Du Triệu Hoa đã nhìn ra ý đồ của Phương Trấn Nhạc, tròng mắt di chuyển, lớn tiếng nói: "Tôi đi xem Đại Tiêm Tử khai ra những gì rồi." Rồi anh ta mở cửa rời đi.

A Hoành thấy thế, bỗng có ý muốn cản lại Du Triệu Hoa. Dây thần kinh vốn đang căng chặt, giờ phút này đứt phựt, cậu ta nhoài người về trước, khẩn trương nói:

"Tôi khai, thưa sếp, tôi nhớ ra hết rồi. Đại Tiêm Tử chắc chắn đổ hết tội cho chúng tôi, nhưng sự thật là do anh ta bắt đầu."

"Ngày hôm đấy, vốn dĩ bọn tôi đi chơi Pachinko…"

"Bọn tôi? Là những ai?" Đột nhiên Phương Trấn Nhạc đập bàn, tỏ ra mất kiên nhẫn và gắt gỏng.

Một khi A Hoành mở miệng, tâm lý phòng thủ sẽ giảm. Não bộ rơi vào trạng thái hoang mang và hùa theo mù quáng, người khác dọa nạt hỏi cậu ta cái gì, cậu ta sẽ trả lời hết.

"Anh Đại Tiêm, anh Tiểu Chu, Đại Cước, A Thổ và tôi…" Khi A Hoành đọc xong năm cái tên, Phương Trấn Nhạc lại cắt ngang:

"Nói biệt danh linh tinh gì đấy? Không có tên đàng hoàng à? Triệu Tổ Kiến, Lưu Chu Hà, nói tên ra, ai là anh Đại Tiêm? Muốn để chúng tôi cũng gọi là anh Đại Tiêm giống cậu à?"

Phương Trấn Nhạc nhắc đến Triệu Tổ Kiến, và một cái tên mới xuất hiện trong vòng tròn đỏ là "Lưu Chu Hà", để ngầm gieo rắc vào đầu A Hoành rằng "Chúng tôi đã nắm giữ thông tin của những kẻ này rồi".

Nên khi A Hoành khai, càng không dám giấu giếm:

"Đúng đúng, Triệu Tổ Kiến, Lưu Chu Hà, Vương Bá Tề, Trương Kim Thổ, và tôi... Tôi... là Trương Đức Hoành, bọn tôi đang chuẩn bị đi chơi Pachinko. Khi đi qua công viên giải trí King, thì thấy anh Đại Lâm và Mã Tử ngồi trên bãi cỏ, Đại Tiêm... Triệu Tổ Kiến nói hay là tới chơi cùng với Đại Lâm và Mã Tử đi. Trước đó, Đại Lâm... Đinh Bảo Lâm rất thân với bọn tôi, làm gì cũng có nhau, sau đó đột nhiên không liên lạc gì nữa, còn kiếm việc làm, nói rằng muốn kiếm sống một cách đàng hoàng, Đại Tiêm... Triệu Tổ Kiến rất tức giận, nên chúng tôi tức giận chạy tới…"

"Thế tôi hỏi cậu." Phương Trấn ngắt lời A Hoành, không để cho đối phương có cơ hội sắp xếp suy nghĩ, khôi phục suy luận và tỉnh táo.

Anh muốn làm tâm trí của A Hoành trở nên rối mù, nên liên tục hỏi những câu ngoài lề và lộn xộn, khiến đầu óc cậu ta trở nên mơ hồ mà nói ra nhiều đầu mối quan trọng hơn.

"Vì sao Lưu Chu Hà, Vương Bá Tề, và Trương Kim Thổ không đánh mạt chược cùng hai người?"

"Lưu Chu Hà và Trương Kim Thổ đã có gia đình, còn hôm nay Vương Bá Tề phải đi làm ở hộp đêm…" A Hoành vừa mới trả lời, đã bị Phương Trấn Nhạc xen lời:

"Đi làm? Ở nơi nào?"

"Hộp đêm Phú Lệ Hoa ở Vượng Giác…"

"Nhà của Lưu Chu Hà ở đâu?"

"Khu Thạch Đan Vĩ, thôn Nguyên Châu, là một ngôi nhà ba tầng theo phong cách Tây Ban Nha…"

"Có phải nhà của Trương Kim Thổ ở thôn Nam Sơn không?" ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"Đúng thế, thỉnh thoảng còn đến chỗ của Mã Tử, ở phòng 3... 312, tòa D, vườn hoa Khang Bảo, Thâm Thủy Bộ…"

"Tên thật của Mã Tử là gì?"

"A Linh… Tên là Bạch... Bạch gì Linh ấy."

A Hoành vừa nói xong, Phương Trấn Nhạc đã lập tức đứng dậy, gọi Gary đến chỗ ngồi, chỉ để lại câu "Tiếp tục thẩm vấn", rồi rời khỏi phòng.

A Hoành không hiểu lắm nên nhìn theo Phương Trấn Nhạc đang đi ra khỏi cửa, sau khi bị Gary tra hỏi một lúc, mới chợt nhận ra, có thể anh Đại Tiêm không nói gì cả, nhưng cậu ta đã khai hết rồi.

Sau một thời gian ngồi đờ đẫn, cậu ta bỗng ôm đầu và bắt đầu khóc vì sợ.

Gary kiên nhẫn đợi cậu ta khóc xong, rồi lại tiếp tục thẩm vấn.

A Hoành thẫn thờ ngồi bất động, hỏi câu gì thì trả lời câu đó, không còn chống cự hay giãy giụa nữa.

Phương Trấn Nhạc tiến hành và lãnh đạo cả đội thực hiện bắt giữ ngay trong đêm.

Trong cả quá trình, Du Triệu Hoa đều thể hiện hợp tác, hiếm khi thấy anh ta thu lại sự nổi loạn và kiêu ngạo, đi cùng cảnh sát điều tra của tổ mình, nếu trung sĩ Phương chỉ hướng Đông, anh ta đi về hướng Đông; còn nếu trung sĩ Phương chỉ hướng Tây, lập tức đi theo hướng Tây.

Hai tổ chia thành ba nhóm nhỏ để vây bắt, chặn trước lẫn sau hộp đêm Phú Lệ Hoa bắt Vương Bá Tề lại, sau đó đi đến Thạch Đan Vĩ, dẫn Lưu Chu Hà đang nằm trên giường đi và cuối cùng bắt được Trương Kim Thổ đang cố nhảy qua cửa sổ nhà bạn gái ở vườn hoa Khang Bảo tại Thâm Thủy Bộ.

Khoảng năm giờ sáng, cả ba người đều bị đưa đến đồn cảnh sát Du Ma Địa, tiến hành một đợt thẩm vấn mới.

Vào tám giờ sáng, dù các cảnh sát của Tổ trọng án A và B không ngủ một đêm, nhưng ai cũng tràn đầy năng lượng, tinh thần tỉnh táo.

Đã bắt được toàn bộ hung thủ, lời khai rất đầy đủ và nhất quán, ngay cả kẻ khó nhằn nhất là Đại Tiêm Tử, cũng đã dao động, sau khi đám anh em nhận tội.

Hơn tám giờ rưỡi, Phương Trấn Nhạc mang theo đội và hoàn thành dựng lại vụ án, sau khi trở về thì giam giữ người kia.

Trong suốt nửa năm, vụ án hành hạ đến chết ở công viên King, vốn là ác mộng của người dân, cũng là cái gai cắm trong lòng cảnh sát, cuối cùng đã được điều tra và phá án một cách hoàn hảo.

Lưu Gia Minh trở lại văn phòng, ngồi phịch xuống ghế, bắt đầu lớn tiếng nói: "Này, sao Gia Di vẫn chưa đi làm nhỉ? Tôi sắp chết đói rồi."

Hô hào hai tiếng nhưng thấy không ai để ý, cậu với tay lấy điện thoại, chuẩn bị gọi cho Dịch Gia Di, để thông báo tin vui, nhân thể nhờ cô mang theo đồ ăn.

Mới cầm điện thoại lên nhưng chưa kịp bấm số, đã bị một bàn tay ấn xuống, để lại vào vị trí cũ.

"Anh Nhạc?" Lưu Gia Minh quay đầu qua, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Phương Trấn Nhạc nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu nói với Gia Di là đang đói thôi, đừng nói về vụ án."

Mặc dù Lưu Gia Mình thấy khó hiểu, nhưng cậu đã có thói quen anh Nhạc nói gì thì chính là như thế, nên đã nghe lời làm theo.

Sau khi cúp điện thoại, thì thấy Phương Trấn Nhạc viết tên của Trương Kim Thổ lên bảng trắng… Đây là gã duy nhất bọn họ chưa từng triệu tập đến đồn cảnh sát để thẩm vấn, cũng là kẻ sát nhân không có tên trên bảng.

"Anh Nhạc, không phải đã bắt được hung thủ rồi sao? Anh viết lên bảng để làm gì?" Lâm Vượng Cửu vừa về sau khi hút điếu thuốc.

Phương Trấn Nhạc quay lại, viết thêm vài cái tên ngẫu nhiên nữa, rồi mới thả lại bút vào ống.

Anh đặt tay sau gáy, duỗi người, cười một cách lười biếng và nói:

"Để mai phục, bắt lấy cái người vẽ vòng tròn đỏ ma quỷ kia."

Đã đến lúc thu lưới rồi.

"?" Lâm Vượng Cửu.

"!" Gary.

"...?" Lưu Gia Minh mở to hai mắt, chẳng lẽ anh Nhạc nghi ngờ...

"???" Tam Phúc mới ngủ gật được mấy phút, thì đột nhiên phát hiện bầu không khí xung quanh có gì đó sai sai, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn xung quanh: Gì cơ? Bắt cái gì?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play