Đại Tiêm Tử đang ngồi trong phòng, đang bị vây quanh bởi một nhóm người, ai nấy đều giống như hung thần ác sát, như thể ai cũng có thù giết cha với hắn vậy.
Đặc biệt là trung sĩ Du, người luôn ấn đầu hắn trên đường đi, không cho ngẩng lên một tí nào. Nếu nói không có thù riêng, hắn tuyệt đối không tin.
Đại Tiêm Tử chưa bao giờ trải qua tình huống này, nhưng cũng nhận ra được tình huống có vẻ nghiêm trọng, nên rất sợ hãi.
Cộng thêm đôi giày hắn đang đi nữa, bên cảnh sát điều tra lại nói có sách mách có chứng, nên hắn không thể chối, chỉ đành nhận tội.
Sau nhiều vòng thẩm vấn, Đại Tiêm Tử mệt mỏi khai ra một đồng phạm khác, chính là tên chơi mạt chược bị bắt cùng hắn, Mã A Hoành, mới mười sáu tuổi.
Tại một phòng khác, sau hơn ba tiếng liên tục tra hỏi, A Hoành cũng đã thừa nhận hành vi phạm tội của mình, nhưng khi bị hỏi rằng có đồng phạm nào khác không, cậu ta lập tức im lặng.
Ngay cả Đại Tiêm Tử cũng thề rằng chỉ có hai người họ, một lần nữa lại rơi bế tắc.
Phương Trấn Nhạc xoa thái dương, cảm thấy bức bối và đau đầu.
Vừa bước ra khỏi phòng thẩm vấn, Du Triệu Hoa đã vội vàng hỏi: "Chỉ có hai người bọn họ, sao có thể ra tay dứt khoát, giết chết Đinh Bảo Lâm và nữ nạn nhân chứ? Chắc chắn còn những đồng bọn khác nữa."
Phương Trấn Nhạc quay sang nhìn anh ta: "Vậy tìm bằng chứng đi."
Sau đó anh quay về văn phòng của tổ B.
Ngay khi mọi người đi vào, nhìn lướt qua đã thấy trên bảng trắng xuất hiện một thứ…
Trong thời gian ra quân bắt người, "vòng tròn đỏ ma quỷ" lại xuất hiện.
Nó không chỉ khoanh ở tên của Đại Tiêm Tử và A Hoành, mà còn vẽ trước tên của hai nghi phạm đã từng điều tra trước đó, chính là gã thanh niên làm bảo kê trong vũ trường cùng với nam nạn nhân Đinh Bảo Lâm.
Đồng thời, ngoài bốn vòng tròn này, còn có một vòng tròn rỗng.
"Xem ra có người nghi ngờ, ngoài Đại Tiêm Tử và A Hoành, hai người kia cũng là hung thủ, hơn nữa... Có khả năng hung thủ là một nhóm năm người." Phương Trấn Nhạc nhìn bảng trắng, xóa đi vòng tròn rỗng, đứng lùi về sau một bước, nhìn chăm chú hai cái tên khác một lúc, rồi bỏ bông xóa bảng xuống, nhanh chóng xoay người ra khỏi văn phòng, đi thẳng đến phòng thẩm vấn.
"Ơ? Anh Nhạc, anh…" Lưu Gia Minh vừa mới đi theo quay trở lại văn phòng, mới đi tới cửa và đi ngang qua Phương Trấn Nhạc, nhưng không hiểu sao anh Nhạc lại quay trở lại, sau khi quay đầu nhìn vào trong phòng, cậu đã thấy trên bảng có thêm hai vòng tròn đỏ nữa, "Chết tiệt!", cậu dậm chân, lập tức chạy bước nhỏ đuổi theo Phương Trấn Nhạc.
…
Trong phòng thẩm vấn số 1, Lâm Vượng Cửu đang quần thảo (*) với Đại Tiêm Tử.
(*) Quần thảo: đọ sức để giành phần thắng.
Còn trong phòng thẩm vấn số 2, Du Triệu Hoa đang to tiếng với A Hoành, anh ta đập bàn trợn mắt.
Phương Trấn Nhạc đứng ngoài phòng thẩm vấn, suy nghĩ một lúc, rồi đi thẳng vào phòng A Hoành, vừa mở cửa đã nói với Du Triệu Hoa:
"Đại Tiêm Tử khai rồi, đã tìm ra ba hung thủ khác, chuẩn bị tiến hành bắt giữ người thôi."
"Thật à?!" Du Triệu Hoa đứng phắt dậy, hai mắt phấn khởi tỏa sáng.
"Chú Cửu và những người khác đã đi rồi, cho dù có bắt người trong mơ thì người cũng không chạy thoát được đâu. Tôi muốn nói chuyện với A Hoành một lát." Phương Trấn Nhạc đi qua bàn, ngồi vào vị trí lúc nãy của Du Triệu Hoa.
Vừa rồi khi anh nói ba người còn lại đã bị bắt, nắm tay đang đặt trên bàn của A Hoành lập tức siết chặt, vẻ mặt cũng mất tự nhiên.
Nếu như anh nói sai số người, A Hoành có thể đoán được là anh nói dối, sẽ không có biểu hiện căng thẳng như vậy.
Vì thế, bây giờ có thể khẳng định, vẫn còn ba đồng phạm đang lẩn trốn bên ngoài.
Phương Trấn Nhạc lười biếng dựa lưng ngồi trên ghế, nhìn A Hoành, như mèo vờn chuột mà nói:
"Không ngờ tới đúng không, bản thân đến chết cũng không nói một lời, nhưng lại bị Đại Tiêm Tử phản bội. Thật ngây thơ làm sao, nghĩa khí lại không đáng một đồng."
"Dù sao thì mình cũng chưa đến mười tám tuổi, nên không bị kết án tử hình, chỉ cần ở trong tù mấy năm, và có biểu hiện tốt, sẽ nhanh chóng được thả ra thôi." Anh vừa nói xong, A Hoành lập tức bị chọc giận, Đại Tiêm Tử phản bội đã khiến cậu ta thấy nhục nhã và đau đớn.
Phương Trấn Nhạc nhún vai: "Tình trạng tử vong của nữ nạn nhân rất thảm thương, đến lúc đó cảnh sát và truyền thông cùng phóng đại lên, so sánh các người tàn nhẫn giống ma quỷ, cậu nghĩ bồi thẩm đoàn sẽ chọn như thế nào?"
"..." Hai tay A Hoành đang bị còng, nắm chặt nắm đấm đè lên trên chiếc bàn vuông lạnh như băng, cậu ta dán mắt vào chiếc còng tay, và nghiến răng rất chặt.
Phương Trấn Nhạc cười, nghiêng người bắt chéo chân, rồi nói:
"Đại Tiêm Tử tự thú, lại có thái độ thành khẩn, nên hắn sẽ không bị phán tử hình. Đám người các cậu ngồi trong kia rất lâu, nhưng hắn chỉ cần vài năm là được thả ra."
Sau khi vuốt mái tóc ngắn, anh hít một hơi, vô cùng tự nhiên thu lại vẻ mặt ngả ngớn. Khi nhìn sang A Hoành, đã lộ ra vẻ chân thành và đồng cảm:
"Nếu như cậu có thể cung cấp nhiều thông tin hơn Đại Tiêm Tử, chẳng hạn như quá trình phạm tội ra sao, ai là người ra tay đầu tiên, là ai đề nghị, người nào chịu trách nhiệm vứt xác xuống hồ, hay người nào gây vết thương chí mạng... Khai báo toàn bộ quá trình gây án của từng người. Tôi bảo đảm cậu sẽ sống lâu hơn Đại Tiêm Tử." ( truyện đăng trên app TᎽT )
A Hoành ngẩng đầu lên, dù điều hòa đang mở rất lạnh, nhưng cậu ta vẫn đổ mồ hôi.
Khi nhìn Phương Trấn Nhạc, ngón tay liên tục siết lại, rõ ràng đang đấu tranh.
"Nhưng tốt hơn hết là cậu nên nhanh lên, nếu không đợi đến khi Đại Tiêm Tử ở bên cạnh, làm tường trình chi tiết, cậu cũng không còn tác dụng gì nữa." Phương Trấn Nhạc khẽ cười, ra vẻ thản nhiên, như thể không cần A Hoành khai gì cả.
Nếu người ngồi đối diện là một kẻ côn đồ lão luyện, có lẽ sẽ nhìn thấu Phương Trấn Nhạc phí thời gian nói chuyện với cậu ta lâu như vậy, chẳng qua là vì anh không có đủ bằng chứng.
Nếu thật sự phía cảnh sát có bằng chứng quan trọng, thì cần gì phải nói với cậu ta những chuyện như thế.
Mà khi Phương Trấn Nhạc đi vào khu vực thẩm vấn, đã lập tức chọn: Lừa gạt một A Hoành trẻ tuổi non dạ, chứ không phải là Đại Tiêm Tử, một kẻ già đời.
Thiếu niên ở giai đoạn trưởng thành, rất liều lĩnh và điếc không sợ súng, lúc bọn nhóc này có gan thì đôi khi còn dũng cảm hơn cả người khác.
Nhưng khi chúng gặp được một cú sốc lớn, sẽ cảm thấy sợ hãi và bị áp lực, cũng dễ bị dao động hơn.
Phương Trấn Nhạc đang kiên nhẫn chờ đợi.