Chương 44: Phương đã nhìn thấu mọi chuyện (4)
Vào khoảnh khắc anh nhìn đi nơi khác thì khóe mắt lại vô tình liếc trúng Dịch Gia Di, ngay cả cô cảnh sát trẻ không thuộc tổ B này cũng cảm thấy không phục, cô siết chặt cây viết trong tay, nhíu mày bĩu môi, trông như một con mèo con đang nóng giận vậy.
Sao thế? Nhanh như thế đã nảy sinh lòng gắn kết với Tổ trọng án B rồi à?
Hay chính cô là người trộn lẫn vụ án hành hạ nạn nhân đến chết ở công viên King vào nên cảm thấy tự trách?
Ngày vào lúc này Dịch Gia Di bỗng đứng lên, dường như đã hạ quyết tâm muốn nói ra gì đó vậy.
Thấy vẻ mặt anh dũng hy sinh của cô thì anh biết cô sắp tự thú rồi.
Môi Phương Trấn Nhạc giương lên, không cho cô gái ấy cơ hội lên tiếng, quay đầu nhìn sang Du Triệu Hoa, không hề tức giận mà ngược lại còn cười rất gợi đòn đáp:
“Sir Du, nếu như vụ án được phá thì anh dập đầu với bọn tôi, thế nào?”
Du Triệu Hoa trợn mắt lên, không thể tiếp tục nhịn được nữa, đấm thẳng một quyền về phía Phương Trấn Nhạc.
May là các thành viên của tổ A đứng phía sau anh ta phản ứng nhanh nên đã vội vàng xông lên giữ Du Triệu Hoa lại, ngăn trung sĩ nhà mình gây ra chuyện trong lúc nóng giận.
Nhưng cho dù có kéo nhanh đến đâu, khi hai cảnh sát đã trải qua trăm trận chiến đối đầu với nhau thì chỉ cần một đòn thôi cũng đủ để lại vết thương ngay.
Phương Trấn Nhạc đưa tay lên đỡ kịp thời tách Du Triệu Hoa ra, nhưng cú đấm ấy vẫn sượt nhẹ qua cằm anh.
Ngay thời khắc anh tránh đi thì đã dùng một tay bắt lấy cổ tay đối phương, cánh tay còn lại thì đè xuống theo phản xạ, mặc dù đang bị người khác kéo lại nhưng cũng không thể ngăn lại được anh khuỵu gối xuống huých mạnh khủy tay về phía ngực Du Triệu Hoa.
Khi hai người tách nhau ra, cánh tay của Du Triệu Hoa buông xuống không được tự nhiên lắm, rất rõ ràng là không chiếm được lợi thế nào.
Lúc này đám người tổ B cũng ùa lên đứng phía sau Phương Trấn Nhạc để trợ giúp anh, trông tư thế của họ như chỉ cần bên đó ra tay trước thì cả đội sẽ tiến lên hết vậy.
Cả hai bên đều khí thế hừng hực, trông ai nấy cũng đều rất tức giận.
Lưu Gia Minh đã theo anh Nhạc rất lâu nên cậu đã biết Phương Trấn Nhạc không phải người chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không từ lâu rồi.
Trước giờ đều là anh Nhạc chọc tức người khác, khiến họ mong sao được cầm súng bắn chết anh, chưa từng để bất kỳ ai hành xử quá đáng trước mặt mình mà không đánh trả như vậy cả.
Chỉ là không ai ngờ Phương Trấn Nhạc lại khiến chuyện này ầm ĩ như thế.
Lúc này cửa phòng làm việc đối diện được mở ra, Khâu Tố San bước đến vừa trách mắng vừa kéo Du Triệu Hoa ra.
Chị ấy nhìn họ, miệng đã chuẩn bị sẵn rất nhiều câu mắng chửi dùng hai chữ “đàn ông” để mở đầu rồi, nhưng khi thấy mặt Du Triệu Hoa đỏ lên thì lại cố gắng kiềm chế những câu nói gây xích mích thêm. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )
Lúc tiễn đám người của tổ A đi, Khâu Tố San rất nghiêm túc nói rằng mình sẽ kể rõ mọi việc với thanh tra Chương của tổ A, lúc này mới quay đầu trở vào.
Đám người Lưu Gia Minh thấy đám đông đã giải tán thì không nhịn được quay đầu lại, hỏi Phương Trấn Nhạc một cách thiếu tự tin:
“Anh Nhạc, anh có tự tin đến thế sao?”
Lúc xông pha chiến đấu với mọi người thì cảnh sát Lưu đây chưa từng chịu thua ai cả, luôn tỏ vẻ mình là người tự tin nhất.
Nhưng một lúc sau thì cũng là người chột dạ nhanh nhất.
Khâu Tố San mang theo cơn tức giận nhưng bất lực quay về, lúc bước đến cửa phòng làm việc tổ B thấy Phương Trấn Nhạc xem như chưa từng xảy ra chuyện gì, kéo cả tổ lại chuẩn bị tiếp tục thảo luận về vụ án.
Sau vài lần muốn nói rồi lại thôi thì cuối cùng mọi thứ hóa thành một cái thở dài, Khâu Tố San kéo ghế ra, lặng lẽ ngồi trong phòng làm việc.
Mọi người của tổ B cứ như bị Du Triệu Hoa kích thích vậy, ai nấy cũng tràn đầy sức chiến đấu, Phương Trấn Nhạc vừa ra lệnh thì cả bọn đều hừng hực ý chí “Nếu phụ án này phá không được thì Lưu Gia Minh/ Lâm Vượng Cửu/ Gary/ Tam Phúc tôi đúng là uổng công làm người”.
Dịch Gia Di đứng phía sau đã muốn thừa nhận vụ án phiền phức này là do mình ôm về cho tổ B, định xin lỗi mọi người nhưng chỉ biết cắn môi, nhìn mọi người như thế thì tâm trạng cô trở nên rất phức tạp nhưng cũng tràn đầy ý chí chiến đấu.
Phương Trấn Nhạc bỗng nhìn cô, lời nói như đang ám chỉ gì đó: “Nếu mọi người đã là anh em cùng nhau vào sinh ra tử, phá án bắt hung thủ thì cho dù có chuyện thì mọi người sẽ cùng nhau giải quyết.”
“Là phiền phức hay công lao thì cũng cùng nhau gánh vác.”
“Chúng ta phá được liên tiếp nhiều vụ án như thế, không lý nào niềm vui và may mắn này thì vui vẻ nhận lấy.”
“Nhưng khi đụng phải chuyện phiền phức thì không muốn gánh vác đúng không?”
Đã nếm được cả ngọt ngào và đắng cay thì phải đồng cam cộng khổ chứ!
Dịch Gia Di bắt gặp ánh mắt Phương Trấn Nhạc đang nhìn mình, thấy lúc nãy anh còn rất tức giận nhưng bây giờ lại nở nụ cười vô cùng tự tin thì lòng cô lại dâng lên một cảm giác vừa xót xa vừa ngọt ngào, tim đập mạnh hơn.
“Sir Phương, vụ án này tôi có ý kiến.” Dịch Gia Di đưa tay lên, cuối cùng cũng ưỡn ngực thẳng thắn lên tiếng.
“Cô nói đi.” Phương Trấn Nhạc ung dung đáp lại, dường như đã đoán được cô đã phát hiện ra điểm mấu chốt của vụ án này.
Anh dựa hờ vào tường, giật mạnh nắp viết cạch một tiếng rồi hất cằm lên cổ vũ cho cô, đôi chân mày sắc bén, hai mắt sáng như chứa hàng ngàn vì sao.
Dịch Gia Di nhìn anh, cảm thấy vào giây phút này cảnh sát Phương là người đàn ông đẹp trai nhất trên thế giới.
Cho dù phía dưới cằm anh đã bị Du Triệu Hoa đánh một cú nên bắt đầu sưng tím lên, trông hơi thê thảm nhưng vẫn không làm giảm đi nét đẹp trai ngời ngợi trên người anh.