Các thành viên của Tổ trọng án B đang đứng xung quanh bàn làm việc Phương Trấn Nhạc, để nghe Lưu Gia Minh báo cáo.

"Đinh Bảo Lâm là một tên du côn trẻ ở phố Bắc Hà, Thâm Thủy Bộ, chưa học đến lớp năm, cả ngày lang thang lêu lổng, chơi hụi, trộm cướp, trông nhà giúp người khác, cũng bắt chước người ta thu phí bảo kê, cũng từng có những hành vi phạm pháp nhỏ nhặt khác.

"Cha mẹ mất từ sớm, trong nhà chỉ có bà nội và em trai, một già một trẻ không làm được việc gì khác."

"Anh ta mất tích hai ngày, em trai anh ta là Đinh Bảo Thụ đến đồn cảnh sát để trình báo, bởi vì trước đó, Đinh Bảo Lâm đã từng cướp tiền rồi cùng đám bạn đi thuyền đánh cá chạy đến vịnh Plover, trốn ở đó hai tháng mới quay lại."

"Cảnh sát cho rằng có thể Đinh Bảo Lâm lại làm chuyện xấu, nên bỏ trốn, do đó đã ghi nhận vụ mất tích, nhưng lại không coi trọng chuyện đó."

"Chủ nhà hàng chỗ Đinh Bảo Lâm làm việc, cũng cho rằng anh ta giở thói cũ, mới làm được một tuần đã bỏ việc, nên không đi tìm Đinh Bảo Lâm, mà đã thuê ngay người mới."

Lưu Gia Minh nghĩ một lát, rồi nói thêm:

"Mọi người đều cho rằng, nhất định Đinh Bảo Lâm bỏ lại một già một trẻ vướng víu để chạy trốn, nhưng Đinh Bảo Thụ không tin, quả quyết cho là anh trai mình mất tích, hàng tuần đều đến đồn cảnh sát một lần, hối thúc cảnh sát xem có tìm thấy anh trai hay không. Nửa năm qua, tuần nào cũng đến."

"Quả là người ương lì, vừa ngốc vừa ngang bướng."

"Cậu ấy khai với cảnh sát rằng anh trai cậu ấy có bạn gái, nên cảnh sát càng tin rằng, anh trai cậu ấy đã dẫn theo bạn gái chạy trốn, bỏ rơi bà nội cùng em trai.

"Đinh Bảo Thụ vẫn không tin, khăng khăng nói rằng anh trai đã thay đổi rồi, sẽ không bỏ trốn, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó."

"Cậu ấy không biết bạn gái của anh trai mình là ai à?" Phương Trấn Nhạc hỏi.

Lưu Gia Minh lắc đầu: "Tên còn không biết, cũng chưa gặp mặt, chỉ biết là người có tính tình tốt, vì anh trai cậu ấy rất thích."

Trong phòng, mọi người im lặng một lúc, sau đó Phương Trấn Nhạc nói: "Gia Minh, cậu qua đồn cảnh sát phía Thâm Thủy Bộ một lần nữa, xem thử những người bị bắt cùng với Đinh Bảo Lâm trước đó, rồi điều tra những người này.

"Chú Cửu dẫn Gary đi điều tra bên vịnh Plover, Đinh Bảo Lâm đã nhờ ai để trốn sang bên đó, đã tiếp xúc với ai."

Ba người nhận lệnh, và lập tức rời đi.

"Ăn bữa xế đã rồi hẵng đi." Bỗng Dịch Gia Di nhỏ giọng lên tiếng.

Cho dù đồ ăn ngon, nhưng nếu để nguội, thì cũng sẽ mất ngon.

Mọi người đồng loạt nhìn Phương Trấn Nhạc, thấy anh Nhạc gật đầu, mới hớn hở quay lại ngồi, vừa ăn một cách vui vẻ, vừa khen:

"Gia Di đúng là tinh tế, đặt đồ ăn toàn là món ngon."

"Là Dịch Ký đúng không? Ôi, quả nhiên có công thức nấu ăn phong phú, là những món quen thuộc nhưng vị lại ngon thế này sao?" ( truyện trên app T𝕪T )

"Gia Di có lộc ăn nhé, ngày nào cũng được ăn cơm do anh trai Gia Đống nấu."

"Anh Nhạc, anh ăn thử đi."

"Mọi người ăn đi, ăn xong thì xuất phát, tôi ra ngoài một lát." Phương Trấn Nhạc cầm lấy một một ly trà sữa kem, mang theo ảnh chụp đôi giày Đinh Bảo Lâm đi vào ngày tử vong, bước ra khỏi văn phòng, rồi không biết lái xe đi đâu.

Ngày hôm sau, Gary không điều tra được gì ở vịnh Plover.

Nhiều người đã quên chuyện xảy ra năm đó, ở đây những người đánh cá cũng đã thay đổi vài lần.

Ngay cả những ngư dân thường trú, hàng năm tiếp xúc với vô số bạn trẻ ra biển đánh cá cũng không thể giải thích được tại sao với những bức ảnh của Đinh Bảo Lâm.

Lưu Gia Minh trở về cùng với đám côn đồ hay đi cùng Đinh Bảo Lâm ngày trước, bất kể bọn họ thẩm vấn một cách nhẹ nhàng hay mạnh bạo, cũng không thu được lời khai có ích nào.

Không có chứng cứ, hay tìm ra lý do thuyết phục, nên phía cảnh sát khó chiếm được thế chủ động trong quá trình thẩm vấn.

Những thanh niên này ra đời từ sớm, bị tra khảo trong đồn cảnh sát mà như ở nhà vậy, không những không sợ, mà còn nói chuyện linh tinh, gây lãng phí thời gian của cảnh sát.

Rõ ràng vụ án đã có bước tiến mới, nhưng các thành viên của Tổ trọng án B vẫn đang trong tình trạng bó tay.

Lâm Vượng Cửu nhìn tên của đám côn đồ được ghi ở trên bảng trắng, thậm chí còn đi thắp hương, cầu nguyện vòng tròn ác quỷ nhanh xuất hiện, chỉ đường dẫn lối cho mọi người.

Bầu không khí này kéo dài hai ngày, vòng đỏ cũng không hiện ra, tuy nhiên, Phương Trấn Nhạc lại nhận được cuộc gọi từ người cung cấp thông tin.

Sau khi ghi xuống một cái tên và địa chỉ lên tờ tiền, Phương Trấn Nhạc dập điện thoại, ngẩng đầu lên và hít một hơi thật sâu.

Mọi người nín thở và mong đợi nhìn Phương Trấn Nhạc, Dịch Gia Di vừa chạy tới để đưa báo cáo xét nghiệm của tổ Pháp chứng, cũng cầm tài liệu dừng lại ở cửa, hồi hộp nhìn Phương Trấn Nhạc.

Mấy ngày nay, lúc nào văn phòng của Tổ trọng án B cũng có người, nên cô không có cách nào vẽ được hình tròn, sốt ruột đến mức mọc mụn ở miệng.

"Đã tìm thấy người đi giày thể thao của nạn nhân Đinh Bảo Lâm, người đó tên là Đại Tiêm Tử. Vịnh Junk, thôn Kiện Dân." Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cố gắng kìm chế tâm trạng xúc động, để giữ cho mình chút lý trí.

 

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play