Mọi người đều phấn khích, Dịch Gia Di chớp mắt, thay mọi người nói ra suy nghĩ trong lòng bọn họ:

"Sir Phương, sao anh phát hiện ra người này? Đúng là lợi hại..."

"Nếu cô có người cung cấp thông tin trên khắp Hong Kong, việc tìm thấy một người đi một đôi giày vốn dĩ không phải của hắn và hắn còn phải ra ngoài mua thêm dây giày, thì cũng không phải chuyện quá khó."

Phương Trấn Nhạc cố ý cười một cách kiêu ngạo:

"Ai cũng biết, người cung cấp thông tin sống bằng tiền."

"Vậy cô nghĩ là loại người nào, mới có thể chu cấp cho người đưa tin nhiều nhất?"

"... Là sir Phương anh à?" Dịch Gia Di mở to đôi mắt, trả lời thử.

Lưu Gia Minh cười lớn: "Tất nhiên là! Người! Có! Tiền! Đó!"

Phương Trấn Nhạc cũng cười theo, ngay sau đó ngừng đùa giỡn, nghiêm mặt nói: "Chuẩn bị đi, tôi sẽ báo cáo với Madam, chúng ta sẽ lên đường đến thôn Kiện Dân ở vịnh Junk để bắt người."

"Yes, sir." Mấy người đàn ông hăng hái, đồng thanh hô to vang trời.

Phương Trấn Nhạc lắc đầu cười, vỗ nhẹ cuộn giấy lên vai Tam Phúc đang đứng gần mình nhất, rồi đi ra khỏi văn phòng.

Khi đi ngang qua Dịch Gia Di, anh quay lại nhìn cô, thấy trong mắt cô cảnh sát nhỏ ngập tràn ngưỡng mộ, bước chân của anh hơi khựng lại, không hiểu sao lồng ngực lại nóng bừng như lửa.

Gác lại cảm giác kỳ lạ ấy, anh gõ cửa phòng làm việc của Khâu Tố San, chưa nghe thấy tiếng đã mở cửa đi vào.

"Sau khi gõ cửa phải đợi người ta trả lời thì mới được vào chứ…" Khâu Tố San lập tức đập bàn phàn nàn, chị ấy đang sửa lại lớp trang điểm và tô son, thì bị cấp dưới bắt gặp, mất mặt lắm đó.

Nhưng chị ấy chưa kịp kêu ca hết câu, đã bị Phương Trấn Nhạc cắt ngang:

"Đã xác định được một kẻ tình nghi trong vụ án hành hạ đến chết ở công viên King. Hắn đang ở thôn Kiện Dân thuộc vịnh Junk, sẽ tiến hành bắt giữ ngay bây giờ."

Khâu Tố San mở miệng, lập tức đứng dậy: "Vậy đi thôi!"

Cũng không hề để ý tới, son mới chỉ được tô lên môi trên.

Trong vụ án giết người ở công viên King, thủ pháp giết người khiến người ta phẫn nộ vô cùng. Người dân ở Hương Giang nghe về chuyện này, ai nấy cũng sợ đến mức không dám đến chơi ở công viên giải trí King trong vài tháng liền.

Suốt mấy tháng, cảnh sát điều tra của tổ A đã truy tìm và điều tra, nhưng chưa giải quyết được vụ án, sau ngày vụ án được coi là án treo, một tờ báo lá cải đã vượt mặt, không liên lạc với phòng quan hệ công chúng, đã đăng bài nghi ngờ về năng lực của cảnh sát điều tra thành phố Hương Giang.

Đây là nỗi hổ thẹn đối với đồn cảnh sát Du Ma Địa.

Đến nay vụ án được mở lại, cảnh sát điều tra phía tổ B đang đặt cược danh dự của chính mình.

Cuối cùng!

Cuối cùng thì đã xác định được nghi phạm!

Tất cả các thành viên của Tổ trọng án B tập hợp lại, chuẩn bị sẵn sàng súng đạn, vẻ mặt nghiêm túc, mang theo quyết tâm giành chiến thắng rồi lên đường!

Ngay khi Phương Trấn Nhạc bấm mở khóa xe Jeep, và chuẩn bị dẫn đội xuất phát, thì một đám người bất ngờ bị ném ra khỏi đồn cảnh sát… Sáu cảnh sát của Tổ trọng án A, do Du Triệu Hoa dẫn đầu, đang chạy nhanh đến, quanh chỗ thắt lưng hắt lên mặt đất một cái bóng, rất rõ ràng là trang bị cả súng.

"?" Lưu Gia Minh quay đầu lại.

Làm cái gì thế? ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Tổ A cũng muốn lên đường truy bắt hung thủ à?

Tại sao cứ khi nào tổ B bọn họ xác định được nghi phạm, thì trùng hợp tổ A cũng thế?

Gì đấy?

Bắt chước bọn tôi à?

"Madam, đi cùng đi. Chúng tôi cũng đã bỏ ra rất nhiều công sức cho vụ án này, hãy cho chúng tôi đi theo bắt hung thủ đi." Du Triệu Hoa chạy đến chỗ Khâu Tố San, nói một cách chân thành, và mang theo ánh mắt sắc bén, dưới ánh đèn lạnh lẽo của gara.

Anh ta cắn chặt răng, biểu cảm rất khẩn thiết, như thể nếu Khâu Tô San không đồng ý, anh ta uy hiếp Khâu Tố San để được cùng xuất phát vậy.

"Chú ý nghe lệnh làm việc." Khâu Tố San hít vào một hơi, sau đó không cự tuyệt.

"Yes, madam!" Du Triệu Hoa giơ tay chào thật nhanh, sau đó cất bộ đàm, điều chỉnh tần số, quay người đi phía xe của mình, và vẫy tay.

Các đệ lên xe, xuất phát!

Hơn năm mươi phút sau, Tổ trọng án A và Tổ trọng án B, đã đè Đại Tiêm Tử xuống đất, người này đang chơi bài trong một ngôi nhà nhỏ ở thôn Kiện Dân, vịnh Junk.

Khi đó, một thanh niên khác cũng đang chơi mạt chược, nhìn thấy cảnh sát điều tra đang truy bắt người thì định bỏ chạy, nhưng đã bị Phương Trấn Nhạc đá chân quật ngã ở cửa, rồi ném cho Lưu Gia Minh để bắt đi cùng.

Đại Tiêm Tử nằm trên mặt đất, lưng trái bị đầu gối của Lâm Vượng Cửu ép xuống, còn lưng phải lại bị đầu gối của Du Triệu Hoa đè lên, phần đầu đang bị Gary giữ, hai tay đang bị khóa bởi cảnh sát mặc áo xanh tổ A, còn chỗ mông lại đang đụng chạm với chân giữa vị cảnh sát điều tra nào đó.

Trong phòng, đèn bị lắc lư vì va chạm, nhân lúc ánh sáng lập lòe, Đại Tiêm Tử ngẩng đầu lên, chỉ thấy lờ mờ một phòng toàn cảnh sát điều tra cùng súng đeo bên hông.

Lồng ngực hắn đang bị đè đến đau, xương khắp người lại đau nhức, hắn run sợ nghĩ:

Sao... Tại sao lại có nhiều sếp đến vậy... Nhỉ?

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play