Căn cứ vào quần áo trên người thi thể nam, Đinh Bảo Thụ xác nhận thân phận của nạn nhân.
Đó là anh trai của cậu ấy, Đinh Bảo Lâm.
Lần cuối cùng họ gặp nhau, là vào một ngày trước khi thi thể của nữ nạn nhân vụ án hành hạ đến chết xảy ra ở công viên King được tìm thấy.
Đây là thông tin quan trọng chứng minh người đàn ông đã tử vong, là một nạn nhân khác của vụ án mạng ở công viên King.
Từ kết quả xét nghiệm của tổ Pháp chứng (phòng giám định vật chứng) về chất liệu của dây giày trói thi thể, đồng thời theo thông tin thu thập được của cảnh sát điều tra Tổ trọng án B, khi điều tra các cửa hàng giày dép cả sáng lẫn tối, quanh khu vực nam nạn nhân tử vong, cuối cùng có thể xác định, hơn mười mẫu giày được cho là của nạn nhân.
Đưa những bức ảnh cho Đinh Bảo Thụ nhận dạng, Đinh Bảo Thụ không chần chừ chọn ngay một đôi giày trong số đó, cậu ấy khẳng định kích thước, màu sắc và các thông tin khác là chính xác.
"Sao em có thể chắc chắn là chúng?" Lưu Gia Minh không khỏi nghi ngờ là anh bạn nhỏ này đang trêu đùa bọn họ.
Cách một khoảng thời gian dài như thế, sao vẫn có thể nhớ rõ ràng như vậy?
"Anh ấy nói sẽ đi đôi giày này một cách giữ gìn, đợi đến khi chân em to hơn, sẽ đưa đôi giày này cho em." Đinh Bảo Thụ đột nhiên đứng dậy, đi vào tầm mắt của cảnh sát điều tra, giậm chân, nói năng đầy logic:
"Bộ đồ em đang mặc, là mua cùng anh trai, anh ấy làm phục vụ bàn cho một nhà hàng, kể là nhà hàng buôn bán rất tốt, anh ấy chỉ cần chạy và bưng khay, đã có thể kiếm rất nhiều tiền, hơn nữa trả theo tuần nên càng nhanh có tiền. Giày của chúng em, và đôi giày vải của bà nội, đều được anh trai mua khi có tuần lương đầu tiên. Em thích đôi giày của anh trai hơn, vì nó ngầu hơn, nhưng kích cỡ to quá, em không đi vừa."
Đinh Bảo Thụ còn chưa dậy thì, cũng chưa vỡ giọng, dáng vẻ vẫn trẻ con, nên đúng là chân chưa lớn lắm, giờ vẫn đang đi một đôi giày thể thao màu xanh da trời của trẻ em.
Hoàn cảnh gia đình bọn họ khó khăn, có khi mua giày mới phải suy nghĩ cả năm, vì thế chuyện một đôi giày, một chiếc quần, hay một cây bút chì, đối với người khác có vẻ là chuyện nhỏ, nhưng cậu ấy lại có thể nhớ rất lâu.
Lưu Gia Minh lúng túng gật đầu, ra hiệu cho Đinh Bảo Thụ ngồi xuống:
"Anh trai của em bình thường có bạn bè, hay kẻ thù gì không?"
Lời khai sau đó của Đinh Bảo Thụ, không cung cấp thêm thông tin hữu ích nào nữa.
Mặc dù nam nạn nhân thường vào đồn cảnh sát vì trộm đồ hoặc thói du côn, nhưng dường như anh ta rất bảo vệ em trai mình, từ trước đến nay, không bao giờ đưa đám bạn côn đồ về nhà, càng không giới thiệu với em trai.
Sau khi đưa Đinh Bảo Thụ đến trước cửa đồn cảnh sát, Lưu Gia Minh suy nghĩ một lát, rồi nhờ cảnh sát mặc đồng phục tuần tra đưa Đinh Bảo Thụ về nhà.
Cậu bé lắc đầu, bước ra khỏi đồn cảnh sát, đi về phía nhà mình ở Thâm Thủy Bộ dưới ánh mặt trời chói chang.
Cảnh sát bước tới hỏi có muốn được chở về bằng xe máy không, cậu ấy quay người và lắc đầu, mím môi thành một đường thẳng, hơi cúi đầu rồi rời đi.
Dịch Gia Như đạp xe đến đồn cảnh sát đưa tiền hàng, vừa đưa rất nhiều đồ ăn xế chiều cho chị gái, vừa nói: "Cậu bé vừa ra khỏi đồn cảnh sát là ai thế ạ? Làm gì xấu nên bị mọi người răn dạy sao?"
Dịch Gia Di nhìn bóng lưng gầy gò đã đến ngã tư đường, lắc đầu nói: "Không phải. Đấy là người nhà của nạn nhân, anh trai cậu bé bị giết."
"Ôi... Hỏi sao, vừa đi vừa lau nước mắt." Dịch Gia Như lè lưỡi, đưa cốc nước dư lại cho chị hai, lại nói thêm: "Tội ghê."
Dịch Gia Di đưa tiền hàng và tiền boa cho em gái, cô suy nghĩ một lúc, rồi đưa cốc trà sữa lạnh kia cho em gái mình: “Lúc nữa em đi về, nếu trên đường gặp cậu bé kia, thì đưa cho cậu ấy. Cả nửa ngày ở đồn cảnh sát lấy lời khai, chưa uống một ngụm nước nào."
"À, dạ được." Dịch Gia Như gật đầu, cài mũ bảo hiểm, tò mò nhìn hết bên này đến bên kia ở đồn cảnh sát, rồi mới đạp xe rời đi.
Chẳng mấy chốc cô ấy đã đuổi kịp Đinh Bảo Thụ, cô ấy dừng lại, rồi đưa cốc trà sữa kem cho cậu ấy, nói rằng đó là của chị cảnh sát điều tra, nhưng Đinh Bảo Thụ không chịu nhận, khi Dịch Gia Như đưa tới lần nữa, cậu xoay người bỏ đi.
Đúng là cái đồ ngang bướng như lừa.
Dịch Gia Như dậm chân một cách bực tức, bàn tay siết chặt cốc trà sữa, chân thì đạp xe, lúc đi ngang qua Đinh Bảo Thụ, cô ấy ra sức giơ thật nhanh cốc trà sữa đến trước mặt cậu ấy.
Cậu bé đưa tay cầm theo bản năng, ngay sau đó, cô gái rút tay ra, đạp xe đạp phóng đi thật nhanh.
Đinh Bảo Thụ cầm cốc trà sữa mát lạnh, nhìn không rời bóng lưng Dịch Gia Như hồi lâu, rồi mới cúi đầu nhìn kỹ loại nước mà cậu ấy chưa từng uống lần nào này.
Do dự khoảng mấy giây, cuối cùng cậu ấy cắm ống hút và nhấp một ngụm, lành lạnh sảng khoái, ngọt nhưng không ngấy, hương vị sánh mịn giống như lụa vậy.
Đây là đồ uống ngon nhất cậu ấy từng được uống.
Bước thêm một bước, cậu ấy vừa đi cúi đầu vừa uống, nhưng sự ngọt ngào ấy cũng không xóa bỏ được cảm xúc trong lòng cậu ấy, mà càng khiến cậu ấy khóc to hơn.