Khi ánh bình minh dần dần hé mở, cuộc sống về đêm của một số cư dân Hương Giang vẫn chưa kết thúc, đường phố Thâm Thủy Bộ đã bắt đầu thức giấc.

Những tiếng chốt cửa đóng mở, tiếng đánh răng, tiếng xả nước cống được truyền qua cửa sổ hay qua tường cách âm kém sang nhà hàng xóm.

Mọi người thức dậy sau giấc ngủ sâu, chào đón một ngày mới như bình thường.

Dịch Gia Di bị đánh thức bởi tiếng đóng cửa do anh trai cô đi mua đồ về, cô vẫn mơ màng chưa mở mắt được, em gái cô ngủ ở giường trên thì lật người ngồi dậy đi xuống khỏi giường.

Sau đó, tiếng em gái rời giường khiến cô hoàn toàn tỉnh táo, khi mở mắt ra, cô nhìn thấy bóng dáng em gái chạy trốn cùng với vạt váy ngủ, còn có tấm ván giường cũ kỹ lốm đốm ở giường trên, trong ánh nhìn mờ ảo.

Trên tấm ván giường có đủ loại nhãn dán, giấy ghi chú, nhãn ghi chú và những bức ảnh cũ, đều là dấu vết của năm tháng dần dần lớn lên từ căn phòng cùng chiếc giường này.

Dịch Gia Di xuyên không gần một tháng, đã dần dần chấp nhận thân phận mới của mình, dần quen với ngôi nhà quê nhỏ năm mươi mét vuông không đủ cho bốn người ở Thâm Thủy Bộ, thành phố Hương Giang này.

Vừa ngồi dậy, trong lúc xếp hàng đợi em gái đi vệ sinh cô đã mặc quần áo đàng hoàng, gấp chăn lại.

"Chị cả." Dịch Gia Như vừa bước tới vừa vuốt lại mái tóc rối bù của mình.

"Em có thể ngủ thêm một lát nữa." Hai chị em Dịch Gia Di sánh vai chen chúc bước ra khỏi căn phòng nhỏ thiếu ánh sáng nhưng gọn gàng.

Anh cả Dịch Gia Đống liếc nhìn cô qua tấm kính đục không thể lau sạch trong bếp, lên tiếng hỏi: "Không thì cứ cắt tóc đi, gội đầu chỉ tốn dầu gội, chải đầu lại mất thời gian, chẳng phải cảnh sát là phải nhanh nhẹn gọn gàng sao?"

Dịch Gia Di chạm vào mái tóc dài, dày, mượt và đen trong tay cô, kiếp trước cô đã rụng tóc trong kỳ thi tuyển sinh thạc sĩ, còn đặt tên cho từng sợi tóc, bây giờ cuối cùng cô cũng có được một nắm tóc nhiều như vậy—

"Em không muốn cắt nó đâu." Cô lẩm bẩm rồi nhanh chóng búi tóc lại gọn gàng sau đầu.

Cảnh sát…

Dịch Gia Di đã từng nghĩ đến việc làm của mình trong tương lai, bất kỳ công việc nào chẳng hạn như viết quảng cáo, marketing, điều hành, nhân viên bán hàng... hay thậm chí là livestream bán hàng... nhưng không ngờ lại là cảnh sát?

Sao không có tí liên quan gì đến cô thế?

Nhưng sau không biết bao nhiêu ngày đêm cô chăm chỉ ôn thi thạc sĩ, khi tỉnh dậy, cô lại trở thành một nữ cảnh sát trẻ người Hương Giang vừa mới tốt nghiệp, được phân công làm cảnh sát dân sự trong đồn cảnh sát.

Ăn sáng xong, cô tạm biệt anh cả, dắt chiếc xe đạp cũ kỹ ở hành lang đi xuống lầu.

Vừa mở khóa xe chân phải cô bước lên dùng sức đạp mạnh, xe và người lái hòa làm một, chạy thẳng đi ——

Đừng trách cô chạy xe quá nhanh, cô có nỗi khổ riêng.

Rẽ ra khỏi hẻm trên đường tới phố cây sồi, có biết bao hàng xóm tốt bụng.

Ở Hương Giang có rất nhiều dân thường và người nghèo, khu nhà ở công cộng ở Thâm Thủy Bộ là nơi có nhiều nhất. Hàng xóm ở khu này đã sống lâu năm ở đây, đều quen biết nhau, khi đi ngang qua gặp ông bà nào cũng đều chào hỏi cô.

Ngay cả khi đang ngồi trong ngõ hẹp đọc báo, họ cũng phải ngước mắt lên trước những tin tức lớn, ​​như thể việc chào hàng xóm là một điều quan trọng vậy.

Nó có quan trọng hơn chuyện của những người giàu có trên tin tức Hồng Kông không? Liệu nó có quan trọng hơn một vụ giết người kinh hoàng được in chữ to đậm không?

Cả Hương Giang có lẽ không biết viết từ ‘ngại giao tiếp xã hội’ như thế nào.

Đi qua các con phố ngõ hẻm, Dịch Gia Di thỉnh thoảng ngước lên nhìn những bảng hiệu đèn led mờ ảo nhưng vẫn tràn ngập vào ban ngày, đây là dấu ấn huy hoàng của Hương Giang những năm 1990. ( truyện trên app T𝕪T )

Sau khi đếm được mười bảy ngã tư, nhưng thực ra chỉ cách đó hơn một cây số, cô đã đến đồn cảnh sát Du Ma Địa Tây Cửu Long một cách an toàn. - euphoria t.y.t

Khóa xe đạp vào góc, hít một hơi thật sâu lau mồ hôi trên trán và mũi, bên tai vang lên một giọng nam trầm:

"Này, cái đó —"

Dịch Gia Di ổn định tinh thần nhìn xung quanh, một chân cực dài duỗi ra từ chiếc xe jeep, để lộ một chiếc tất đen dài dưới quần.

Người đàn ông cúi người xuống xe, đứng thẳng dậy rồi duỗi người ra, khiến cơ thể anh trở nên cao lớn vô cùng.

Anh vỗ nhẹ tay áo xắn lên, cau mày nhìn cô rồi vẫy tay.

Dịch Gia Di thấy được chiếc tất trắng trên mắt cá chân còn lại của người đàn ông - chắc người này là người của Tổ trọng án Tây Cửu Long, chỉ có những người cả ngày phải xử lý tội phạm nghiêm trọng mới bận rộn đến mức không tìm được một đôi tất giống nhau.

Tổ trọng án - CID trong truyền thuyết, nếu là trong phim truyền hình rất có thể anh sẽ là nam chính đó!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play