Anh ta chịu đựng mọi lời gièm pha, điều tra không quản ngày đêm, đưa đội mình đi khắp nơi tìm kiếm manh mối, vài tháng liên tục không được về nhà khiến họ vô cùng mệt mỏi, từng thành viên trong tổ cũng trầy da tróc vảy nhưng cuối cùng vẫn không thể phá được án.
Nay Phương Trấn Nhạc lại tự làm theo ý mình lật lại vụ án này, đúng là không biết trời cao đất dày là gì.
“Người không mời mà đến, còn xông vào phòng làm việc của người khác không phải tôi. Tại sao chúng tôi lại không được làm chứ?” Phương Trấn Nhạc đặt một tay lên tấm bảng, đứng lại gần đó chặn ngang cửa lại, rất rõ ràng là không định để Du Triệu Hoa bước vào.
“Ý anh là sao? Anh nghĩ vụ án mà tổ A chúng tôi phá không được thì tổ anh phá được sao?” Du Triệu Hoa không xem đám người trong phòng làm việc ra gì, khinh thường nói tiếp:
“Gần đây mới phá được vài vụ án thì không biết vị trí của mình ở đâu rồi à, mấy người cho rằng trên đời này không có vụ án nào mà mấy người không phá được có đúng không? Trên báo viết rất rõ ràng đấy, chỉ là do may mắn mà thôi sir Phương à.”
“Cẩn thận vụ án công viên King này làm bỏng tay, mặt mũi mất hết đấy.”
“Sir Du à, anh sợ sao? Anh sợ lỡ như bọn tôi phá được vụ án này thì anh không còn mặt mũi trong ngành nữa đúng không?” Phương Trấn Nhạc còn chưa kịp trả lời thì Lưu Gia Minh đã đột nhiên nhảy ra khều cằm Du Triệu Hoa.
Cậu vẫn giữ tư thế ngồi yên trên ghế, đôi mắt cong lên, đùa giỡn với đối phương như cả hai rất thân thiết nhưng lời nói lại khiến người ta phải nghẹn họng.
“Tôi và Phương Trấn Nhạc nói chuyện, làm gì đến phiên cậu chen lời (*) vào thế.” Nếu người cãi nhau với anh ta là Phương Trấn Nhạc thì không sao, nhưng ngay cả một cảnh sát nhỏ nhoi của tổ B cũng dám hỗn hào với anh ta, Du Triệu Hoa càng nghĩ càng tức.
“Tôi chen mắt nào vào chứ? Là mắt trái hay mắt phải thế (*)? Hay là…” Lưu Gia Minh nói đến đây thì bật cười ha ha. Cách nói này của cậu nào có giống cảnh sát cơ chứ, giống một nhân phản diện xã hội đen đang gây thù chuốc oán thì đúng hơn.
(*)言 (Yán) - lời nói và 眼 (Yǎn) - con mắt có phát âm gần giống nhau.
Lông mày Du Triệu Hoa dựng hết lên, anh ta nhảy dựng lên muốn động tay động chân với Lưu Gia Minh.
Cuối cùng Phương Trấn Nhạc cũng động đậy rồi, anh đưa tay ra đặt lên vai Du Triệu Hoa: “Trung sĩ Du à, không cần làm đến mức vậy chứ? Vụ án này cũng đâu phải là án của nhà anh.”
Du Triệu Hoa cảm thấy vai mình bị đè nặng trĩu, Phương Trấn Nhạc dùng sức đè lấy vai anh ta, rõ ràng không hoan nghênh anh ta bước vào phòng làm việc tổ mình.
Vì thế chỉ biết cắn răng nuốt cục tức xuống rồi quay đầu trừng mắt với Phương Trấn Nhạc, tức giận nói:
“Nửa năm trước tôi đã tiếp nhận vụ án này, cả đội của tôi ăn nằm với vụ án, mỗi một người liên quan đến nạn nhân đều được hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần, hỏi đến mức người ta cũng thấy phiền. Còn thảm cỏ đó, bọn tôi đã lục soát trên dưới trái phải không dưới ba lần, nhưng cuối cùng vẫn không phá được. Bây giờ các anh lật lại vụ án thì cũng chỉ lãng phí nguồn lực của đồn cảnh sát thôi!”
“Trung sĩ Du, anh phá không được không đồng nghĩa tôi cũng thế.” Phương Trấn Nhạc nhíu mày.
“Vậy nếu anh phá không được thì thế nào?” Du Triệu Hoa lùi về sau một bước, hất tay Phương Trấn Nhạc ra, một tay đặt lên tường, nghiêm túc nhìn chằm chằm Phương Trấn Nhạc.
“Sir Du à, đều là vụ án của đồn cả, mỗi người chúng ta bận rộn như thế cũng chỉ hy vọng phá được án, bọn tôi không hề có ý muốn hạ bệ cậu, cũng không muốn khoe khoang gì cả, chỉ đơn giản là công việc mà thôi. Là do tự cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, gần đây mọi người đều rất áp lực, thêm vào đó thời tiết lại oi bức, chi bằng uống chút trà hạ nhiệt, bỏ ra chút thời gian nghỉ ngơi vài ngày đi.” Lâm Vượng Cửu tiến lên trước, hai tay tỏ ý bảo đối phương kiềm chế cơn nóng của mình lại.
Du Triệu Hoa không chịu thua, chỉ liếc chú Cửu một cái rồi lại quay sang trừng mắt hùng hổ nhìn Phương Trấn Nhạc.
“Tôi bày tiệc kính trà xin lỗi anh.” Phương Trấn Nhạc thả lỏng, tiện miệng đáp lại một câu, trông dáng vẻ ngạo mạn ấy dường như rất chắc chắn mình có thể phá được vụ án này vậy.
Thứ Du Triệu Hoa ghét nhất chính là cái dáng vẻ xem nhẹ mọi thứ của Phương Trấn Nhạc, anh ta sớm đã thấy chướng mắt, luôn muốn tìm cơ hội dập tắt nhuệ khí của đối phương rồi.
Bây giờ anh ta không nuốt được cục tức này, càng không muốn bỏ qua cơ hội chèn ép Phương Trấn Nhạc nên đã lớn tiếng đồng ý ngay:
“Được thôi sir Phương, mong anh nhớ những gì mình nói hôm nay.”
“Vậy nếu tôi phá được thì sao?” Phương Trấn Nhạc nhíu mày.
“Tuỳ anh.” Trung sĩ Du hào hùng trả lời.
Phương Trấn Nhạc quay đầu nhìn cấp dưới đang ngồi trong phòng làm việc.
Lưu Gia Minh không phục ngẩng cao đầu lên, động tác nghiến răng ken két chứng tỏ cậu còn muốn bớt chút thời gian ra để đáp trả Du Triệu Hoa vài câu.
Còn Lâm Vượng Cửu thì lạnh lùng, gương mặt thường ngày luôn oán trách mọi thứ kia hiếm khi nghiêm túc như vậy.
Gary và Tam Phúc thì một người lạnh lùng khoanh tay đứng đó, một người nắm chặt bàn tay lại nhìn chằm chằm Du Triệu Hoa như muốn nhào thẳng sang đó ngay lập tức. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vốn sâu trong tận xương tủy của đàn ông đều thích gây hấn với nhau, thêm vào đó họ theo nghề cảnh sát nên càng bạo lực hơn, chẳng qua là đang bị bộ đồng phục này trói buộc nên chỉ có thể trút hết thể lực và sự ngang bướng của mình thông qua công việc đầy nguy hiểm này mà thôi.
Bây giờ lại bị Du Triệu Hoa khiêu khích như thế, chỉ cần là người nóng tính thì không ai nhịn được cả.