lý nhỏ.

Ổn định, ổn định! Giờ phút này, cậu chính là quốc phục đệ nhất vú em!

Trợ lý nhỏ hít một hơi thật sâu, rồi hốc mắt đỏ lên, lắc đầu.

"Tôi không nên để anh ấy xem điện thoại di động." Trợ lý nhỏ cúi đầu, mắt đỏ, "Thật có lỗi với các vị, ông chủ nhà tôi có thể tâm trạng không được tốt."

Người ở chỗ này đều không có điện thoại di động, đương nhiên cũng không biết bên ngoài đang đồn đại vớ vẩn.

Nhưng, mọi người đối với cảnh ngộ của Giang Hải Triều gần đây vẫn là có điều biết rõ, mơ hồ đều đoán được đại khái là chuyện gì.

Có người thấp giọng nói một câu: "Thầy Giang có phải lại được lên hot search không?"

"Đừng khua môi múa mép loạn." Tùy Vận Thành từ trước đến nay luôn làm theo ý mình, ngay lập tức liền hỏi tổ chương trình muốn lấy điện thoại di động của mình.

Anh ta mở Weibo ra xem, lập tức thô tục.

Người ở đây đều hỏi là nguyên nhân chuyện gì xảy ra.

"Con mẹ nó, " Tùy Vận Thành cắn răng, quay đầu nhìn chằm chằm đạo diễn, "Chuyện gì đã xảy ra với các người vậy? Có tên săn ảnh trà trộn vào trong tổ chụp trộm ảnh cũng không biết?"

Trên Hot search, chủ đề về Giang Hải Triều chơi bài lớn đã treo hồi lâu.

Các marketing lại đem tiết tấu cất cánh, bịa một đống hắc liêu, quả thực là đem sự nghiệp hình tượng Giang Hải Triều, bôi đen thành cố ý tạo ra con người giả.

Phần bình luận mắng chửi gì cũng có, Tùy Vận Thành nhìn lướt qua, cũng khống chế không nổi lửa giận trong lồng ngực.

Xây dựng con người giả chuyên nghiệp?! Tùy Vận Thành nghiến răng, suýt nữa cầm điện thoại ném vỡ.

Giang Hải Triều vì để quay một bộ phim, gây sức ép cho bản thân cả người là tổn thương, ngay cả loại chương trình tầm thường như《 Cuộc sống là một hành trình bất tận 》 này, toàn tâm đều tập trung, không buông lỏng chút nào.

Cái này gọi là không chuyên nghiệp? Cái này gọi là chơi bài lớn?!

Cũng bởi vì có chút lẫn lộn, cái gọi là hình ảnh, liền có thể đem một người nỗ lực nhiều năm như vậy, huỷ hết toàn bộ?

Hạng Tư Minh cũng lấy điện thoại di động của mình về, nhìn qua phần hot search, anh ta không có chút dũng khí để vào xem.

Anh ta sợ bản thân nhịn không được, nhịn không tìm ra cáp mạng đem mấy con chó sủa loạn sau lưng kia từng người từng người tóm đến, lần lượt trả thù.

Đám người sau khi biết được tình hình, cũng bàn tán xôn xao.

"Bọn họ sao lại nói thầy Giang như thế chứ? Còn không có chút lương tâm?"

"Trời ơi, đây rõ ràng là đổi trắng thay đen mà."

"Làm sao lại thế này, thầy Giang anh ấy, anh ấy sẽ không..."

Lần này, bình phong của Giang Hải Triều có thể nói là đã rét vì tuyết lạnh vì sương, tiếng mắng chửi không ngừng, hắc liêu tầng tầng lớp lớp.

Dưới tình huống này, tâm trạng làm sao có thể không sụp đổ?

"Anh Hải hôm qua cũng bởi vì mệt nhọc quá độ, tụt huyết áp ngất xỉu, đám người này thật sự là quá đáng!" Phong Thức Viễn tức giận đến mức nắm chặt nắm đấm.

Hạng Tư Minh cũng lạnh mặt, khó trách vừa rồi sắc mặt Giang Hải Triều lại kém như vậy... Cậu ta kiềm chế cơn tức giận cuồn cuộn trong lòng, hỏi đạo diễn: "Có thể điều tra ra là ai đã chụp không?"

Đạo diễn lập tức quay về hướng dưới tay nhân viên công tác nói: "Lập tức liệt kê danh sách tổ nhân viên, tra từng người từng người một."

"Điều tra cái rắm!" Tùy Vận Thành vỗ tay một cái, một bên người đại diện của mình thông báo, vừa mắng, "Ông đây không đem thứ chó kia kiện tới táng gia bại sản, thì không phải họ Tùy!"

Hạng Tư Minh đứng dậy, "Tôi đi xem anh ấy một chút."

"Đừng!" Trợ lý nhỏ chặn đường Hạng Tư Minh lại, con ngươi cậu đảo một vòng, suy nghĩ, nói, "Anh cũng biết, ông chủ nhà chúng tôi là một người hiếu thắng, anh bây giờ đi an ủi anh ấy, sẽ chỉ làm anh ấy càng khó chịu hơn."

"Tôi không thể nhìn anh ấy một mình khó chịu." Hạng Tư Minh nhìn hướng về phía Giang Hải Triều rời đi, con ngươi luôn tĩnh như hồ, sóng nổi chập trùng.

Tùy Vận Thành cũng nói: "Tôi đi cùng với cậu."

Trợ lý nhỏ ra sức chắn trước hai người, cậu khẽ cắn môi, dùng hết dũng khí cả đời, nâng cao thanh âm nói: "Ông chủ hiện tại không muốn gặp nhất, chính là mọi người, xin hai vị thầy thương tình, không nên đi quấy rầy anh ấy."

Thốt ra lời này xong, cả hiện trường hoàn toàn tĩnh mịch.

Ngay cả đạo diễn trong lúc nhất thời cũng không dám lên tiếng.

Trợ lý nhỏ hung hăng bóp bóp chân đang run rẩy, lạnh lùng nói: "Ông chủ nhà chúng tôi từ đầu bị bôi đen là vì cái gì, chắc hẳn hai vị thầy cũng đều biết."

"Anh ấy cùng lắm chỉ là nói chuyện mấy cuộc yêu đương, " Trợ lý nhỏ mặt dạn mày dày, nói tiếp đi, "Cũng bởi vì đối tượng là các người, bởi vì bối cảnh sau lưng các người, lai lịch, fan, cho nên ông chủ mới có thể bị nhiều người níu lấy không thả tới vậy."

Trợ lý nhỏ không dám nhìn vào ánh mắt của hai người bọn họ, chỉ có thể kiên trì đi tới nói: "Cho nên, trước tiên mời hai vị tạm thời không nên đi quấy rầy anh ấy, làm ơn."

Lần này, hiện trường càng thêm tĩnh mịch, gần như tiếng kim rơi cũng có thể nghe được.

"Được." Nửa ngày, Tùy Vận Thành mới khàn giọng, gật gật đầu, "Tôi biết rồi."

Nói xong, Tùy Vận Thành liền rời tới hiện trường ghi hình. Mà Hạng Tư Minh từ đầu đến cuối không có lên tiếng, trầm mặc một lúc lâu, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

"Mọi người tiếp tục ghi hình, tôi đi xem ông chủ một chút!" Trợ lý nhỏ không dám ở lại thêm, một đường chạy chậm trốn đi.

Cậu một đường chạy đến cửa phòng Giang Hải Triều, lòng vẫn còn sợ hãi vỗ ngực một cái, "Ông chủ ông chủ, nhiệm vụ hoàn thành!"

Giang Hải Triều: "..." Thái Minh Minh vì cái gì mà làm chuyện thất đức xong, ngữ khí lại còn có chút kiêu ngạo?

Không hổ là người anh mang ra ngoài.

"Rất tốt, " Giang Hải Triều vòng chân, cùng ăn dưa hấu, "Hoắc Diễm bên đó như thế nào?"

Trợ lý nhỏ lau mồ hôi: "Tiểu binh đều đã rõ ràng, Boss lớn bên kìa tình hình còn chưa biết."

Giang Hải Triều gặm một miếng dưa hấu, chậm rãi nói: "Được, tôi đến đối phó Hoắc Diễm, cậu cho tôi giữ cân nhắc có lợi là được."

"Có thể được sao?" Trợ lý nhỏ có chút chột dạ, Hoắc Diễm khác biệt so với những người khác. Cậu dù sao cũng là Đại ma vương người thông suốt trong hồ đồ, đối với tính cách của Giang Hải Triều lại rõ trong lòng bàn tay.

Giang Hải Triều thở dài, lại gặm một miếng dưa, "Cậu nói tôi lúc đầu, rốt cuộc vì cái gì lại suy nghĩ như vậy, hết lần này tới lần khác muốn trêu chọc Hoắc Diễm?"

Chó lang thang trên đường nhiều như vậy, anh thế nào lại hết lần này tới lần khác nhặt con sói về nhà?

Giang Hải Triều nằm bịch xuống giường, nhìn trên trần nhà, "Đi một bước nhìn một bước."

Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.

Kèm theo người đàn ông bước chân chậm rãi, cầu thang được làm bằng gỗ phát ra tiếng vang nặng nề.

Tiếp đó, tiếng đập cửa vang lên.

Không chờ trợ lý nhỏ mở cửa, người đàn ông liền chậm rãi đẩy cửa ra.

"Hot search tôi đã phân phó người ở áp xuống." Trợ lý nhỏ hơi sững sờ trước mưu lược của Hoắc Diễm, trực tiếp đi về phía Giang Hải Triều.

"Vậy, vậy tôi đi ra ngoài trước." Trợ lý nhỏ không dám nhiều lời, chạy ra cửa, tay liền đóng cửa lại.

Anh ở trong lòng yên tĩnh cầu nguyện, hàng nghàn hàng vạn, đừng để Tùy Vận Thành cùng Hạng Tư Minh lúc này quay trở về.

Ở cửa, đột nhiên truyền đến tiếng Giang Hải Triều đè nén hét nhẹ.

"Ai muốn cậu đồng tình? Con mẹ nó cậu cút ngay cho tôi!"

Trợ lý nhỏ: "..."

Ông chủ, khổ nhục kế không phải dùng như thế dùng chứ!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play